Lúc Hứa Nguyên đi vào thì Dư Âm đang ngồi, còn Tống Diệp thì đứng.
Vẻ mặt hai người cũng không vui vẻ mấy.
Nhìn thấy Hứa Nguyên, Tống Diệp cứng đờ thấy rõ. Anh ta biết Hứa Nguyên, cũng biết quan hệ giữa cô và Đinh Tuế Nhiên, nhưng anh ta đã trải qua nhiều sóng gió rồi nên chỉ mất một lúc đã mỉm cười trở lại, gật đầu với cô.
Anh ta lại quay sang nói với Dư Âm: "Lần sau nói tiếp."
Anh ta không dây dưa nữa, mở cửa rời đi.
Hứa Nguyên buông hộp đồ ăn xuống: "Không sao chứ?"
Dư Âm lắc đầu: "Không sao." Cô ta cười, "Cậu nói xem sao lúc trước tớ lại bất chấp mọi thứ nhìn trúng anh ta thế nhỉ? Ánh mắt tệ biết bao nhiêu."
Tính tự cao tự đại của Tống Diệp quá mạnh, sau khi cô ta cắt đứt sạch sẽ với anh ta rồi, thì gần đây anh ta lại bắt đầu quấn quít lấy cô ta. Không hẳn là thích, mà có lẽ là cảm thấy bị một người phụ nữ từ chối không nể mặt khiến anh ta mất mặt mà thôi.
Nhưng lần này, Dư Âm còn dứt khoát và cứng rắn hơn những gì anh ta tưởng tượng.
"Yên tâm, ngựa tốt không nhai lại cỏ." Cô ta tự nói.
Hứa Nguyên mở hộp thay Dư Âm: "Mùi thơm không?" Cô cầm một xâu trong số đó lên, kề sát mũi Dư Âm: "Nhỉ?"
Dư Âm giành lấy một xâu: "Thôi đi."
Hứa Nguyên không an ủi mình khiến cô ta thấy an tâm, tâm trạng cũng tốt hơn: "Ấy, bạn học Hứa à, tất cả chỗ này đều là của tớ, cậu đừng có giành."
Hứa Nguyên "xì" một tiếng: "Tớ ăn no rồi." Cô lại để hết mấy hộp đóng gói xuống, nghiêng người dựa vào mép bàn: "Hai ngày nữa là tớ được nghỉ hè rồi, có muốn đi đâu giải buồn chung không?"
"Giải buồn? Cậu có rời khỏi Thượng Hải được không? Cục cưng?"
Nhà trẻ của các cô bắt đầu nghỉ từ tháng tám, trung tuần phải về trường để chuẩn bị cho học kỳ mới, cả đi cả về, ở Thượng Hải phải cách ly mười bốn ngày, hoàn toàn không kịp. Trong văn kiện của Bộ giáo dục hy vọng giáo viên và công nhân viên chức nếu không có lý do đặc biệt nào thì cố gắng không rời khỏi Thượng Hải.
"Không cần ra ngoài." Hứa Nguyên ném một cái nhìn quyến rũ: "Thượng Hải to lớn của tớ có nhiều chỗ chơi vui thế này, đi chơi hai ngày ở vùng ngoại thành cũng hay mà. Hàn Tự có home..."
Cô khựng lại, sợ đâm trúng Dư Âm.
Hứa Nguyên cúi đầu, gãi đầu: "Chu Gia Giác, rìa núi Kim Sơn, Sùng Minh... Tùy cậu chọn đấy."
Dư Âm không để trong lòng, lại càng không để ý chuyện cô vô tình show ân ái: "Được, xem cậu sắp xếp thế nào, cậu cứ chốt thời gian rồi tớ đi nghỉ phép." Cô ta vỗ lưng Hứa Nguyên: "Cậu mau về đi, nhất định hôm nay không phải cậu tới một mình đúng không? Nhớ chào Hàn Tự nhà cậu một tiếng thay tớ, tớ còn phải trực ban nữa!"
"Được rồi." Hứa Nguyên thuận tay lấy một xiên nướng, hai ba ngụm đã ăn xong: "Sẵn dịp còn nóng thì ăn đi nhé, bye~"
Dư Âm nhét thịt vào miệng, chỉ vẫy tay thay lời chào tạm biệt với cô.
Hứa Nguyên đóng cửa lại, nụ cười vụt tắt.
Tên phiền phức Tống Diệp này...
Trong lòng cô đang cáu kỉnh, ngẩng đầu thì thấy Hàn Tự đang đứng chờ dưới ánh đèn.
Ánh đèn ấm áp, cả người cũng thế.
Như là bức tranh ấm áp nhất.
Anh cười khẽ với cô.
Đột nhiên Hứa Nguyên cảm thấy có thứ gì đó căng tràn trong ngực, sống động như thật, làm thế nào cũng không khống chế được.
Cô chạy tới, nhào vào ngực anh: "Hàn Tự, anh tốt ghê."
Không ngờ rằng Hàn Tự lại đẩy nhẹ cô ra: "Giờ em mới biết hả?"
Trông dáng vẻ anh đại gia biết chừng nào.
Hứa Nguyên lại dán vào: "Ấy chà, trước kia đã biết rồi." Cả người cô dán sát vào cánh tay anh, gần như là để anh kéo đi: "Chỉ là bây giờ còn tốt hơn nữa thôi! Càng ngày càng tốt, là loại tốt không có hạn mức cao nhất đó!"
Lời ngon tiếng ngọt của cô đánh thẳng vào trái tim, mặt mũi Hàn Tự đều nhiễm ý cười: "Em ăn mật à?"
Anh thuận thế cúi đầu kề sát vào: "Anh nếm thử nhé?"
"Không được!" Hứa Nguyên nhảy ra, giấu đầu ra sau lưng anh: "Hàn Tự, anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Hàn Tự: "..."
…
Một ngày trước khi Hứa Nguyên nghỉ, báo cáo bệnh lý của bố Hứa đã có, không phải ung thư phổi, xác định là tốt. Cô vui muốn chết, lập tức gọi điện thoại cho Hàn Tự nói muốn tới homestay ở rìa núi Kim Sơn chơi, bảo anh để một phòng lại cho cô.
Chờ Hàn Tự liên hệ xong, cô gái nhỏ nhanh tay cúp máy.
Sao không hỏi thử xem anh có muốn đi chung không chứ? Anh ghen tị.
Đặt homestay hai đêm, Hứa Nguyên lái xe đi đón Dư Âm rồi đi dọc theo đường lớn cạnh bờ biển.
"Thoải mái quá." Dư Âm mở cửa sổ, cánh tay chống cửa sổ, cô ta nhắm mắt lại, trong gió biển mang theo mùi hương của ánh mặt trời.
Hứa Nguyên dứt khoát mở mui xe ra, không chê nóng: "Nói rồi nhé, ba ngày này chúng ta nghỉ phép ở bờ biển, không được nhận điện thoại, không được nói chuyện về công việc, càng không được nửa đường đòi về khách sạn tăng ca."
Rất nhiều lần trước đó, cô với Dư Âm đi chơi nhưng Dư Âm cứ phải bận bịu nhận điện thoại.
"Không đâu."
Homestay của Hàn Tự ở làng chài Lâm Hà, chiếm một vị trí rất tốt, nghe nói đến tối thì sẽ có suối phun, show diễn ánh sáng vô cùng đẹp mắt.
Cô gái tiếp tân của homestay đang đứng chờ ở giao lộ, lúc nhìn thấy các cô thì chỉ cho các cô chỗ đỗ xe.
"Chị Hứa, ông chủ đã dặn dò hết rồi ạ." Cô gái ấy rất nhiệt tình, còn muốn xách hành lý giúp các cô.
Hứa Nguyên xua tay từ chối: "Không cần đâu, để chúng tôi tự làm là được."
Cô với Dư Âm tự kéo vali hành lý của mình, đi bộ vào theo cô gái ấy.
Vào dịp nghỉ hè làng chài vô cùng náo nhiệt, vì tình hình dịch bệnh năm nay nên có rất nhiều người làm công tác giáo dục như Hứa Nguyên, hoặc là phụ huynh có con đã đi học không thể rời khỏi Thượng Hải được, nên chọn tới vùng ngoại thành của Thượng Hải để du lịch. Tới tới lui lui, đường nhỏ của làng chài đều toàn là người.
"Khách du lịch năm nay rất nhiều." Suốt dọc đường cô gái ấy vừa đi vừa giới thiệu, "Bánh cá chỗ này ăn ngon lắm, đợi lát nữa các chị đi dạo có thể nếm thử xem." Cô ấy lại chỉ vào quán bar nhỏ bên cạnh: "Chỗ này vào buổi tối đông lắm đó, ông chủ đẹp trai cực, đàn guitar cũng hay nữa."
Xuyên qua con đường nhỏ, vào một ngã rẽ là tới homestay của Hàn Tự.
Là một căn nhà Tây kiểu cũ có ba tầng, nghiêng về phong cách phục cổ, tấm logo "Duyên Điểm" do anh tự tay thiết kế trông vô cùng bắt mắt.
Homestay nào của anh cũng tên là "Duyên Điểm".
Hồi trước khi Hứa Nguyên nhìn thấy cái tên này cùng với cái logo, cô còn từng nhổ nước bọt là trông nó văn vẻ, ra vẻ quá. Nhưng vào giờ phút này, khi cô đứng trước cửa homestay, nhìn cánh cổng bằng gỗ được điêu khắc hình hoa sen hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô, thì dưới đáy lòng cô lại có một cảm xúc khác.
Ngọt ngào, ấm áp, còn có một chút tiếc nuối nhàn nhạt.
Cô gái kia giúp các cô làm thủ tục vào ở: "Làm phiền cho em quẹt chứng minh thư ạ."
Có một hộ gia đình ở trên lầu đã lâu bước xuống, là một cô gái tuổi còn trẻ, cô ấy nghe nói căn phòng có view tốt nhất ở lầu ba cuối cùng cũng có người ở, vừa ngạc nhiên vừa tò mò: "Ông chủ của các cô tới đây à?"
Bởi vì "Duyên Điểm" được thiết kế tinh tế nên năm nào cũng hot, mặc dù có nguyên nhân đặc biệt là trong tình hình dịch bệnh nên mới vắng hơn, nhưng sau đó khi mở cửa trở lại thì nghênh đón thời kỳ tiêu dùng bù đỉnh cao, lúc nào cũng kín phòng.
"Có thể cho chúng tôi đi tham quan không?"
Cô gái này học mỹ thuật, lúc trước thích thiết kế nơi đây nên có rảnh thì sẽ tới ở hai ngày. Phòng nào cô ấy cũng từng ở rồi, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa được vào phòng ở tầng ba. Cô nghe tiếp tân nói, đó là phòng mà ông chủ để lại, không mở cửa cho người ngoài.
"Tôi muốn xem thử view lầu ba có cái gì khác không."
Cô ấy lại nhìn về phía Hứa Nguyên đang đứng cạnh: "Bà chủ ơi, có thể cho tôi lên nhìn xem được không? Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn tham quan thôi."
Cô ấy cho rằng các cô là chủ ở đây.
Hứa Nguyên ngây người, sau đó cười đáp: "Tôi không phải chủ chỗ này."
"Hở? Không phải à?" Cô gái nghi ngờ nhìn cô gái đứng ở quầy tiếp tân: "Vậy sao có thể ở phòng trên tầng ba thế, không phải là không mở cho người ngoài ư?"
Cô gái kia trả chứng minh thư lại cho Hứa Nguyên và Dư Âm, giải thích: "Đây là bạn của ông chủ, ông chủ để phòng lại cho bạn của mình, không mở cho người ngoài ạ."
Bắt đầu từ khi nơi này khai trương vào tháng ba năm ngoái, căn phòng tinh xảo nhất ở lầu ba vẫn chưa từng có người vào ở, cô ấy cũng chưa từng gặp người bạn trong lời đồn của ông chủ.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Ông chủ nói, nếu bạn anh ấy tới thì lúc nào cũng có thể vào ở, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.
Mấy homestay bọn họ có một group chung, những đồng nghiệp khác cũng từng nói, chỗ bọn họ cũng có vài căn phòng như thế, là ông chủ để lại cho bạn mình, ngày thường dù có cao điểm tới mức nào cũng không mở cho khách bên ngoài.
Cô gái thất vọng: "À."
Dư Âm nghe hiểu, lặng lẽ đụng bả vai Hứa Nguyên, tặng cô một ánh mắt đầy sâu xa.
Hứa Nguyên giả vờ như không thấy.
Hai người vào phòng, là phong cách phục cổ giống như bên ngoài. Kéo cánh cửa gỗ thông với ban công ra là đập ngay vào mắt dòng sông nhìn không thấy cuối.
Bên bờ sông là những du khách đang hóng mát ngắm cảnh, có cả người đứng trên hành lang gấp khúc giữa sông để chụp hình, cho cá ăn rất náo nhiệt.
"Thật là thoải mái." Dư Âm bước tới, đứng dựa vào rào chắn trên ban công giống như Hứa Nguyên: "Hàn Tự rất dụng tâm."
Khóe môi Hứa Nguyên nhếch lên: "Tất nhiên!"
Hôm nay nghe những lời cô gái ở quầy tiếp tân nói, thì cô mới biết homestay của anh vẫn luôn giữ một phòng cho cô.
Khó trách lúc trước khi nào cô muốn ở thì cũng có phòng.
Anh còn lừa cô rằng, cô phải "cầu xin" anh thì mới có phòng.
Cái tên này thật là!
Dư Âm nâng: "Hai ngày nay Tống Diệp cứ tới tìm tớ mãi."
"Rớt não à!" Hứa Nguyên nổi giận: "Hôm khác để tớ..."
Cô định nói để hôm khác đi tìm Đinh Tuế Nhiên, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không ổn lắm.
"Không cần hôm khác." Dư Âm ngồi xuống ghế bập bênh nhỏ trên ban công, hơi dùng chút sức là ghế bập bênh đã đung đưa, thoải mái vô cùng: "Không cần làm việc như thế, tớ là người thực tế biết bao nhiêu, chuyện không có kết quả, còn lâu tớ mới cắm đầu vào lại."
"Nói bậy, đừng có nói bản thân như thế chứ."
"Được, vậy thì là Tống Diệp không xứng với tớ."
Trong lòng Hứa Nguyên thấy khó chịu: "Ừ, không xứng với cậu." Cô đi qua, kiên quyết muốn chen vào cùng một cái ghế bập bênh với Dư Âm: "Các chị đây sẽ giới thiệu cho cậu người tốt nhất."
Cái ghế bập bênh nhỏ nhỏ nhưng lại có hai người chen chúc, Dư Âm ghét bỏ đẩy cô ra: "Tránh ra, nặng muốn chết!"
"Không ra, nặng chỗ nào chứ? Tớ còn chưa tới 45kg."
"Không quan tâm không quan tâm."
Buổi chiều, Hàn Tự cũng tới, nói là anh quen thuộc chỗ này nên muốn tới dắt các cô đi chơi.
Thế giới ba người, đi dạo ăn vặt thôi cũng đủ kiệt sức.
Buổi tối, Dư Âm nằm yên trên ghế bập bênh: "Hai người đi đi, tớ đi hết nổi rồi."
Hứa Nguyên tức giận: "Yếu ớt."
Dư Âm chỉ xua tay: "Không làm phiền thế giới hai người của các cậu nữa." Cô ta nhắm mắt lại: "Tôi tắm một cái rồi đi ngủ, cậu cứ đi thoải mái đi, nhưng nhất định buổi tối phải về đấy."
Hứa Nguyên thấy thế thì cầm túi xách lên, đi tìm Hàn Tự.
"Dư Âm không đi à?" Lúc này anh đang ngồi dưới sảnh lớn.
"Cậu ấy bảo mệt nên tắm rồi đi ngủ rồi."
Hàn Tự nắm tay cô: "Vậy đi thôi."
Hứa Nguyên nghiêng đầu, nhìn anh: "Sao em cảm thấy anh nghe được tin Dư Âm không đi chung như gãi đúng chỗ ngứa vậy. Nhìn đi, mắt anh sáng rực cả lên rồi kìa."
Hàn Tự nháy mắt mấy cái với cô: "Ừ, không có bóng đèn, tự anh sáng lên vậy."
"Đi chết đi!"
Phố cũ của làng chài vào buổi tối có chút quạnh quẽ, ngoài quán bar ra thì những quán ăn vặt khác đã đóng cửa hết, đi suốt một đường gần như không thấy bóng người nào. Hai người cứ nắm tay như thế, đi dạo trên phố cũ vắng vẻ hết vòng này tới vòng khác, đi mãi mà không biết mệt.
"Này, Hàn Tự." Hứa Nguyên lắc lư đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người: "Không biết vì sao, chỉ cần đi thế này thôi em cũng thấy vô cùng thoải mái."
Rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ thôi cũng rất thoải mái.
Hàn Tự nắm tay cô chặt hơn: "Tất nhiên, không nhìn thử xem người đang ở cạnh em là ai."
Sự kiêu ngạo và khoe khoang của anh sắp tràn cả ra ngoài.
Hứa Nguyên không nói gì, cô dừng bước, Hàn Tự cũng dừng lại theo.
Cô nhìn anh, cười ranh mãnh.
"Sao thế?" Anh hỏi.
Hứa Nguyên không nói lời nào, cúi đầu, cô lật hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người. Giờ thì mu bàn tay anh đang nằm trên, cô cúi đầu, hôn một cái lên mu bàn tay anh.
Đôi môi mềm mại dán lên mu bàn tay Hàn Tự, dường như còn lén mút một cái.
Còn chưa kịp để anh cảm nhận thì đã nhanh chóng rời đi.
Thất vọng mất mát.
Hàn Tự nhìn chằm chằm mu bàn tay của mình, bên trên vẫn còn dấu son môi của cô.
"Em qua loa quá đấy, chỉ hôn mu bàn tay một cái thôi à?" Anh giơ tay mình lên, kề sát vào mặt cô: "Chỉ thế thôi hả?"
Hứa Nguyên dùng sức đánh lên tay anh: "Có là được rồi."
Vừa dứt lời, có một sức lực dồn vào bên hông, tiếng kêu giật mình của cô biến mất giữa môi và răng, bị Hàn Tự nuốt vào.
Hứa Nguyên chớp mắt ngỡ ngàng, trên môi lại bị cắn một cái, gọi sự tập trung của cô về.
Ánh trăng đêm nay rất dịu dàng, môi thì mềm mại, còn nụ hôn thì nóng bỏng.
Ngọt tận đáy lòng.
Hứa Nguyên nhẹ tay nhẹ chân quay về phòng, trong phòng chỉ còn chừa một ngọn đèn nhỏ, cô tháo giày, chậm rãi mò tới mép giường. Nhờ ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cô lặng lẽ nhìn.
Trên giường lớn, Dư Âm nằm ở chỗ gần cửa sổ, hình như đang ngủ.
Hứa Nguyên lấy quần áo để tắm rửa, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi lên giường.
Điện thoại đặt cạnh gối nằm sáng rồi tối, tối rồi lại sáng.
Tất cả đều là tin nhắn từ group của đám bạn nối khố.
Trước khi Hứa Nguyên về phòng đã cố ý tắt chuông, sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của Dư Âm.
Cô nhấn mở ra thì thấy.
"Diêu Khải Việt: Chua."
"Khâu Tử Dao: Xem như tôi sáng mắt rồi, may mà tôi kịp tách ra, chứ cái tên Hàn Tự kia sến rện vãi, giống như phụ nữ ấy."
"Diêu Khải Việt: Nữ anh hùng. /Quỳ lạy."
"Tưởng Minh Châu: Trông cứ như Hàn Tự sắp lên chiến trường ấy."
"Khâu Tử Dao: Tôi không sợ!"
"Diêu Khải Việt: Đồng chí Dao Dao à, cậu ghen tị đó hả. Hiểu mà hiểu mà."
Hàn Tự lại làm gì rồi?
Hứa Nguyên nhìn vòng bạn bè của anh, cô nắm chăn, lén nở nụ cười.
Trước khi cô vào làm vệ sinh cá nhân, Hàn Tự đã đăng một bài lên vòng bạn bè. Lại là một tấm ảnh chụp, bối cảnh là phố cổ với trăng tròn vành vạnh trên cao, anh nói: Trăng đêm nay thật tròn.
Đám bạn từ nhỏ spam bình luận dưới bài đăng trên vòng bạn bè của anh: Cùng một ánh trăng nhưng không cùng thế giới.
Hứa Nguyên kéo chăn cao lên, đầu vùi sâu vào chăn, cô nhấn like cho Hàn Tự.
Anh mới như người ăn mật đó.
Cô sờ môi mình, chỗ được anh hôn như vẫn còn nóng lên, kéo theo lỗ tai cũng nóng hổi.
Nóng ghê.
Vòng bạn bè nhắc nhở có tin tức mới, cô refresh, không ngờ là Dư Âm.
Suýt chút nữa là Hứa Nguyên nhảy dựng lên, cô xoay người, vén chăn lên: "Cậu chưa ngủ à?"
Điện thoại của Dư Âm vẫn còn sáng, chẳng qua là vì cô ta nằm nghiêng nên Hứa Nguyên nhìn không thấy thôi.
"Cậu chưa về thì sao tớ ngủ được!"
Hứa Nguyên cười "ha ha", ôm cổ Dư Âm: "Aiyo!" Cô gác cả chân lên.
Trông cô như con bạch tuộc, dán sát vào Dư Âm cọ tới cọ lui.
Dư Âm ghét bỏ: "Ấy, tránh ra! Ôm Hàn Tự ở cách vách của cậu đi!"
Hứa Nguyên không bỏ ra, vẫn cọ tiếp: "Hàn Tự đâu có mềm mại như cậu đâu."
Dư Âm: "..."
Cô ta đẩy cô ra không được, dứt khoát buông xuôi.
Hứa Nguyên này được một tấc lại muốn tiến một thước, cánh tay cô vòng ngang eo Dư Âm, ôm thật chặt.
Hai người cũng không nói gì nữa.
Sau một lúc lâu, Dư Âm vỗ tay Hứa Nguyên: "Như bây giờ thì tốt quá."
Cô ta hy vọng ánh trăng của mình vẫn luôn tròn trịa thế này.
Danh Sách Chương: