Ngu Tố ngốc nghếch ngẩng lên, tiếp túc ngẩn ngơ nửa ngày mới nói: “Trì Yến Hành…”
“Làm sao thế?” Alpha buông bát đĩa trong tay xuống, “Cá nhỏ lại đây, để tôi sờ trán em thử xem nào.”
Ngu Tố chậm rì rì ậm ừ đáp lại, bơi bơi lại gần, nhân lúc Trì Yến Hành kiểm tra thì nói: “Em… Hôm qua… Mơ một giấc mơ kì lạ…”
Trì Yến Hành cực kì phối hợp: “Mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy… Lên bờ gặp con người…”
Alpha dừng tay rồi dùng giọng dỗ ngọt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Bị bắt…”
Trì Yến Hành nhíu mày: “Thằng nào dám bắt em?”
Ngu Tố giọng điệu cổ quái đáp: “Nếu em không nhầm, người nọ… Chính là anh.”
Yên lặng mất 2s, Trì Yến Hành mới nói tiếp: “Sao có thể? Tôi sẽ không bao giờ cư xử thô lỗ như vậy với em.”
Ngu Tố gật đầu: “Nhưng anh trong mơ không phải anh của hiện tại.”
Người cá bé nhỏ dụi dụi mắt: “Là anh trong khung ảnh ở văn phòng…”
Trì Yến Hành bắt đầu động não. Bức ảnh ấy hình như là anh năm 13 tuổi, thời điểm cả nhà anh tới bờ biển.
Anh đột nhiên nhớ tới Ngu Tố cũng từng mơ hai người họ cùng đi biển, theo bản năng nhẹ giọng trấn an không phá vỡ mạch suy nghĩ của mỹ nhân ngư nhà mình: “Sau đó thì sao? Tôi làm gì em không?”
“Sau đó… Không rõ nữa, em cắn anh rồi quay về lúc chúng ta ở cầu thang, em bật dậy.”
Trì Yến Hành im lặng rõ lâu, cháo cũng nguội bớt rồi.
“Ngu Tố của tôi, nghe tôi hỏi nốt câu này thôi. Năm đó em thật sự không tới bờ biển sao?”
Ngu Tố cẩn thận ngẫm lại, bờ biển ư… Cậu thật sự không hề có ấn tượng gì.
Đừng nói tới lúc đó gặp Trì Yến Hành thời niên thiếu.
Hơn nữa mãi mới được ra ngoài chơi, tại sao cậu lại không nhớ rõ chứ?
Trì Yến Hành có thể bị nhân ngư trưởng thành xóa ký ức, còn cậu thì sao? Giữa đồng tộc không thể công kích nhau, không thể làm đối phương quên mất.
Ngu Tố vò đầu bứt tai: “…Chắc em bị bóng đè thôi.”
Trì Yến Hành bặm môi. Ngu Tố hát cho anh nghe, anh đã từng tìm chú Hà đối chất, cảnh trong mơ chân thật đến cả viên đá nhỏ.
Trong lòng Alpha dấy lên suy nghĩ to gan.
Có lẽ nào…
“Ngu Tố có thể tự hát cho chính mình không? Tôi từng nhớ, em đã nói em từng hát cho chính mình rồi.”
Ngu Tố cũng giật mình.
Tự hát… Cho chính mình…
Nhân ngư hát cho nhau nghe không có tác dụng, nhưng không thể bài trừ khả năng cực đoan tự hạ thôi miên cho chính mình.
Cuối giấc mơ, dường như có ai cất tiếng hát.
…Chẳng lẽ là mình khi còn bé? Tự thôi miên chính bản thân?
Ngu Tố trợn mắt, rốt cuộc mình có tới bờ biển không, dưới tình huống nào… Khi ấy cậu vẫn là cá con sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, cha sẽ không bao giờ để cậu đi qua rặng san hô… Không đúng!
Không thể nào!
Ngu Tố đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện với A Ninh…
Cha của cậu đi tới Bờ Bắc, còn đi rất gấp gáp.
Còn nữa, trân châu cộng sinh của cậu đâu rồi? Ngu Tố chợt nhớ ra, cậu giấu trân châu cộng sinh của chính mình ở đâu, dưới giường vỏ sò sao? Tại sao chính cậu cũng không có ấn tượng?
Trì Yến Hành nhìn Ngu Tố cau mày thì thở dài kéo kéo đầu ngón tay: “Em đừng nghĩ nhiều, không sao đâu mà. Sắp xếp thời gian hát cho tôi nghe đi.”
Alpha cảm thấy giấc mơ của chính mình sẽ sáng tỏ hơn nhiều so với trí nhớ của Ngu Tố. Khi ấy anh đã 13 tuổi còn Ngu Tố chắc mới được một nửa so với anh. Thời thơ ấu của em ấy đã qua lâu lắm rồi, muốn nhớ lại cũng khó khăn.
Trì Yến Hành ban đầu còn không biết phải làm thế nào với ký ức bị mất của Ngu Tố, giờ nhìn lại, muốn khôi phục hoàn toàn chỉ cần thời gian.
Viên trân châu khiến em ấy vướng bận, viên trân châu em ấy đau lòng khi mất đi, không chừng chính là một.
Chủ nhân… Không chừng chính là một người.
Trì Yến Hành cẩn thận bế Ngu Tố ra, bọc cậu trong khăn bông cỡ lớn.
“Lau khô đi đã. Vài ngày nữa dẫn em quay lại chỗ Ôn Biệt tái khám xem chân phục hồi ra sao, thuận tiện kiểm tra tuyến thể và pheromone có gì bất thường không.”
Chuyện này đáng ra phải làm từ trước. Ôn Biệt đã nhắc nhở rồi, dù chuyện quá khứ phức tạp ra sao, tiền đề vẫn là một cơ thể khỏe mạnh.
Ngu Tố ừm một tiếng, chí ló mỗi đầu ra khỏi khăn bông được Trì Yến Hành ôm vào trong nhà.
Ngu Tố như người mất hồn ở nhà, quản gia được chủ nhân giao trọng trách ở nhà chăm sóc Omega bé nhỏ nhà mình.
“Ngu tiên sinh, bữa trưa…”
Ngu Tố gật đầu, nuốt vài sợi mì nấu với cá, đột nhiên ngẩng lên hỏi: “Chú biết Trì Yến Hành vứt viên trân châu lớn kia ở đâu không ạ?”
Quản gia lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, trân châu do tiên sinh tự tay cất, không để ai chạm vào.”
Ngu Tố hơi thất vọng.
Nghĩ gì chứ, tìm được thì có ích gì, cậu không có trân châu cộng sinh cũng không chắc chắn viên kia là đồ của mình… Trừ phi Trì Yến Hành nhớ ra.
Hoặc cậu có thể về biển lật tung giường vỏ sò lên.
Nhưng vấn đề là cậu không thể về, bị coi như Omega mà nuôi, còn ở chung với con người nữa.
Ngu Tố hơn nửa tháng trong bể bơi suy nghĩ, đại đa số thời gian đều là về chuyện giới tính Omega, cuối cùng cũng đã thấu đáo.
Trì Yến Hành là Alpha nam loài người, Alpha ở bên Omega, giống như người cá nam nữ kết đôi vậy…
Ngu Tố nghĩ lại về cảm xúc của mình, cũng nghĩ lại về thái độ của Trì Yến Hành dành cho cậu. Bạn đời yêu chiều mình như vậy có đi tới đáy biển sâu nhất cũng mò không thấy, cũng chỉ có Trì Yến Hành là tốt như vậy thôi.
Ngu Tố nghĩ tới chuyện ngày hôm ấy mình lựa chọn hộp quà nạm ngọc xinh đẹp kia.
Vì mối quan hệ giữa họ, cậu thậm chí đã nghĩ tới những thứ trọng yếu.
Cậu muốn nói với Trì Yến Hành về tương lai, còn muốn tìm cha để thuyết phục ông…
Ngu Tố ảo não ăn mì sợi, thầm nghĩ: Mơ với chả mộng, không đơn giản hóa vấn đề được hả?
Phương thức cũng không thể đơn giản hóa theo.
Ứng phó với một Alpha như sói đói rình rập muốn làm cậu có nhãi con đã đủ mệt rồi, thêm cả chuyện này nữa…
Đầu óc của Ngư Ngư hổng đủ xài…
Có cá lớn ở đây thì tốt quá.
Nhưng tiếc rằng cha cậu ghét con người, A Ninh thì sớm đã quen với việc cậu mất hút, mấy người lớn trong nhà cũng khó tìm.
Cá một thân một mình lên bờ thật sự rất khổ…
Ngu Tố chép miệng húp xong bát mì, đẩy tô ra phía trước cao giọng: “Chú Hà! Chú xả nước đầy bể bơi cho cháu!”
Quản gia cung kính vâng một tiếng.
Ngu Tố nói tiếp: “Cháu muốn nhảy vào để thả lỏng đầu óc.”
Quản gia phản ứng cực nhanh: “Vâng vâng.”
Ngu Tố muốn thả lỏng sẽ chìm dưới đáy mất ba bốn ngày, Alpha ngồi xổm bên trên gọi thế nào cũng sẽ không ra ngoài.
“Hôm nay là cuối tuần rồi đấy Ngu Tố. Tôi hẹn Ôn Biệt xếp lịch tái khám rồi, em ra ngoài được không?”
Ngu Tố ở xa xa thò đầu lên: “Hôm nay phải đi rồi á? Bác sĩ Ôn phát hiện em không phải người thì sao giờ? Anh ấy có cắt lát em ra không?”
Trì Yến Hành cực kì bất lực: “Em nghĩ gì thế? Em đừng sợ, Ôn Biệt không phải Omega như vậy đâu.”
Ngu Tố phun bong bóng ùng ục, đuôi ở đáy nước quẫy qua lại: “Được rồi… Hai ngày hôm nay em ở dưới nước tự hỏi vài vấn đề, cảm giác như có vài việc hư ảo không hề giống ký ức, hơn nữa…”
Trước mắt cậu không muốn về biển, vì nhiều lý do.
Chủ yếu vẫn là vì Trì Yến Hành.
“Dù sao con đường của em cũng không thuận lợi, đợi sắp xếp hát cho anh nghĩ lại một lần. Em hát lâu hơn, anh nhớ phải ngẫm nghĩ thật kĩ đấy nhé.”
Ngu Tố dường như đã cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Hiện thực thì trăm ngàn lỗ hổng, cảnh trong mơ lại chân thực đến lạ lùng.
Chẳng qua câu chuyện dường như đang thiếu chỗ nào đó. Rốt cuộc cậu có phải nhãi con từng gặp Trì Yến Hành không, tạm thời chỉ có thể dựa vào lời Trì Yến Hành.
Ba tiếng sau, hai người ngồi trên xe rời khỏi nhà.
Quản gia đứng vẫy tay phía sau, biệt thự xa hoa bị bỏ lại sau kính chiếu hậu.
Đường tới bệnh viện Ngu Tố không thuộc, chỉ tới một lần chứ chưa từng quay lại.
Trì Yến Hành không biết đang làm cái gì, luôn cầm một vật viết viết vẽ vẽ, không biết đang làm thứ gì bí mật.
Ngu Tố chống cằm thở dài.
Alpha quay đầu nhìn cậu: “Sao thế, chán lắm à?”
Thật ra cũng không có gì, chỉ hơi buồn phiền thôi. Tìm một đối tượng vừa đẹp vừa vâng lời rất khó, Trì Yến Hành lại vừa đẹp trai vừa dung túng cho cậu…
Ngu Tố không nói nhiều, tùy tiện ừm một tiếng đáp lại.
Cách vách an tĩnh, trước mắt Ngu Tố sau đó xuất hiện một cái tablet.
Chính là cái Trì Yến Hành thường xuyên sử dụng.
“Còn nửa tiếng nữa mới tới nơi. Tôi tìm cho em một bộ phim đề tài biển sâu, cố xem giết thời gian nhé.”
Ngu Tố ngẩng đầu nhìn. Trên ảnh minh họa là một con cá kình lớn, tiêu đề là “Thế giới xanh thẳm”.
Mỹ nhân ngư rốt cuộc cũng bị thu hút, vươn đầu ngón tay chạm lên màn hình. Màn hình chiếu phim phóng to lên, một bức họa màu lam chậm rãi lan ra, tiếp đến là một con cá voi rẽ nước đi lên, rất đẹp mắt.
Ngu Tố: “…”
Trì Yến Hành thấy sắc mặt Ngu Tố hơi khó nhìn thì quan tâm: “Sao thế? Xấu lắm à?”
Anh cũng không hay xem mấy thứ này, chẳng qua phim được đánh gia cao nên anh mới click đại vào.
Ngu Tố không nói gì. Kỹ xảo dựng phim của con người thật sự rất cao siêu, Ngu Tố muốn tắt đi cũng không nỡ.
Cậu im lặng mê mẩn xem phim.
Trì Yến Hành y như anh trai lớn dùng kẹo dỗ trẻ con, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Qua 10′, Ngu Tố nói: “Anh kéo tấm màn ngăn lên đi.”
Trì Yến Hành hơi chần chừ nhưng vẫn làm theo.
Tấm ngăn được kéo lên hoàn toàn, Ngu Tố kéo tay Trì Yến Hành lên, để tay anh nắm lấy cằm mình.
“Tiếp tục đi.”
Alpha:???
Anh còn chưa kịp phản ứng lại, lòng bàn tay chợt nắm được thứ gì tròn tròn.
Là trân châu nhỏ.
Trì Yến Hành ngẩn ngơ, giương mắt nhìn Ngu Tố khóc.
“Ngu Tố à?”
Ngu Tố cắn môi ừm một tiếng.
“Em sao thế?”
Ngu Tố hơi nức nở: “Cá voi mẹ chết, cá voi con cũng chết… Chết hết rồi…”
“Phim buồn quá huhu…”
Ngu Tố không kìm nổi cảm xúc, hu hu khóc nấc lên như giống cái một khi đã vặn vòi nước mắt thì không thể dừng lại.
Trì Yến Hành: “…”
Anh chậm rãi nhìn về màn hình, chỉ thấy bên dưới phụ đề có hai chữ.
—Kình lạc.
*Raw là 鲸落, có thể hiểu là cá voi mất hết sức sống chìm xuống ấy.
….
Quá quắt.
Kẻ nào vote cái phim này lên đầu?
Đây là thứ có thể cho cá xem sao?
Đây chính là phim kinh dị mang theo hơi cay, bảo sao Ngu Tố khóc nấc lên.
Trì Yến Hành ít nhiều cuống cả lên.
Anh mấp máy môi nói nhỏ: “….Xin lỗi, đáng ra tôi nên xem trước rồi mới đưa cho em.”
Ngu Tố tiếp tục mở vòi nước.
Trên tay Alpha lại có thêm trân châu.
Anh bất đắc dĩ đổi tay để hứng.
Dùng giấy không được, chỉ có thể cầm về giấu đi.
Xe dừng lại ở bệnh viện. Mắt Ngu Tố đỏ hoe, nhìn là biết vừa khóc một trận.
Trên xe không có túi chườm, chỉ có nước. Trì Yến Hành lấy khăn thấm nước lau mắt cho cậu.
Tài xế ngồi im phía trước, ông chủ chưa xuống nên chỉ có thể làm vậy.
Ngu Tố run rẩy, mất nửa ngày vẫn thở không thông.
“Thảm quá… Em từng ở dưới đáy biển gặp một con, theo bản năng bơi vòng vòng…”
“Xin lỗi.”
Xin lỗi vì không nghĩ tới việc em cũng là cá.
“Lần sau tôi sẽ sàng lọc dữ liệu, xóa sạch mấy cái liên quan đến cá.”
Trì Yến Hành lấy ra lọ thủy tinh chuẩn bị sẵn, leng keng đổ trân châu nhỏ vào.
“Chúng ta đi lên nhé? Sắp tới giờ rồi.”
Ngu Tố hít hít mũi, ngoan ngoãn đồng ý.
Sau khi hai người đi xuống, tài xế mới đánh xe vào chỗ trống trong bãi.
Trì Yến Hành khoác cho Ngu Tố thêm một cái áo: “Đi lên em nhé?”
Ngu Tố gật đầu: “Ừm, đi thôi.”
Hai người cùng bước vào thang máy. Trì Yến Hành một tay nắm tay Ngu Tố, một tay ấn nút chọn tầng. Lúc thang chuẩn bị đóng anh liếc thấy một xe thể thao màu xanh dưới bãi đỗ, chưa nhìn kỹ thì cửa đã đóng lại.
Trì Yến Hành nhíu mày.
Hôm nay Ôn Biệt hẹn người khác?
Trong phòng thí nghiệm tư nhân.
“Không làm là không làm!”
Một giọng nam khác dỗ dành: “Không làm thì thôi, bác sĩ Ôn đừng nóng giận, nhìn xem tôi mang gì cho anh này…”
Ôn Biệt câm nín: “Cậu lại mang thứ gì đặc sắc tới?”
Giản Nhiêu Không nở nụ cười: “Mấy hôm trước hơi bận nên không tới, hôm nay sinh nhật tính hẹn anh ra ngoài nhưng anh nói anh muốn tăng ca, không còn cách nào khác ngoài lấy quà trao tận tay. Chuẩn bị từ sáng sớm đấy, tặng anh.”
Ôn Biệt nheo mắt: “…Cậu có tâm ghê nhỉ, thời đi học chọn chuyên ngành tâm lý học AO?”
Giản Nhiêu Không: “…”
“Tôi học quản trị kinh doanh, không học mấy môn liên quan tới ngành y.”
Ôn Biệt thu lại mấy lời sắc như dao: “Cảm ơn cậu, quà tôi sẽ mang về. Nhưng tôi bận thật, ông chủ muốn dẫn Omega nhà mình tới kiểm tra sức khỏe.”
Thời gian vừa khéo.
Giản Nhiêu Không một là chờ, hai là đành đi về trước.
Ai ngờ Alpha kia lại hỏi: “Là Ngu Tố đúng không?”
Ôn Biệt đang tìm tư liệu trong mấy ngăn tủ quay lại: “Sao cậu biết?”
Giản Nhiêu Không tự nhiên đáp lại: “Gần đây trong giới lời qua lời lại nhiều lắm, anh suốt ngày đắm mình trong phòng thí nghiệm chắc không biết nhỉ? Tổng giám đốc Trì chuẩn bị tổ chức tiệc, có vẻ như muốn công khai Omega nhà mình rồi.”
Ôn Biệt gật đầu: “Cũng bình thường thôi. Ông chủ đau lòng xót người không phải ngày một ngày hai, trước đó chưa công khai có thể do vấn đề liên quan tới sức khỏe của Omega bé nhỏ kia.”
Giản Nhiêu Không hơi biến sắc: “Sức khỏe… Không tốt lắm ư?”
Giấy trên tay Ôn Biệt cũng nhăn lại.
“Từ ngày hôm ấy tôi phát hiện, cậu quan tâm vợ ông chủ nhà chúng tôi gớm nhỉ?”
Giản Nhiêu Không cũng không biết nên giải thích ra sao, thân phận chính mình còn chưa dám nói cho Ôn Biệt.
“Không có mà… Chỉ là hôm ấy tôi ở trong tiệm tình cờ gặp Tổng giám đốc Trì dẫn Omega nhà mình đi dạo phố, tình cờ phát hiện Omega trẻ tuổi kia lớn lên khá giống một người em họ lâu năm chưa gặp qua, nhịn không được muốn quan tâm thôi.”
Ôn Biệt nhớ tới tài liệu có ghi Ngu Tố dường như bị mất trí nhớ.
Vị công tử này nói Ngu Tố giống thân thích của mình?
Không thể nào?
Giản Nhiêu Không tiến lên hai bước.
Ôn Biệt dùng ánh mắt sắc bén đánh giá từ khóe mắt đến mũi Alpha, lại nhìn ảnh Ngu Tố trong tư liệu, cuối cùng toát mồ hôi lạnh đưa ra kết luận.
Hai người lớn lên có nét giống nhau.
Đặc biệt là dáng hình con mắt, trừ đồng tử khác màu ra thì giống nhau y như đúc.
Ôn Biệt giật giật mũi, phát hiện ra mùi hương trên người Giản Nhiêu Không.
“Cậu xịt nước hoa hãng gì?”
Giản Nhiêu Không nở nụ cười, giọng hơi khàn: “Không xịt cái gì. Em đã nói rồi mà, em thích anh lắm anh Ôn, anh đứng gần như vậy nên không thể khống chế nổi pheromone chính mình.”
Ôn Biệt: “…”
Sao lại gọi anh Ôn? Mình già thế cơ?
“Pheromone của cậu…”
“Tuyết tùng.” Giản Nhiêu Không chủ động trả lời, “Anh mới tiêm thuốc ức chế đúng không, vậy nên em mới không ngửi ra mùi hương của anh?”
Ôn Biệt chửi thầm.
May mà ông đây tiêm, không thì động dục tại trận rồi.
Huống hồ pheromone của anh…
Cộc cộc cộc.
Ôn Biệt bị đánh gãy suy nghĩ ngẩng đầu: “Ai vậy?”
Giọng nói rầu rĩ của Trì Yến Hành vọng vào: “Là tôi, anh có đường viên ở đây không?”
Đường viên?
Ôn Biệt không hiểu gì, ra mở cửa cho ông chủ thì thấy đôi mắt hồng hồng của Omega sau lưng ông chủ.
“…Sao thế? Bị ngã dập mông?”
Ngu Tố im lặng, tay túm chặt áo vest Trì Yến Hành, thiếu hụt cảm giác an toàn y như cái lần xem nhầm Little Mermaid.
Giản Nhiêu Không cũng đi theo, nhìn Ngu Tố trước để rồi va phải con ngươi hồng hồng như vừa khóc của cậu, quay sang nhìn Trì Yến Hành.
Câu đầu tiên hỏi lại là: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Ba người đều nhìn Giản Nhiêu Không.
Trì Yến Hành: “Cậu Giản sao lại tới đây?”
Ôn Biệt thật ra hiểu tại sao Giản Nhiêu Không lại hỏi vậy, có lẽ liên quan tới em họ lâu năm không gặp của cậu ta.
“Tới đưa quà sinh nhật cho tôi, vào đi đã.”
Ôn Biệt né ra một bên, Trì Yến Hành nhìn Giản Nhiêu Không rồi dẫn cá nhỏ vẫn đang mất hồn đi vào.
“Ban nãy xem phim trong xe rồi khóc đấy. Tôi nhớ chỗ này của anh có đường viên, cho tôi một bịch đi.” Trì Yến Hành trả lời hai người.
Ngu Tố nhỏ giọng kiên định: “Mãnh cá chân chính không thèm ăn đường viên.”
1′ sau…
Quai hàm cá phình ra, một viên tròn tròn làm căng da mặt mỏng manh.
Ngọt, ngọt quá.
Ba người đàn ông ngồi đối diện đều chăm chú nhìn cậu.
Ôn Biệt cầm theo một bản bệnh án đứng dậy trước: “Được rồi, chúng ta xem chân của em trước nhé?”
Trì Yến Hành nhíu mày: “Khoan đã.”
Ôn Biệt đương nhiên thấu hiểu, dùng bảng bệnh án gõ gõ đầu: “Suýt thì quên. Cậu Giản ra ngoài đứng tạm nhé? Đây là thời gian xem bệnh riêng.”
Giản Nhiêu Không vẫn ngồi im: “Tôi thấy tình huống của Tiểu Ngu tiên sinh khá giống với một người tôi biết, không chừng còn có thể đưa ý kiến.”
Ôn Biệt:???
Trì Yến Hành nhìn Giản Nhiêu Không rồi quay sang nhìn Ngu Tố đang lén lút nhét đường vào mồm: “Người ấy là ba của cậu nhỉ?”
“Sao anh biết?”
“Tôi nghe cha mình kể, ông ấy từng tham gia tiệc rượu với Chủ tịch Giản.”
Mới là lạ.
Trì Yến Hành sớm đã để ý tới gia đình này. Tin tức đều do trợ lý thu thập, việc tra ra mấy chuyện không quá bí mật khá đơn giản với anh.
Giản Nhiêu Không rũ mắt nhìn Ngu Tố: “Là ba của tôi, trước kia ông ấy cũng từng phải ngồi xe lăn.”
Ôn Biệt nở nụ cười: “Trùng hợp quá nhỉ?”
Ngu Tố liếc ngang liếc dọc: “Không sao, vị Giản tiên sinh này cứ đợi ở đây đi, dù sao cũng chỉ kiểm tra không cởi đồ, không có gì.”
Có hoa đào của bác sĩ Ôn ở đây, ít nhất mình vẫn đủ lý trí để không khóc òa lên.
“Chúng ta bắt đầu chứ nhỉ? Trì Yến Hành bảo em còn phải kiểm tra cả tuyến thể, trình tự nhiều lắm.”
Ôn Biệt nhìn ông chủ, người phía sau cũng gật đầu rồi.
“Okay.”
Ôn Biệt ngồi xuống, nâng chân Ngu Tố lên.
Trì Yến Hành xoa xoa tay. Cái người theo đuổi Ôn Biệt này cũng không chớp mắt nhìn Ngu Tố bé nhỏ nhà mình, vẻ mặt còn mang theo khẩn trương.
Trì Yến Hành híp mắt, mặt hơi tối lại.
Anh từng điều tra rồi. Toàn bộ họ Giản đều thần bí. Giản Nhiêu Không từ nhỏ theo học trường học quý tộc nhưng chưa từng học môn bơi lội vốn nằm trong chương trình bắt buộc.
Lý do đưa ra là chứng sợ nước.
… Hơi thái quá rồi đấy. Việc xây dựng của nhà họ Giản từng do bên nhà họ Trì phụ trách, bể bơi 30m còn tham khảo qua kích thước nhà anh.
Đừng nói tới hai người cha mỗi năm đều biến mất một thời gian, người ngoài căn bản đều không thể biết hai người họ “du ngoạn” chỗ nào.
Trì Yến Hành nhớ tới suy đoán của mình trong sơ đồ…
Nhà họ Giản… Chẳng lẽ cũng nuôi cá?
Chưa kịp nghĩ sâu hơn thì Ôn Biệt đã đứng dậy.
“Sao rồi?” Giản Nhiêu Không hỏi.
Ngay cả Ôn Biệt cũng cảm nhận được sự sốt sắng của Alpha trẻ tuổi này dành cho Ngu Tố, nhíu mày đáp lại: “Quan tâm vậy à?”
Lớn lên giống em họ cậu ta được bao nhiêu phần trăm?
May mà Ôn Biệt vẫn quan tâm tới tính cách vừa lạnh lùng vừa hơi hâm hấp của ông chủ, quay đầu nói với Trì Yến Hành: “Khôi phục rất tốt, về sau nếu không còn vấn đề gì thì không cần ngồi xe lăn nữa. Hơn nữa sắc mặt cũng hồng hào lắm, so với lần đầu mặt trắng bệch thì tốt hơn nhiều. Ông chủ làm Alpha không tồi.”
Trì Yến Hành không ngần ngại gật đầu: “Chưa từng tiêm thuốc ức chế, đều là đánh dấu tự nhiên.”
“Chẳng trách.” Ôn Biệt viết viết vẽ vẽ lên bệnh án, “Thuốc men thiếu thì mới dùng, đối với cơ thể không tốt lắm.”
Bác sĩ Ôn vừa dịu dàng vừa xinh đẹp nhưng Ngu Tố không muốn ở lại lâu, cảm thấy mình sắp bị đè ra tiêm tới nơi: “Kiểm tra tuyến thể luôn chứ??”
Nhanh nhanh một chút, làm ơn.
Ôn Biệt ừm một tiếng, hơi cúi người xuống cổ Ngu Tố: “Em cúi đầu xuống để kiểm tra nhé.”
Trì Yến Hành xoay người chặn tầm mắt Giản Nhiêu Không, người bị chặn cũng thức thời ngồi im.
Đều tự tìm vị trí, Ngu Tố bị vây giữa mù mờ ừm một cái.
Ôn Biệt ở gần nhất cũng rõ ràng nhất: “Sao thế? Đau không?”
Ngu Tố liếm liếm đường qua bên trái, nuốt nước đường rồi nói: “Mùi trên người bác sĩ Ôn thơm ghê, là pheromone của anh hay nước hoa thế? Pheromone này… Khá giống với tôi…”
Đều có mùi lành lạnh.
Ôn Biệt đứng hình nhưng vẫn mỉm cười kiểm tra cho Ngu Tố, ra hiệu cho Trì Yến Hành qua một bên nói chuyện: “Chích một ít máu được không?”
Trì Yến Hành cũng đứng hình, pheromone biển sâu bá đạo dần làm lu mờ mùi tuyết tùng trên người Ôn Biệt: “Có ý gì?”
Ôn Biệt đáp: “Ông chủ này… Vị kia nhà này có pheromone hiếm thấy là tuyết đầu mùa, đúng chứ?”
Trì Yến Hành gật đầu.
“Cũng thật trùng hợp. Học mất từng ấy năm, hôm nay mới có dịp gặp qua pheromone đặc biệt này. Tình huống hơi phức tạp, dựa theo tri thức của tôi thì pheromone này rất bất ổn, nhưng là bác sĩ thì nên nắm bắt cơ hội… Nếu thuận lợi, kết quả sẽ có vào tháng sau.”
Ôn Biệt viết một dòng nho nhỏ trên bệnh án, Trì Yến Hành nhìn qua là hiểu.
Đo lường liên quan tới sự hòa hợp giữa hai cơ thể.
Anh nghiêng đầu nhìn Giản Nhiêu Không. Người này trúc trắc đẩy một ly nước qua lấy lòng Ngu Tố. Trì Yến Hành hơi nhíu mày, một lần nữa nghĩ lại về phỏng đoán họ Giản cũng có cá. Ba của Giản Nhiêu Không hình như cũng họ Ngu?
Ngu Tố biết mình bị bơm tiêm chọc thì bị dọa đường cũng không ăn, xoay người nhõng nhẽo với Trì Yến Hành: “Không phải anh nói bị cắn rồi thì người ta sẽ không cần tiêm à?”
Ôn Biệt đứng một bên nửa thật nửa đùa: “Không phải thuốc ức chế đâu, chỉ muốn kiểm tra vài số liệu của em thôi, làm luôn thì lúc có bầu sẽ không cần kiểm tra lại.”
Ngu Tố: “…”
Bầu bí con khỉ ấy!
Bát tự chưa xem, cha mẹ còn chưa gặp!
“Chỉ một lát thôi.” Alpha tiến lên che mắt Ngu Tố: “Vài giây là xong rồi.”
Giản Nhiêu Không chỉ nghĩ mình trùng hợp gặp họ đi kiểm tra mà thôi, ai ngờ tình huống lại phức tạp tới nước này. Ngu Tố tám chín phần chính là anh em họ chưa từng gặp, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch kia cũng hơi hẫng lại.
Có một nửa dòng máu thì vẫn là nhân ngư, thiên tính bênh vực đồng loại vẫn mãnh liệt như cũ.
Nhưng Giản Nhiêu Không là kẻ thức thời, tốt nhất không nên làm ra hành động gì.
Giản Nhiêu Không ít nhiều vẫn do dự, thấy Omega bé nhỏ kia vùi vào lòng Alpha, thậm chí lỗ tai cũng được người ta che lại cho.
“…”
Tư thế này không khác gì khi cha anh hầu hạ ba, đều coi đối phương như bình hoa pha lê, lúc nào cũng chỉ sợ chạm vào là vỡ nát.
Giản Nhiêu Không suy nghĩ, cuối cùng tiếp tục lựa chọn im mồm.
Sự việc chuyển hướng không hề nhỏ, em họ không hiểu sao lại ỷ lại cực lớn vào Trì Yến Hành như vậy.
Ôn Biệt tay nghề cao, tốc độ nhanh, chẳng mấy mà xong việc.
Trì Yến Hành buông tay rồi xoa đầu Ngu Tố: “Xong rồi.”
Ngu Tố rên rỉ, tỏ vẻ mình không muốn ở lại lâu.
Ôn Biệt đáp: “Hết thứ cần kiểm tra rồi. Tiểu Ngu tiên sinh còn muốn hờn dỗi, đường viên của tôi còn lại dỗ không nổi.”
Ngu Tố càng xấu hổ hơn, lén lút chọt chọt Trì Yến Hành vài cái.
Alpha nuôi người cá trong nhà nhanh chóng rời đi, còn để lại thời gian tổ chức tiệc cho hai người bên trong.
Giản Nhiêu Không và Ôn Biệt im lặng nhìn nhau, chờ Trì Yến Hành ôm Ngu Tố đi khuất Ôn Biệt mới nói: “Tôi đâu gạt cậu? Hai người này trời sinh nên là một cặp.”
Giản Nhiêu Không im lặng một lúc mới nói: “Khá tốt… Dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi ăn sinh nhật anh nhé? Anh đừng vội vàng.”
Ôn Biệt nghiêng đầu nhìn Giản Nhiêu Không: “Từ từ, tự dưng tôi nhớ ra cái này.”
“…Cái gì?”
“Nếu không lầm, Alpha thượng lưu của Hải Thành chỉ có cậu là chưa lưu lại mã gen chỗ tôi thôi.” Ôn Biệt tỏ vẻ hài hước, “Em trai nhỏ à, coi như em giúp đỡ công việc của chàng trai nghèo như tôi đi, để lại một ống máu nhé? Tôi cho em ăn đường viên.”
Giản Nhiêu Không tuy trẻ nhưng là con lai giữa người và thợ săn như nhân ngư, chiều cao không hề thấp, rũ mắt nhìn tai Ôn Biệt: “Được, của anh Ôn hết.”
Hai người, hai tâm tư.
Ôn Biệt nghĩ biết đâu mình lại tìm được người nhà cho Omega bé nhỏ xinh đẹp nhà ông chủ, thuận tiện cho Giản Nhiêu Không thêm một em trai bảo bối.
Suy nghĩ của Alpha thì đen tối hơn nhiều…
Kiểm tra đo lường qua máu cần quá trình, mà yến hội cách đó chỉ còn 5 ngày mà thôi.
(TBC)