Trì Yến Hành nắm tay Ngu Tố kéo xuống. Ngu Tố ngẩn người, trong lòng có chút mất mát.
Người này khó dỗ ngọt quá.
Trì Yến Hành quay đi rồi lại quay về, trên tay lại cầm một cái khăn lông.
Ngu Tố chớp mắt, nhìn khăn lông chụp lên đầu mình.
Trước mắt tối đen.
“Trì Yến Hành?”
“Lau khô tóc đi đã.”
Ngu Tố kéo khăn lông xuống, trước mắt không một bóng người.
Cửa bị đóng lại, Trì Yến Hành đi rồi.
Ngu Tố lấy khăn lông vò vò tóc: “Nguôi giận hay không nguôi giận… Lòng dạ đàn ông, sâu tựa biển…”
Trì Yến Hành dựa lên cửa day day trán, cố gắng không nghĩ tới mấy thứ thừa thãi, đổi thành khuôn mặt tinh xảo kia.
Giống như thật sự có tác dụng, chưa đi nổi ba bước trong đầu Trì Yến Hành lại vang lên lời thỏ thẻ của Ngu Tố.
[Trì Yến Hành… Anh nhìn em một chút đi, nhìn rồi sẽ không giận nữa…]
“Quá nguy hiểm.”
Một câu nói, thành quả nghiên cứu mười mấy năm trời hóa hư vô.
Trì Yến Hành đi dọc theo đèn hành lang về phòng mình, cúi đầu mới để ý dưới chân ướt nhẹp, nhìn lại thì vết nước kéo từ phòng Ngu Tố ra.
Đi tắm… Dùng nước lênh láng thế này cơ à…
Trì Yến Hành lắc lắc chân. Đế dép ướt đẫm, anh chợt nhớ mình vừa đứng ở miếng giẻ hút nước ngoài cửa nhà tắm mất 5′ đồng hồ,
Nhưng cửa dùng loại chống tràn cực tốt, tại sao vẫn bị ướt ra đến bên ngoài…
Mắt Alpha híp lại, sau đó đẩy cửa vào phòng.
Sáng hôm sau.
Quản gia chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn đầy dinh dưỡng, cố ý nấu thêm một bát canh cá, không nghĩ nửa ngày trôi qua rồi cũng chỉ có một người đi xuống.
“Tiên sinh?”
Trì Yến Hành gật đầu.
“Ngu tiên sinh đâu ạ?”
“Vẫn đang ngủ.”
“Vâng… Còn bữa sáng…”
Quản gia phát sầu nhìn bàn ăn.
Trì Yến Hành: “Để đó đi, chút nữa em ấy sẽ xuống dùng bữa.”
Quản gia cười cười: “Vâng, ăn được ngủ được là tốt rồi. Ngài tới công ty ạ?”
Trì Yến Hành đặt giấy tờ lên bàn ăn: “Chú gọi tài xế chuẩn bị, 10′ nữa sẽ đi.”
Trì tiên sinh quanh năm quen với việc nắm mọi thứ trong tay, mãi mới có một kì nghỉ phép thả lỏng, theo thói quen là chuyện rất bình thường.
Nhưng dặn dò một hai câu vẫn hơn.
“Tiên sinh hôm nay tan làm sớm một chút nhé, đừng về muộn quá.”
Trì Yến Hành dừng bước.
“Tôi biết rồi, còn một việc nữa…”
Quản gia hơi cúi người.
“Công văn hay đồ gửi từ văn phòng đừng mang lên tầng 3 nữa, để ở thư phòng tầng 2 ấy.”
“Vâng.” Chú Hà không biết đang nghĩ gì, nói thêm, “Tiên sinh, hình như hôm qua tôi có nghe Ngu tiên sinh nói ngài ấy muốn đi theo…”
Buổi sáng không thấy người đâu òa khóc thì tính sao. Omega vốn mẫn cảm, vị nhà mình lại càng mảnh mai.
Trì Yến Hành buông đũa: “Chú nghĩ tôi sẽ bế người định mệnh của mình cho kẻ khác chiêm ngưỡng?”
Chú Hà nháy mắt cạn lời, thiếu chút đã quên sự cố chấp của Alpha trội. Sự chiếm hữu gần như trở thành một loại ác ý.
Trì Yến Hành cũng mất hứng dùng bữa, đứng lên nhận áo khoác từ tay quản gia: “Đợi Ngu Tố dùng bữa xong thì đưa em ấy đi một vòng quanh biệt thự, chỉ cần không ảnh hưởng tới thân thể, em ấy thích gì cũng chiều theo nhé.”
“Vâng thưa tiên sinh.”
Ánh nắng buổi sáng sớm không nóng rát, ngược lại cùng với làn gió se se làm nên một ngày đẹp trời.
Ngu Tố lầm bầm trở mình, tỉnh lại ở góc độ mặt hướng ra tấm rèm mỏng che khuất ban công.
Xe lăn đặt bên cạnh, cố gắng rướn một chút là tới.
“Mấy giờ rồi nhỉ…”
“10h ạ.”
Một giọng nói máy móc vang lên.
Ngu Tố sợ hãi: “Ai thế?”
“Là tôi nè.”
Cậu xoay đầu, bên cạnh giường là một robot nho nhỏ.
“… Mày do Trì Yến Hành phái tới?”
“Là ông chủ lớn vừa uy vũ vừa đẹp trai, hì hì.”
Đôi mắt trên màn hình hóa thành trái tim màu đỏ.
Ngu Tố: “…”
Điệu cười “hì hì” cực kì sinh động, kẻ thiết kế ra thứ này chắc chắn muốn bợ đít Trì Yến Hành!
Cậu không buồn nói gì nữa, điều khiển xe lăn đến bồn nước rửa mặt.
Tự chải chuốt lại bản thân, Ngu Tố mở cửa đi ra ngoài. Thiết kế của biệt thự không chắn tầm nhìn khi nhìn từ cầu thang xoắn ốc xuống. Ngu Tố có thể thấy nguyên một bàn đồ ăn ngon đang chờ đợi bên dưới.
Ngu Tố mắt sáng như sao, quên béng mất cái người tên Trì Yến Hành.
Thang cuộn đi tới tầng trệt, chú Hà cũng đặt tô canh cá nóng hổi lên bàn ăn.
“Ngu tiên sinh tới rồi ạ? Vừa kịp dùng bữa.”
Quản gia nói dối không chớp mắt, giống như đây không phải bữa sáng dọn ra lần thứ hai.
Ngu Tố vèo cái đi tới: “Thơm quá, có mùi của cá ~”
“Đúng rồi, đây là canh cá nấu riêng cho ngài.”
Quản gia nở nụ cười.
Ngu Tố không nhiều lời kéo tô canh cá về phía mình, chú Hà đúng lúc đưa tới một chiếc muỗng bạc: “Cơm nước xong xuôi tôi đưa ngài đi thăm quan biệt thự.”
Ngu Tố không ngẩng đầu, chỉ ừm ừm hai cái.
Quản gia hơi hoang mang, vẫn quyết định không nhắc tới vị tiên sinh bị lãng quên nhà mình thì hơn.
Bữa sáng no nê xoa tan cơn buồn ngủ của Ngu Tố, cả người bao phủ trong màu hồng, khi được quản gia đẩy ra ngoài còn vui vẻ líu lo nói muốn ăn cá nhỏ chiên giòn và cá chép nhỏ.
Chú Hà bất đắc dĩ gật đầu, cảm thấy mình già rồi nên không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của thanh niên trẻ tuổi.
“Cái kia là…”
Ngu Tố đột nhiên la lên.
Chú Hà giới thiệu: “Đó là bể bơi của biệt thự, hôm qua tối quá nên chắc ngài không để ý. Bên trên kia chính là ban công phòng của ngài và phòng của tiên sinh.”
Ngu Tố không để quản gia đẩy đi, tự mình điều khiển xe lăn tiến lên.
Quản gia sợ hãi: “Ngu tiên sinh, xin hãy cẩn thận!”
“Không sao đâu ạ.” Ngu Tố đứng cạnh bể bơi, “Bể bơi này sâu khoảng bao nhiêu mét hả chú Hà?”
“Chắc là 3m nhỉ? Lâu lắm rồi nên tôi cũng không rõ.”
Ngu Tố khom lưng, định nhào xuống thì bị quản gia chặn lại.
“Ngu tiên sinh cẩn thận, chốc nữa tôi sẽ đi xả nước.”
Ngu Tố vội vàng: “Ơ? Sao lại xả nước đi?”
“Vì nó quá nguy hiểm với ngài, không làm luôn thì chiều nay tiên sinh về cũng dặn dò đi làm.” Quản gia lời ít ý nhiều, nhắc khéo về Trì Yến Hành bị bỏ quên.
Ngu Tố vẻ mặt kì quái: “Dạ… Vậy thì xả nước thôi… Nếu một ngày cháu có thể đứng dậy, chúng ta lại xả đầy nước vào bể bơi chứ?”
Quản gia do dự.
Ngu Tố nhỏ giọng: “Được không chú Hà, đi mà…”
Quản gia mềm lòng: “Vâng, nhưng chúng ta cần xin ý kiến của Trì tiên sinh đã.”
Lần thứ hai nhắc nhở, Ngu Tố cuối cùng cũng nhớ ra: “Buổi sáng không thấy Trì Yến Hành, anh ấy đâu rồi chú?”
Khóe mắt quản gia hơi nóng lên vì xúc động: “Sáng sớm hôm nay tiên sinh đi làm rồi ạ.”
Nhấn mạnh vào hai chữ “sáng sớm”.
Ngu Tố nhíu nhíu mày: “Vất vả thế cơ?”
Quản gia gật đầu: “Đúng rồi.”
“Khi nào anh ấy về?”
“Đại khái tiên sinh chiều nay sẽ về nhà.”
Ngu Tố à một tiếng, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tẹo nữa chú nhớ phần anh ấy một nửa chỗ cá nhỏ chiên giòn nhé.”
Thân thể chính là nguồn vốn quý giá nhất.
Nói xong. Ngu Tố muốn điều khiển xe lăn đi thăm thú khắp nơi.
Quản gia há hốc mồm.
Cái gì cơ?
Quan tâm hỏi han hai câu không dài không ngắn, thậm chí nấu cháo điện thoại yêu đương cũng không luôn?
Ngu Tố dửng dưng như một thằng tra nam, mấy lời kiểu “Muốn ở cạnh anh” ngày hôm qua y như gió thoảng mây bay.
Chú Hà gấp rút đuổi theo sau, trong lòng cảm thán cặp Alpha – Omega này thật sự có vấn đề về tâm lý…
Dạo biệt thự xong cũng tới giờ cơm trưa. Ngu Tố lúc này mới thấy thiếu thiếu gì đó, điều khiển xe lăn lên nhà ngủ một giấc rồi lại xuống dưới nhà.
Quản gia thấy Ngu Tố cứ đi ra rồi lại đi vào thì hỏi thăm: “Ngu tiên sinh làm sao thế?”
Ngu Tố mơ màng: “Không hiểu sao… Cháu cứ thấy thiếu thiếu gì ấy…”
Ngày hôm qua thế giới của loài người còn mới lạ biết bao, hôm nay bắt đầu nhạt màu dần. Ngu Tố nhớ biển, không biết vì sao mình lại lưu lạc tới đây.
Theo lý, chẳng phải cậu nên cố gắng trụ lại bờ biển? Chỉ cần ngang ngược lên sẽ tìm được đường về nhà, tại sao cậu ma xui quỷ ám lại theo Trì Yến Hành về nhà?
Trì Yến Hành… Trì Yến—!
Ngu Tố trong lòng dựng lên như bị điện giật, điều khiển xe lăn tìm quản gia: “Chú Hà ơi!”
Quản gia: “Ngài có gì phân phó ạ?”
Ngu Tố liến thoắng: “Cháu có thể gọi điện cho Trì Yến Hành không ạ?”
Quản gia sửng sốt gật đầu: “Đương nhiên là được, tôi nối máy cho ngài nhé?”
“Vâng vâng!”
Sản nghiệp của nhà họ Trì giàu có chiếm hơn nửa thành phố này, từ bất động sản tới chữa trị rối loạn pheromone, mỗi doanh nghiệp lớn nhỏ đều có bóng dáng của nhà họ Trì, không phải cổ đông thì cũng là cổ đông lớn. Tóm lại, dù đi đâu cũng có thể tháy một cái tên – Trì Yến Hành.
Một Alpha gen trội đứng trên đỉnh.
“Nghe nói hôm nay ông chủ lớn đi làm?” Một người ngồi trên ghế xoay nhỏ giọng hỏi.
Có người đáp: “Hình như quay lại rồi, trực tiếp lên tầng cao nhất, mấy vị quản lý sáng sớm đã bị gọi lên họp, chắc cũng ba tiếng đồng hồ rồi…”
“Chà chà, sợ quá. Nhân viên nhỏ có phước của nhân viên nhỏ, không bị pheromone của ông chủ dọa sml.”
“Tuy thế nhưng được quan sát thần nhan ở khoảng cách gần, bị dọa sợ cũng… Alpha cực phẩm sở hữu chân tâm của mọi anh chị em Omega, nghĩ tới chân nhũn hết ra…”
“Tỉnh đi bạn yêu, ăn uống có tí đã lú rồi? Chán sống?”
“Mơ mộng cũng không được hả? Đám Omega nhà giàu ở Hải Thành cũng mơ đó thôi…”
Đề tài mở ra, khó lòng dừng lại.
“Các mày biết cái đứa xứng đôi 60%, công tử nhỏ nhà họ Từ ấy? Chờ thuốc mới, nghe nói ông chủ cũng vì pheromone bất ổn mà xin nghỉ phép, tìm không nổi Omega xứng đôi thì thuốc cũng chẳng có tác dụng áp chế nữa!”
“Vậy nên đám nhà họ Từ mặt song song trần nhà, giống như đợi ông chủ tới tận cửa cầu xin vậy, thuận tiện đòi quyền lợi thêm một hạng mục to bự. Một lũ mặt dày như mông không biết xấu hổ!”
Một em gái đeo kính gọng bạc đang gõ phím lạch cạch xen mồm: “Bông sen trắng nhà họ Từ nhìn đời bằng lỗ mũi? Nhan sắc chỉ bằng nửa ông chủ, các mày thích bà chủ là cái loại mềm mềm mở mồm ra là Yến Hành cưa cưa này nọ chứ gì?”
“Ọe—”
Cả văn phòng đồng lòng hưởng ứng.
Cái vụ “Yến Hành cưa cưa” bọn họ có muốn cũng nghe chẳng được, bên kia quản gia đang giúp Ngu Tố nối máy cho Trì Yến Hành. Đúng lúc ấy, Tổng giám đốc Trì ném một tập hồ sơ lên bàn hội nghị.
“Tôi hi vọng các anh các chị không tự làm thất vọng chính mình khi nhận mức lương cao như vậy.”
Phòng hội nghị im thin thít. Có người rút khăn giấy lau bàn, cẩn thận đặt giấy tờ lên.
Trong lúc nặng nề như vậy mà điện thoại của Trì Yến Hành cứ rung lên, anh nhíu mày nhìn thoáng qua rồi bước ra khỏi phòng họp.
Một vị quản lý nhỏ giọng: “Ừm… Chúng ta có nên nhắc ông chủ… Điện thoại…”
Hai người nhất trí trao ánh mắt cho dũng sĩ, người lắm mồm ngậm miệng ngay lập tức.
Ít nói sẽ bảo vệ được cái mạng, chưa bao giờ sai.
Ngu Tố ở bên này tha thiết nhìn chú Hà, chú Hà bị ánh mắt lấp lánh của Omega thì dâng lên sự từ ái của người cha già: “Ngu tiên sinh chớ gấp, tiên sinh chắc đang vội–“
Vừa dứt lời thì nối máy thành công, giọng nói trầm thấp của Trì Yến Hành dường như mang theo cả sự bực mình: “Tôi đây, Ngu Tố có chuyện gì à?”
(TBC)