• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bố Hứa ngừng bơm thuốc giảm đau, ông cũng giống như ông bác nằm ở giường bên cạnh, miệng vết thương bắt đầu đau, nằm hay ngồi cũng đau, buổi tối rất khó để đi vào giấc ngủ.

Hứa Nguyên nhìn thấy mà lo lắng: “Bố, sau này bố còn hút thuốc nữa là con sẽ không khách sáo đâu.”

Buổi tối bố Hứa luôn bận rộn, lúc đau đầu thì sẽ dựa vào việc hút thuốc để nâng cao tinh thần. Lúc phát hiện ra tật xấu này, Hứa Nguyên cũng đã nhắc nhở ông rất nhiều lần.

Ông bất đắc dĩ: “Bố hút ít đi là được mà đúng không?”

Bố Hứa mặc cả như một đứa nhỏ: “Con nhìn đi, thịt gà bố không ăn được, thuốc lá cũng không thể hút, bố khổ thế quá đi mất.”

“Do bố tự làm tự chịu thôi ạ, nếu bố chú ý sớm một chút thì sao phải nằm ở chỗ này?”

Hứa Nguyên khó chịu, lấy cho ông một chén trà nóng: “Bố muốn uống chút nước không ạ?”

Bố Hứa ngồi xuống thì động đến vết thương, lại còn bị con gái nhìn chằm chằm như vậy, ông chỉ có thể chịu đựng.

“Uống một chút thôi.” Ông miễn cưỡng trả lời.

Hứa Nguyên lấy cho ông một cái gối: “Bố, sau này bố có thể bớt tập trung quá đà vào các nghiên cứu của mình được không ạ?”

Bố Hứa đang định nhận lấy chén trà trong tay con gái, tay vừa mới động đã dừng lại. Ông nghe theo lời con gái, uống một ngụm.

“Bố, bố không thể dành nhiều thời gian cho con và mẹ hơn sao?” Cô tủi thân nói.

Bố Hứa khó xử: “Trong tay bố vẫn còn hai hạng mục.”

Hứa Nguyên không vui: “Vậy bao giờ hai hạng mục đó hoàn thành ạ?”

Bác sĩ nói bố không thể làm lụng vất vả, trước kia là do công việc quá nhiều nên cơ thể không gánh gượng nổi, nhưng cô biết, bố sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

“Bố…”

Bố Hứa nghiêng đầu, chống lại ánh mắt như hổ rình mồi của con gái, ông không thể nói được gì nữa.

“Được.” Ông đồng ý.

Hứa Nguyên vui vẻ: “Được rồi, dù sao con cũng đang được nghỉ hè, sẽ có nhiều thời gian hơn, ngày nào con cũng vào đây để thăm bố.”

Bố Hứa cười rộ lên: “Được, được, được.”

Ông nhìn về phía cửa: “Khi nào thì Hàn Tự đến vậy?” Bố Hứa bắt đầu nói sang chuyện khác.

Hứa Nguyên cũng tiếp lời: “Sắp rồi ạ!”

Bố Hứa nằm xuống một lần nữa, hai bố con lại bắt đầu nói chuyện về Hàn Tự.

Sau khi bố Hứa xuất viện, Hứa Nguyên thường xuyên ở nhà chăm sóc ông. Cô sắp được nghỉ hè, mấy ngày nay đều về nhà, cuối tuần cũng chẳng đi ra ngoài chơi.

Hôm nay là cuối tuần, cô đun một ấm nước cho bố rồi mang bữa sáng lên tầng.

Vào gõ cửa thì thấy bố Hứa đang gọi điện thoại.

Cô lập tức nhíu mày, nói bằng khẩu hình miệng: “Lại bận công việc rồi.”

Bố Hứa cười cười, nghiêng người đưa lưng về phía cô, ông tiếp tục trao đổi công việc.

Trong tay ông còn hai hạng mục lớn, từ trước đến giờ ông luôn để tâm đến nó. Nếu bây giờ mà ở đấy chắc ông hận một ngày không có 36 giờ để ông có thể cắm mặt vào các chỉ số.

Hứa Nguyên để khay đồ ăn xuống rồi đi qua giường lớn, cô đứng trước mặt bố mình, khoanh tay nhìn chằm chằm ông.

Bố Hứa không có cách nào đành nói với người bên kia đầu dây: “Người trông coi lại tới nữa rồi.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười.

“Phó viện trưởng, ông yên tâm đi.”

“Được, chúng ta sẽ thành công.”

Bố Hứa cúp mày, ngoan ngoãn để điện thoại lên đầu giường: “Vừa lòng con rồi chứ?”

Hứa Nguyên kéo ghế dựa đến: “Rồi ạ.” Cô lấy bữa sáng đến: “Thái thượng hoàng mau ăn sáng đi ạ.”

Khi nói chuyện bố Hứa vẫn thở d.ốc nhưng so với lúc mới phẫu thuật xong thì mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi: “Con cứ bận việc của con đi, không cần ở bên cạnh bố mãi đâu.”

Thời gian hai người ở chung mấy ngày nay đã nhiều hơn hai mươi năm qua, Hứa Nguyên quan tâm và chăm sóc ông rất chu đáo. Cô còn tự mình xuống bếp nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Không sao đâu ạ, con ở đây có chuyện gì bố còn gọi được.”

Rồi một người ngồi ăn sáng, một người xem điện thoại, không nói câu nào.

Sau đó, Hàn Tự lại đến đây.

Lúc trước hai người đã chính thức ra mắt rồi, nhưng thật ra cả hai vẫn muốn chờ thân thể bố Hứa chuyển biến tốt hơn một chút.

Bố Hứa đang ăn cơm, Hàn Tự đi lên tầng, Hứa Nguyên lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Anh nói với bố Hứa: “Canh mẹ cháu làm ạ.”

Bố Hứa lập tức nở nụ cười: “Mẹ cháu khách sáo rồi.”

“Không có gì ạ.”

Hàn Tự đi đến, nhướng mày với Hứa Nguyên một cái rồi ngồi xuống, để canh lên. Anh với bố Hứa mỗi người một cái thìa, trông có vẻ vô cùng hài hoà.

Hứa Nguyên nhường lại sân khấu cho anh, cô đứng yên một bên, quan sát hai người họ.

Bố Hứa vừa ăn canh vừa nói đến một quyển sách mới đọc gần đây, Hàn Tự cũng tham gia vài câu. Một người nói một người nghe, đổi lại người kia nói, người này còn nghiêm túc ngồi nghe, không có một chút tẻ nhạt nào.

Hai người họ trông giống như bố con ruột, còn cô thì cứ như một đứa con dâu không hơn không kém.

Hứa Nguyên có hơi khó chịu, cô cúi đầu, ngón chân cọ qua cọ lại vào sàn gỗ, mới cọ được vài mà đầu dép lê đã bị cong lên, cô đành phải dùng một chân khác để đá ra.

Bố Hứa không nghe thấy tiếng con gái một lúc lâu, ông nghiêng người, lướt qua Hàn Tự rồi nhìn sang cô.

Ông bảo Hàn Tự: “Cháu đi ra nói chuyện với Nguyên Nguyên một chút đi.”

Hàn Tự quay đầu lại, cũng hiểu rõ.

Anh chuẩn bị canh rồi hoa quả và nước uống cho bố Hứa xong thì đứng dậy, vươn tay ra với Hứa Nguyên.

“Không cần, anh ngồi nói chuyện với bố em đi.” Hứa Nguyên tránh đi.

Tay cô để sang một bên, cả cơ thể cũng nghiêng theo nhưng lại bị Hàn Tự mạnh mẽ nắm lấy.

“Anh làm gì vậy?” Cô thử rút ra vài lần nhưng không bỏ ra được.

Bố Hứa nhìn bóng dáng của hai người, khẽ cười, ông gửi cho mẹ Hứa một tin nhắn: “Tối nay bà về sớm một chút nhé?”

Hứa Nguyên bị Hàn Tự lôi đi, đi thằng đến vườn hoa nhà họ Hứa.

Bố Hứa và mẹ Hứa bận bịu, Hứa Nguyên không kiên nhẫn nên chỉ có thể thuê người làm vườn chăm sóc, khác hoàn toàn với cách bày trí đầy ấm áp của mẹ Hàn.

“Anh không nói chuyện với bố em đi, kéo em theo làm gì?” Hứa Nguyên không vui nói.

Hàn Tự cúi người, mặt đối mặt với cô: “Chú Hứa đuổi anh đi, bảo anh đến dỗ dành con gái bảo bối của chú ấy.”

“Ai muốn anh dỗ chứ?”

“Em nói xem?”

Hàn Tự thấy thế, đưa tay ra véo má cô: “Chị bé, khó chịu à? Không vui sao?”

Từ khi cô nói cô đã trưởng thành, anh luôn gọi cô như vậy.

Hứa Nguyên vỗ vỗ vào cái tay đang véo má cô của anh, vỗ mấy cái nhưng anh cũng không thả ra: “Con mắt nào của anh nhìn ra thế chứ?” Cô bĩu môi hỏi.

Hàn Tự cười khẽ, anh dần cúi gần người xuống, càng ngày càng gần cô hơn, gần như là mắt đối mắt.

Đột nhiên anh dựa sát vào làm Hứa Nguyên giật mình, đến khi phản ứng lại, cô dùng đầu đụng vào trán anh.

“Đau!” Nhưng cô lại tự làm đau bản thân.

Hàn Tự bất đắc dĩ, sửa miệng: “Cô bé.”

Anh đưa tay xoa xoa cái trán cô: “Em có ngốc không vậy?”

“Là do anh đột nhiên tiến đến gần đấy chứ!” Hứa Nguyên tức giận.

Cô tự xoa trán mấy cái rồi dựa vào ngực anh.

Anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cô vừa dựa sát vào đã nghe thấy tiếng trái tim đập của Hàn Tự, vô cùng rõ ràng.

“Trước kia em từng nói với bố mẹ rằng khi bọn họ bận rộn, em sẽ ở nhà chờ họ. Em luôn muốn khi họ về nhà họ sẽ ở bên cạnh em nhưng đột nhiên bố em lại phải nghỉ ở nhà, em cảm thấy không quen.” Hứa Nguyên chậm rãi nói.

Mấy năm nay, cô luôn có thói quen nhìn bố mẹ bận rộn, đã quen với việc làm nhiều thứ một mình, cũng quen với việc thi thoảng sẽ làm nũng trong khoảng thời gian dành cho gia đinh. Cuối cùng, bây giờ cô đã có được những khoảnh khắc thân thiết hơn với bố thì lại cảm thấy mất tự nhiên.

Chẳng có gì để nói, tẻ nhạt, không được tự nhiên.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Hàn Tự và bố mình ở cùng với nhau.

Hứa Nguyên cảm thấy hơi buồn, chọc chọc anh: “Em thấy bố còn thoải mái với anh hơn là với em.”

Hàn Tự cúi đầu, cười rộ lên. Khi anh cười, tiếng trái tim càng to hơn.

Hứa Nguyên tức giận, đánh một cái, bàn tay lại bị anh nắm lấy.

“Thế cơ à?” Anh kiêu ngạo.

Vừa dứt lời, Hứa Nguyên dùng đầu đâm vào ngực anh.

Hàn Tự không thấy đau chút nào nhưng cái trán của cô lại đỏ lên.

Anh xoa xoa đầu cô: “Bởi vì anh yêu con gái ông ấy, phải làm mọi thứ để có thể lấy lòng.” Ý cười của anh càng đậm.

“Đương nhiên là tốt hơn rồi.”

Hứa Nguyên nhịn không nổi nữa: “Anh cút xuống địa ngục đi.”

Chỉ cần một câu nói đã làm cô cảm thấy an tâm hơn.

Hàn Tự lại xoa đầu cô: “Em thân với mẹ anh hơn anh nhiều.”

“Em không phải là người không biết xấu hổ như anh.” Hứa Nguyên dỗi: “Ai giống anh chứ?”

Vì cô đang cúi đầu nên anh chỉ thấy được đỉnh đầu, cô yên tâm ôm mặt. Trong tầm mắt là hai đôi dép lê, của cô là màu hồng nhạt, còn của anh là màu xám.

Hứa Nguyên mím môi, bước lên hai bước làm cho mũi dép hai người chạm vào nhau.

Hàn Tự thấy vậy, mặt dày tiến tới: “Không sao, anh và anh trai anh ở trong mắt mẹ chỉ là cây cỏ bé tẹo, nhưng em thì lại là trân bảo.” Anh trả lời rồi vòng tay ôm lấy cô: “Không trói em lại từ sớm nên anh đã trở thành một ông chú rồi.”

“Hoá ra anh cũng biết anh là một ông chú.”

“Anh chỉ là nhìn đúng sự thật về bản thân, chẳng qua…”

Anh cố ý dừng lại làm Hứa Nguyên tò mò, đứng thẳng dậy nhìn anh: “Chẳng qua làm sao?”

Ánh mắt Hàn Tự sáng lên, bên trong như được cất giấu một ngôi sao nhỏ, hấp dẫn hết sự chú ý của cô.

Anh cười: “Chẳng qua anh thường xuyên nghĩ lại tại sao lại để ý em.”

Hứa Nguyên giật mình: “Thì sao?”

“Nếu sớm biết vậy, trước kia anh không nên để cho em sinh ra cảm giác thích Đào Tri Sơ.” Anh nghiêm túc nói.

Rốt cuộc Hứa Nguyên cũng không nhịn được, quay đầu, cười ha ha.

Vô cùng vui vẻ.



Bố Hứa nghỉ ở nhà vài ngày, mấy người Chu Tễ Duyên và Tưởng Minh Châu cũng đến thăm, Diêu Khải Việt, Khâu Tử Dao và Trình Vi Vi cũng đến đây, vẫn là mấy người đến thăm Hứa Nguyên từ vụ tai nạn xe lần đó.

Lúc đấy khi bọn họ đến, cô và Hàn Tự còn chưa hẹn hò với nhau.

Khi Trình Vi Vi đến, Hứa Nguyên kéo cô ấy ra hỏi chuyện Chu Tễ Duyên. Trong khoảng thời gian này vì bệnh tình của bố Hứa nên hai người không nói chuyện nhiều với nhau.

Trình Vi Vi nhìn Chu Tễ Duyên ngồi đó không xa: “Không tốt mà cũng chẳng xấu.”

“Thật ra có nhiều người tốt hơn anh ấy lắm.” Hứa Nguyên không nhìn nổi cô ấy như thế này.

Trình Vi Vi lại cười: “Nhưng tớ chỉ thích anh ấy thôi.”

Rất nhiều thứ tình cảm chẳng thể lý giải được thành lời, dù bạn biết rằng có vô số lựa chọn tốt hơn nhưng bạn vẫn cứ cố chấp không buông bỏ.

Có rất nhiều con đường tốt hơn, cô ấy có thể đi nhưng lại chỉ chọn cây cầu gỗ gian nan.

Chỉ khi ngã rồi mới nhận ra.

Hứa Nguyên bó tay, bèn xúi giục Hàn Tự tạo cơ hội cho hai người.

Không ngờ tới, cô vừa không chú ý một cái, Trình Vi Vi đã nói chuyện với Tưởng Minh Châu.

Hứa Nguyên sốt ruột nhưng lại bị Hàn Tự kéo lại.

Anh lắc đầu: “Trình Vi Vi không phải một đứa trẻ.” Anh nói.

Trình Vi Vi không ngờ hôm nay Tưởng Minh Châu sẽ tìm mình nói chuyện, lần trước là nhờ có anh ta giúp đỡ nên Hàn Tự với Hứa Nguyên mới làm hoà với nhau: “Này, Hàn Tự mời anh ăn cơm chưa?”

“Ăn cơm?” Tưởng Minh Châu chẹp miệng hai tiếng: “Cái tên trọng sắc khinh bạn kia á, cậu ta có thời gian dành cho tôi mới là chuyện lạ đấy.”

Hai người lại nhớ đến vòng bạn bè của Hàn Tự mấy ngày hôm nay rồi nhìn nhau cười.

Chu Tễ Duyên với Diêu Khải Việt đang nói chuyện. Trải qua lần đầu tư thất bại đó, Diêu Khải Việt thay đổi rất nhiều, còn nghiêm túc đi theo Chu Tễ Duyên lấy kinh nghiệm. Hai người họ nói chuyện hăng say, hoàn toàn không chú ý đến Trình Vi Vi ở bên cạnh.

Trình Vi Vi không dời mắt đi, cô ấy lưu luyến nhìn sang.

Tưởng Minh Châu nhìn thấy, lấy tay che trước tầm mắt của cô ấy: “Đừng nhìn nữa.”

“Anh làm cái gì vậy?” Cô ấy khó chịu, đẩy tay anh ta ra.

Anh ta như một con diều hâu bắt lấy con gà con là cô ấy, không cho cô ấy tự do.

“Này, anh rảnh lắm sao? Tốt xấu gì cũng là một ông chủ, trêu tôi làm gì cơ chứ?”

Tưởng Minh Châu ngượng ngùng thu tay lại, tay phải đút trong túi quần, nắm chặt rồi lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế.

“Cô cứ nhìn như vậy cũng có được cái gì đâu.” Anh ta nói.

“Không cần anh quan tâm.”

Tưởng Minh Châu dứt khoát ngồi trước mặt cô ấy, hoàn toàn ngăn tầm mắt của cô ấy: “Cuối tuần có một lễ khai mạc, cô gọi tôi một tiếng anh trai đi, tôi sẽ cho cô thiệp mời.”

“Anh?” Trình Vi Vi hơi dao động, ánh mắt nghi ngờ: “Vì sao anh lại có thiệp mời.”

“Vì tôi là nhà đầu tư.” Anh ta xoay người, khoé môi cong lên đầy kiêu ngạo: “Cô quên tôi làm nghề gì rồi à?”

Ông chủ giới giải trí, người được các sao nữ theo đuổi.

Trình Vi Vi bĩu môi: “Được được, đừng có khoe khoang nữa.”

Tưởng Minh Châu ho nhẹ, trong mắt đều là hình bóng bình tĩnh cô ấy.

Trong lòng anh ta mềm nhũn, ý cười ở đáy mắt càng đậm.

“Thế nào, không gọi sao?” Anh ta nghiêm giọng nói.

Trình Vi Vi suy nghĩ một lát rồi kiên định lắc đầu.

Tưởng Minh Châu kinh ngạc, trên mặt anh ta viết hai chữ “nhục nhã”.

“Trình Vi Vi, gọi một tiếng anh trai thì cô cũng có mất sức đâu.” Anh ta nói.

Trình Vi Vi lại lắc đầu: “Không phải vì chuyện này.”

“Vì sao? Vì cái gì?”

Trình Vi Vi không muốn nói nhưng Tưởng Minh Châu lại càng muốn hỏi đến cùng.

Sau một lúc lâu, Trình Vi Vi không thể lay chuyển được, cô ấy nhìn anh ta, ánh mắt sáng quắc: “Tôi vốn không thích những thứ như vậy.” Cô ấy nói thẳng: “Tôi đến đó để làm cái gì chứ?”

Trong những dịp như vậy, ánh đèn rực rỡ rất dễ để lạc mất bản thân, cũng có nhiều thứ bản thân cô ấy không biết, không cần phải tự ép buộc mình phù hợp với nó.

Tưởng Minh Châu ngẩng người, anh ta không nghĩ sẽ là vì nguyên nhân này, trong lòng như bị người ta đá nhẹ hai cái.

“Được rồi, dù sao cậu ta cũng chỉ xuất hiện vài phút rồi rời đi thôi.” Anh ta xoay người nhìn về phía Chu Tễ Duyên: “Bình thường cậu ta thường sẽ chạy đến nhà hàng tư nhân đề trốn.”

Trình Vi Vi bùng nổ: “Vậy anh còn muốn tôi gọi không?”

Tưởng Minh Châu lập tức che đi tình cảm nơi đáy mắt, anh ta cười hì hì: “Cô cũng đâu hỏi tôi.”

Trình Vi Vi nghẹn họng, không đợi cô ấy trả lời, anh ta đã nói: “Được rồi, để anh trai giúp cô, đến lúc đó cô hãy tìm một nơi rồi chờ tôi cung cấp thông tin là được.”

Ở xa xa, Hứa Nguyên nhìn hai người, tuy cô không nghe được hai người họ đang nói cái gì nhưng từ sau khi yêu đương với Hàn Tự, cô đã hiểu tình huống hiện tại là như thế nào. Lúc này cô nhìn Tưởng Minh Châu, trong lòng không nhịn được mà căng thẳng.

Cô nhịn không được, vẫn đi tìm anh ta.

“Kéo anh sang một bên làm gì vậy? Không sợ Hàn Tự đến đánh anh sao?” Tưởng Minh Châu từ trước đến nay vẫn là bộ dạng không đứng đắn.

Hứa Nguyên nhìn anh ta, không cười.

Tưởng Minh Châu thu lại ý cười: “Em như thế này làm anh có hơi sợ đó.” Anh ta trêu cô: “Giống hệt với Tân Nghi.”

Tân Nghi là chị họ của Hứa Nguyên cũng là người con gái mà Tưởng Minh Châu từng thích.

Cái tên này trực tiếp làm Hứa Nguyên chấn động: “Anh thích Vi Vi à?” Cô đi thẳng vào vấn đề.

Tưởng Minh Châu mỉm cười: “Haiz, Hứa Nguyên, em biến thành thành viên của uỷ ban bao giờ vậy?”

Hứa Nguyên nói: “Cút đi.” Cô cảnh cáo anh: “Anh không thể chơi đùa với Vi Vi được.”

Cô vẫn không thích được việc Tưởng Minh Châu thích Trình Vi Vi.

Tuy rằng cô biết anh ta là người ăn chơi, không đứng đắn nhưng khi anh ta thật sự rung động thì lại là người vô cùng thâm tình, toàn tâm toàn ý lo lắng cho đối phương.

Tưởng Minh Châu trầm mặc.

Có thích không? Anh ta chỉ cảm thấy Trình Vi Vi thú vị.

Lúc trước anh ta với Tân Nghi quen biết nhau cũng vì trốn một nữ minh tinh. Anh ta phải trốn vào một vườn hoa nhỏ, kết quả lại gặp được Tân Nghi, cô ấy thích ăn dưa, luôn quấn lấy anh ta hỏi về các drama trong giới giải trí.

Giống hệt với Trình Vi Vi.

Nhìn thấy cô ấy, anh ta đã nhớ tới Tân Nghi, nhịn không được muốn trêu đùa cô ấy, cũng muốn giúp cô ấy.

Hứa Nguyên nhìn thấy biểu cảm này của anh ta, trong lòng cô vang lên mấy tiếng “lộp bộp”: “Anh sẽ không thích Trình Vi Vi chứ?”

Bầu không khí trở nên im lặng.

Yên lặng một lúc lâu, Tưởng Minh Châu cười khẽ: “Chắc là sẽ không.”

Đáy lòng anh ta lại cảm thấy trống rỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK