Một người làm việc ở khu vực gần cửa sổ gào lên.
Giờ mới là buổi sáng. Ai ai cũng ngái ngủ, chỉ ậm ừ hai tiếng cho có thôi.
“Gào cái mẹ gì mà gào, gào cũng có được tăng lương méo đâu.”
“Chịu khó bồi bổ là hết, nghe nói lại sắp họp…”
“Nồ nồ nồ! Tôi vừa thấy sếp tự mình dẫn theo người khác đi làm! Còn ôm từ trong xe ra!! Tất cả mọi người trên thế giới ra đây mà xem!!!!”
Vừa dứt lời thì một đống người bu ra cửa sổ, quần chúng ABO trong văn phòng ban nãy vật vờ thiếu ngủ như zombie sục sôi tràn sức sống y như được bơm thuốc kích thích.
“Phắc…”
“Sát tí nữa coi…”
“Tôi nghĩ mình nên về ngủ một giấc nữa.”
Một cô nàng nghiêm túc đẩy gọng kính: “Này… Chẳng lẽ đây là người xứng đôi hoàn hảo của sếp?”
Búa tạ nện uỳnh uỳnh vào đầu mọi người.
“Chắc vầy… Chứ không lấy đâu ra đãi ngộ kia ha…”
“Anh trai 8x phỏng?”
“Pardon me???”
“Thật sự luôn, các mày nên im mồm bảo vệ mạng cờ hó là vừa.” Một người xoa mặt, “Hôm nay náo nhiệt ghê.”
Không chỉ có bọn họ, hai vị kia chưa đến tầng cao nhất tòa nhà thì tin cũng đã lan khắp công ty.
Thang máy vừa mở ra, một đống người đồng thanh: “Chúc Tổng giám đốc Trì buổi sáng tốt lành ạ!”
Ngu Tố giật mình thon thót, Alpha đưa tay lên vuốt tóc cho cậu.
“Ừm, giới thiệu cho các anh chị.” Trì Yến Hành đẩy Ngu Tố lên trước, “Omega nhà tôi.”
Một trận hít hà hít hà vang lên, Ngu Tố hít nhiệt tình nhất.”
“Trì – Yến – Hành…”
Giọng nói mềm mại làm mấy chị gái thư kí tay chân cũng nhũn nhèo nhèo theo.
“Anh ở ngoài đường rụt rè hơn một chút được không?”
Sếp Trì: “…”
Nghe quen quen.
Anh vừa bước vào văn phòng vừa dặn dò Ngu Tố: “Tôi không nói thì họ cũng nhận ra mùi trên người em do tôi để lại. Bọn họ không chỉ ngửi được mà còn hiểu chuyện, em muốn đi đâu hay làm gì cũng tiện hơn hẳn, không ai dám cản em.”
Ngu Tố thẹn thùng: Biết rồi, anh im đi.
“Tôi chuẩn bị có vài cuộc họp. Trong văn phòng có trà và bánh ngọt, đói thì ăn tạm một ít, máy tính trên bàn muốn chơi game hay xem phim thì tùy em. Ra ngoài chơi cũng được nhưng không được đi quá lâu, giữa trưa dẫn em tới nhà hàng ăn cơm.”
Trì Yến Hành xổ một tràng rõ dài.
Ngu Tố còn chưa kịp làm gì, nghe xong thì ậm ừ cho có: “Dạ vâng, thưa daddy Trì…”
Alpha cao 1m9 đi đường suýt va vào cửa.
Daddy cái gì mà daddy, quá đáng.
Ngu Tố giơ tay đầu hàng: “Vâng ạ.”
Sếp Trì cảm giác mình đang bị đối xử cho có.
“Một ngày bình thường như bao ngày khác, tôi thấy sếp tổng dẫn một Omega đi làm. Omega kia nhìn xa xa xinh đẹp lắm, chỉ tiếc là đi lại hành động hơi bất tiện. Nhưng không sao, gương mặt kia chính là gương mặt vợ sếp mà tôi hằng ao ước.”
Gõ lạch tạch lạch tạch, chấm một phát xong mới dừng lại.
Xung quanh có người nhỏ giọng hỏi: “Xong báo cáo cuối ngày rồi hả?”
Cô gái nhỏ đeo kính mặt tỉnh bơ: “Xong rồi ạ.”
“Chị đây vẫn không tin nổi vị kia cuối cùng cũng tìm thấy người định mệnh, thoạt nhìn chỉ số xứng đôi còn cực kì cao. Lên được 2 tiếng rồi chưa thấy leak ảnh, phỏng chừng đang cụp đuôi hầu hạ người ta…”
“Chắc em trai đầu 8 kia để ổng cắn miếng rồi.”
“Vậy nên cưng chiều tới mức ấy cũng không hiếm lạ. Phải tôi chờ nhiều năm như vậy, tôi cũng sẽ đội người ta lên đầu mà hầu hạ như tổ tông thôi.”
Tổ tông bé nhỏ đang cố dùng nĩa xiên bánh kem.
Trì Yến Hành thật sự rất bận rộn, ở trong văn phòng chưa bao lâu đã phải đi chủ trì cuộc họp. Bọn họ tuy gần mà xa, Ngu Tố chưa từng có cảm giác chia lìa rõ ràng này khi ở nhà.
“Chẳng lẽ từ nay về sau sẽ phải dính lấy Trì Yến Hành?” Ngu Tố mồm đầy bơ sữa, “Mình thì không sao, sợ người ta thấy mình phiền thôi…”
Ngu Tố đi một bước nhìn một bước từ trước tới nay chưa hề u sầu, ăn xong bánh kem thì duỗi tay bật máy tính lên chơi.
Chẳng biết thứ mỏng dính này có gì vui, Trì Yến Hành suốt ngày mê mẩn cắm mặt vào đó thôi.
Duỗi tay lướt vài cái thì có hai mục, một cái là trò chơi cho trẻ nhỏ, cái còn lại là phim dành cho trẻ nhỏ.
… Ai bố trí? Cậu giống con nít lắm hả? Ngu Tố phẫn nộ click một khối vuông, sau đó…
Mỹ nhân ngư bé nhỏ đắm chìm trong phim hoạt hình đủ màu sắc.
Trợ lý giả bộ đi ngang qua, nhòm qua khe cửa đang khép hờ, nhìn vị kia người toàn mùi biển ngoan ngoãn dùng máy tính, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ông chủ nhắn có một bạn nhỏ tới chơi anh còn tưởng là trẻ con thật, không nghĩ bạn nhỏ cũng có bạn nhỏ this và bạn nhỏ that…
Xưng hô sặc mùi cơm chó làm trợ lý nhận ra ngay địa vị của người này.
Không hổ là “đầu 8” trong truyền thuyết, em trai “đầu 6” còn lâu mới được bén mảng dù là cửa ngoài văn phòng.
Ngu Tố ở trong xem hoạt hình, Trì Yến Hành chưa về nên cậu xem thêm một bộ nữa.
Một tiếng qua đi, trong văn phòng Giám đốc tự dưng có một cái xe lăn. Ngu Tố bấu chặt thành bàn, chờ tới khi cảm giác sau lưng không có gì mới thở phào, đáy lòng vẫn có cảm giác lạnh lẽo.
“Trì Yến Hành… Trì Yến Hành…”
Cậu muốn tìm quả bom mùi biển hình người kia để hít hà xoa dịu tâm hồn.
Giờ cơm trưa rất nhanh tới. Nhóm viên chức văn phòng nhanh chân đi ngược từ phòng họp ra, chỉ có Ngu Tố đi ngược lại dọc theo hành lang.
Đám người này nhìn cậu sao y như đám thợ săn gặp được con mồi… Ngu Tố nhìn hai bên. Hiện không ở đáy biển, răng nanh và móng vuốt đều bị thu lại, ngồi xe lăn chẳng có miếng uy hiếp nào hết.
Không quan trọng, chờ tới khi cậu gặp được Trì Yến Hành thì nhịn không nổi gọi: “Trì Yến Hành ~”
Tứ phía như bị nhấn nút pause, rồi lại bị ấn nút speed up. 10s sau, trong hành lang không còn bóng tạp vụ nào.
Ông chủ Trì bị điểm danh thì cực kì nhàn nhã: “Sao thế? Máy tính của tôi vẫn đang chạy bình thường mà?”
Máy tính trong văn phòng đều kết nối với điện thoại của anh, Ngu Tố dùng hay không anh đều biết.
Nhưng Ngu Tố đâu biết lòng chiếm hữu của Alpha đã nặng tới nhường này, đầu óc chỉ tràn ngập hình ảnh ban nãy: “Trong máy tính có phim kinh dị!”
Dọa chết cá rồi!
Trì Yến Hành mặt cứng đờ: “Phim kinh dị?”
Trợ lý hẳn sẽ không sơ sót như vậy, máy tính dành riêng cho Ngu Tố chơi chắc không lẫn phim kinh dị vào đâu.
Ngu Tố uốn éo mông trên xe lăn: “Thật mà! Em lừa anh làm gì, em cũng không dám ở một mình trong văn phòng, buổi chiều cũng không ở một mình đâu. Em muốn đi theo anh, anh họp thì em chờ bên ngoài!”
Omega bé nhỏ chịu ảnh hưởng của đánh dấu tạm thời dính người như vậy làm Trì Yến Hành rất vui, nhưng loại dính người của Ngu Tố cứ sai sai.
Trì Yến Hành có cảm giác mình y như kho thóc di động của đối phương…
Nhưng không thể bỏ qua xứng đôi hoàn mỹ. Trì Yến Hành móc điện thoại check lịch làm việc, nhìn tới buổi chiều phải tiếp khách họ Từ. Chủ tịch Từ Viễn Sơn, một thương nhân Alpha nổi tiếng.
Trì Yến Hành mặt không cảm xúc ấn ấn điện thoại.
Bữa trưa.
Ngu Tố ngồi trên bàn ăn lớn nhìn Trì Yến Hành ưu nhã gắp cá cho mình. Cá chiên ngoài giòn trong mềm, cách nửa bàn ăn vẫn ngửi thấy mùi thơm nức.
Trì Yến Hành vừa gỡ cá vừa hỏi Ngu Tố: “Không muốn đợi một mình thật hả?”
Ngu Tố má phình ra gật đầu, Trì Yến Hành nói tiếp: “Được rồi, nhưng chiều nay tôi phải tiếp khách, từng là đối tác làm ăn của tôi. Nếu em muốn chờ thì ở bên ngoài phòng tiếp khách tầng cao nhất có một sảnh nhỏ, em có thể chờ tôi ngoài ấy.”
Ngu Tố không hề thấy gì lạ: “Không sao, chỉ cần có thể nhìn thấy anh thôi, sẽ không làm phiền anh làm việc đâu. Hôm nay bị dọa tí thôi, hai ngày sau hứa sẽ không dính lấy anh nữa…”
Lời này vừa nói ra, Trì Yến Hành gắp cá vào bát mình.
Ngu Tố vừa nhai vừa nhìn theo.
Là sao? Cậu giác ngộ tốt vậy còn có lòng tốt giải thích, Trì Yến Hành không vui?
Đồ Alpha khó ở.
Alpha khó ở đưa Omega về tầng cao nhất.
Trì Yến Hành mở phòng nghỉ riêng ra: “Em ngủ trưa đi đã, tôi ở ngoài. Bao giờ đi thì tôi gọi.”
Ngu Tố giờ mới an tâm gật đầu.
Chờ Omega ngoan ngoãn nằm trên giường thì Trì Yến Hành mới nhẹ nhàng đóng cửa. Anh thả mình lên ghế sofa, khoanh tay bật máy tính đưa cho Ngu Tố.
Alpha cẩn thận check lại hai lần đều không tìm ra phim kinh dị, nhưng phát hiện ra bộ phim Ngu Tố đang xem dở.
“Little Mermaid…?”
Trì Yến Hành vừa xem vừa tua.
Ừ thì… Ngu Tố bị hình ảnh nàng tiên cá nhỏ hóa thành bọt biển dọa sợ?
(TBC)