• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bờ biển lúc nào cũng có sóng và gió. Trì Yến Hành suy nghĩ đủ biện pháp, thậm chí còn tưởng tượng ra đủ loại khả năng, nhưng chuyện của Ngu Tố là ngoài ý muốn.

Sự kiên nhẫn của Ngu Tố cũng là ngoài dự đoán. Bình thường đầu óc đơn giản, sống vô ưu vô lo nhưng một khi là chuyện liên quan tới Trì Yến Hành, mỹ nhân ngư bé nhỏ sẽ cực kì cứng đầu.

Dù chỉ là một chút, cậu cũng sẽ không để ông chồng mình vất vả theo đuổi gặp nguy hiểm.

Mẹ vợ nói không sai, con của bà có tính cách bướng bỉnh y như cha nó.

Quản gia thở dài nhìn Trì Yến Hành ngẩn người bên cửa sổ. Ngu tiên sinh đã lặn mất tăm nửa tháng, không hề có chút tin tức.

Thời gian này chính là thời gian hoàn hảo để sinh nở.

… Giá như Ngu tiên sinh cũng như người chú Ngu Miểu của mình, đáng tiếc cậu chủ nhỏ nhà họ lại thích đi con đường khác.

Đi đường rẽ cũng không có gì xấu, thứ gây bực mình là thời tiết hiện tại quá xấu.

Gặp bão đã là gì? Vừa ra khỏi nhà đã bị thổi cho ngả nghiêng, ra biển thì đừng nghĩ tới chuyện liên lạc với người khác.

Mưa không ngớt từ sáng sớm tới tối mịt, thậm chí mưa còn ngày càng nặng hạt hơn. Xa xa là sóng biển không ngừng vỗ vào bờ, chuông gió không ngừng lay động, cửa sổ sát đất không mở nổi. Trì Yến Hành ra ngoài gỡ chuông gió, cẩn thận cất vào trong túi áo khoác.

Đây là thứ Ngu Tố treo lên, phải bảo quản cho tốt.

Chú Hà thấy anh đi vào mới báo một câu: “Tôi vừa xem dự báo thời tiết thưa tiên sinh, họ nói ngày mai sẽ hết mưa ạ.”

Trì Yến Hành ừ một tiếng: “Ngày mai cháu sẽ tới những nơi thân thuộc tìm em ấy.”

Quản gia không nói gì, có khuyên thì chủ nhân nhà mình cũng không để vào tai.

Người cá vốn là tộc đàn dưới đáy biển, trên bờ thì mưa to, đáy biển không nhận được tín hiệu gì, ở trong nhà chờ đợi vẫn an toàn nhất.

Trì Yến Hành cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Bé con ra đời dưới dạng trứng, chuyện này ít nhiều cũng liên quan tới pheromone của anh.

Con của người cá vốn dĩ sẽ là người cá, dung hợp gene mới có hình dạng con người nhưng nhìn từ Giản Nhiêu Không thì biết. Hình người của cá nhỏ không phát dục hoàn chỉnh, mà em bé đã tự bài trừ thiếu sót này.

Nhưng nhãi con không biết mình phải làm thế nào để hai chân có thể trở thành đuôi cá.

Tự mình hình thành lớp vỏ trứng rắn chắc, bắt chước hình thức sinh sản của người cá thông thường.

Nhóc con rất thông minh, nhưng người làm cha như anh thì cực kì phiền lòng.

Trì Yến Hành vươn tay chạm vào lớp hơi nước đọng trên cửa sổ sát đất, cứ im lặng như vậy một lúc rồi mới xoay người lên nhà.
Mưa không tạnh hoàn toàn như dự báo thời tiết nói, thế nhưng không còn nặng hạt như hôm qua. Trì Yến Hành lấy một bộ đồ chống nước màu đen, kéo một đường không quên cài kín phần cổ áo lại.

Đai lưng trang trí dài đến bắp chân, ống quần được nhét vào trong một đôi boots chống nước.

Bộ đồ này được thiết kế rất đẹp mắt, Alpha tranh thủ lúc tạnh mưa đi ra ngoài tìm mỹ nhân ngư bé nhỏ nhà mình.

Quản gia im lặng chuẩn bị mọi thứ cho anh: “Tối nay ngài sẽ về đúng không ạ?”

Trì Yến Hành: “Cháu cũng không biết nữa, còn tùy tình hình.”

“Xin ngài hãy chú ý an toàn của chính mình, Ngu tiên sinh sẽ sinh nở thuận lợi.” Ông kiên định nói.

Trì Yến Hành không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi đội mưa ra ngoài.

Hình thức sinh nở bằng trứng của người cá cũng có chỗ tốt. Em bé ở bên trong đã phát dục một thời gian rồi, dẫn tới việc không thể nhìn thấy Cá Bột Béo bên trong được sau sáu tháng mang thai.

Vỏ trứng bao bọc bên ngoài hoàn toàn, tạo cho bé một không gian vô ưu vô lo để phát triển.
Ngu Tố chậm rì rì bơi theo làn nước. Sóng đánh cũng không ảnh hưởng gì tới cậu, mang theo Cá Bột Béo bơi đi hơn nửa lãnh địa, từ rặng san hô cho đến dải sao Bắc Nam, từ dải sao đến di tích thuyền cổ. Ngu Tố ngủ say bên trong thuyền, không hiểu vì sao đã vô thức đến được đảo nhỏ Donut.

Trời tờ mờ sáng nên mọi thứ trên đảo nhỏ vẫn chìm trong một màu tối đen, cũng may Ngu Tố quen đường nên đi một mạch tới ngay hồ nước trung tâm.

Không biết trên bờ ra sao nhưng ngoài biển vẫn mưa không ngớt, xuyên qua tán cây rả rích thành giai điệu còn nghe ra được quy luật.

“Có phải con lại nghịch ngợm gì không Cá Bột Béo? Đã nói do con rồi nhưng papa lớn của con không chịu tin, còn khen con ngoan nữa cơ. Giờ thì vui ghê, papa lớn bị nhốt trên đảo, chỉ còn mình papa nhỏ ở đây thôi…”

Ngu Tố làu bàu hờn dỗi, Cá Bột Béo vẫn im lặng.

“Haiz… Bao giờ con mới chịu chui ra? Nửa tháng rồi, mỗi lần papa nhỏ muốn tới gần bờ biển con lại cáu kỉnh, con nghe papa lớn nói luyên thuyên gì đúng không?”

“Anh ấy là Alpha loài người, tính cách tương đối bá đạo, dính người cũng dễ hiểu thôi, sao con lại làm mấy trò ấy?”

Ngu Tố nói xong thì thôi, gió lạnh thổi tới còn mang theo mưa bụi.

“…Cá nhỏ ngọt ngào ở đâu ra? Papa nhỏ còn ăn bao nhiêu là đường!!!!”

Cá Bột Béo cuối cùng cũng có phản ứng, giật giật giống như đang phản đối lời Ngu Tố.

Ngu Tố ngồi bên hồ, đuôi cá tùy ý quét lên mặt nước, còn nghĩ rằng đứa con chỉ quấy như mười ngày trước nhưng không, cậu nhanh chóng dừng hết lại chỉ sau vài phút ngắn ngủi.

Chân trời bắt đầu nổi lên áng mây, mưa bụi cũng dần nặng hạt hơn nhưng Ngu Tố đâu còn đường lui.

Cá Bột Béo bắt đầu lăn lộn dày vò, mãnh liệt chứng minh sự tồn tại của mình.

Ngu Tố hít một hơi, bất thường này làm cậu quẫy đuôi theo bản năng, nước trong hồ văng tung tóe.

Bản năng nói cho cậu nhãi con lần này nghiêm túc rồi, không chần chừ thêm chìm xuống đáy nước.

Bong bóng ùng ục nổi lên rồi vỡ tan, sóng nước nhộn nhạo một lát, cánh hoa rơi xuống rồi mọi thứ trở nên bình thường.

Lá cây màu xanh óng ánh bọt nước, đảo nhỏ đón nhận bình minh sau cơn bão.

Mưa tạnh rồi.

Sóng biển vẫn chưa ngừng lại nhưng không hề ảnh hưởng tới con thuyền của Trì Yến Hành. Trên phòng điều khiển là bản đồ của Ngu Tố vẽ ngày trước, Trì Yến Hành gấp gọn lại chỉ để một phần bờ biển.

Đi không ngừng nghỉ, đi qua đêm là tới nơi.

Bình minh chỉ vừa ló rạng nên anh còn cả ngày dài phía trước, có lẽ Ngu Tố sẽ nhận ra pheromone của anh.

Trì Yến Hành lái du thuyền tới nơi họ neo lại tổ chức hôn lễ náo nhiệt với đàn cá voi. Anh trao cho Ngu Tố nụ hôn nhẹ trong nháy mắt khi cá voi nhảy lên, Ngu Tố vì anh phô bày nghi thức theo đuổi bạn đời, ban ngày dù không thấy sao nhưng không thiếu cá. Mỗi sinh vật ấy đều có cơ hội chiêm ngưỡng hình ảnh mỹ nhân ngư bé nhỏ xinh đẹp tỏ tình với một con người.

Anh không thu liễm pheromone của mình lại, theo sau anh là một bầy cá.

Ngu Tố nói không ngoa. Anh chính là đứa con cưng của trời, thuyền vừa cập bến đã gặp đủ loại cá, chỉ thiếu mỹ nhân ngư thôi.

Người cá là chủng tộc thần bí, chỉ có Ngu Tố ngơ ngác gặp chuyện nên mới xuất hiện trước mặt con người. Không có Ngu Tố thì biển rộng chỉ là biển rộng, truyền thuyết thì cũng chỉ là truyền thuyết.

Giữa trưa, Trì Yến Hành mở bản đồ lên xem thì chỉ còn một nơi duy nhất anh chưa tới.

Là hòn đảo nhỏ gọi là Donut kia.

Du thuyền không chần chừ đổi hướng. Mây mù tan đi, chờ tới khi Trì Yến Hành cập bến ở vùng nước cạn thì ánh nắng rực rỡ cũng xuyên qua tán cây.

Dự báo thời tiết vẫn chuẩn.

Trì Yến Hành đi ra đứng tren boong tàu quan sát, gió êm biển lặng không khác gì lần trước.

Cây dừa lớn lay động, trái dừa bị mưa xối mấy hôm giống như muốn rụng xuống.

Trì Yến Hành đi boots lội nước, không hiểu vì sao nước lại dường như lạnh hơn so với bờ biển.

Rừng cây anh đi qua với Ngu Tố vẫn vậy, giống như bức tường màu xanh lục kiên cố phòng thủ nơi này.

Không biết mỹ nhân ngư bé nhỏ của anh có đi qua đây không, tuy nói mình nguyện ý chờ đợi nhưng anh vẫn muốn mình có thể tìm thấy cậu trước, không để cậu phải mòn mỏi ngóng trông anh quay lại như ngày xưa.

Dấu chân Alpha ướt nhẹp trên bờ cát, đi một vòng không hề phát hiện dấu vết của Ngu Tố, nhưng không khí lại càng ngày càng lạnh lẽo hơn.

Đi từng bước từng bước, Trì Yến Hành bỗng đứng hình.

Anh tỉ mỉ cảm nhận pheromone trong không khí, mơ hồ tóm được mùi hương động lòng người ấy.

Pheromone của Ngu Tố.

Ngu Tố là người cá, sự tồn tại của cậu giống như bị ẩn sau màn sương, đừng nói là kết đôi với con người như Trì Yến Hành. Pheromone khó nắm bắt nhưng vẫn quẩn quanh trong không khí, giống như chưa từng phai nhòa.

Bọn họ đã tiến hành đến bước cuối, Ngu Tố không hề có phiền não về pheromone như Omega thông thường.

Tuyết đầu mùa bay tán loạn, không hề có bông tuyết thật sự nào nhưng sự lạnh lẽo vẫn đọng lại.

Vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.

Trì Yến Hành nhanh chân sải bước tới bức tường màu xanh lục kia, tay chân hơi luống cuống gạt đống cây cỏ dại ra, giọt sương trên lá run rẩy rơi xuống cổ áo dựng lên của anh. Viên kẹo Trì Yến Hành nhét trong áo cũng rơi xuống.

Anh đi rất nhanh, mang theo sự kích động không hề nhỏ đi tới hồ nước giữa đảo. Những đóa hoa bị nước mưa xối rụng xuống, tuy có rơi đầy đất nhưng phần nhiều vẫn đang trôi trên mặt nước, làm hồ nước được bao phủ bởi sắc trắng và sắc hồng diễm lệ.

Trì Yến Hành hít sâu một hơi: “Ngu Tố của tôi ơi, em đang ở đây đúng không?”

Không có ai đáp lại, Trì Yến Hành toàn tâm toàn ý chờ đợi sự xuất hiện của người nọ, không hề phát hiện dưới chân mình có thêm một cục cưng nhỏ.

Alpha đi về phía trước, thiếu chút nữa khiến nó rơi vào hồ nước…

Anh cúi đầu xuống theo bản năng mới thấy một quả trứng nằm trên phiến lá, không hiểu vì sao lại xiên xiên xẹo xẹo, bị anh chạm một cái lăn lông lốc trên nền xanh…

Trì Yến Hành: “..!”

Anh vội vàng ngồi xuống, ôm lấy quả trứng nhân ngư, sau đó mới nhìn thấy mỹ nhân ngư trắng nõn nà được cánh hoa bao phủ, đẹp thì đẹp nhưng lại là cái kiểu… Buồn cười…

Trì Yến Hành nhận ra đây là trứng Cá Bột Béo, nhưng người làm cha không bị con mình hấp dẫn hoàn toàn. Anh xác nhận trứng không bị làm sao mới thả xuống một chỗ, nhanh chóng cởi áo khoác và boots dưới chân ra, không chần chừ nhảy vào hồ nước.

Bọt nước bắn lên quả trứng xui xẻo một lần nữa bị bỏ quên trên bờ, còn đong đưa theo quán tính, một cái đuôi cá nho nhỏ khẽ quẫy mới khiến nó dừng lại trong một vũng bùn.

Cá Bột Béo: “….”

Ùng ục ùng ục????

(TBC)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK