• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nguyên tan ca lập tức đến bệnh viện thăm mẹ Chu, trong phòng bệnh chỉ có mẹ Chu và Chu Tễ Duyên ở đây.

"Nguyên Nguyên, cháu không cần đến thăm dì đâu." Mẹ Chu từ trước đến nay luôn coi Hứa Nguyên như con gái, dì ấy cười điềm đạm, giọng nói cũng dịu dàng: "Dì không sao."

Hứa Nguyên mang theo nhiệm vụ tới, chuẩn bị xong xuôi: "Vậy không được, cháu còn phải nhờ dì giúp cháu một việc!"

Mẹ Chu tò mò: "Cháu nói đi?"

"Là chuyện ba cháu ho khan gần hai tháng mà vẫn không chịu đến bệnh viện kiểm tra ấy dì.”

Mẹ Chu hiểu ngay, không tiếp lời.

"Dì xem, tật xấu kéo dài đã thành bệnh nặng rồi." Hứa Nguyên cười với mẹ Chu.

Cô cười vô cùng ngoan ngoãn và ngọt ngào.

Mẹ Chu bất đắc dĩ: "Tễ Duyên nói gì với con?"

Hứa Nguyên quay đầu nhìn Chu Tễ Duyên, bỗng nhiên sửng sốt.

Chu Tễ Duyên ngồi ở đầu giường bệnh, đối diện cô. Lúc này anh ấy đang cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình, có vẻ rất nghiêm túc nhưng nhìn kỹ lại, anh ấy ấn ngón cái trên điện thoại nhưng không di chuyển ngón tay.

Rõ ràng sự chú ý của anh ấy không nằm trên điện thoại, hình như đang thất thần.

Thật kỳ lạ.

Hứa Nguyên và mẹ Chu liếc nhau, cô vội vàng lấy điện thoại ra.

“Hứa Nguyên: Này, cậu nói có lạ không? Vậy mà anh Chu cũng có lúc thất thần.”

Anh ấy như đi vào cõi thần tiên xa xôi, cô và mẹ Chu nhìn chằm chằm nhưng anh ấy vẫn không nhận ra.

Hứa Nguyên giơ điện thoại lên, lặng lẽ mở máy ảnh, trong ống kính là Chu Tễ Duyên đang cúi đầu nghiêm túc.

Anh ấy mặc quần áo chỉnh chu, từ tóc đến cà vạt, cúc áo sơ mi, vạt áo đều thẳng tắp, lúc này Chu Tễ Duyên cúi đầu rũ mắt, ngồi yên lặng, bớt đi vài phần cảm giác áp bách, nhiều hơn một phần nhu hòa.

Nhất là khi anh ấy ngơ ngác xem điện thoại, nhìn còn rất đáng yêu.

Cực kỳ hiếm thấy.

Trong lòng Hứa Nguyên vui vẻ, vội vàng ấn chụp nhưng bỗng dưng Chu Tễ Duyên ngẩng đầu.

Bốn mắt bất ngờ đối diện trong ống kính.

Trong mắt Chu Tễ Duyên hơi kinh ngạc, chốc lát sau, lông mày anh ấy khẽ nhíu, trong con ngươi lộ ra vẻ cảnh cáo.

Hứa Nguyên cười trộm, lập tức buông điện thoại xuống nhìn mẹ Chu, dì ấy cũng đang tò mò nhìn con trai, ánh mắt biểu lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Anh Chu lạnh như băng khá đáng sợ.

Hứa Nguyên đến bên cạnh mẹ Chu, dì ấy trấn an vỗ tay cô, tức giận trừng mắt nhìn Chu Tễ Duyên một cái.

Chu Tễ Duyên: "..."

Anh ấy bất đắc dĩ lắc đầu, cầm điện thoại tránh sang ghế sô pha, bộ dạng "không thể trêu vào, đi trốn thôi".

Mẹ Chu và Hứa Nguyên nhìn nhau cười.

“Hàn Tự: Tái phát bệnh cũ sao? Tin đồn của nhà họ Chu cũng dám vây xem?”

Tin nhắn của Hàn Tự ung dung đến muộn.

Hứa Nguyên dùng sức đánh chữ: Hiếm lắm đó, trăm năm khó gặp nên lòng em ngứa ngáy.

Suy nghĩ một chút, cô lại trộm ngắm Chu Tễ Duyên.

Ai ngờ đúng lúc bị anh ấy bắt được.

Trông anh ấy đầy vẻ bất đắc dĩ, không có cách nào bắt chẹt được cô.

Hứa Nguyên vội vàng tránh đi.

“Hứa Nguyên: Em phải chú ý chuyện của Vi Vi nhiều hơn mới được.”

Chu Tễ Duyên như vậy... Không phải là có vấn đề tình cảm chứ?

Hứa Nguyên sốt ruột.

“Hứa Nguyên: Hàn Tự, anh đi hỏi thử xem? Xem gần đây anh Chu có dấu hiệu gì không?”

Lúc này, Hàn Tự trả lời rất nhanh.

“Hàn Tự: Được rồi, một Dư Âm, một Trình Vi Vi, em đây là quan tâm đến các cô ấy đúng không? Em quên mình đã có người nhà rồi hả?”

Anh kèm thêm với một cái biểu cảm lôi kéo.

Hứa Nguyên nhìn biểu cảm này là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Hàn Tự, cô không kiềm được khẽ cười.

“Hứa Nguyên: Tác dụng của người nhà không phải là thể hiện ở chỗ này sao!”

Khóe miệng Hứa Nguyên cũng không nén được nhếch nhẹ lên, má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, mẹ Chu nhìn thấy cũng cười theo.

"Nguyên Nguyên." dì ấy gọi cô.

Hứa Nguyên dịch ghế, nhìn qua: "Dạ?"

Mẹ Chu thích con gái nhưng lần nào cũng đều sinh ra con trai, dì ấy cũng được coi là thân thiết với mấy người con cháu các cô. Khi còn bé, bố mẹ Hứa Nguyên không ở nhà, cô không tới nhà họ Hàn thì lại tới nhà họ Chu, ngay cả lần đầu tiên cô đau kỳ s.inh lý cũng là mẹ Chu trải qua với cô.

Thật sự có rất nhiều lời tri kỷ Hứa Nguyên đều sẽ nói với mẹ Chu.

"Có phải cháu đang yêu không?" Mẹ Chu tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.

Lời nói thì thầm giống như nói chuyện thường ngày với Hứa Nguyên, trong giọng của dì ấy mang theo sự quan tâm.

Hứa Nguyên vô thức gật đầu, niềm vui sướng trong mắt mẹ Chu gần như muốn tràn ra, cuối cùng Hứa Nguyên phản ứng lại, lắc đầu: "Không có ạ, không có."

Mẹ Chu vẫn cười như cũ, dì ấy sờ đầu Hứa Nguyên: "À."

Có vài phần sâu xa.

Hứa Nguyên đỏ mặt, lập tức cúi đầu.

Mẹ Chu không vạch trần, ánh mắt dì ấy dừng về phía đứa con trai đang trốn tránh cách đó không xa. Con trai dì cố chấp lại có chủ kiến lớn, khi nào thằng bé mới có thể đưa một cô gái yêu kiều về nhà chứ?

dì ấy lại buồn rầu.

Hứa Nguyên ra khỏi phòng bệnh, đi tìm Trình Vi Vi.

"Tớ và dì Mộ đã trải thảm đủ hết rồi đó, kế tiếp phải xem cậu rồi!" Cô nói với Trình Vi Vi.

Trình Vi Vi chắp hai tay lại: "Cảm tạ."

Hứa Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay với cô ấy: "Cậu vì dì Mộ mà bận trước bận sau rồi."

Chờ Trình Vi Vi tới gần, Hứa Nguyên nắm lấy cằm cô ấy: "Đây là chọn đi đường của mẹ chồng à?"

"Bốp!" một tiếng, mu bàn tay cô bị Trình Vi Vi vỗ đỏ.

Trình Vi Vi ngồi trở về: "Nói bậy."

“Ây dà, còn ngượng ngùng gì với tớ chứ?” Hứa Nguyên đuổi theo.

Trình Vi Vi mím môi, khi nhìn về phía Hứa Nguyên, trên mặt cô ấy đã không còn ý cười, hơn nữa lúc này cô ấy mặc áo blouse màu trắng, nhìn vô cùng nghiêm túc, cũng rất nghiêm khắc: "Chuyện này không liên quan tới Chu Tễ Duyên, trước mặt bác sĩ, mọi người đều bình đẳng."

Cho dù đổi thành những người khác, cô ấy cũng có thái độ như vậy.

Hứa Nguyên hơi giật mình, thu lời đùa giỡn.

Cô ngồi dậy, chống cằm nhìn Trình Vi Vi, sau đó cô phát hiện khi Trình Vi Vi nói đến những chuyện này ánh mắt rất sáng, rất giống mẹ cô ấy.

Hứa Nguyên đột nhiên nhớ tới những gì bố nói trong lễ kỷ niệm Đại học J.

Ông nói: "Không khó để từ bỏ nhưng kiên trì thì rất cực khổ."

Nó thực sự rất cực khổ.

Buổi tối, Hứa Nguyên rối rắm nửa ngày, cuối cùng cô vẫn đến phòng làm việc của Hàn Tự. Ban đầu bọn họ đã đồng ý đi ăn khuya nhưng sau đó anh lại làm việc.

Gần đây anh rất bận rộn.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động đi tìm Hàn Tự lúc anh tăng ca kể từ sau khi bọn họ trở thành người yêu.

Phòng làm việc của anh không lớn, dùng một tòa nhà văn phòng dưới tên của mình, nói là phòng làm việc nhưng thật ra không nhiều người lắm.

Hứa Nguyên gõ cửa phòng làm việc của anh, anh đang chăm chú nhìn máy tính không biết xem cái gì.

"Bận rộn như vậy sao?" Cô mang theo một vài hộp đồ ăn mang đi.

Hàn Tự gật đầu, ánh mắt sắp dính lên màn hình, bởi thế nên Hứa Nguyên không ngại mở hộp đồ ăn ra rồi đặt vào tầm tay anh.

Bên trong là xíu mại và bánh ngọt mà hai người bọn họ đều thích ăn.

Homestay trên núi Xa của Hàn Tự bắt đầu khởi công, hơn nữa một hạng mục tài chính bên Diêu Khải Việt cũng trong thời kỳ mấu chốt, anh bận bịu như thể không muốn sống nữa vậy.

Không biết anh làm sao mà dành thời gian dỗ dành cô được.

Hứa Nguyên yên lặng ngồi xuống sô pha nhỏ trong phòng làm việc của anh, nâng má đánh giá anh.

Có lẽ bởi vì ánh đèn, ngũ quan khuôn mặt của anh càng thêm anh tuấn khiến người xem khẽ động lòng.

Bản thân Hàn Tự người đã rất đẹp trai, tuy rằng ngày thường hay nói lời cay độc với cô, bộ dạng như ông già nhưng lúc này anh chăm chú nhìn vào công việc trên máy tính không chớp mắt, không cãi nhau với cô, dần dần trùng khớp với hình tượng tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.

Bảo sao mọi người đều nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc là trí mạng nhất, quả thật cực kỳ đẹp trai.

Trong lúc Hứa Nguyên thất thần, điện thoại của Hàn Tự vang lên.

Có vẻ anh thật sự rất bận, anh đeo tai nghe bluetooth, hai tay vẫn di chuyển trên bàn phím như trước, ánh mắt chưa rời đi một khắc nào.

"Ninh Hạ, nếu em đã nghĩ kỹ rồi thì anh sẽ liên lạc giúp em." Anh nói.

Giọng nói trầm thấp, hoàn toàn không có vẻ cợt nhả giống thường ngày hay cãi nhau với cô.

Hứa Nguyên lập tức tập trung lắng nghe.

Kết quả là chẳng nghe thấy gì.

Trước kia Dư Âm từng nói Ninh Hạ thích Hàn Tự, khi đó cô còn tưởng Hàn Tự cũng thích Ninh Hạ.

Cô chợt thấy tủi thân trong lòng.

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào lỗ tai Hàn Tự, hận không thể tháo tai nghe bluetooth của anh ra.

Dư Âm còn nói, lúc Ninh Hạ nhìn Hàn Tự trong mắt cô ấy có ánh sáng nên chắc chắn cô ấy thích anh.

Có à?

Hứa Nguyên hoang mang.

Cô lấy gương trang điểm ra, nhìn vào gương chớp mắt.

Ánh sáng trong văn phòng rất sáng, đôi mắt của cô cũng sáng nhưng hình như không có một tia sáng lấp lánh nào còn đọng lại.

Hứa Nguyên thay đổi vị trí, tránh chiếc máy tính đang chắn Hàn Tự, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Không khác gì mọi khi.

Hàn Tự cúp điện thoại, tiện tay ném tai nghe bluetooth sang một bên, anh ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt cô nhìn qua.

Anh hoạt động cổ tay: "Đột nhiên cảm thấy anh đẹp hả?"

"Quỷ tự mãn!" Hứa Nguyên nghẹn cười, chạy đến vị trí đối diện bàn làm việc của anh.

Cô chống cằm nhìn anh không chớp mắt.

Hàn Tự không ngờ cô lại ra chiêu thế này, anh ho nhẹ: "Đừng nghịch."

Âm thanh kiềm chế càng lúc càng trầm thấp.

Trái tim Hứa Nguyên đột nhiên nhảy dựng, vành tai bỗng nhiên nóng lên, không hiểu sao cảm thấy giọng Hàn Tự quá cưng chiều.

Không quen, không quen.

Cô chấp nhận thua cuộc rồi nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trên máy tính của anh. Mặt sau của màn hình được dây điện c.ắm vào nhưng được sắp xếp gọn gàng qua khe cắm thẻ.

Diêu Khải Việt nói Hàn Tự khi làm việc không phải con người, yêu cầu của anh với bản thân và người khác cực cao, y chang Chu Tễ Duyên.

Trước kia Hứa Nguyên còn không cho là đúng, nhưng bây giờ thì...

Cô phát hiện thật ra mình cũng không hoàn toàn hiểu Hàn Tự.

Hàn Tự thấy cô liên tiếp thất thần, dứt khoát dừng công việc: "Hôm nay Diêu Khải Việt hỏi anh."

Hứa Nguyên không yên lòng: "Hỏi anh cái gì?"

Hàn Tự liếc mắt nhìn cô một cái, cười yếu ớt: "Hỏi quan hệ giữa anh và em không được bình thường đúng không.”

Hứa Nguyên lập tức tỉnh táo, đầu căng như một dây đàn.

"À." Cô ngẩn người, nhẹ nhàng trả lời một chữ, tiếp tục nhìn các dòng trên màn hình.

Không còn đoạn sau.

Hàn Tự đợi một lát, vẻ mặt tối tăm không rõ.

Anh mỉm cười, nhìn về phía màn hình máy tính của mình một lần nữa.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ.

Hứa Nguyên chạm mép bàn làm việc của anh, cô nhìn trái nhìn phải, thoáng nhìn thấy thiệp mời tinh xảo bị tài liệu che đi một phần ba.

Thiệp mời rất quen mắt, một nửa trong phong bì, một nửa lộ ra bên ngoài, vừa nhìn đã biết là bị ai đó không kiên nhẫn nhét đại vào.

Cô rút nó ra, quả nhiên không nhìn lầm.

Hứa Nguyên như thể bắt được điểm yếu của Hàn Tự: "Hàn Tự, anh không tính giải thích cái này à?" Cô hợp tình hợp lý hỏi.

Đây chính là một bữa tiệc xem mắt biến tướng, hàng năm đều có mấy lần như vậy, nếu không phải mọi người đều biết cô thích Đào Tri Sơ thì thiệp mời đã liên tục rơi đến tay cô từ lâu rồi.

Hàn Tự liếc mắt một cái: "Mẹ anh đưa cho anh." Giọng điệu anh không mặn không nhạt.

Tim Hứa Nguyên "thình thịch" một cái, không ngờ anh lại có thái độ này.

Những lời nói trên môi cô lập tức không thể thoát ra khỏi miệng.

"Anh muốn đi?" Cô nhìn anh hỏi.

Hàn Tự cũng nhìn cô: "Nếu không thì sao?"

Cô không cho phép anh nói về mối quan hệ của bọn họ, cha mẹ không biết gì cả đương nhiên sẽ nhiệt tình tìm bạn gái cho anh.

Hứa Nguyên nghe vậy trong lòng nổi lên một ngọn lửa, càng cháy càng to nhưng Hàn Tự lại như không hề hay biết, cứ thế mà nhìn cô, cũng chẳng nói lời nào.

Dường như trong mắt anh ẩn chứa một vòng xoáy nhỏ, không thể thấy rõ được điều gì.

Ngọn lửa trong lòng Hứa Nguyên bị dập tắt sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.

Lời tác giả:

Hứa sợ hãi: Thấy sợ rồi.

Hàn ấm áp: Chậc!

Mạt: Ha ha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK