• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì Yến Hành không những không thu nổi xu vé vào cửa nào, ngược lại còn mất kha khá thứ.

Cá chiên, chân giò hun khói, kẹo vị trà sữa, bánh mì…

Ngu Tố cho hai đứa nhóc ăn. Ngu Tố không ăn thì hai nhóc vẫn nhai nuốt không ngừng, một người nhai thì sẽ có hai tiếng nhai giòn rụm phía sau, Ngu Tố không kịp ngăn hại thì bao bì nylon cũng bị ăn sạch.

“Chúng nó nhìn bé bé xinh xinh thế thôi, theo em quan sát thì tương lai đây chính là mãnh cá.”

Trì Yến Hành nhìn hai củ khoai có đuôi cá cao ngang cánh tay mình đang ngậm kẹo que, khó mà tưởng tượng ra hình dạng của chúng nó khi cao lớn như cha vợ mình…

“Việc gặp người cá con khó lắm đúng không?”

“Đương nhiên.” Ngu Tố nói, “Người cá trưởng thành cũng chả gặp nổi, đừng nói là mấy đứa nhóc. Bờ biển này rất yên tĩnh, hai đứa nhóc này chắc chắn nhân lúc người lớn đi vắng thì trốn đi chơi.”

“Đuôi vừa ngắn vừa mập.” Alpha chậc chậc bình luận, “Cũng hao hao gần giống cá nhỏ ngày bé.”

Ngu Tố chẳng ngại việc bị Trì Yến Hành nói mình hồi bé béo ú, trẻ con đứa nào chẳng vậy. Biết đâu đấy, Trì Yến Hành hồi bé là một thằng nhóc hai chân mập mạp chạy bình bịch suốt ngày!

Đồ ăn trong giỏ picnic gần chạm đáy, Ngu Tố bất lực giơ lên cho hai cặp mắt tròn xoe lấp lánh kia nhìn thật kỹ.

“Không có thật mà…”

Hai đứa nhóc người cá giờ mới nhìn đi chỗ khác.

Trì Yến Hành nhìn hai đứa nhóc không chớp mắt. Hai khuôn mặt bánh bao kia nhìn chẳng lộ ra chút cảm xúc nào, trong đầu không khỏi nghĩ tới Cá Bột Béo nhà mình.

Cá Bột Béo sinh ra rồi ở dưới nước chổng mông quẫy đuôi, lên bờ hóa hình thì còn lạnh lùng hơn mình…

Alpha không dám nghĩ tiếp, tạm thời bỏ qua vậy.

Ngu Tố ngồi chơi một bên đâu biết trong đầu Trì Yến Hành nổi bão ra sao, dùng đuôi cá đùa nghịch với hai đứa nhóc, lúc hai đứa chìm vào làn nước thì không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

Trì Yến Hành hỏi: “Đi rồi à?”

Ngu Tố: “Chắc vậy, chúng nó chịu ở lại lâu như vậy là ngoài ý muốn đó.”

“… Hai đứa bé trông cũng khá dễ nuôi.”

Ngu Tố quay đầu đi: “Còn tùy, nếu con chúng ta có tính cách giống cha của em…”

Trì Yến Hành vội bịt miệng cậu lại không cho nói nữa, vẻ mặt cực kì đứng đắn: “Không được nghĩ, con chúng ta chắc chắn sẽ là một đứa nhóc ngọt ngào.”

Ngu Tố cười híp cả mắt lại, kéo tay người kia xuống: “Anh yên tâm, em ăn nhiều đồ ngọt hơn là được, con chúng ta cũng sẽ trở nên ngọt ngào theo…”

Trì Yến Hành ngày trước sợ Ngu Tố ăn nhiều đồ ngọt bị sâu răng nên luôn hạn chế, hiện tại lại chủ đột bóc một viên kẹo nhét vào miệng cậu.

“Ăn đi em, một ngày ăn nhiều hơn ba cái, tranh thủ ướp ngọt Cá Bột Béo…”

Ngu Tố cười bò.

Trì Yến Hành gấp gọn vỏ kẹo bỏ vào giỏ picnic, đột nhiên cảm giác như có thứ gì đang vỗ vỗ bắp chân mình.

Ngu Tố cũng chạy qua xem thì thấy hai đứa bé kia đã quay lại, trên tay còn cùng nhau ôm một con cá lớn. Em trai lấy tay vỗ bép bép lên cái mông con cá để hai người có thể biết chất lượng thịt, anh trai chỉ đơn giản bẻ khớp hàm con cá lộ hàm răng sắc nhọn của nó ra.

Hai đứa bé phun bong bóng phì phì ý bảo đây là con cá vừa béo vừa ngon, ném một phát chuẩn xác vào ngực Trì Yến Hành, tạt nước ướt nửa người anh rồi mới lắc mông quay về biển.

“….”

Ngu Tố lại bật cười, trên bờ cát đều là dấu tay của cậu.

“Hahahahaha…. Con nít dù sao vẫn là con nít, tóm lại dạng nào cũng đáng yêu hết. Anh yên tâm, tranh thủ lúc nó còn trong bụng em sẽ truyền lời, sinh ra sẽ là một con cá béo múp míp nhìn ai cũng mỉm cười vui vẻ.”

Trì Yến Hành ném con cá cực kì không hợp với hình tượng Alpha tinh anh xã hội vào giỏ picnic, mất một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Dù nó dùng đuôi cá chào hỏi thì tôi cũng phải dạy dỗ lại, về sau chào hỏi ai cũng ngoáy ngoáy mông thì sao giờ?”

Ngu Tố không cười nữa, đặt tay lên vai Trì Yến Hành: “Không có đâu mà… Lắc lắc đuôi để khoe đuôi đẹp, lắc mông thì còn lâu. Nhóc con sẽ không làm hành động xấu xí, đấy là bản năng của tộc người cá rồi, anh yên tâm.”

Ngu Tố không nghĩ tới chuyến viếng thăm của hai nhóc con kia lại mang tới đủ thứ lo lắng cho Trì Yến Hành, chớp chớp mắt chầm chậm nhích lại gần, im lặng dùng hành động thể hiện cảm xúc.

Alpha nhìn đại dương xa xăm rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt xanh trong veo của Ngu Tố: “Đáy biển cũng xanh ngắt vậy sao?”

“Đáy biển? Còn tùy độ sâu. Quá sâu thì chỉ có một màu xám xịt u tối, tầm 10m thì vẫn còn sắc xanh.”

Trì Yến Hành đứng dậy đi về phía du thuyền, Ngu Tố ngẩn ngơ không hiểu gì thì thấy đối phương mặc một bộ đồ đặc biệt đi ra.

“Cái này…”

“Đây là đồ lặn, cái này phải cảm ơn ông anh họ quý hóa của em, mua đúng size cho tôi.” Alpha đẩy đẩy kính bảo hộ, tóc mái hơi rủ xuống, càng nhìn càng thấy đẹp trai.

Ngu Tố nhìn cặp chân dài thẳng tắp trong bộ đồ lặn bó sát kia cảm thán: “Thật luôn ấy, khoảng cách giữa anh và đại mãnh cá chỉ là một cái đuôi mà thôi…”

Trì Yến Hành mỉm cười: “Cả đời tôi cũng không thể đảm đương danh đại mãnh cá, chỉ có thể dựa vào mấy thứ quần áo này mà thôi.”

Ngu Tố chẹp chẹp miệng, thả mình vào làn sóng, qua vài giây đã tới bên du thuyền.

“Ở trên bờ anh ôm em đi lại, xuống biển để em ôm anh bơi lội đi. Dăm ba thứ đồ lặn, xuống đây đi, em sẽ cho anh thấy đâu mới là thần khí cao cấp!”

Trì Yến Hành bật cười nhảy xuống, Ngu Tố bị sóng nước xô đi nhưng ngay sau đó đã có thể tiến lên năm chặt lấy tay Alpha nhà mình.

“Cá Bột Béo có ý kiến gì không?”

“Không có đâu, so với pheromone biển sâu thì mùi biển càng nồng hơn, nó mà ý kiến ý cò thì đúng là cái đồ khó nuôi.”

Trì Yến Hành giờ mới yên tâm kéo kính bảo hộ xuống. Đôi mắt sắc bén được bao bọc sau lớp kính, anh đạp chân vịt bơi tới chỗ Ngu Tố.

“Tôi muốn tới thế giới của em, thế nhưng trang bị lặn cũng chỉ có giới hạn của nó.”

Ngu Tố nhìn thoáng qua lưng anh, chỉ mỉm cười rồi nói: “Có gì khó khăn đâu, trước đấy phải hít một hơi đã.”

Trì Yến Hành hít sâu, sau đó nghe được giọng Ngu Tố hỏi.

“Anh đã sẵn sàng chưa?”

“Ừm.”

Ngu Tố giật giật cái đuôi, ghé sát vào tai Trì Yến Hành thì thầm.

“Con người giảo hoạt, sao lại không chịu hít thở…”

Trì Yến Hành bật cười, chưa kịp làm gì đã bị kéo vào làn nước.

Thị giác thay đổi, xung quanh đều là dòng nước, giọng nói cũng bị bóp méo theo. Ngu Tố không dẫn anh lặn sâu xuống luôn, bơi lội ở bờ nước nông trước đã.

Cảm giác này khó mà miêu tả thành lời được. Nước biển bao bọc lấy thân thể, từng đàn cá trợn trừng mắt bơi qua, chúng nó vừa sợ con người lại vừa muốn thân thiết với người cá theo bản năng.

Ngu Tố dẫn theo Trì Yến Hành nên cứ 1′ trôi qua sẽ ngoi lên một lần, chờ anh hít thở đủ mới tiếp tục lặn xuống.

Chờ tới khi bọn họ cách du thuyền khá xa, Ngu Tố mới nói: “Giờ anh có hét khản cả cổ thì cũng chả ai biết nè…”

Trì Yến Hành trầm giọng: “Ai cũng không thèm gọi, chỉ gọi em.”

Ngu Tố nghiêng đầu, mắt hơi híp lại vì ánh sáng: “Chờ lát nữa kể cả em thì anh không gọi nổi đâu.”

Trì Yến Hành nở nụ cười, Ngu Tố cũng mỉm cười theo, sau đó quẫy đuôi dẫn người xuống biển lần nữa.

Độ sâu này chưa từng thấy qua, con người không thể sống nổi dưới môi trường thiếu oxy và áp suất nước này.

Nhưng đây lại là bãi săn của người cá. Ngu Tố xoay người đè lên Trì Yến Hành, từ từ đẩy không khí sang cho anh.

Bong bóng nhỏ xuất hiện, mái tóc vàng mềm mại lay động trong nước. Vài chục giây qua đi, Ngu Tố buông tay Trì Yến Hành ra, ôm lấy anh từ phía sau rồi nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu vào tai anh.

Biến hóa chỉ trong nháy mắt đã xảy ra. Anh nhìn thấy đáy biển đầy cát và đá ngầm, những sinh vật lẩn trốn bên dưới, còn có từng bầy cá bơi qua bơi lại.

Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy cảnh Ngu Tố điều khiển bầy cá ở khoảng cách gần thế này.

Dù là hồ bơi trong biệt thự hay là dưới đáy biển, tất cả đều chỉ dành cho một người.

Đàn cá màu bạc bơi qua hai người. Ngu Tố nhìn thấy Trì Yến Hành đang chăm chú quan sát mình, vất vả phun ra chút không khí.

“Ùng ục.”

Ngu Tố cong mắt cười cười: “Tinh anh xã hội sao lại học con nít đáng yêu phun bong bóng thế?”

Trì Yến Hành im lặng, Ngu Tố lại một lần nữa ôm lấy anh từ phía sau.

“Bình oxy không đủ, chỉ có em mới đủ.” Ngu Tố cười hì hì, “Ở với em đương nhiên có chỗ tốt hơn rồi.”

Ngu Tố đong đưa cái đuôi, chờ tới lúc Trì Yến Hành quay lại thì chủ động muốn lên bờ, một lát sau ngẩng đầu nói: “Em chính là bình oxy của anh nè, trong bồn tắm anh cũng biết rồi mà nhỉ?”

Trì Yến Hành đáy mắt ánh lên nụ cười, Ngu Tố cũng im lặng không nói thêm, thay đổi hướng nắm tay anh bơi về phía đảo nhỏ, làn nước cũng rẽ lối thành con đường dành cho hai người.

Pheromone biển sâu và uy áp trời sinh của người cá quá mức cường đại, dọc đường đi hấp dẫn không ít sinh vật mơ màng, mãi tới khi lên tới gần bờ cát chúng mới chịu tản đi.

Ngu Tố kéo Trì Yến Hành lên: “Thế nào, anh thích không?”

Trì Yến Hành kéo kính bảo hộ lên, trước tiên hỏi Ngu Tố về nguyên lý truyền không khí rồi mới thỏa mãn nâng đôi mắt: “Thích chứ, oxy do cá nhỏ cung cấp rất đầy đủ.”

Ngu Tố ùng ục phun bong bóng: “Anh tình em nguyện, hai ta là cặp đôi bên nhau hợp pháp, đương nhiên phải thích rồi…”

Trì Yến Hành ôm lấy Ngu Tố, kéo cậu lên bờ.

“Cá nhỏ rất thành thật, cá con có ý kiến không?”

Ngu Tố nhướn mày: “Sao lại không?”

Trì Yến Hành nhìn cậu: “Ý kiến gì?”

“Nó nói papa nhỏ chỉ dẫn papa lớn đi chơi mà không dẫn nó theo, Cá Bột Béo phải dùng đuôi cá chào hỏi với papa lớn.”

Trì Yến Hành giờ mới dám thả lỏng: “Phiền em chuyển lời cho nó vậy. Vẫy đuôi không đẹp trai, mãnh cá chân chính phải nhe răng nanh ra cười mới đẹp trai.”

Ngu Tố cười hì hì.

“Chúng ta đi chơi cả ngày dài rồi, đồ ăn thành học phí hết, Cá Bột Béo kêu nó đói.”

Trì Yến Hành khom lưng cởi chân vịt ra, mở thử giỏ picnic ra nhìn: “Rất kiên cường, vẫn còn sống này.”

“Tốt xấu cũng lớn lên to lù lù như vậy.”

Trì Yến Hành dọn dẹp xong mới xoay người ôm Ngu Tố vào lòng.

Ngu Tố đặt tay mình lên vai anh: “Đảo nhỏ Donut rộng lắm, lần sau dẫn anh đi thăm mấy cái thuyền cổ, đi tới đó thám hiểm mới vui.”

Trì Yến Hành để cậu ngồi xuống, dùng khăn bông lớn bao lấy cậu rồi nói: “Nguy hiểm lắm, chờ con lớn chút nữa rồi tính tiếp.”

Ngu Tố đành từ bỏ ý định.

Hai người quay về biệt thự quen thuộc thì sắc trời cũng tối đen. Hôm nay thời tiết tốt, bầu trời lấp lánh ánh sao. Quản gia thấy chủ nhân nhà mình dắt tay nhau quay về mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tiên sinh…”

Trì Yến Hành ngẩng đầu thấy chú Hà đang cầm một chồng card thủ công tinh xảo, nhìn kỹ mới biết là thiệp mời.

“Hôm nay hai người đi chơi cả ngày, tôi ở nhà nhận bưu kiện do Chủ tịch gửi tới.”

Ngu Tố tò mò nhìn qua, giỏ cá trong tay Trì Yến Hành đã đổi thành xấp giấy trong tay quản gia.

Trì Yến Hành mở ra xem, Ngu Tố ồ lên: “Đẹp ghê…”

Nền xanh lam, chữ dập mạ vàng, mở ra còn có một mô hình 3D dựng lên. Trì Yến Hành xem một thể mới biết mỗi tấm thiệp là một thiết kế khác nhau.

“Ui, tên của bác em này! Đều dựng hết lên thành mô hình, đẹp quá!” Ngu Tố ngạc nhiên, “Còn lấp la lấp lánh….”

Trì Yến Hành đóng thiệp lại: “Đều mạ một lớp chống thấm nước rồi, có khi còn dùng vàng bột để dập lên…”

Ngu Tố ồ lên: “Bác Trì thật sự rất có tâm.”

Trì Yến Hành đương nhiên biết tính cha mình, ông sẽ càng cẩn thận hơn khi đó là nơi mình chưa từng đặt chân tới.

Alpha cẩn thận cất thiệp mời đi, nhìn về phía Ngu Tố đang tò mò đứng cạnh chỗ quản gia làm cá.

Mỹ nhân ngư bé nhỏ ăn bao nhiêu đều dùng để nuôi con, chắc đói lắm rồi.

Ăn xong bữa tối đã 9h rồi.

Ngu Tố nằm ườn trên ghế sofa: “Ăn nhiều quá…”

Trì Yến Hành xoa bụng cho cậu: “Đi dạo ngoài bờ biển không?”

Hai người đi cả ngày vốn phải cực kì mệt mỏi, thế nhưng một người là Alpha gene trội, một người là mỹ nhân ngư sống dưới đáy biển, chả ai cảm thấy gì.

Ngu Tố hơi lim dim nhưng Cá Bột Béo còn chưa tiêu hóa hết bát canh cá to đùng ban nãy, đồng ý theo Trì Yến Hành ra ngoài.

Hai người cũng đi không xa, dùng lại ở bờ biển.

“Bầu trời đêm lấp la lấp lánh, cái đuôi Cá Bột Béo cũng đẹp như vậy thì tốt quá…”

“Thế chả phải thành mây ngũ sắc hả?”

Trì Yến Hành nghĩ ngợi.

“Xinh đẹp như ngôi sao thôi!”

“Cá nhỏ tham lam.”

Trì Yến Hành cúi xuống chạm vào chóp mũi cậu.

“Không thể trách em được, dành những thứ đẹp nhất cho người mình yêu thương là bản năng của mọi sinh vật rồi.” Ngu Tố nói, “Em với anh cũng vậy…”

Trì Yến Hành đáp: “Tôi được thế này là tốt lắm rồi. Ở bên tôi là một cậu tiên cá xinh đẹp, tiên cá xinh đẹp còn mang trong mình đứa con của tôi, đây chính là điều kì diệu tôi mong chờ nhất.”

Ngu Tố trong lòng nở hoa nhưng miệng lại nói: “Anh vì vậy nên mới theo đuổi…”

“Ừ, tôi luôn nghĩ về những thứ ấy, nhưng như vậy là đủ cho cả đời này rồi.” Trì Yến Hành lấy tay che mắt Ngu Tố lại, “Hôm nay tôi vui lắm, cảm giác dưới biển thật sự rất màu nhiệm, em còn giúp tôi nộp học phí.”

Ngu Tố bật cười, đưa tay xuống xoa lên bụng: “Vậy à? Hôm nay anh học được gì rồi, học cách phun bong bóng của hai đứa nhóc kia?”

Trì Yến Hành ậm ừ, giọng nói mang theo tình ý sâu đậm: “Thật ra lúc ấy tôi đã nói một câu…”

Ngu Tố chớp đôi mắt, lông mi cọ cọ trong lòng bàn tay Trì Yến Hành.

Sóng biển rì rào, còn có tiếng người nọ lấy thứ gì đó ra.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay cậu, cùng nhau chạm vào nơi có Cá Bột Béo.

“Ậm à ậm ừ, lúc ấy anh nói gì thế?”

Ngu Tố vừa dứt lời, ngón tay cậu được xỏ vào một thứ.

Trì Yến Hành ôm chặt cậu vào lòng.

“Thời khắc này vốn dự định sẽ tới vào một đêm pháo hoa rực rỡ, nhưng tôi nghĩ lại rồi. Cuộc sống đời thường, đời thường nhưng không tầm thường, dành cho người tôi thương một tương lai tốt đẹp nhất, không còn phải đơn độc nữa. Vào lúc này, tôi muốn làm thứ này cho em.”

Trái tim Ngu Tố đập liên hồi, Trì Yến Hành nói tiếp.

“Đương nhiên, tôi sẽ nói cho em lời ùng ục không rõ ràng khi ấy.”

“Ngu Tố của tôi à, tôi yêu em.”

(TBC)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK