Buổi tối, Hứa Nguyên và Hàn Tự cùng Diêu Khải Việt, Khâu Tử Dao đi ăn lẩu. Gần đây Diêu Khải Việt bận đến mức không thấy được người, khó khăn lắm mới hẹn Hàn Tự đi ăn một bữa lẩu, kết quả, Khâu Tử Dao cứ nhất quyết muốn đi theo, tự ngược đãi mình xem Hàn Tự và Hứa Nguyên "ngược cẩu".
Hai người thân thân thiết thiết, hoàn toàn coi bọn họ như không tồn tại.
Khâu Tử Dao nhận xét: "Cay mắt."
Hứa Nguyên chỉ nhướng mắt một cái rồi tiếp tục ăn tôm đã bóc vỏ mà Hàn Tự gắp tới: "Cô cũng tìm một người đi." Vừa nói, cô vừa liếc về phía Diêu Khải Việt bên cạnh Khâu Tử Dao: "Hoặc là, triển ngay tại chỗ với người kế bên luôn."
Nghe nói gần đây hai người bọn họ thường tăng ca cùng nhau, Diêu Khải Việt nghiêng về chủ nghĩa lý tưởng, Khâu Tử Dao ngày thường phách lối, nhưng làm việc lại có tác phong mười phần thô bạo, thu xếp công việc cho Diêu Khải Việt rất rõ ràng.
Phối hợp ăn ý.
Khâu Tử Dao hô “cắt” một tiếng, Diêu Khải Việt cũng làm như không nghe thấy.
Hứa Nguyên nhún nhún vai, kề tai nói nhỏ với Hàn Tự: "Em thật sự cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, phải không?"
Hàn Tự nắm lấy tay cô ở dưới bàn ăn, bóp hai cái: "Yên tĩnh một lát, em đừng lo nghĩ bậy bạ nữa."
Hứa Nguyên bĩu môi: "Em không có!" Cô rút tay ra, tức giận: "Rõ ràng là có bén lửa mà!”
Hai người lại bắt đầu thì thầm như bên cạnh không có người, Khâu Tử Dao vô cùng tức giận. Cô ấy thở dài, chọc vào viên thịt bò trong chén của mình, đâm viên thịt đến nát vụn cũng không dừng lại.
Hứa Nguyên chê: "Vừa ăn vừa thở dài, lương tâm không thiệt thòi?"
"Cô biết cái gì?" Khâu Tử Dao để đũa xuống, cả mặt ưu buồn.
Hứa Nguyên không nhìn nổi dáng vẻ này của cô ấy, đá vào giày cao gót dưới đáy bàn của cô ấy: "Cô không hợp với phong cách này đâu."
Khâu Tử Dao mang đôi giày cao gót bảy tám phân, gót giày của cô ấy tận lực cọ trên mặt đất, phát ra âm thanh "lộc cộc", sau đó, cô ấy khẽ nâng cằm, hướng về phía Hứa Nguyên: "Cô là giày trắng, còn của tôi là cao gót."
Dáng vẻ ấu trĩ kia, Hàn Tự và Diêu Khải Việt nhìn nhau một cái, đều bật cười.
"Chậc, cô ngon thì đến đây." Hứa Nguyên khiêu khích.
Khâu Tử Dao liền đạp tới, Hứa Nguyên kịp thời tránh về phía Hàn Tự, Khâu Tử Dao bỗng chốc đạp vào khoảng không. Cánh tay đụng vào mép bàn, vang lên một tiếng "bộp", cô ấy đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Hứa Nguyên cười.
Diêu Khải Việt lắc đầu, gắp mấy viên thịt bò mới cho Khâu Tử Dao: "Cần gì phải như vậy!"
Bị Khâu Tử Dao trừng một cái.
Cậu im lặng dùng bữa.
Khâu Tử Dao xoa cánh tay: "Nghiêm chỉnh mà nói, chị họ của tôi thật đúng là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân." Cô ấy rầu rĩ, vừa bật công tắc nói xấu liền không thể đóng lại: "Tống Diệp thật chẳng ra gì, mấy chị của tôi đều nói nhìn thấy anh ta ở bên ngoài chơi..."
Từ kia nghe không được tốt, cô ấy mím môi, bỏ qua.
"Dù sao, chị tôi thật thiệt thòi!"
Hứa Nguyên nghe vậy, yên lặng.
Chuyện này cô đã sớm biết, trước đó là Dư Âm, bây giờ Dư Âm không để ý tới Tống Diệp nữa, không biết lại đổi thành ai.
Bọn họ đều cảm thấy Đinh Nhuế Nhiên xứng đáng có được một người tốt hơn.
Hàn Tự bỏ hai khay thịt vào nồi lẩu, đợi lẩu sôi ùng ục, anh gắp mấy miếng cho Hứa Nguyên trước, sau đó, anh buông đũa xuống, ngả người ra sau, vùi vào trong ghế sô pha: "Không phải Đinh Nhuế Nhiên đã biết tỏng cái đức hạnh của Tống Diệp ra sao rồi à?”
Giọng anh hời hợt, giống như không hiểu việc Khâu Tử Dao ở đây bất bình thay Đinh Nhuế Nhiên.
Hứa Nguyên đánh tay anh một cái, ra hiệu anh im miệng.
Khâu Tử Dao nổi giận: "Vậy anh ta không có chút tự giác sao, anh ta đã đính hôn rồi mà còn chơi đùa quá trớn như vậy, có lý không?" Cô ấy càng nói càng kích động: "Nếu tóm được cơ hội, tớ nhất định sẽ bắt anh ta đánh một trận tơi bời."
Diêu Khải Việt cười: "Chụp bao tải? Quên nhà anh ta làm gì sao?"
Khâu Tử Dao hừ lạnh: "Chẳng phải là trong nhà có người làm lãnh đạo thôi sao, thì sao, nhà chị tớ cũng không kém."
Cô ấy nói xấu vô cùng hăng hái, Hàn Tự không nhịn được hắt nước lạnh: "Cậu ở đây căm phẫn nhưng chị của cậu chưa chắc đã khó chịu."
"Ấm lạnh tự biết, con đường mình chọn thì phải tự mình đi." Anh thật sự cảm thấy không cần thiết.
Người như Hàn Tự đủ bình tĩnh, thỉnh thoảng trái tim cũng đủ cứng rắn.
Hứa Nguyên và Khâu Tử Dao đều sửng sốt.
"Quả nhiên." Hứa Nguyên phản ứng lại trước nhất: "Đàn ông đều là cá mè một lứa."
Hàn Tự cạn lời: "Sao lại là cá mè một lứa?"
Hứa Nguyên chỉ vào anh, cô suy xét mấy giây, đầu ngón tay chọc vào trái tim anh: "Hàn Tự, anh không muốn trái ôm phải ấp đâu, nhỉ?" Cô dùng sức chọc mấy cái.
Câu nói này làm Hàn Tự phải ngồi dậy, anh đẩy tay cô ra rồi nhìn cô, nhíu mày: "Anh nói ý này lúc nào?"
Đầu tiên là Ninh Hạ, tiếp đó là người anh không có ấn tượng, anh có thể để cô ầm ĩ, nhưng anh không thể nghe cô tùy tiện đặt định nghĩa cho anh không giới hạn như vậy.
Giống như là đạp phải cái đuôi của Hàn Tự, cả người anh đều trở nên nghiêm túc: "Hứa Nguyên, nhân phẩm của anh tệ đến vậy cơ à?"
Trong quán lẩu tiếng người huyên náo, có tiếng kêu lớn của phục vụ, còn có tiếng cười đùa, chỉ riêng bàn của Hứa Nguyên là yên tĩnh kì dị.
Hứa Nguyên cũng không ngờ Hàn Tự sẽ như vậy, con ngươi đen nhánh của anh cứ chăm chú nhìn cô như vậy, mang theo sự cố chấp.
Cô quay mặt sang, né tránh anh: "Làm sao em biết được." Cô mạnh miệng.
Hàn Tự biến sắc.
Anh trầm mặt, nhíu mày không nói lời nào, lặng lẽ nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Khâu Tử Dao và Diêu Khải Việt đưa mắt nhìn nhau, có hơi lúng túng. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, mấy câu nói xấu lại khiến cho hai người họ cãi nhau.
Nhức đầu thật.
Trước đây thường xuyên nhìn thấy Hứa Nguyên và Hàn Tự gặp mặt liền cãi cọ, nhưng gần đây bọn họ ngoại trừ dính nhau thì cũng là quấn quít lấy nhau, bất chợt xảy ra thế này làm người ta thấy hoài niệm biết bao.
Khâu Tử Dao lập tức thu hồi ý nghĩ không nên có, lặng lẽ chọc vào eo Diêu Khải Việt.
"Cậu đi đi." Cô ấy làm khẩu hình.
Diêu Khải Việt lắc đầu: "Không đi." Cậu cũng không tiếng động đáp lại.
Đợi hai người nhìn về phía đối diện lần nữa, hai người càng tranh cãi càng gay gắt hơn, không biết làm sao lại lật ra nợ cũ.
Hứa Nguyên oán hận: "Hàn Tự, anh nhỏ mọn."
"Em thì không nhỏ mọn à?" Hàn Tự giận.
"Vậy chắc chắn là anh nhỏ mọn hơn em, trong chuyện của Dư Âm và Trình Vi Vi, anh chính là nhỏ mọn, còn nhỏ hơn cả lỗ kim." Cô dùng ngón tay so sánh to nhỏ, không bỏ qua: "Không, nhỏ hơn lỗ kim rất nhiều!"
Hàn Tự "ha ha" cười hai tiếng: "Em thì hào phóng quá cơ, soi mói chuyện của anh và Ninh Hạ đến không có điểm dừng."
"Em không có điểm dừng?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Khâu Tử Dao chịu không nổi nữa, đứng lên: "Hai người..."
Hai người đồng thời: "Cậu im miệng."
Khâu Tử Dao bối rối, bị Diêu Khải Việt kéo một cái, cô ấy lại ngồi xuống.
"Con nít cãi nhau, một lát là thôi ấy mà." Cậu nói.
Hai người này cãi lộn rất dữ dội, nhưng càng xem càng thấy không giống cãi nhau, chỉ thấy hai con quỷ ấu trĩ mà thôi.
Khâu Tử Dao "ồ" một câu, nhìn chằm chằm vào hai người đối diện.
Từ Dư Âm, Trình Vi Vi rồi nói đến Đào Tri Sơ, lại nói đến thẻ cơm lúc học đại học, tiếp theo là cái ví tiền mà Hàn Tự bị Hứa Nguyên lừa lấy lúc cấp ba...
Lúc hai người bọn họ ngọt ngào thì thật ngọt, lúc giận dỗi cũng thật dữ tợn, không ai nhường ai.
Khâu Tử Dao bỗng nhiên ý thức được, thật ra thì từ lúc mới bắt đầu Hàn Tự đã đối xử với Hứa Nguyên không giống những người khác. Anh ở trước mặt bọn họ luôn là trầm ổn và điềm tĩnh, giống như lúc anh nhận xét Đinh Nhuế Nhiên, hoàn toàn thờ ơ, lạnh nhạt. Nhưng chỉ có ở cùng Hứa Nguyên, anh mới là một đứa trẻ to xác ấu trĩ như vậy, sẽ ồn ào, sẽ làm ra rất nhiều chuyện ấu trĩ đến mức hoàn toàn không giống những gì anh có thể làm ra.
Chẳng qua là trước đây cô ấy chưa từng phát hiện ra những thứ này mà thôi, còn luôn tưởng hai người này là kẻ thù không đội trời chung.
Khâu Tử Dao lại đâm thịt trong chén.
Không phục không được, đành nhận thua vậy.
Ăn xong lẩu về nhà, Hứa Nguyên kể lễ với Trình Vi Vi: Đàn ông thật phiền phức, tại sao Hàn Tự lại nhỏ mọn như vậy chứ? Nhất định kiếp trước anh chính là phụ nữ!
Cô và Hàn Tự cãi nhau, sau đó cả hai đều không thèm để ý đến đối phương.
Không để ý thì không để ý vậy, cô cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Trình Vi Vi trả lời rất nhanh: Không khoe ân ái nữa rồi!
"Hứa Nguyên: Ai khoe chứ! Rõ ràng là cãi nhau rồi! Cãi nhau lớn!"
"Trình Vi Vi: Cậu hãy thấy mãn nguyện đi, tớ muốn Chu Tễ Duyên nhỏ mọn với tớ cũng chẳng được đây này."
Sự chú ý của Hứa Nguyên lại bị dẫn qua: Các cậu như thế nào rồi?
"Trình Vi Vi: Ôi, anh ấy còn bận hơn một bác sĩ như tớ."
Hai người nói tới Chu Tễ Duyên.
…
Mấy ngày nay Chu Tễ Duyên thật sự rất bận, rất nhiều nghiệp vụ đa quốc gia bởi vì không thể xuất ngoại, chỉ có thể tiến hành cuộc hội nghị video lệch múi giờ vào buổi tối để quyết định sách lược điều chỉnh.
Họp cả một buổi chiều, anh ấy trở lại phòng làm việc.
"Tổng giám đốc Chu, vừa nãy trợ lý của giám đốc Phương gửi điện tín, hỏi anh có thể gặp mặt ông ấy sau 4h30 chiều không." Thư kí báo cáo cho anh ấy.
Nhưng sự chú ý của Chu Tễ Duyên lại đặt trên chiếc điện thoại riêng của mình.
"Chuyện gì?"
Giọng anh ấy rất lạnh nhạt, cũng có mấy phần do dự.
"Chuyện hợp tác với Phương thị vào quý sau ạ." Thư ký lời ít ý nhiều.
Chu Tễ Duyên gật đầu một cái, anh ấy cầm điện thoại lên mở khóa, mở Wechat, tìm đến ảnh đại diện của Trình Vi Vi.
Ánh mắt của thư ký từ tay anh ấy lướt qua, hơi nghi hoặc, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chờ.
Chu Tễ Duyên do dự chốc lát: "Sắp xếp thời gian ngày mai, lịch trình sau 4h30 để trống." Anh ấy ngừng lại, suy nghĩ một chút: "Hội nghị lúc 9 giờ vẫn như cũ."
Thư kí ngạc nhiên, sửng sốt một chút, Chu Tễ Duyên ngẩng đầu, nhìn cậu.
"À, được, tôi biết rồi." Thư kí đ.è x.uống sóng to gió lớn trong lòng.
Tổng giám đốc Chu rất hiếm khi thay đổi thời gian lịch trình, cho dù thân thể anh ấy khó chịu thì mọi việc vẫn phải theo như cũ.
Anh ấy hẹn hò rồi hả?
Thư kí không nhịn được nhìn anh ấy hai cái, kết quả, anh ấy giống như là nhìn thấu tâm tư của mình, tròng mắt đen lạnh lùng quét tới.
Thư ký bổ sung: "Tôi đi sắp xếp ạ."
Hẹn hò à? Không giống lắm.
Bên cạnh Tổng giám đốc Chu cũng chẳng có cô gái nào.
Nhưng cậu biết, có thể ở lại bên cạnh Tổng giám đốc Chu thì phải tém tém cái miệng lại.
Vì vậy, thư kí lấy đi mấy phần văn kiện mà Chu Tễ Duyên đã duyệt xong, quả quyết rời đi.
Thư kí đóng cửa lại, cửa phòng làm việc "rầm" một tiếng tự động khóa lại, trở lại với vẻ tĩnh lặng trước đó. Chu Tễ Duyên lại cầm điện thoại lên nhìn một cái, ảnh đại diện Wechat của Trình Vi Vi là do cô ấy tự chụp, thiếu nữ ngồi xổm trong khung cảnh màu hồng phấn, quay đầu mỉm cười.
Lúc cô ấy cười lên lộ ra chiếc răng nanh nhỏ ở hai bên, hai má lúm đồng tiền sâu trên gò má, vừa ngọt ngào lại ấm áp.
Tựa như nắng ấm, chiếu vào lòng người.
Chu Tễ Duyên để điện thoại úp ngược trên bàn làm việc, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất. Phòng làm việc của anh ấy có một tấm cửa sổ sát đất, nơi này là tầng 46, từ cao ốc nhìn xuống, phong cảnh xa xa thu hết vào mắt. Lúc đầu, anh ấy vừa chuyển vào phòng làm việc này, tuổi trẻ khí thịnh, cảm giác lúc nhìn xuống sau từng cuộc họp liên tiếp luôn khiến đầu óc anh ấy thanh tỉnh, nhưng sau này lại ngày càng cảm thấy cô độc.
Mùi vị thật khó diễn tả.
Chu Tễ Duyên lại nhớ tới Trình Vi Vi một lần nữa, người thiếu nữ vĩnh viễn vui tươi này.
Anh ấy trở lại sau bàn làm việc, cầm điện thoại lên lần nữa.
"Chu Tễ Duyên: Hôm nay có bận không?"
…
Hứa Nguyên ở trong văn phòng nghỉ trưa, nhận được Wechat của Hàn Tự.
Tối hôm qua hai người cãi nhau, nửa ngày hôm nay không có liên lạc.
"Hàn Tự: Nói cho em một bí mật."
Anh gửi một câu không đầu không đuôi, coi như là đánh vỡ cuộc "chiến tranh lạnh" của hai người.
Hứa Nguyên nhìn một cái, để điện thoại xuống chờ tin nhắn tiếp theo. Kết quả, qua mười phút, anh vẫn không hề có động tĩnh nào.
Nói nửa câu trước, không có nửa câu sau, trong lòng cô như bị gãi một cái như vậy, gãi đến nổi tim phổi ngứa ngáy, Hàn Tự tuyệt đối là cao thủ.
Cô không có mắc lừa, cô nghĩ như vậy.
Không biết qua bao lâu, Hàn Tự quả thật không nhắn thêm một tin nhắn nào.
Hứa Nguyên vừa tò mò vừa tức giận: Bí mật gì?
Cuối cùng vẫn là cô không nhịn được.
Điện thoại reo một tiếng, giống như là đặc biệt chờ cô hỏi.
Hứa Nguyên mở ra nhìn một cái, Hàn Tự gửi một tấm hình, chữ viết quen thuộc và biểu tượng trái tim cay mắt đập vào mi mắt.
Sau khi thi đại học, cô gửi nhầm thư tỏ tình.
Sau đó, bức thư vẫn luôn bị Hàn Tự giấu trong vở của bạn học, cô đã xem qua vào lúc đọc trộm lần trước.
Không ngờ lần này anh lại chủ động nhận lỗi.
"Hàn Tự: Xem anh nghiêm túc giữ gìn nó như vậy, cười một cái nhé?"
Hứa Nguyên không nhịn được cười lên.
Tia nắng buổi chiều từ cửa sổ lọt vào, trên màn hình điện thoại ánh lên vẻ mặt vui vẻ của cô, cô lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng trả lời: Hứ.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy quá lợi cho Hàn Tự rồi, Hứa Nguyên gõ chữ: Em biết từ lâu rồi.
Vừa gửi đi, điện thoại liền chuyển qua giao diện có cuộc gọi đến, cái tên “ông Hàn” nhấp nháy vô cùng vui vẻ.
Giữa nhận và không nhận, Hứa Nguyên chọn nhận.
"Sao thế?" Cô vẫn lạnh lùng như cũ.
Hàn Tự cũng rất kiêu ngạo: "Không nhìn ra đấy, Hứa Nguyên, em còn có sở thích lật tìm đồ của người khác cơ à."
Anh phản công, Hứa Nguyên không nhịn được: "Ai lật? Cũng không biết là ai kẹp trong sổ lưu bút, muốn em không nhìn thấy cũng khó."
"Còn nữa, em vẫn chưa truy cứu đó, tại sao bức thư này lại ở chỗ của anh?"
Hàn Tự ho khan, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngày kia có muốn đến nhà anh chơi không?'
"Làm gì?"
"Ra mắt bố vợ đại nhân rồi, có phải em cũng nên gặp bố mẹ chồng một chút rồi không?'
Hứa Nguyên lại cười, nhưng cô cố gắng căng mặt, không lên tiếng.
Âm thanh của Hàn Tự càng mềm mỏng hơn: "Nếu không thể đưa em về nhà, anh nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà." Anh tủi thân: "Hay anh đến nhà em trải nệm nằm dưới đất nhé?"
Hứa Nguyên vùi vào ghế dựa, chân cô dùng sức, ghế dựa xoay hai vòng.
Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà của phòng chăm sóc sức khỏe, bên tai là tiếng hít thở của Hàn Tự.
Anh đang đợi cô trả lời.
Hứa Nguyên nâng chân lên, cố ý nói: "Nói sau đi."
Cô dứt khoát cúp điện thoại, lại xoay một vòng.
Tên Hàn Tự này, thật là!
Cô giáo Dương trở lại phòng làm việc sau cuộc họp, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Nguyên xoay cái ghế dựa như kẻ điên, một mình ở đó cười ngây ngô.
"Ngốc rồi?" Cô ấy hỏi.
Mũi giày của Hứa Nguyên chống trên sàn nhà, thiếu chút nữa không ngừng được, nửa người cô đều văng ra ngoài.
"Không có gì." Cô cúi đầu vén tóc mái không có thật: "Tỉnh ngộ mà thôi."
Cô Dương đã sớm nhìn thấu rồi: "Thiếu nữ đang yêu đương có khác." Cô ấy cười nhạo.
Hứa Nguyên không phủ nhận, kéo cái ghế ngồi về chỗ cũ.
"Hey, cô có cảm thấy gần đây Janet có gì đó không đúng không?" Cô giáo Dương bất chợt hỏi.
Hứa Nguyên đưa mắt thăm dò: "Không đúng?"
Cô giáo Dương ám thị: "Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút xem."
Hứa Nguyên nhớ lại: "Quả thật có một tí."
Ngày đầu tiên đi làm, tính khí của Janet rất nóng nảy lúc ở trong phòng uống nước.
Cô giáo Dương than thở: "Cáu kỉnh dễ giận, còn ngủ gật, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ." Cô ấy không nghĩ thông: "Tôi vừa bước vào tòa hành chính, nghe thấy Amy muốn tìm cô ta nói chuyện, hình như là công việc xảy ra sai sót gì đó."
Hứa Nguyên nhíu mày: "Triệu chứng này...tôi hỏi bạn thân của tôi một chút."
"Ừ.''
Văn phòng tuyển sinh, quản lý bộ phận tuyển sinh Amy tìm Janet nói chuyện.
Tính cách của Amy cũng tính là tốt, nổi tiếng với việc bao che cho các thành viên chung bộ phận, lần này Janet làm lẫn lộn thẻ đưa đón của hai phụ huynh, còn đem đồng phục thu đông tay dài thành áo tay ngắn phát cho phụ huynh của học sinh mới, sai sót nối tiếp sai sót, ấn tượng lưu lại trong mắt các vị phụ huynh mới chính là: Không chuyên nghiệp.
"Rốt cuộc là gần đây cô có chuyện gì?" Amy hỏi.
Janet đột nhiên nổi lên một cơn giận vô cớ, lại cố gắng đ.è x.uống: "Chỉ là do tâm trạng của tôi không được tốt thôi."
Amy nhìn cô ta: "Đây là một chuyên ngành nghiêm túc, không cho phép cô có bất kì sự qua loa nào. Janet, tôi không hi vọng cô mang tình cảm cá nhân vào trong công việc, có được không?"
Janet muốn giải thích, lồng ng.ực đột nhiên khó chịu một hồi, cô ta chống cái ghế của mình: "Được, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."
"Tôi muốn đi vào phòng rửa tay trước." Cô ta giải thích.
Amy gật đầu: "Đi đi."
…
Cả một buổi chiều Hứa Nguyên cũng không có trả lời tin nhắn của Hàn Tự, buổi tối Hàn Tự bị Tưởng Minh Châu kéo đi uống rượu.
Nhìn thấy tâm trạng của Tưởng Minh Châu không tốt, Hàn Tự bất ngờ: "Cậu buồn cái gì?"
Anh cầm ly rượu cụng vào ly của Tưởng Minh Châu, tự mình uống gần nửa ly: "Nói ra đi."
"Để cậu cười nhạo hả?" Tưởng Minh Châu tức giận.
Hàn Tự lại gọi thêm một ly rượu, người tài cao thì dũng cảm, anh lấy gần nửa cốc rượu còn thừa lại của mình đổ chung vào ly rượu mới gọi.
"Có phải Dung Dung sắp về nước rồi không?" Tưởng Minh Châu đột nhiên hỏi.
Hàn Tự cầm ly rượu, ánh mắt dò xét.
Dung Dung là con gái của cậu họ Hàn Tự tên Triệu Tư Mục, một năm trước cô ấy đi Singapore, chưa từng trở về một lần nào.
Mọi người đều đoán cô là bởi vì bị tình cảm của Tưởng Minh Dịch làm tổn thương, mới không chịu trở về.
Tưởng Minh Châu ngập ngừng: "Hỏi thay anh họ của tớ."
Tưởng Minh Dịch là anh họ bên gia đình bác cả, đây là một trong những nguyên nhân mà anh ta mời Hàn Tự ra ngoài uống rượu vào tối nay.
"Trong một năm này anh họ của tớ cũng không ổn mấy." Anh ta nói tốt thay Tưởng Minh Dịch.
Hàn Tự ngắt lời, cười nhạt: "Anh ta như thế nào thì có liên quan gì đến tớ?"
Nhớ đến dáng vẻ lúc rời đi của em họ, trong lòng anh liền dao động.
"Tháng sau em ấy trở về nước." Anh không mặn không nhạt nhìn một cái: "Tốt nhất là cậu nên quản lý tốt ông anh họ của cậu."
Anh lạnh giọng, chẳng ấm áp hơn Chu Tễ Duyên bao nhiêu.
Tưởng Minh Châu quen rồi, cùng cạn ly với anh: "Cảm ơn."
Hàn Tự không đáp, chỉ nhìn Tưởng Minh Châu uống hết ly này đến ly khác như có điều suy tư.
Rất lâu sau, Tưởng Minh Châu nhìn về phía ánh đèn rực rỡ trên vũ đài: "Gần đây Trình Vi Vi và anh Chu thế nào rồi."
"Trình Vi Vi?" Hàn Tự cho là mình nghe lầm: "Cậu hỏi tớ?"
Anh ngây người.
Tưởng Minh Châu hỏi Trình Vi Vi và Chu Tễ Duyên, mà không phải là Chu Tễ Duyên và Trình Vi Vi.
"Có phải cậu..." Hàn Tự có chút rõ ràng rồi.
Tưởng Minh Châu cười: "Không phải." Anh ta nhanh chóng tiếp lời.
Hàn Tự coi như không có gì.
Điện thoại trên bàn sáng lên, anh đẩy ly rượu ra, mở khóa.
"Hứa Nguyên: Ngày kia mấy giờ?"
Đính kèm biểu tượng ngoáy mũi.
Hàn Tự chậm rãi mỉm cười.
Tưởng Minh Châu thấy anh ném ly rượu đi, dáng vẻ lo lắng không yên nhìn điện thoại liền bất giác bật cười.
Anh ta đoán là Hứa Nguyên, có lẽ là tới kiểm tra?
Không nhìn ra nha, Hàn Tự còn là một người sợ vợ cơ đấy.
Tưởng Minh Châu uống một hớp rượu, nơi nào đó trong trái tim trở nên trống rỗng.
Danh Sách Chương: