• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Khải Việt về tới nhà, quanh quẩn trước cửa phòng sách của bố.

Lúc đầu cậu thề thốt muốn gây dựng sự nghiệp, nói mình muốn rèn luyện trên một con đường để bố mẹ nhìn một chút, chứng minh rằng cậu cũng có thể làm được, nhưng không ngờ...

Cậu vẫn không thể rời khỏi vòng tay bố mẹ.

Cho nên, ban đầu lúc Hứa Nguyên nói cho cậu biết, thật ra trong lòng cậu rất tức giận, sự tức giận còn nhiều hơn cả cảm động khi biết bố đã âm thầm ra tay giúp đỡ mình.

Năm nay cậu 27 tuổi, cậu không hề muốn trở thành một cậu ấm chỉ cần đi trên con đường rải đầy hoa hồng mà bố mẹ đã trải sẵn như trong mắt những người khác.

Diêu Khải Việt do dự một hồi lâu rồi mới gõ cửa phòng.

Bố Diêu ngồi sau bàn đọc sách, như thể đang nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, lại tựa như đang đợi cậu.

"Bố." Diêu Khải Việt đóng cửa lại.

Bố Diêu ngẩng đầu, trên khuôn mặt nghiêm túc không hề có ý cười: "Ừ, trở về rồi?"

Diêu Khải Việt đứng trước bàn đọc sách: "Bố, 800 vạn là chủ ý của bố?" Cậu chọn cách đi thẳng vào vấn đề.

Bố Diêu không chút kinh ngạc, ông chỉ nhàn nhạt liếc con trai một cái, sau đó, người ông dựa về phía sau một chút, lưng vẫn thẳng như cũ: "Con có biết tại sao công ty của con trong ba năm nay vẫn cứ bình bình thế không?"

Lời nói lạnh lẽo giống như một chậu nước đá, đổ xuống từ đỉnh đầu Diêu Khải Việt.

Lạnh thấu tim.

Bố Diêu lại giống như kể một sự thật không liên quan đến ông: "Thương trường như chiến trường, đấm đá nhau, chém giết, tàn khốc… nhưng hình như con chẳng hiểu gì cả.”

"Lúc nào thì con..." Diêu Khải Việt không phục.

Bố Diêu lắc đầu một cái, lộ ra một nụ cười nhạt, ông cắt ngang lời cậu: "Chủ nghĩa lý tưởng của con chỉ có thể cho phép con đi tới bước đường hôm nay mà thôi."

"Con có thể không phục, có thể cảm thấy kinh nghiệm và sự từng trải của bố đều vô dụng với con. Nhưng mà, con trai à, đường đời rất dài, không phải hai chữ giận hờn là có thể đi hết."

Một tiếng "con trai" này khiến cho mũi Diêu Khải Việt bỗng dưng ê ẩm.

Mặc dù cậu vẫn tin chắc là mình đúng.

Cậu kiên trì làm thiết kế của mình, tin chắc rằng tác phẩm mới là đạo lý vững vàng, chứ không phải dựa vào cái gọi là marketting và bao bì.

Ánh mắt bố Diêu dịu xuống: "Con có thể không chấp nhận sự giúp đỡ của bố rồi đi tìm ngân hàng, nhưng sau đó nữa thì sao? Lần sau, con phải tới chỗ nào mới tìm được một ngân hàng đây?"

"Bố, vậy thì tại sao bố lại cảm thấy con sẽ không thể nào vượt qua khó khăn lần này, và lần sau con vẫn sẽ gặp phải tình cảnh túng thiếu như vậy?"

Bố Diêu chỉ cười không nói.

Dưới cái nhìn chăm chú của ông, Diêu Khải Việt cũng dần trầm mặc.

Hồi lâu sau, bố Diêu ngồi dậy: "Từ trước đến giờ bố chưa từng nói bố không tin tưởng con, không công nhận con."

Diêu Khải Việt kinh ngạc, cậu chạm mắt với bố. Ánh mắt của bố vẫn sắc bén như trước, nhưng lại ẩn chứa chút gì đó mà cậu không hiểu.

Cả hai người đều có tính cách bướng bỉnh, nhưng giờ đây, bố Diêu lại xuống nước trước: "Con chưa kết hôn sinh con, cho nên con chẳng tài nào nào hiểu được tâm tình của bố và mẹ." Bố Diêu nhìn cậu: "Không có người làm bố mẹ nào có thể tận mắt nhìn thấy con trai mình chịu khổ chịu thiệt mà thờ ơ. Con không nên vì giận dỗi mà khước từ người làm bố này, con phải nhớ, ở trước mặt bố và mẹ con, con vĩnh viễn không cần phải tỏ ra cao thượng."

"Bố chỉ có 800 vạn để giúp đỡ con, có lấy hay không đều tùy con, hiểu hay không hiểu, cũng phải xem con."

Bố Diêu nói như vậy.

Hàn Tự và Hứa Nguyên trở về cùng Diêu Khải Việt, chẳng qua là, chỉ có một mình Diêu Khải Việt đi vào nhà, còn bọn họ thì ở lại ngoài cửa.

Hai người đứng kề vai, đồng loạt nhìn chăm chú vào phòng khách sáng đèn.

Không biết Diêu Khải Việt ở phòng khách, hay là ở trên lầu.

Hứa Nguyên không giữ được bình tĩnh: "Sẽ không cãi nhau chứ?"

"Không đâu." Hàn Tự vô cùng chắc chắn.

Cô chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, đưa tay chọc vào cánh tay anh, đợi anh quay đầu lại nhìn cô, cô mới mở miệng: "Thật ra thì em có thể hiểu được bác Diêu, nếu đổi em thành Diêu Khải Việt hôm nay, bố mẹ của em nhất định cũng sẽ giấu diếm em, lén lút làm rất nhiều chuyện vì em."

Hàn Tự nghe vậy, ánh mắt lóe lên, tầm mắt anh dời xuống, rơi vào trên cánh tay của mình. Cánh tay của anh bị cô chọc đến ngứa ngáy, mà gần đây cô để móng tay, móng tay bỗng chốc quét qua, trong nháy mắt liền khiến anh nổi da gà.

Anh vô thức sờ điện thoại trong túi một cái, hôm nay anh một mực nắm lấy điện thoại, sợ để lỡ tin nhắn của mẹ Hứa, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tới có tin nhắn tới, chắc là chưa có kết quả.

Hàn Tự không muốn giấu Hứa Nguyên, nhưng anh đã đồng ý với mẹ cô rồi, anh không đành lòng làm trái với ý tốt của mẹ Hứa.

"Nếu như bố mẹ em vì muốn tốt cho em, mà lừa gạt em một số chuyện." Anh suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Em có thấy giận không?"

Hứa Nguyên không nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Tự, cô khoanh tay nhìn anh: "Sao lại hỏi em cái này?"

Anh cười một tiếng, bình tĩnh né tránh tầm mắt của cô: "Không có gì." Anh nhún nhún vai: "Cảm xúc chợt bộc phát thôi.”

Hứa Nguyên gật đầu một cái, dáng vẻ trầm tư.

Khóe mắt Hàn Tự chú ý đến cô, thấp thỏm lại bất an.

Cũng chỉ có cô có thể khiến anh như vậy, anh cười khổ.

''Sẽ không." Hứa Nguyên trả lời nghiêm túc, thậm chí có chút trịnh trọng: "Bố mẹ em sẽ không tùy tiện lừa gạt em, nhất định là họ cảm thấy tốt cho em nên mới gạt. Nếu ý định ban đầu là tốt, động cơ cũng không có gì sai thì tại sao em phải lãng phí thời gian để tức giận và oán trách?"

Hàn Tự thở phào nhẹ nhõm, khóe môi dần có ý cười, anh đang muốn đáp lại một câu, bỗng nhiên bị cô chỉ vào mũi.

Ngón trỏ của Hứa Nguyên đè thẳng trên chóp mũi anh.

"Nhưng anh thì không được như vậy!" Cô hơi híp mắt, đôi mắt rất sáng, mơ hồ mang theo ý cười, lời nói ra lại rất nghiêm túc: "Nếu anh dám lừa gạt em, em sẽ..."

Cô chậm rãi thu ngón tay về, dời đến cổ, làm một biểu cảm cắt cổ tàn bạo.

Rõ ràng là cô đang cười nhưng chẳng hiểu sao sau ót Hàn Tự lại chợt thấy lạnh run, vẻ mặt cũng có phần mất tự nhiên.

Cảm giác rùng mình vọt lên từ sống lưng, mãi đến khi lan khắp cơ thể.

Đáy lòng Hàn Tự càng thêm bất an.

"Anh biết em có ý gì chứ?" Hứa Nguyên còn muốn nhấn mạnh thêm một lần nữa.

Nụ cười anh cứng đờ, lặng lẽ gật đầu, vẫn lựa chọn giữ vững cam kết với mẹ Hứa.



Buổi chiều hôm sau, dì Ngô đến nhà trẻ tìm nhân sự.

"Cô Hứa, Cô Dương." Bà ra khỏi phòng nhân sự, chạy thẳng tới phòng chăm sóc sức khỏe.

Tuần trước bà mới xuất viện, trên tay còn quấn vải gạt, trên cổ tay không bị thương xách một cái túi giấy.

Hứa Nguyên vội tiến lên đón: "Dì, tay dì thế nào?"

Dì Ngô xua tay, cánh tay bị băng bó chặt chẽ quơ quơ về phía cô: "Không sao không sao, sắp khỏi rồi."

Bà vừa nói vừa đem túi giấy để lên bàn làm việc của các cô: "Tay của dì bị thương, không thể làm món ngon cho mọi người được." Bà mở túi giấy ra: "Dì đã mua bánh ngọt và bánh mochi. Bánh mochi còn mới, mọi người mau ăn đi, đừng để một hồi bơ sẽ chảy ra."

Cô Dương nói cảm ơn: "Sao dì còn đi mua đồ cho chúng cháu chứ?"

Dì Ngô thấy các cô không nhúc nhích, tự mình động tay chia cho mọi người, lại bị Hứa Nguyên nhanh tay nhanh mắt ngăn cản: "Cháu đi rót trà cho dì."

"Không cần không cần, dì đi ngay bây giờ, em trai dì còn đang đợi ở cửa."

"Không sao, cũng chẳng thể để dì rời đi mà chưa uống miếng nước nào vậy được."

Hứa Nguyên rót nước ấm vào ly giấy dùng một lần ở phòng uống nước, đặt vào trong tay dì Ngô: "Cảm ơn bánh ngọt của dì."

Cô lấy ra một cái mochi: "Ngon lắm ạ!"

Dì Ngô mặt đầy tươi cười, khôi phục lại dáng vẻ không buồn không lo trước kia.

"Dì, lúc nào thì dì đi phục hồi chức năng ạ?"

Dì Ngô vẫn cười như cũ: "Bác sĩ nói chờ vết thương của dì hoàn toàn khỏi rồi, đến lúc đó sẽ đi tới bệnh viện chuyên để phục hồi, dì đoán là hơn nửa năm tới cũng không có cách nào đến nhà trẻ làm việc."

Nói tới điều này, trong giọng nói của bà ấy có chút mất mát.

"Trước đây đã quen bận rộn, mấy ngày nay cứ ngồi đờ ra ở nhà, dì thật sự không quen."

Hứa Nguyên nghe mà thấy hụt hẫng: "Đây là muốn dì ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt còn gì.”

Dì Ngô gật đầu một cái: "Cũng phải." Bà lại cười lên: "Được như bây giờ dì đã thỏa mãn rồi."

Bà cúi đầu nhìn cánh tay băng bó vải gạt của mình.

Gần đây trời nóng, vết thương của bà vừa đau vừa ngứa, còn phải quấn một lớp vải gạt dày, mỗi lần tháo ra đổi thuốc đều rất đau đớn.

''Cô Hứa, ngày đó thật cảm ơn cô, nếu không phải cô giúp đỡ thì tôi đã sợ chết khiếp rồi."

"Không có gì ạ, việc nên làm mà."

Dì Ngô giống như là nhớ lại cơn ác mộng ngày đó vậy, vành mắt dần dần đỏ lên: "Tôi nằm ở trong bệnh viện, ngày thứ hai tỉnh lại, tôi đổ mồ hôi lạnh cả người. Tôi tưởng là mình đã mất ngón tay rồi, kết quả, cúi đầu nhìn một cái, thấy đầu ngón tay của mình vẫn còn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm."

Hứa Nguyên lặng lẽ đưa khăn giấy qua, dì Ngô cười lên: "Ôi chao, tôi đang làm gì thế này! Cô Hứa, cô đừng để ý tới tôi."

Hứa Nguyên lắc đầu một cái, bánh mochi trong tay chợt không còn thơm nữa.

Nhìn dì Ngô, cô cũng không mấy dễ chịu.

Có thể nói tình hình dịch bệnh cách bọn họ rất gần, nhưng thật sự cũng rất xa, là dì Ngô máu chảy đầm đìa ở trước mặt cô như vậy, cô mới có thể tự kiểm điểm về chuyên ngành và nghề nghiệp của mình một cách trực quan và sâu sắc thế này.

Khoảng thời gian này, cô dần có thể hiểu được mẹ. Nếu đổi lại là cô, rất có thể cô cũng sẽ lựa chọn bỏ mặc tất cả để đi cứu chữa bệnh nhân.

Có thể bình yên nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau, tốt biết bao!

Tiễn dì Ngô đi, Hứa Nguyên gửi tin nhắn cho Hàn Tự: Từ nay về sau em nhất định sẽ chăm chỉ học tập và làm việc.

“Hàn Tự: Lại bị khiêu kích rồi?”

“Hứa Nguyên: Anh mới bị khiêu kích ấy! Em đây là thông hiểu đời người.”

Khung chat biểu thị đối phương đang nhập tin nhắn, Hứa Nguyên kiên nhẫn chờ một hồi.

Bất ngờ là tin nhắn của Trình Vi Vi lại đến trước anh một bước.

“Trình Vi Vi: Khó quá… Tớ có nên kiên trì hay không?”

Hứa Nguyên sửng sốt một chút: Không phải mấy ngày trước các cậu còn ăn cơm chung sao?

Trình Vi Vi trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua: "Anh ấy còn thích chị họ Tân Niên của cậu không?"

Hứa Nguyên không biết nói thế nào.

Phòng làm việc có chút oi bức, cô để điện thoại xuống, mở cửa sổ ra một chút. Bên ngoài có gió, cô chỉ vừa mở cửa sổ thôi mà cửa chớp đã bị thổi tung lên, "lạch cạch lạch cạch" gõ vào kính, từng cái một.

Hứa Nguyên lại quay về bàn làm việc, đánh chữ: Nếu không thì, bọn chị cho em mượn bả vai này nhé?

“Trình Vi Vi: Ai ya, bị đả kích đến mức muốn khóc.”

“Hứa Nguyên: Khóc đi, quay đầu lại làm một hảo hán!”

Hứa Nguyên cho là Trình Vi Vi định từ bỏ, suy nghĩ một chút lại cảm thấy như vậy cũng tốt, Chu Tễ Duyên khó gặm lắm, nếu thật sự đơn giản như vậy thì anh ấy đã chẳng đến mức độc thân suốt mấy năm qua.

“Hứa Nguyên: Tớ nói cho cậu biết, cậu xem một vị bác sĩ có lòng nhân ái như cậu, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài năng có tài năng, nhất định là có người tốt hơn đang chờ cậu. Chờ cậu gặp được anh ta, tớ sẽ thay cậu đánh anh ta một trận trước, ai bảo anh ta xuất hiện trễ như vậy!”

“Trình Vi Vi: Thứ sáu tuần trước anh ấy đi ăn tối với tớ, còn chưa kịp ăn xong thì nhận được điện thoại của Tân Niên, anh ấy liền rời đi luôn.”

Tin nhắn của hai người gần như xuất hiện cùng lúc trong khung đối thoại.

Hứa Nguyên đọc hai lần: Anh ấy bỏ lại cậu một mình?!

Mẹ nó, chuyện này cô phải thay Trình Vi Vi ra mặt, Chu Tễ Duyên là cái quái gì chứ?

“Trình Vi Vi: Ừ, tớ chỉ nghe được hai chữ "Tân Niên", hẳn là chị cậu gọi điện thoại tới, anh ấy không hề nghĩ ngợi mà rời đi ngay. Tớ băn khoăn mấy ngày, vẫn là không vượt qua được rào cản này.”

“Trình Vi Vi: Chết tiệt! Cho dù trước đó ngoài miệng tớ có nói dễ nghe đến đâu, thật ra trong lòng lại rất để bụng, có phải tớ giả dối lắm đúng không?”

Hứa Nguyên cảm thấy nộ khí vọt thẳng lên đầu, sắp không nhịn được nữa.

“Hứa Nguyên: Cậu yên tâm, tớ…”

Vừa đánh được phần mở đầu, cô liền dừng lại.

Trán cô giật lên một cái, cô nhớ tới trước đó Hàn Tự cũng đã nói, buổi tối anh nhận được điện thoại của Chu Tễ Duyên, nhắc nhở anh chuyện các hạng mục tài trợ bị hủy bỏ, hình như là Tân Niên gọi điện nói cho Chu Tễ Duyên biết.

Hứa Nguyên thoát khỏi khung chat, vừa rồi cô vẫn luôn nói chuyện với Trình Vi Vi mà quên mất cô còn đang nói với Hàn Tự.

“Hàn Tự: Được, chờ em lấy được giấy chứng nhận bác sĩ cộng đồng vỗ trước mặt anh, đổi lấy một năm uống trà sữa miễn phí với anh rồi hãy tính tiếp.”

Thời gian gửi là mười mấy phút trước, nhưng cô không quan tâm nhiều như vậy, cô gọi điện thoại qua.

"Tìm anh tính sổ à?" Hàn Tự cho là cô gọi tới vì câu trả lời khi nãy của anh.

Hứa Nguyên cắt ngang: "Em hỏi anh, hôm trước anh Chu gọi điện nhắc anh chuyện huy động vốn hả?”

"Gọi vào tối thứ sáu tuần trước?" Cô hỏi

Hàn Tự bị mấy câu hỏi đùng đùng của cô đánh cho bối rối: "Ừm, là anh ấy nói."

"Vậy tại sao anh ấy lại biết được? Anh có từng bảo là do chị họ em nói đúng không?"

"Anh ấy nói như vậy, Tân Niên cất công gọi điện tới nhắc nhở một câu."

Tay cầm điện thoại của Hứa Nguyên xiết chặt: "Anh chắc chắn chị họ của em gọi điện thoại cho anh Chu là để nói chuyện này?"

Hàn Tự nhận ra chỗ không đúng: "Chuyện này thì anh không biết, lúc bọn họ gọi điện thoại anh cũng không có ở đó."

"Thế thôi, bấy nhiêu là đủ rồi."

"Nhưng mà..."

Cuộc gọi bị Hứa Nguyên cắt đứt, Hàn Tự nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, vô cùng cạn lời.

Nhất định là có liên quan đến Trình Vi Vi, thân nhân như anh phải chịu quá nhiều uất ức rồi.

Hứa Nguyên lại gọi điện thoại cho Trình Vi Vi: "Tớ nói cho cậu nè, chỉ là một hiểu lầm thôi. Chị họ của tớ gọi điện thoại cho Chu đại ca không phải vì chuyện riêng, là chuyện của công ty Diêu Khải Việt. Tớ có nói với cậu về chuyện vốn tài trợ chưa?"

Trình Vi Vi: "..." Cô ấy nghe không hiểu.

Hứa Nguyên là người nóng tính: "Thôi, mặc kệ tớ có nói với cậu hay chưa, bây giờ nói lại một lần cho cậu nghe."

Cô kể hết một lượt, cũng chẳng buồn để ý xem Trình Vi Vi có thể tiếp thu hay không.

Cuối cùng, cô cười: "Anh Chu quả thật đã thích chị họ của tớ rất nhiều năm, nhưng anh ấy có thể đồng ý đi ăn cơm với cậu, nhất định là một bước nhảy vọt ổn thỏa. Tớ vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của anh ấy, sẽ không bắt cá hai tay đâu, ơ, không đúng không đúng, không phải gọi là bắt cá hai tay, cái này gọi là gì ấy nhỉ?''

Hồi lâu sau Hứa Nguyên vẫn không tìm ra chữ nào để hình dung, Trình Vi Vi bật cười: "Vậy tớ lại có tinh thần rồi!"

Trong lòng Hứa Nguyên "lộp bộp" một chút, cô gãi đầu một cái.

Không biết cô làm như vậy rốt cuộc là giúp Trình Vi Vi hay là hại cô ấy.

"Được rồi, tớ biết rồi, cảm ơn nhé, chị em tốt!" Trình Vi Vi lại ''sống'' rồi, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Điện thoại bàn trong văn phòng vang lên, cô Dương nhận máy, là điện thoại của người gác cổng, tìm Hứa Nguyên.

Cô giáo Dương hất cằm một cái: "Điện thoại."

Hứa Nguyên ''à'' một tiếng: "Tớ không nói nữa, tớ bận rồi."

Cô thuận tay nhận điện thoại: ''Tôi là Hứa Nguyên."

"Cô Hứa, mẹ cô ở đang đợi cô ở cổng, nói wechat và điện thoại đều không gọi được, muốn cô đi ra ngoài một chuyến."

Hứa Nguyên nhìn điện thoại, quả thật trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, wechat cũng có mấy tin nhắn chưa kịp xem.

"Được, tôi biết rồi, cảm ơn."

Cô cầm điện thoại lên, chạy ra cổng trường.

Bên ngoài rất nóng, vừa rời khỏi tòa hành chính cô đã cảm thấy như bị thiêu cháy rồi. Trời nóng bức thế này, không biết tại sao mẹ lại tới đây.

Hứa Nguyên đi tới cổng, bảo vệ mở cửa cho cô.

Mẹ Hứa đeo khẩu trang, đang chờ ở đó.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Hứa Nguyên đi xuống bậc thang, bước chân đi tới của mẹ vội vàng hơn mọi khi, cô hơi chậm lại.

Mặc dù có đeo khẩu trang, nhưng mi tâm của mẹ nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Mẹ, sao vậy ạ?"

Mẹ Hứa do dự trong phút chốc, ánh mắt nhìn con gái đầy tối tăm và khó hiểu: "Nguyên Nguyên, nếu bây giờ công việc của con không gấp thì con nhanh chóng xin nghỉ một tiếng đến bệnh viện làm xét nghiệm PCR đi."

Hứa Nguyên nghi hoặc: "Xét nghiệm PCR? Tại sao con phải xét nghiệm PCR?"

Trong lòng cô đột nhiên run rẩy, trái tim bất giác đập rộn lên một hồi.

Mẹ Hứa không dài dòng: "Xin lỗi con, Nguyên Nguyên, mẹ vẫn luôn giấu con, kết quả kiểm tra của bố con không hề tốt. Sau khi kiểm tra lại trong hai ngày nay, kết quả của các hạng mục kiểm tra đều chứng tỏ trên phổi của ông ấy có hai khối u."

"Hôm nay mẹ cùng bố con đến bệnh viện khoa phổi, kết quả kiểm tra không mấy khả quan, bây giờ bố con phải ở lại bệnh viện quan sát. Nguyên Nguyên, mẹ đã nói chuyện với bệnh viện rồi, bây giờ con đi xét nghiệm PCR, dựa vào mức độ xử lý nhanh chóng của họ thì nhanh nhất là sáng mai đã có thể lấy được báo cáo xét nghiệm rồi."

"Mẹ vừa về nhà thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày cho bố con, hôm nay mẹ đến phòng bệnh chăm sóc bố trước. Con đừng sốt ruột, đợi con lấy được báo báo xét nghiệm, con hãy đến phòng bệnh thăm bố, được không?"

Khối u trên phổi?

Hứa Nguyên chỉ có thể nghe được cái từ này, trong đầu không ngừng vang lên tiếng "ong ong ong".

Cứ như bị sét đánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK