Tốt xấu cũng là người cá thành niên, tuy bị sóng đánh dạt vào bờ nhưng chưa đi quá xa, nỗ lực lết lết vài cái là về biển thôi.
Chờ tới khi về rặng san hô trắng, giấu A Ninh là chẳng ai biết việc ngu ngốc lên bờ…
Ngu Tố xốc lại tinh thần, vẻ mặt không tránh khỏi uể oải.
“Sáng nay vừa dùng bùn rong biển đắp cho đuôi…”
Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Rong biển không có công dụng chống nắng.
Ngu Tố sắp bị phơi thành cá khô ủ rũ.
Xui xẻo chung quy vẫn là xui xẻo, Ngu Tố vuốt vuốt mái tóc ướt, cảm giác cát vàng dính dính trên mũi.
Ngu Tố: “….”
Năm nay xúi quẩy vờ lờ!
Cậu không giống mấy cô người cá mảnh mai nhưng vẫn chịu ảnh hưởng của gen di truyền. Từ trong ra ngoài là một người cá yêu cái đẹp, ai mà tiếp thu được cái bộ dạng bẩn thỉu xấu xí này cơ chứ.
Ngu Tố khó khăn lê lết, sau đó lăn phịch một cái về hướng biển.
Đám mòng biển xem ra chưa từng được nhìn cảnh tượng này, một đám nhìn chòng chọc vào Ngu Tố, cánh phần phật quạt gió nóng.
Lông mi yêu kiều của Ngu Tố nhướn lên: “Này! Bị mặt trời sấy khô đã đành, chúng mày còn muốn tới hong gió? Vừa phải thôi!”
Mòng biển hiểu làm sao được, nhận thấy Ngu Tố đang xua đuổi mình thì bay về hướng bày đàn của mình.
“Trước kia còn tưởng tượng xem bị phơi nắng sẽ ra sao, tắm nắng chẳng có gì vui cả… Chẳng thoải mái chút nào hết.”
Tay Ngu Tố đã chạm được vào bọt biển, sờ được làn nước mát lạnh mới cảm thấy được sạc pin một tẹo. Cảm giác mát lạnh cũng chẳng làm cậu khá thêm chút nào, thậm chí còn nóng bức hơn so với trước, nóng từ ngực tới chóp đuôi.
Ngu Tố không thể không nhìn lại. Đuôi cá vẫn ổn, vảy lụa uể oải thôi.
Chẳng liên quan, đợi ông đây về với biển xanh xem, rồi cũng nhanh chóng khôi phục thôi.
Ngu Tố xem nhẹ cảm giác khô khốc trong cổ, chỉ muốn nhào vào biển.
Quay về phải tĩnh dưỡng, an phận nằm trên giường vỏ sò nhỏ đắp mặt nạ cho đuôi.
Âm thanh sóng biển vang vọng. Đám mòng biển hình như có xích mích, khúc kha khúc khích rồi nháo nhào một vùng, không quá vài giây vút đi qua mặt biển.
Không giống như đang tranh chấp, giống như đang chạy trốn khỏi thứ gì kinh khủng thì đúng hơn.
Người Ngu Tố chìm trong nước biển, nghe thấy động tĩnh thì nhẹ nhàng dán lỗ tai lên bọt sóng.
Thanh âm của nước, tiếng sột soạt của rùa biển lên bờ đánh vào óc Ngu Tố.
Rất bình thường.
Ngu Tố giật giật cái đuôi, dường như đuôi không nghe lời cậu nữa rồi.
Bị phơi khô lâu nên căng cứng cơ đuôi? Ngu Tố lần nữa xốc lại tinh thần, hăng hái xông lên thêm nửa thước.
Nửa thước này làm cậu sặc nước, cũng may cậu là người cá nên không khó chịu, chỉ nghe được tiếng vọng lại.
“Ừm…?”
Là tiếng gì vậy?
Ngu Tố ngẩng đầu lên nhìn, bãi biển vô cùng náo nhiệt chợt yên tĩnh. Đám mòng biển không còn con nào, chỉ còn đàn rùa lục tục lên bờ.
Trái tim nhịn không nổi loạn nhịp, Ngu Tố lại nghe thấy tiếng gì vọng vào đầu.
Từ xa, trên nền cát có tiếng xào xạc, đây không phải tiếng khi bọn rùa lên bờ có thể tạo ra.
Đi lại… Đi lại?
Đầu Ngu Tố kéo chuông cảnh báo, trong lòng nhảy lên dự cảm không tốt.
Đuôi mắt cậu người cá vì khẩn trương mà hơi hồng hồng, thanh âm kia ngày càng gần. Ngu Tố càng nghe càng sợ, hận không thể vùi mình vào cát.
Nhưng đuôi cá đình công rồi, nước biển nông chẳng có chút nào trấn an nổi. Từ eo đến đuôi, cảm giác như bị vạn mũi kim châm chích.
Bất chấp thám thính, Ngu Tố hít một hơi lạnh. Theo sau là tiếng lách cách rơi vào nước biển.
Ngu Tố ngẩn người. Cậu đau đến phát khóc.
Không đúng! Từ lúc thay vảy tới giờ, cậu chưa từng khóc!
Tất cả ùn ùn kéo tới làm đầu óc Ngu Tố cũng đình công luôn. Dựa theo sóng đánh vào tai, có thêm cái cánh quạt cũng không về biển được.
Đây không phải thứ khiến người ta tuyệt vọng nhất.
Thứ đau đớn khác thường dưới đuôi làm cơ thể Ngu Tố nặng trĩu, nghiêng đầu thì thấy mảnh vàng óng dưới eo dần biến mất. Bên dưới vốn là đuôi, thế nhưng bị một màu trắng nõn nà bao lấy.
Ngu Tố ngẩn người, đôi mắt tròn xoe, đôi môi nhạt màu méo xệch vì sợ hãi.
Đuôi…
“Tạm thời không về, ừ, cứ thế đã.”
“Mang thuốc tiêm loại mới vào đây, chắc sẽ được một khoảng thời gian.”
“Pheromone? Không vấn đề, dù sao… Hửm?”
Trì Yến Hành dừng bước, điện thoại bên kia cứ “a lô a lô.”
Giọng nói Trì Yến Hành dửng dưng: “Cúp máy đã, tẹo gọi lại sau.”
Đây là bãi biển tư nhân thuộc sở hữu của anh, nhiều năm như vậy cũng chỉ ghé qua hai lần, thêm lần này nữa là ba, thế nhưng lại gặp phải một cậu trai ngoại quốc.
Xem thân hình kia, chắc là Omega.
Trì Yến Hành bước hai bước, nhìn người kia ngâm nửa mình trong nước, trên người chỉ có một lớp lụa mỏng manh màu trắng. Lụa trắng bị sóng đánh dán vào da, khó khăn lắm mới che được mấy chỗ cần che.
…
“Cậu là ai?”
Ngu Tố không nghe rõ giọng nói lạnh lẽo của người nọ, hoặc đúng hơn là không muốn nghe. Hoàn cảnh bên ngoài chẳng ảnh hưởng đến cậu nữa rồi, chàng tiên cá đáng thương dường như đã chết trong lòng.
Ở chỗ Trì Yến Hành không thấy, bên dưới là một hạt trân châu màu trắng rơi xuống.
Ngu Tố run lên, cả người đều không ổn chút nào.
Trì Yến Hành đợi một lúc không thấy người trả lời, chỉ thấy đối phương đưa cái ót yếu ớt về phía anh, mái tóc của cậu ta dường như mang cả sắc trắng.
“Nơi này không có bác sĩ.”
Ngu Tố mắt điếc tai ngơ.
Trì Yến Hành thấy có gì sai sai, tiến đến rồi ngồi xổm xuống, một tay kéo lấy Omega sũng nước lên.
Nhìn đến khuôn mặt ấy, Trì Yến Hành lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy sửng sốt không hề nhẹ.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô cùng, đẹp tới phi lý. Đôi mắt ướt át khảm dưới cặp lông mày đang nhíu lại, giống như màu xanh của biển cả, chỉ nhìn thoáng qua đã bị hút vào.
Màu tóc không phải trắng mà là màu vàng bạch kim, màu vàng quá thuần nên dưới ánh nắng mới ánh lên sắc trắng.
Trì Yến Hành chưa từng gặp Omega nào thế này.
Xinh đẹp tựa như yêu tinh chốn biển sâu.
Ngu Tố trực tiếp bỏ qua nhân loại đang xì xồ hỏi chuyện, ánh mắt dán chặt lên mặt mình… Nhìn lên đùi, hốc mắt lại hồng hồng.
Ngu Tố cắn răng ngăn tiếng nghẹn ngào, vẻ mặt giống như hỏng mất: “Chân… chân…”
Một người cá, lên bờ một lần tự dưng lòi ra đôi chân!
“Chân?” Một giọng nói bình bình vang lên, “Chân làm sao?”
Ngu Tố không rảnh lo cho cái thằng trước mặt, giọng nói ngày càng nhỏ nhẹ: “Không… Không động đậy… Xấu quá…”
Đuôi của cậu xinh đẹp như vậy, màu sắc vảy được yêu thích nhất cả hải vực, tất cả chẳng còn gì!
Trì Yến Hành thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, nâng đôi mắt nhìn về sóng biển. Không biết có phải do đang tiếp túc gần với pheromone không, anh chưa bao giờ thấy vui sướng nhường này.
Giọng nói ôn hòa không ít với Omega xa lạ.
“Xung quanh nơi này rất vắng vẻ.”
Ngu Tố nghi ngờ à một tiếng, sau đó có cảm giác khô ráo ở đầu gối. Đối phương dùng có tí sức đã ôm được cậu lên rồi.
Ngu Tố bị độ cao biến hóa dọa sợ: “Này… Từ từ coi!”
Trì Yến Hành hạ mắt nhìn người trong ngực, nước biển nhỏ từ người Ngu Tố xuống làm áo sơ mi của anh ướt một mảng.
Anh nói tiếp: “Nơi này còn có cá mập qua lại, Omega không nên ở đây chơi đùa.”
Ngu Tố chưa kịp cãi lại đã không kịp phòng bị đối mặt với đôi mắt người nọ. Đầu nổ bùm một tiếng, cá mập hay cái O O gì đó nghe không ra, cảm giác lạnh lẽo bức bách chậm rì rì chui vào lỗ mũi.
“Anh…”
“Tôi?”
Trì Yến Hành không hề dừng bước.
Ngu Tố nuốt một cái, tầm mắt không thể miêu tả hết trọn vẹn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông này. Gió biển thổi tung mái tóc đen tối màu của anh lên, tóc mái rủ xuống trán chạm vào lông mày anh khí, hơn nửa cổ họng không ngừng tràn ra thứ “uy áp biển sâu” làm Ngu Tố lâng lâng theo.
Cậu nhắm mắt lại, áp xuống bản năng muốn hưởng thụ, một lúc sau mới mơ mơ hồ hồ mở miệng: “Mùi của anh… Giống với biển rộng…”
Thoải mái quá.
Khuôn mặt này cũng chẳng thua gì mình, so với bọt biển thì nó làm người cá thích thú hơn nhiều.
Đôi chân mới hóa hình mẫn cảm mảnh khảnh, Ngu Tố cảm giác đối phương chặn lại, ánh mắt sắc bén cất giấu gió biển nhìn chằm chằm cậu.
Giọng nói Alpha hơi kì lạ: “Cậu ngửi ra được pheromone của tôi ư?”
(TBC)