• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nguyên tan ca, lần thứ n+1 nhìn điện thoại di động.

Vẫn không có tin nhắn của Hàn Tự.

Từ khi biết anh muốn đi xem mắt ở trong phòng làm việc của anh, dường như hai người đã rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

"Ăn ý" không nói ra, cãi vã với nhau không được tự nhiên nữa.

Thật khó chịu, còn không bằng cãi nhau một trận như trước.

Hứa Nguyên ra khỏi cổng trường, cô không biết đi đâu.

Lúc trước Hàn Tự đều sắp xếp sẵn cho cô rồi.

Cô ủ rũ.

"Vẫn chưa đi sao?" Cô giáo Dương lái một chiếc xe có tem hình con lừa, cô ấy tò mò vì sao cô lại đứng bất động ở cửa: "Buổi tối trời sắp mưa rồi."

Hứa Nguyên nhìn cô ấy: "Tối nay cô đưa con gái đến lớp năng khiếu sao? Hẹn trước rồi à?"

Cô giáo Dương gửi con gái đến lớp học nhạc mỗi tuần, con gái đến lớp thì cô ấy sẽ ngồi đợi trong trung tâm mua sắm.

"Tối nay đổi tiết, sao? Cô muốn về nhà với tôi hả?"

Hứa Nguyên chớp mắt: "Quên đi."

Cô gần như nói "muốn".

Cô giáo Dương mỉm cười nói lời tạm biệt với cô.

Hứa Nguyên lên xe, điện thoại im lặng đến mức không thể yên lặng hơn. Cô đợi một lát, đeo tai nghe bluetooth vào.

Đây là thói quen hai ngày nay của cô, nhỡ đâu lái xe có điện thoại gọi đến thì sao.

Thật sự không biết đi đâu, cô bèn đến thẳng bệnh viện.

Hôm nay mẹ Chu xuất viện, Hứa Nguyên đến phòng bệnh tiễn dì ấy ra cửa, sau đó theo Trình Vi Vi trở về văn phòng.

“Chị gái, cậu làm sao vậy?” Trình Vi Vi thay áo blouse trắng.

Hôm nay cô ấy đi làm sớm.

Hứa Nguyên nằm sấp trên lưng ghế, cô không lên tiếng, ánh mắt vẫn dính vào điện thoại di động.

Tối nay sẽ là thời gian của bữa ăn tối trên thiệp mời, bắt đầu lúc 7 giờ, còn chưa đầy hai giờ nữa.

Hai ngày nay Hàn Tự đều không tìm cô, cô biết anh bận rộn nhưng nguyên nhân lớn nhất có lẽ vẫn là giận cô giấu giếm quan hệ của hai người bọn họ.

"Tớ đang thấy buồn, mệt mỏi kiệt sức." Hứa Nguyên che ngực, k.êu r.ên.

Trình Vi Vi trợn trắng mắt: "Nói tiếng người đi."

Hứa Nguyên lướt qua lại WeChat trên di động: "Nấm gầy xanh, nấm đông cô*."

*蓝瘦, 香菇: Nghĩa đen là nấm gầy xanh, được phát âm rất giống với "cảm thấy tồi tệ, muốn khóc ( nán shòu, xiǎng kū )” trong một phương ngữ địa phương ở Trung Quốc.

Trình Vi Vi: "..." Chẳng buồn phản ứng lại cô.

“Hứa Nguyên: anh trai anh đâu?”

Hứa Nguyên mở ảnh đại diện của Diêu Khải Việt ra, nhắn tin cho cậu.

Cậu nhắn lại: Anh trai anh? Anh không biết.

Trái tim đang treo của cô lại càng bị giơ lên cao hơn.

“Diêu Khải Việt: Anh có ở cùng với anh ấy 24/24 đâu.”

Diêu Khải Việt giải thích.

Hứa Nguyên trả lời bằng một biểu cảm lau mồ hôi.

Vậy mà không tìm hiểu được tin tức của anh, tim cô như nghẹn lại.

Cô lại mở khung chat với Hàn Tự, tin nhắn cuối cùng của bọn họ vẫn là buổi chiều hôm đó thảo luận xem ăn khuyu ở đâu.

Hứa Nguyên nhìn đi xem lại mấy lần, cô mở ảnh đại diện của anh ra, rồi lại đóng lại, rồi lại mở ra. Lặp đi lặp lại nhiều lần, ngón tay của cô cũng đến mức đau nhưng vẫn không dám gửi tin nhắn cho anh.

Lúc này Diêu Khải Việt vẫn đang ở trong văn phòng, cậu nhìn WeChat Hứa Nguyên gửi tới, ngẫm lại vẫn không ổn.

Không chừng là hai tổ tông lại cãi nhau, lấy cậu ra làm công cụ.

Cậu tìm WeChat của Hàn Tự, đánh chữ: Hai người lại cãi nhau à? Hai người đừng có trẻ con như vậy được không?

Chuẩn bị gửi, cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

Diêu Khải Việt ngẩng đầu, chỉ thấy Hàn Tự vừa đi vừa cởi khuy áo đồ tây, sau đó ngồi trên sô pha trong phòng làm việc, rõ ràng là tâm trạng không tốt.

Cậu cúi đầu nhìn, tin nhắn cho Hàn Tự còn chưa kịp gửi đi, cậu quả quyết xóa toàn bộ chữ trong khung chat.

Với tình huống này mà cậu dám gửi mấy câu đó thì quả thực là muốn chết.

Hôm nay Hàn Tự ăn mặc rất trang trọng, áo sơ mi, cà vạt, ngay cả cúc áo cũng cài chỉnh tề.

Cậu rót cho anh một tách trà: "Anh tính đi đâu thế?" Cậu nâng kính hỏi tiếp: "Hay anh vừa đi đâu về?"

Diêu Khải Việt nhìn đồng hồ trên cổ tay, năm giờ mười ba, không giống như vừa trở về từ hoạt động gì đó.

Hàn Tự không nhìn cậu, anh cởi cà vạt lỏng lẻo ra rồi buộc lại.

Rắc rối.

"Xem mắt." Qua hồi lâu, Hàn Tự bình thản trả lời.

Diêu Khải Việt: "..."

Cậu phản ứng vài giây: "Không đâu."

Toàn bộ sự kinh ngạc của Diêu Khải Việt đều viết trên mặt, cậu ngồi xuống, đánh giá Hàn Tự từ trên xuống dưới.

Tóc của Hàn Tự cũng được tạo kiểu, nhìn có thêm vài phần lạnh lùng.

"Chính là xem mắt." Anh nhếch môi, cười nhạt một tiếng.

Diêu Khải Việt: "..."

Thế này không giống tính tình của Hàn Tự, chẳng phải anh thích Hứa Nguyên sao?

Diêu Khải Việt nghĩ không ra, cậu đẩy kính theo thói quen, lặng lẽ nhìn Hàn Tự, đối diện với ánh mắt của anh.

Ánh mắt Hàn Tự rơi trên mặt Diêu Khải Việt có thâm ý khác, cũng có hơi bực mình.

Cậu cứ ngây người nhìn anh như thế.

Diêu Khải Việt không hiểu ra sao, luôn cảm thấy mình hiểu sai một cái gì đó. Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, giao diện đối thoại vẫn là tin nhắn đã xóa với Hàn Tự, chưa kịp thoát ra.

Chậc, Hàn Tự muốn đi xem mắt thì trước khi đi lại tới văn phòng tìm cậu làm gì?

Giống như cố ý để cậu thấy.

Diêu Công Cụ hiểu rồi.

“Diêu Khải Việt: Nghe nói đi xem mắt.”

Cậu lại gửi cho Hứa Nguyên một tin nhắn.

Hứa Nguyên nhận được WeChat của Diêu Khải Việt lập tức ngồi dậy.

Trình Vi Vi hoảng sợ, cô ấy vừa định nói vài câu thì chỉ thấy cô gái nhỏ hôm nay rất không ổn đang mang vẻ mặt buồn bã như thể sắp khóc.

Cô ấy đau đầu: "Cậu làm sao thế?"

Hứa Nguyên vỗ trán, bắt đầu đi loanh quanh trong văn phòng Trình Vi Vi, vừa đi vừa vỗ ót.

"Có thể tớ và Hàn Tự sắp toang rồi." Cô nói.

Trình Vi Vi không tin, người như Hàn Tự, làm sao có thể?

"Nói thử xem có chuyện gì?"

Hứa Nguyên chống nạnh, nôn nóng bất an: "Lát nữa anh ấy muốn đi xem mắt."

Trình Vi Vi giận dữ: "Tớ đi tìm cậu ấy!" Nghĩ lại: "Không đúng, không phải cậu làm gì cậu ấy chứ?"

Bước chân Hứa Nguyên chậm lại.

"Hứa Nguyên, nói đi chứ?"

Hứa Nguyên lại không nói lời nào nữa.

Rối rắm một lúc lâu, cô kể hết những gì đã xảy ra đêm đó.

Trình Vi Vi vội vàng kéo cô về, ấn cô trở lại sô pha: "Đừng đi nữa, đi nhiều đến mức tớ chóng mặt rồi."

Hứa Nguyên chớp đôi mắt to, đáng thương nhìn cô ấy: "Cậu không an ủi tớ sao?"

"An ủi? An ủi cái quỷ ấy?" Trình Vi Vi cũng lười mắng cô: "Chẳng lẽ không phải tự cậu tìm đường chết à?"

Hứa Nguyên: "..."

Trình Vi Vi cố gắng kiềm chế tính nết lại: "Sao cậu không dám nói chuyện cậu hẹn hò với Hàn Tự?"

Hứa Nguyên gãi đầu: "Tại sao phải nói?" Cô lại mở điện thoại di động, mở khung chat với Hàn Tự ra: "Hai chúng tớ cãi nhau từ nhỏ tới lớn, không chừng một ngày nào đó lại cãi nhau một trận rồi chia tay. Cậu thấy đấy, chẳng phải lần này là thế sao.”

Giọng cô càng ngày càng thấp.

Lúc trước Hàn Tự hỏi có muốn hẹn hò hay không, tuy rằng cô đã đồng ý nhưng thật ra cô vẫn chưa nghĩ thông suốt, thái độ của anh đối với cô làm sao có thể nói chuyển là chuyển, từ kẻ thù không đội trời chung biến thành tình yêu nam nữ. Chí ít, hình như cô vẫn không thể hoàn toàn làm được như vậy.

"Haiz, dù sao tớ cũng không nói rõ được." Hứa Nguyên càng ngày càng buồn bực: "Sao lại phức tạp như vậy chứ?"

Trình Vi Vi không nói gì, cô ấy nhịn xuống: "Phức tạp chỗ nào? Anh tình em nguyện yêu đương, chẳng lẽ cậu không thích Hàn Tự?"

Hứa Nguyên lắc đầu không hề do dự.

Trình Vi Vi mỉm cười: "Vậy không phải là được rồi sao?"

Hứa Nguyên lại lắc đầu.

"Nói cho cậu nghe, chuyện của cậu và Hàn Tự đơn giản như thế, có tớ phức tạp này. Trong lòng Chu Tễ Duyên còn cất giấu một người, tớ cũng không biết ngày nào phải đụng đến đầu vỡ máu chảy đây." Trình Vi Vi tức giận.

Hứa Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhịn không được đưa tay muốn sờ đầu Trình Vi Vi lại bị cô ấy trừng mắt một cái.

"Chị gái à, cậu cũng đừng giày vò bản thân, được không?" Thật ra cô ấy có thể hiểu được khúc mắc của Hứa Nguyên nhưng cô ấy không thể nói thẳng, phải để cho Hứa Nguyên tự hiểu.

Hứa Nguyên suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc: "Chủ yếu là hai chúng tớ từ nhỏ đến bây giờ đã quá quen mặt nhau rồi, tớ đối đầu với anh ấy hơn hai mươi năm, đột nhiên chuyển đổi...Ầy, đó là vấn đề của riêng tớ. Tớ thích anh ấy nhưng nếu gần gũi hơn tớ lại không xác định được, cũng rất sợ hãi."

Cái gì yêu hay không yêu, bản thân cô cũng không hiểu.

"Hơn nữa, người lớn hai nhà chúng tớ quen biết như vậy, xung quanh đều là bạn chung. Cậu có tin không, tớ mà nói tớ và Hàn Tự đang hẹn hò chắc chắn bọn họ đều không tin. Ngoài ra, tớ không tin vào lý thuyết chia tay mà vẫn có thể trở thành bạn bè."

Cô cũng chẳng phải vô tâm vô phế mà không để mối quan hệ và phần tình cảm này ở trong lòng, bởi vì để ở quá sâu, quá thận trọng cho nên cô mới lo trước lo sau nhiều chuyện như thế.

Mà cô buộc phải thừa nhận rằng, cô cũng sợ có một ngày mình sẽ thật sự mất đi Hàn Tự.

Cho dù là làm oan gia, hay là người yêu.

Trình Vi Vi hít sâu một hơi, cô ấy ôm Hứa Nguyên: "Cái cậu này, lúc nên dùng đầu óc thì không dùng, giờ lại nghĩ quá nhiều."

Khó trách Hàn Tự tức giận.

Cách làm này của cô trong mắt Hàn Tự chẳng phải ý cô là có thể chuẩn bị chia tay bất cứ lúc nào sao? Vừa chia tay, tất cả mọi người đều không biết rằng họ đã từng hẹn hò.

"Hứa Nguyên, chính cậu không có cảm giác an toàn thì không nói, vậy mà còn khiến người ta không có cảm giác an toàn nữa, cậu nói cậu ấy có thể không tức giận sao?" Trình Vi Vi kiên nhẫn dẫn dắt: "Những suy nghĩ này của cậu đã nói cho Hàn Tự biết chưa? Có một số điều cậu phải nói với anh ấy một cách rõ ràng. Trước đây không phải cậu rất thẳng thắn sao? Có cái gì nói cái đó, sao bây giờ lại trái ngược..."

"Cái đó không giống." Bản thân Hứa Nguyên cũng chán ghét mình bây giờ.

Không được tự nhiên lại giả tạo.

Trình Vi Vi ôm cô: "Được rồi, chính cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, tớ nói nhiều hơn nữa cũng không bằng tự cậu nghĩ thông nửa câu. Nhưng tớ muốn nhắc nhở cậu một câu, không nói tới mặt khác của Hàn Tự, cậu ấy đối xử với cậu như thế nào tớ đều thấy hết, tớ cũng chẳng tài nào làm trái lương tâm bảo cậu ấy không tốt được. Lúc trước cậu cũng đã nói với tớ, các cậu ầm ĩ thì ầm ĩ, cãi vã thì cãi vã nhưng không phải lần nào cậu ấy cũng đứng về phía cậu sao?"

"Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, xem có phải hay không?"

Trình Vi Vi rất đồng tình với Hàn Tự, ai bảo anh thích một cô gái ngốc như Hứa Nguyên chứ.

Hứa Nguyên và Trình Vi Vi đi đến bãi đỗ xe, không ngờ lại đụng phải Đinh Nhuế Nhiên ở cửa tòa nhà.

Bởi vì Dư Âm, Hứa Nguyên cứ chạm mặt với Đinh Nhuế Nhiên là lập tức thấy chột dạ. Cô không biết quyết định cuối cùng của Dư Âm, nhưng trái tim cô vẫn hy vọng rằng cô ấy sẽ quay trở lại.

Dư Âm nói cô giúp Đinh Nhuế Nhiên, Hứa Nguyên thật sự tức giận. Việc này rõ ràng là Dư Âm không đúng, cách làm của cô ấy thực sự không giống chuẩn mực đạo đức trong nhận thức của cô, nhưng cô vẫn không nói cho Đinh Nhuế Nhiên biết.

Đăng lên “Zhihu” hoặc “Liba” thì chắc chắn mình sẽ bị chửi đến chết.

"Chị tới kiểm tra lại sao?" Hứa Nguyên chào hỏi.

Đinh Nhuế Nhiên gật đầu: "Không có chuyện gì lớn nhưng ba mẹ chị lo lắng."

Hứa Nguyên nhìn chị, muốn nói lại thôi.

Chị đến một mình, không có người đi cùng, Tống Diệp lại càng không có ở đây.

Vì thế, Hứa Nguyên bảo Trình Vi Vi chờ cô, cô kéo Đinh Nhuế Nhiên sang một bên nói chuyện: "Chồng chưa cưới của chị không đi cùng chị hả?"

Đinh Nhuế Nhiên sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười.

Hứa Nguyên người này không biết nói dối, muốn cái gì cũng viết trên mặt.

"Không có."

"Đinh Đinh, chị thực sự muốn đính hôn với anh ta à?"

Chỉ nhìn vẻ mặt Hứa Nguyên, Đinh Nhuế Nhiên đã hiểu cô nhất định đã biết cái gì đó: "Đã định ngày tháng rồi, là tháng sau."

Đinh Nhuế Nhiên cười với Hứa Nguyên, không khác gì ngày thường.

Hứa Nguyên nghe vậy, trong lòng càng buồn bực.

"Nhưng mà, Đinh Đinh, cứ sống như vậy cả đời chị không cảm thấy tiếc nuối sao?" Cô đau lòng cho Đinh Nhuế Nhiên.

"Không phải rất nhiều người cũng thế sao?"

Ánh mắt Đinh Nhuế Nhiên nhìn Hứa Nguyên rất bình thản, mơ hồ chứa ý cười.

Chị nghe nói Tống Diệp gần đây có chút nóng nảy, có vẻ xảy ra vấn đề gì đó với Dư Âm, nhưng chị không thèm để ý, cũng sẽ không chọc ngoáy vào, càng không truy cứu.

Chỉ cần không lan ra ngoài thì chị sẽ không quản chuyện ở bên ngoài của Tống Diệp.

"Hứa Nguyên, trong giới này có hai kiểu người, một kiểu là chị, nghe theo từng bước sắp đặt trong gia đình, một kiểu có lẽ là giống như em, sống tự do tự tại, làm bất cứ thứ gì mình thích. Không thể nói chúng ta ai tốt hơn ai, cũng không thể nói tương lai của ai ổn thỏa hơn, chỉ là lựa chọn cá nhân mà thôi."

Chị nói thẳng và thực tế.

Hứa Nguyên trầm mặc.

Cô luôn cảm thấy Đinh Nhuế Nhiên xứng đáng với những điều tốt hơn.

Hứa Nguyên và Trình Vi Vi ăn cơm xong rồi trở về, cô cố ý đi vòng quanh nhà họ Hàn một vòng sau đó mới về nhà.

Đèn trong phòng Hàn Tự tối tăm, anh vẫn chưa về.

Cô về đến nhà ngồi ở ban công nhỏ trong phòng, duỗi cổ ra là có thể nhìn thấy phòng sách của anh.

Hứa Nguyên cúi đầu nhìn điện thoại, Hàn Tự cũng thật sự bình tĩnh, hai ngày rồi vẫn không liên lạc với cô.

Trước kia bọn họ cũng có lúc cãi nhau, chẳng biết là ai cúi đầu trước, có đôi khi còn chưa tới vài phút, hai người đã bắt đầu nói chuyện tự nhiên lại. Lần dài nhất, cô nhớ rõ là khi đó bọn họ đánh nhau, nguyên nhân là vì cái gì thì cô đã quên từ lâu rồi, lúc đó cô ôm cánh tay Hàn Tự để đánh, còn anh nắm lấy cổ tay của cô. Nói cho cùng, bảo là đánh nhau nhưng anh cũng không động đến một sợi tóc của cô.

Cô chưa từng thấy khó chịu như bây giờ.

Từ tám giờ đến chín giờ rưỡi, Hứa Nguyên đứng ngồi không yên, cô xuống lầu đi vòng quanh nhà họ Hàn.

Cô ngồi xổm bên bồn hoa, góc chết của cửa chính và ngã tư rẽ, Hàn Tự chắc chắn không nhìn được cô.

”Hứa Nguyên: Hàn Tự có đi xem mắt không?”

Cô hỏi Diêu Khải Việt.

“Diêu Khải Việt: Không có.”

Câu lập tức trả lời hai chữ, trong lòng Hứa Nguyên cất giấu tâm sư nên không nhận ra câu trả lời đơn giản quá mức, khác hẳn với thường ngày.

Đêm nay trời mưa chưa đến nửa giờ, nhiệt độ càng ngày càng cao, mặt đất đã khô queo từ lâu, không nhìn ra chút dấu vết của cơn mưa nào.

Bởi vì có mưa, buổi tối càng thêm oi bức, bên cạnh bồn hoa toàn là muỗi.

Hứa Nguyên lại là loại muỗi thích cắn nhất, bắp chân không biết bị cắn bao nhiêu vết, nhưng cô lại không dám dậm chân.

Trong lòng mắng Hàn Tự một vạn lần.

Khi anh trở lại, cô chắc chắn sẽ đánh anh.

Ngồi xổm đến mức đau lưng.

Mười giờ ba mươi, đèn pha phía giao lộ lóe lên.

Hứa Nguyên cúi thắt lưng, giấu cả người ở trong bồn hoa.

Xuyên qua cành cây, mơ hồ có thể nhìn thấy biển số xe, đúng là của Hàn Tự.

Xe rẽ một vòng, lái vào gara nhà họ Hàn. Rất nhanh, đèn trong phòng Hàn Tự cũng sáng lên.

Hứa Nguyên gãi vết muỗi cắn trên chân, tức giận trừng mắt nhìn phòng anh.

Trở về trễ như vậy, anh đi xem mắt thật đấy à?



Hôm sau, Hứa Nguyên đi làm, trên đường có gặp mấy thầy cô giáo, ánh mắt họ nhìn cô hơi kỳ lạ.

Cô không hiểu gì, đến văn phòng, bất ngờ là ba người còn lại của nhóm "Cục cưng tới ăn dưa đi" đều ở đây, sắc mặt nghiêm trọng.

"Làm sao vậy?" Hứa Nguyên cười hì hì hỏi.

Cô giáo Dương nhìn vào túi xách của cô, túi Gucci nhỏ, không phải là mẫu mới, nhưng cũng có giá trị.

"Lát nữa Hiệu trưởng tìm cậu nói chuyện." Cô giáo Dương không nói gì: "Người mẹ khó tính của học sinh mới kia, chị ta tìm hiệu trưởng nói tác phong cậu không tốt, không đứng đắn. Trên weibo của chị ta còn nói bóng nói gió nói cậu là loại con gái như thế này."

Cô ấy vừa nói vừa cho cô xem màn hình điện thoại.

Trong điện thoại di động là một số ảnh chụp màn hình Weibo.

“Agyness: Gặp phải phiên bản thực tế 2.0 của Lâm Hữu Hữu, làm sao để nhổ cỏ nhỉ?”

Đây là cái đầu tiên, nó chỉ là một bước đệm mà thôi, Hứa Nguyên mở cái tiếp theo.

Điện thoại bàn vang lên.

"Cô giáo Hứa, kết thúc kiểm tra buổi sáng thì đến phòng làm việc của tôi một chút."

Thông báo từ hiệu trưởng.

Mọi người đều nóng nảy nhưng trong lòng Hứa Nguyên thì lại vui vẻ.

"Người quen cũ" này là bạn của anh trai Hàn Tự, cô có thể quang minh chính đại gửi WeChat cho Hàn Tự rồi đúng không?

Tác giả có một câu nói:

Mạt Tử: Ôi! Đi xem mắt à?

Hàn ấm áp: Đoán xem.

Hứa kinh ngạc: Nấm xanh gầy, nấm đông cô.

Diêu - công cụ - Khải Việt: Ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK