… Bằng mắt thường cũng thấy nó thích biển rộng, ở bể cá nhỏ mấy thành cũng khiến nó tủi thân quá rồi.
Vì nghẹn khuất nên Cá Bột Béo trở nên cực kì quấy phá, Ngu Tố chỉ nghĩ được đúng một thứ – Cắt vây cá hay đẻ trứng đau hơn?
Cậu không có câu trả lời, cậu chỉ nhớ cái ôm ấm áp của người kia mà thôi.
Cá Bột Béo và Trì Yến Hành cùng nhau dày vò, chỉ có cậu là chịu khổ.
Trạng thái mơ mơ màng màng tan đi, Ngu Tố trở về với hình tượng bụng phẳng eo thon, quẫy quẫy đuôi khiến toàn bộ cá đang bơi đảo theo vài vòng, rớt mất vài miếng vảy cá. Ở xa xa cách đó chừng 3m là một quả trứng màu trắng im lặng nằm trong đáy nước xanh biếc.
Ngu Tố dừng hình nửa ngày mới nhận ra đó là con của mình.
Ừ thì cắt vây cá đau hơn… Cắt vây đau mất mấy ngày mới mọc lại, đẻ trứng chỉ vất vả mệt mỏi chút là xong rồi.
“Cá Bột Béo ngoan ngoãn…”
Ngu Tố bơi xuống ôm quả trứng vào lòng.
Đây là con của cậu và Trì Yến Hành, là sự kết tinh kì diệu của tình yêu giữa mỹ nhân ngư và con người.
Cảm xúc trong Ngu Tố cực kì phức tạp, hoa tay múa chân nhưng lại cực kì thận trọng.
Đây là cảm giác được làm cha ư?
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu nhưng Ngu Tố vẫn ở bên dưới đảo nhỏ, ánh sáng không chiếu tới nhưng không sao, giữa hồ có một đầm nước.
Từ đáy biển nhìn lên có thể thấy rõ hình dáng nơi này, còn có cánh hoa rơi xuống trôi trên mặt nước bị từng gợn sóng đánh trôi đi thật xa.
Ngu Tố ôm chặt Cá Bột Béo, dùng sức bơi lên trên.
Đặt trứng lên bờ trước, không có bầy cá quấy rầy cũng không có con thú nào, Ngu Tố nghĩ mình nên ngủ một giấc trước, ngủ dậy sẽ bế con về tìm papa lớn của nó.
Ngu Tố nghĩ vậy rồi đặt trứng cẩn thận ở một góc, tìm một góc tương đối kín nằm xuống, bụng không đau đớn nhưng cảm giác như phải ngủ mất 18 năm mới có thể tỉnh giấc.
Ngu Tố ngủ không nổi vì có cảm giác dòng nước xung quanh đang dao động.
Trực giác của người cá rất nhạy bén khiến Ngu Tố miễn cưỡng mở mắt ra, ngáp một cái phun bong bóng rồi nhìn thấy một dáng hình không nên xuất hiện ở đây.
Áo sơ mi trắng phập phù trong nước, quần tây màu đen cũng vậy. Ngu Tố mở to mắt, tại sao Trì Yến Hành lại ở đây?
Cậu vừa mở miệng phun bong bóng thì Trì Yến Hành đã xuống tới nơi, trong khoảnh khắc ấy Ngu Tố nghĩ việc mình dẫn Trì Yến Hành đi bơi khá dư thừa.
Alpha này so với bất kì ai nắm giữ cách thức sinh tồn dưới nước tốt hơn nhiều.
Trì Yến Hành cũng cực kì kích động, nụ hôn vốn mãnh liệt trải qua sức cản của nước lại trở thành cái chạm nhẹ nhàng.
Bọt khí giữa hai người ùng ục thoát ra, Ngu Tố nhắm đôi mắt mình lại.
… Kệ đi, thoải mái trước rồi nói tiếp.
Trứng nhân ngư trên bờ hơi giật giật. Anh mặt trời ngày càng chói, bên dưới là tán cây tươi tốt, ánh nắng xuyên qua lá chiếu lên vỏ trứng khiến nó càng thêm lấp lánh, càng đẹp hơn theo từng chuyền động.
Dưới đáy biển ánh sáng không tốt lắm, Trì Yến Hành và Ngu Tố bật ngửa khi phát hiện vỏ trứng của Cá Bột Béo không phải một màu trắng thuần.
Dưới ánh sáng, nhìn ở góc này hơi ánh lên chút vàng kim giống màu đuôi Ngu Tố, vừa có cả màu trắng bạc của Bạch Hồi, một chút ánh xanh lam đậm nhưng khá khó thấy.
Màu sắc này giống với con mắt Trì Yến Hành, phải nhìn kĩ dưới ánh sáng mới thấy được.
Trứng nhân ngư ngả nghiêng trái phải, lúc thì như đứng thẳng lên, lúc thì nằm xuống lười biếng, giống như đang oán hận không có ai ôm mình vào lòng.
Hai người cha của nó vẫn đang quyến luyến sau từng ấy ngày không gặp.
Đuôi cá xinh đẹp cuốn lấy cổ chân con người, cơ thể cao lớn của con người ôm lấy mỹ nhân ngư bé nhỏ.
Đám cánh hoa bị trôi dạt đi càng xa, ánh sáng tùy ý chiếu xuống hàng mi Ngu Tố và lông mày Trì Yến Hành.
Cá Bột Béo cuối cùng cũng nhận được sự chú ý nó muốn.
Ngu Tố vỗ vỗ Trì Yến Hành truyền không khí qua, duỗi tay chỉ lên trên, Trì Yến Hành kéo tay cậu về bờ.
Cá Bột Béo vất vả lắm mới thoát ra được lại lăn về vũng bùn…
Ngu Tố mở miệng: “Anh này…”
Trì Yến Hành: “Trứng chưa nở, chắc nó không biết gì đâu…”
Ngu Tố vội vàng vỗ cho anh một cái: “Ôm em làm cái gì nữa? Anh còn không lẹ cái chân lên ôm con xuống tẩy rửa…”
Alpha cực kì dịu dàng, ánh mắt chăm chú nhìn Ngu Tố hơn nữa, nhìn thật kĩ sau từng ấy ngày xa cách.
“Để tôi bế em lên đã.”
Ngu Tố day trán: “…Em cảm thấy anh và con không thể chung sống hòa bình.”
Trì Yến Hành: “Sao thế? Cá Bột Béo là một em bé ngọt ngào mà nhỉ?”
Ngu Tố không đành lòng đập nát mộng đẹp của ông chồng nhà mình.
Ngọt ngào cái con khỉ, chắc anh không biết chuyện nó chưa sinh ra đã nằng nặc kéo papa nhỏ của nó về biển chứ gì?
Trì Yến Hành nói chưa được hai câu đã nhanh chóng bế Ngu Tố lên bờ, tỉ mỉ gạt sạch cánh hoa vương trên đuôi cậu đi, nghiêm túc nhìn cậu không có vấn đề gì mới nói: “Lâu rồi không gặp, cá nhỏ của tôi hình như lại xinh đẹp hơn rồi.”
Ngu Tố hít một hơi: “Em biết rồi anh im mồm ngay và luôn cho em, trứng nhân ngư sinh ra rồi sẽ cảm nhận được thế giới bên ngoài!!!”
Trì Yến Hành: “…”
“Nhưng con nghe không hiểu…” Alpha cực kì ngoan cố chống chế, “Không sao hết, chắc thế…”
Trì Yến Hành mồm nói vậy nhưng tay chân thành thật ôm trứng nhân ngư ra, vỏ trứng bóng loáng không hề dính mấy thứ dơ bẩn nào, nước bùn không thể dính vào bề mặt.
Anh ôm trứng trong lòng, một tay vịn lên thành hồ đi lên.
Ngu Tố là người yêu cái đẹp, vội vàng vốc nước lên: “Rửa cho sạch, hi vọng vớt vát một chút…”
Trì Yến Hành giật mình: “Con bị làm sao à?”
Ngu Tố: “Con không sao nhưng anh thì có đấy.”
Trì Yến Hành: “???”
Ngu Tố không nói gì thêm, cậu mệt lắm, nhưng có Trì Yến Hành ở bên thì y như được buff thêm sức mạnh.
Cậu rửa rồi mới thấy sai sai.
Hai người cọ rửa xong mới phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Ngu Tố: “Từ từ… Màu sắc này…”
Trì Yến Hành: “Sao lại không phải màu trắng thuần?”
Ngu Tố nhìn nửa ngày mới nói: “Em nghĩ đuôi của con là màu trắng…”
Trì Yến Hành đáp: “Màu sắc đuôi sẽ giống với vỏ trứng à?”
“Không sai, 90% sẽ là như vậy. Khi còn bé vỏ trứng của em có màu vàng kim, nhưng Cá Bột Béo y như mây ngũ sắc… Chẳng lẽ màu gì cũng chơi?”
Đuôi đủ màu… Mỹ nhân ngư bé nhỏ yêu cái đẹp sợ hãi òa khóc ra cả bao tải trân châu.
Trì Yến Hành im lặng nhớ tới tầng hầm chuyên dụng để cất trân châu trong nhà.
Có khi lại phải sửa sang lại nữa rồi.
Ngu Tố buồn nhanh mà nguôi ngoai cũng nhanh, uể oải ôm cánh tay rồi dứt khoát nói: “Papa lớn ôm cá con ra ngoài đi, em đi nghỉ ngơi một lát.”
Trì Yến Hành: “Không cần đâu.”
Ngu Tố nghiêng đầu.
Alpha sửa sang lại áo khoác ban nãy lộ ra phần vải sạch sẽ bên trong, cẩn thận bọc quả trứng lại, buộc lại tay áo rồi đeo lên lưng.
Ngu Tố: “…”
Sao lại có thể như vậy chứ?
Ngu Tố đâu có biết rằng, Trì Yến Hành không thể tách khỏi cậu nữa rồi, chỉ khi cậu ở dưới mi mắt mình thì anh mới trấn an nội tâm nóng nảy bên dưới vỏ bọc lạnh lùng.
Cá Bột Béo an ổn sau bờ lưng rắn chắc của papa lớn, Ngu Tố thì được bế trong lồng ngực ấm áp của người thương.
“Như thế ổn chưa?”
Ngu Tố yên lặng bật ngón cái.
Sếp Trì mãi là sếp Trì, chứng minh bản thân vô địch thiên hạ trong tình huống hiện tại.
Cá Bột Béo cảm nhận được hơi ấm của hai người cha ùng ục một cái, cánh hoa màu hồng sót trên áo không cẩn thận dính lên vỏ trứng làm nó giận dỗi quẫy đuôi, lực quá nhẹ nên không xi nê gì.
Hai người cha không hề phát hiện đứa con tự mình giận dỗi phía sau, chỉ thân mật âu yếm giảm bớt cảm giác nhớ nhung.
“Lần sau không được chơi ăn gian nữa.”
“Không có lần sau nữa nhỉ…”
“Ừm, nhưng vẫn phải chú ý, trả lời không tốt.”
Ngu Tố than vãn: “Làm gì có bài thi nào cho anh, bình tĩnh…”
Trì Yến Hành lấy vai đẩy cành cây ra: “Biết trước kết quả không có nghĩa sẽ giảm đi sự sợ hãi, ở trong biển vớt được một con cá nhỏ mơ màng, vừa khó khăn lại vừa mơ hồ.”
“Haiz… Tới đây nào, cá vàng béo ôm anh Yến Hành một cái nha ~” Ngu Tố bắt đầu dùng vẻ ngoài ngây thơ trêu chọc anh, vươn tay ôm cổ anh, đuôi cá vẫy vẫy, “Ùng ục.”
Trì Yến Hành dừng bước, cúi xuống nhìn cậu: “Phiên dịch thử một chút?”
Trước mắt là bờ cát, cách đó không xa là con thuyền, Ngu Tố cười híp mắt nói: “Cái này là cả em cả Cá Bột Béo cùng nói nè… Yêu Trì daddy nhiều lắm.”
Trứng nhân ngư sau lưng lại uốn éo một chút, cánh hoa màu hồng dính lên hai bên giống như đang thẹn thùng đỏ mặt.
Alpha đứng trước bờ biển, mở miệng nói to và rõ: “Tôi yêu cá nhỏ.”
Ngu Tố nhỏ giọng hừm hừm hai cái.
Trì Yến Hành đành bổ sung thêm: “…Papa cũng yêu con.”
Ngu Tố giờ mới thở một hơi.
(TBC)