Nhắc đến Khâu Tử Dao, Hứa Nguyên liền cảm thấy đau đầu.
Cả hai cô từ thuở còn nhỏ đã không đối xử tốt với nhau, tính tình lại còn bá đạo giống nhau, chẳng qua cái tính khí bá đạo của Khâu Tử Dao được mọi người trong nhà cưng chiều hơn, còn cô thì chỉ đơn thuần muốn thu hút sự chú ý của bố mẹ mà thôi.
Thật ra Khâu Tử Dao lớn hơn cô một tuổi, nhưng bởi vì cô nhảy hai lớp nên bọn họ chỉ học cùng tiểu học vài năm, sau đó Khâu Tử Dao đã trở thành đàn em của cô.
Từ đấy về sau, hằng ngày Khâu Tử Dao đều lấy việc nắm bím tóc của cô làm thú vui.
"Hứa Nguyên: Khi nào thì cậu ấy quay về?"
Khâu Tử Dao không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước mà bay thẳng đến New Zealand để học.
"Diêu Khải Việt: Vừa mới trở về đó, hôm nay là hết thời gian cách ly tại nhà rồi."
"Hứa Nguyên: …"
Cô quay đầu lại nhìn Hàn Tự, khoảng thời gian mà cô và Khâu Tử Dao thấy ghét nhau nhất là hồi mấy năm trước ở trường cấp 3. Lúc ấy Khâu Tử Dao cũng đem lòng thích Hàn Tự, cả ngày cô ấy đều quấn quít lấy anh, nhưng cô thì lại nghĩ Hàn Tự và Đào Tri Du mới là một đôi.
Vì Đào Tri Du, cô đã không ít lần cãi nhau với Khâu Tử Dao. Nếu nói một câu không hợp ý thì cả hai còn có thể bem nhau luôn cơ.
Vấn đề không chỉ ở Đào Tri Du mà nó còn ở bản tính cao ngạo của Khâu Tử Dao, khiến Hứa Nguyên cô không thể nào chịu đựng nổi.
Nói tóm lại một câu: bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, so với Hàn Tự cô ấy còn tệ hơn.
Thậm chí Hứa Nguyên còn có thể nâng ly chúc mừng cùng Hàn Tự nếu nó có thể làm cho Khâu Tử Dao cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt của cô nóng như có lửa, Hàn Tự vừa quay đầu lại nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, anh sửng sốt.
"Cô nương, bản Vương đây không trêu chọc gì đến cô chứ?" Hàn Tự nói đùa.
Hứa Nguyên tức giận trừng mắt nhìn anh, trong đôi mắt như chứa vô vàn khói lửa.
Có gì đã xảy ra sao?
Hứa Nguyên vẫn nhìn theo anh, liếc mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Khâu Tử Dao về nước."
Thì ra đây chính là lý do.
Hàn Từ mỉm cười: "À."
Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, cái tên này không khiến cho anh cảm thấy căng thẳng.
Cô kiềm chế cảm xúc nói: "Hàn Tự, lúc trước anh đối xử với cô ấy như thế nào, bây giờ cũng phải như vậy!"
Nhà họ Hàn với nhà họ Khâu là bạn bè lâu năm, hai bên gia đình đều hợp tác làm ăn với nhau, mối quan hệ của cha mẹ hai nhà rất tốt. Tuy nhiên, Hàn Tự chưa bao giờ để ý đến sự đeo bám của Khâu Tử Dao trong những năm qua, cô ấy không khác gì những cô gái khác đang theo đuổi anh.
Cuối cùng Hàn Tự cũng cảm nhận được có gì đó không đúng, anh vừa nhếch mép vừa nhìn đường: "Hứa Nguyên, đừng nói là em ghen đấy nhé?"
Hứa Nguyên cau mày: "Tại sao em có thể ghen được chứ?"
Cô khoanh tay lại, giấu đầu lòi đuôi: "Em đây là không muốn thấy cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo!"
Hàn Tự nghe vậy, liếc mắt thăm dò cô.
Tiểu cô nương chỉ lộ ra một bên mặt, miệng mím chặt, vừa nhìn liền biết đang tức giận.
Anh mỉm cười không nói gì.
Về đến nhà, Diêu Khải Việt vẫn còn ở thư phòng chờ Hàn Tự.
Mấy ngày nay bọn họ rất bận rộn với dự án robot hợp tác cùng Khoa kỹ thuật Nhất Duy. Công ty mà họ thành lập chịu trách nhiệm chính về thiết kế bề ngoài của robot. Về chất liệu của mắt, họ vẫn chưa thể tìm được nhà cung cấp phù hợp nên bây giờ còn đang phải sứt đầu mẻ trán.
Để hợp tác với Khoa học kỹ thuật của Chu thị, họ cũng đã tiến hành một cuộc huy động vốn và đặt cược phần lớn tài sản của mình.
Cả anh và Diêu Khải Việt đều không muốn dựa vào gia đình của mình.
Diêu Khải Việt nghe thấy tiếng bước chân, chắc chắn đó chính là Hàn Tự.
"Cuối cùng cũng quay về rồi hả?" Chờ anh đẩy cửa phòng ra, Diêu Khải Việt buông lời trêu chọc: "Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha ~"
Hàn Tự liếc mắt nhìn sang rồi nói: "Còn đỡ hơn đồ FA."
Anh khịa lại cậu là đồ cẩu độc thân.
Diêu Khải Việt: "…"
Đáng sợ.
…
Hôm sau, cũng vì chuyện mà ba mẹ Jason gây ra nên trước khi ra ngoài cô muốn đổi sang dùng chiếc túi nhỏ hơn. Nhìn quanh phòng chứa quần áo một vòng, cô lại cảm thấy vô nghĩa.
Cây ngay không sợ chết đứng, cô mà thay đổi thì người ta lại bảo là cô chột dạ.
Vốn dĩ ngay từ ngày đầu đi làm cô đã cố tình giữ thái độ khiêm tốn, không bao giờ mang theo những thứ quá xa xỉ, cũng không bao giờ đi những con xế hộp sang chảnh của mình, tại sao bây giờ lại vì bị người khác bới móc mà tự làm khổ bản thân cơ chứ?
Hứa Nguyên khoác túi xách lên vai, ra ngoài đi làm như thường ngày.
Buổi sáng như bao ngày khác, cô đợi giáo viên chủ nhiệm lớp gửi giấy thăm dò sức khỏe của phụ huynh để kiểm tra, xét duyệt từng chút một.
"Lại là lớp của Candy." Hứa Nguyên thở dài.
Cô Dương ngẩng đầu lên thăm dò tình hình: "Có chuyện gì sao?"
"Có một đứa bé hai ngày nay không đến trường, lý do là bị bố mẹ đưa đến Hàng Châu."
Hiện tại theo quy định của Bộ giáo dục là vẫn phải cách ly khỏi Thượng Hải 14 ngày trước khi đi học trở lại.
"Cô giáo chủ nhiệm cũng không phát hiện ra sao?" Cô Dương không nói gì.
Hứa Nguyên cầm điện thoại lên: "Ai biết được, chúng ta đi tìm Amy đi."
Amy chính là người quản lý bộ phận tuyển sinh, cô ấy sẽ gửi các thông báo cần thiết đến các phụ huynh vào những ngày trong tuần.
Trong phòng tuyển sinh, Amy và Janet đều ở đó, khi họ nhìn thấy cô, một người thì vẫn chào hỏi như thường ngày, người còn lại thì nhiệt tình khác hẳn bình thường.
Hiện tại Hứa Nguyên không rảnh để đi nghiên cứu những chi tiết này: "Amy, tôi có một chuyện phải nhờ cô gửi thông báo đến cho phụ huynh." Cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Rời Thượng Hải phải cách ly 14 ngày là văn kiện mà Bộ giáo dục đưa ra, phải chấp hành nghiêm ngặt. Cô xem sơ qua đứa nhỏ trong lớp Candy đi, bọn họ liên tục đi tới Hàng Châu, không test PCR, không chịu ở nhà cách ly mà lại muốn đi học, việc này không thể chấp nhận được."
"Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ dịch bệnh, bất kể thế nào, cũng không thể mang cái suy nghĩ chủ quan đó được." Cô dặn dò.
Đề cập đến vấn đề nguyên tắc thì Hứa Nguyên chẳng dễ dãi chút nào.
Amy nhìn cô: "Được, việc này tôi biết rồi, chút nữa tôi sẽ gửi thông báo nhắc nhở đến cho các bậc phụ huynh. Về phần học sinh này, tôi sẽ để giáo viên liên hệ với phụ huynh.”
"Cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo."
Hứa Nguyên dứt lời, cô quay trở về văn phòng thì bị Janet đuổi theo.
"Sáng nay nhận được tin nhắn của ba Jason, nội dung là sẽ chuyển trường cho thằng bé." Cô ta vừa đi theo Hứa Nguyên vừa thông báo lại cho cô nghe. Cô ta phối hợp nhịp nhàng với từng bước chân của Hứa Nguyên, vẻ mặt rất vui: "Cũng tốt, chị ta khó như vậy, chuyển đi rồi chúng ta sẽ được thanh tịnh.”
Cô ta nhìn xung quanh, một tay che miệng: "Tôi nghe nói cuộc sống hiện tại của chị ta cũng không tốt mấy."
Hứa Nguyên dừng lại.
Janet nghĩ cô sẽ cảm thấy hứng thú, càng nói càng hưng phấn: "Cũng đúng thôi, chính bản thân mình phá hoại gia đình người khác, lại còn vu oan cho người vô tội. Kết quả là chỉ đơn giản là người nhà của cô quen biết bố Jason mà thôi.”
Sau khi trải qua biến cố này, tất cả mọi người điều biết gia cảnh nhà Hứa Nguyên không tầm thường, không chỉ dừng lại ở mức không tầm thường mà có lẽ chính là nửa trên cùng của Kim Tự Tháp, quả thật là cô không hề dựa vào ai khác như Janet từng nghĩ.
Hứa Nguyên nghe thấy những trong lời nói của Janet cứ cố tình "tung hô" mình, cô rất bất lực nhưng không thể nói thẳng được.
"À đúng rồi, Janet." Hứa Nguyên chuyển chủ đề nói chuyện.
Janet dừng lại hỏi: "Cô nói đi, có chuyện gì sao?"
Hứa Nguyên mở điện thoại ra xem, thấy thông báo mà cô đã đăng trong nhóm giáo viên ngày hôm qua: "Cô nhớ theo dõi sổ tiêm chủng vừa rồi nhé, hình như lúc nãy Amy có nói cuối tuần sau có học sinh mới đúng không?"
Lớp mẫu giáo sẽ bắt đầu khai giảng các lớp học hè vào tháng Bảy năm "Ngày đầu tiên khi học sinh mới đến trường mẫu giáo, cô phải kiểm tra trước sổ tiêm chủng ở ngay cổng, nếu không có thì chúng ta không thể cho đứa bé ấy vào lớp được. Nhớ nhắc nhở phụ huynh kẻo họ quên mất."
Janet không hề nghĩ đến Hứa Nguyên rất có nề nếp, cô phổ cập nhiệm vụ cho Janet, cô ta đột nhiên có cảm giác khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Được rồi, không có vấn đề gì hết."
Hứa Nguyên quay trở lại văn phòng, ngay sau khi đóng cửa, bên trong không khí vô cùng tĩnh lặng. Cô liếc qua cửa sổ kính sát sàn nhà bên cạnh cửa ra vào, chỉ trông thấy bóng lưng của Janet.
Cô thở phào nhẹ nhõm, điều khó chịu nhất chính là đặt chuyện tư vào chuyện công.
Hứa Nguyên gọi điện thoại cho Hàn Tự phàn nàn cho anh nghe, anh nghe xong liền bật cười: "Hứa Nguyên." Giọng điệu của anh như ông cụ non, mang theo ý đùa giỡn: "Em không phải là Bá Vương không sợ trời không sợ đất sao, từ lúc nào mà em lại bắt đầu bận tâm đến những việc này vậy?"
"Em quan tâm những việc ngoài lề này để làm gì?" Anh chuyển đề tài: "Em sẽ không lừa anh đi ăn tối một lần nữa đúng không?"
Hứa Nguyên: "…"
"Hàn Tự, anh không phải bạn trai em sao?"
Làm gì có ai chẳng những không đi an ủi bạn gái mình mà còn muốn trả thù lại nữa chứ?
"Phải bạn trai em không?" Anh hỏi ngược lại cô.
Hứa Nguyên không nói gì.
"Hàn Tự, anh…"
Có một giọng nữ ở đầu dây bên kia, khá quen thuộc. Cô gái kia còn nói gì đó nhưng Hứa Nguyên không nghe rõ, có thể là do Hàn Tự lấy tay che điện thoại.
"Khâu Tử Dao?"
Hàn Tự "ừm" một tiếng.
Hứa Nguyên nhức đầu: "Vì sao cô ta ở đó?" Cô hoang mang cắn răng tra hỏi.
Hàn Tự liếc nhìn Khâu Tử Dao đang di chuyển không dừng lại trước mặt mình, anh cũng rất đau đầu: "Cô ấy vừa đến."
Chú Khâu còn muốn để cô ấy vào công ty của Diêu Khải Việt nên cô ấy tự đến tận cửa.
Anh quay lưng lại, tránh né ánh mắt như hổ rình mồi của Khâu Tử Dao nhìn mình: "Em yên tâm."
Hứa Nguyên: "…"
Cánh tay của Khâu Tử Dao bị Diêu Khải Việt kéo đi, cô ấy cố gắng hết sức rút tay lại, chạy đến bên cạnh Hàn Tự: "Hứa Nguyên!"
Khâu Tử Dao đứng bên cạnh anh, bị cánh tay to lớn của anh ngăn lại.
Cô ấy kiễng chân lên, đứng cách đó vài người, cô ấy hét lớn vào điện thoại: "Hứa Nguyên, đang trong giờ làm mà cô dám gọi điện thoại hả? Cô lo đi làm việc đi!”
Hứa Nguyên bị chọc đến phát tức, cô thiếu chút nữa là nói ra: tôi gọi điện cho bạn trai tôi, liên quan gì đến cô?
Nhưng cô không nói ra được nên chỉ có thể trút giận vào Hàn Tự: "Hàn Tự, anh xem sao rồi giải quyết đi!”
Hàn Tự đi quanh bàn và chơi trò "mèo vờn chuột" với Khâu Tử Dao: "Anh cúp máy đây."
Người máy Diêu Khải Việt nhìn hai người trước mặt, cậu mệt mỏi nâng mắt kính, tim gan đau nhói.
Khâu Tử Dao này còn lộn xộn hơn cả Hứa Nguyên lúc cô còn theo đuổi Đào Tri Sơ.
Hàn Tự cất điện thoại đi rồi ngồi xuống: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
Anh mở tài liệu dang dở trên bàn, tay anh cầm lên cây bút bị kẹp ở ngón trỏ cùng với ngón giữa để ký văn kiện. Anh chuyên tâm xem văn kiện, cả người phát ra hơi thở "người lạ chớ lại gần", vài phần ảm đạm, vài phần xa cách.
Cảm giác này khác xa với lúc Hàn Tự gọi điện thoại cùng Hứa Nguyên.
Khâu Tử Dao dừng lại, tự nhiên lại không dám đến gần anh: "Ba tớ nói cho tớ đến đây để đi làm."
Cô ấy bĩu môi, nhìn chằm chằm vào người anh.
Hôm nay Hàn Tự khoác lên mình áo đen và quần tây đen, lộ ra một chút lạnh lùng, xa cách loài người ngàn dặm.
Khâu Tử Dao bật cười: "Ông ấy bảo tớ không có việc gì làm, ông ấy nhìn mà thấy chướng mắt.”
Diêu Khải Việt không nhịn được bèn lấy tay che miệng ho khan.
Chú Khâu nổi tiếng là cưng chiều con gái, liệu chú ấy có nghĩ con gái mình như thế không? Chuyện điêu thế mà cô ấy cũng dám nói.
Khâu Tử Dao trừng mắt nhìn cậu, Diêu Khải Việt lập tức dừng động tác lại, đảo mắt sang chỗ khác.
"À, vậy thì cậu bảo Khải Việt dẫn cậu đi đi." Hàn Tự không nhiều lời.
Khâu Tử Dao sốt ruột: "Sao cậu lạnh nhạt đuổi tớ đi thế? Lúc nãy Hứa Nguyên gọi đến cho cậu, cậu đâu có như vậy.”
Nhắc tới tên của Hứa Nguyên, Hàn Tự dùng các ngón tay uyển chuyển xoay bút, ngẩng đầu lên nhìn Khâu Tử Dao.
Khâu Tử Dao theo bản năng ưỡn ngực ra vẻ chờ anh nói tiếp.
Kết quả Hàn Tự chỉ liếc nhìn Khâu Tử Dao một cái, sau đó cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, lật hết trang này đến trang khác, hoàn toàn bỏ qua cô ấy.
Khâu Tử Dao tức giận đến mức buồn bực dậm chân như một quả bóng bị xì hơi.
…
Hứa Nguyên đã tan làm, cô vừa đến bãi đỗ xe, nhìn sang chiếc xe đang đậu bên cạnh xe mình. Người này cũng không coi mình là người ngoài, dựa lưng vào cửa xe của cô, cúi đầu nghịch điện thoại.
Rõ ràng người này chính là Khâu Tử Dao.
Hứa Nguyên không nói gì.
"Khâu Tử Dao, cô nhớ tôi đến thế cơ à?" Cô bước tới: "Vừa về nước đã đến chặn xe tôi?"
Phong cách ăn mặc của Khâu Tử Dao như một cô búp bê Barbie, cô ấy mặc chiếc áo màu hồng nhạt, chiếc váy cùng màu, đôi cao gót cũng hồng nhạt, ngay cả chiếc kính râm cũng màu hồng nhạt nốt.
Cái style trước sau như một này thật là khiến người khác đau mắt quá đi.
Khâu Tử Dao đẩy chiếc kính râm của cô ta lên, hừ lạnh: "Còn không mau lái xe? Tôi mệt muốn chết đây này, động tác của cô chậm quá rồi đó!"
"Tôi có kêu cô chờ tôi đâu.”
"Bà đây đếch quan tâm."
Hứa Nguyên cười nhạo, trước tiên vẫn nên mở cửa xe. Khâu Tử Dao động tác nhanh nhẹn chỉ mất một chút liền yên vị bên chỗ ghế phụ, ngồi xuống như bà chủ.
"Khâu Tử Dao, nửa năm không gặp mà cô vẫn tự nhiên thế cơ à?" Cô chế nhạo.
Khâu Tử Dao vừa lên xe liền dùng điện thoại, không thèm quay sang nhìn cô lấy một cái.
Hứa Nguyên cũng không thèm để ý: "Tôi đi về nhà, còn cô đi đâu?" Cô nhấn ga chạy đi: "Nếu cô không nói tôi sẽ chở cô về nhà tôi đó.”
Khâu Tử Dao lúc này mới phản ứng lại: "Vậy thì tôi sẽ về với nhà với cô!"
“Liêm sỉ đâu hết rồi?”
"Không cần cô lo!"
Hứa Nguyên: "…"
Trên đời này, người có thể chặn những lời nói của cô không chỉ có mỗi Hàn Tự mà còn có thêm Khâu Tử Dao.
Hai người không nói gì với nhau, đi thẳng tới khu biệt thự.
Lát sau, Khâu Tử Dao đã hóng hớt drama xong, cô ấy nói: "Hứa Nguyên, sao cô dễ nhai thế. Cái bà vợ A này nói dăm ba câu là có thể bôi nhọ được cô rồi đấy à?”
Hứa Nguyên không ngờ cô ấy sẽ xem việc “kẻ thứ ba, con giáp thứ mười ba” xảy ra trước đó nên nhất thời nghẹn lời.
Khâu Tử Dao cũng không quan tâm đến phản ứng của cô, tự nhiên quay đầu lại tự nói với bản thân: "Để tôi giúp cô hỏi thăm tình hình." Cô ấy giở giọng điệu ra nói: "Đừng có cảm kích tôi quá."
"Cái bà chị này muốn tìm đường chết đây mà, việc bị bỏ rơi cũng là chuyện sớm muộn. Đã mang họ Cù thì phải có đầu óc suy nghĩ một chút, anh ta không dám giữ lại người phụ nữ này nữa đâu.”
"Cô nói xem có phải chị ta không có đầu óc không, tại sao có thể làm ra những chuyện ngu ngốc như thế này được?"
"Cũng không hẳn." Cô ấy phản bác lại chính bản thân mình: "Nếu không thì sao có thể dễ dàng hạ sinh một đứa con trai cơ chứ?"
Trong tầm mắt Hứa Nguyên toàn là dáng vẻ xoắn xuýt của Khâu Tử Dao.
"Có lẽ tất cả chất xám của chị ta đều dành hết cho việc tìm cách dụ dỗ đàn ông rồi." Khâu Tử Dao kết luận.
Hứa Nguyên bật cười.
Cái người này thật độc mồm độc miệng không chừa một ai.
Khâu Tử Dao đặt điện thoại xuống: "Cô cười cái gì? Tôi nói cô đó, cô không nên để ý đến loại người này làm gì, sao lại phải tìm người vạch trần chị ta? Rỗi việc.”
"Tôi nghe nói cô còn đi tìm cả lão Cù nữa?"
Theo suy nghĩ của cô ấy, đối phó với một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy, đúng là mất giá trị.
Hứa Nguyên bị chị ta chửi bới đến thế nhưng cô chẳng thấy tức giận chút nào.
Nhưng cô bằng lòng làm mọi việc vì Dư Âm.
Khâu Tử Dao thấy Hứa Nguyên thờ ơ, cô ấy cảm thấy thật vô nghĩa, rồi cô ấy ngồi ngay ngắn lại, bắt chéo chân "Hứa Nguyên."
Cô ấy nói ra từng chữ một, có hơi không được tự nhiên: "Tôi hỏi cô, trong lúc tôi không có mặt ở đây, bên cạnh Hàn Tự có cô gái nào khác không?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Khâu Dao Dao: Xin chào, cô bé đáng iu lên sóng rồi đây ~~~
Mạt: Hoan nghênh!
Phần mọi người mong chờ trong văn án sẽ sớm xuất hiện thôi.
Danh Sách Chương: