Dung Vân vừa đi vừa nói.
Trì Bỉnh ừ một tiếng đáp lại, tài xế đặt đồ xuống rồi gõ cửa.
Bên trong không hề có động tĩnh.
Biệt thự này trước đó đã đại tu một lần. Mười mấy năm không hề có người ở, từ trong ra ngoài đều cần tân trang.
“Sớm biết vậy đã hỏi nó chìa khóa nhà.”
“Không nên rút dây động rừng. Cái thằng này y như trùm bao bố lên người, yêu đương còn dấu diếm như kiểu sợ cả thế giới biết nó theo đuổi được Omega rồi.”
Trì Bỉnh nhíu mày xem đồng hồ. Trì Yến Hành đang làm việc nhưng quản gia sẽ ở nhà, sao nửa ngày rồi không ai ra mở cửa.
“Cậu gõ lại lần nữa.”
Bên trong quản gia đang bật máy đánh trứng đánh bơ, phòng bếp đóng kín không để lọt mùi khói dầu hiển nhiên khiến ông càng thêm xem nhẹ tiếng đập cửa.
Trên nhà có tiếng cùm cụp mở cửa, Ngu Tố đi chân trần dụi dụi mắt.
“Chú Hà…”
Quản gia đúng lúc tắt máy đánh trứng, nghe thấy có tiếng thì vội chạy ra: “Ngu tiên sinh sao lại xuống rồi? Vừa mới ngủ thôi mà?”
Ngu Tố ngáp một cái: “Cháu bị đánh thức, hình như bên ngoài…”
Cốc cốc cốc.
Đây là tiếng có người gõ cửa bên ngoài.
Quản gia hơi biến sắc, cẩn thận nhìn video của camera theo dõi bên ngoài.
Tại sao Tiểu Lý lại ở đây?
Chẳng lẽ…
Ông lập tức ngoái lại nhìn Ngu Tố, cậu đang chạy chân trần xuống nhà.
Quản gia không thể để ý quá nhiều thứ, lập tức xỏ cho Ngu Tố một đôi dép bông đi trong nhà: “Sàn nhà lạnh lắm Ngu tiên sinh ơi!”
Ngu Tố ngoan ngoãn kéo lại dép bông, chỉ về hướng cửa đang có người gõ: “Chú thử ra xem đi, biết đâu là người quen của Trì Yến Hành…”
Cha mẹ có mã vân tay rồi, họ không cần gõ cửa.
Quản gia trông hơi lạ, bố trí cho Ngu Tố ngồi an ổn mới xoay người ra mở cửa.
Để Chủ tịch và phu nhân đứng ngoài rõ lâu, chẳng ra thể thống gì.
Ngu Tố vừa bưng được cốc nước lên uống thì thấy có ba người xách đồ vào. Người phía trước xách đủ bao lớn bao nhỏ, chú Hà hơi khom người xuống chào hỏi hai người đi sau.
“Chủ tịch, phu nhân.”
Cốc nước của Ngu Tố suýt đổ tung tóe ra bàn.
Cái gì cơ? Chủ tịch?
Ngu Tố bay sạch cơn buồn ngủ, mắt tròn xoe nhìn về hướng cửa ra vào.
Trì Bỉnh cũng quay lại nhìn.
Ngu Tố: “….”
Mẹ tôi ơi…
Đây chính là bản phóng to của Trì Yến Hành.
Cậu nhìn thấy Dung Vân, trong lòng lại chết thêm một ít.
Được rồi, không cần chạy.
Không khí như đứng im một chỗ, quản gia nhanh nhảu chữa cháy: “Chủ tịch và phu nhân vào nhà ngồi đã ạ.”
Ngu Tố giờ mới luống cuống tay chân phản ứng, buông cốc nước, cả người cứng còng đứng dậy: “Ch-cháu chào cô chú ạ!”
Giọng nói rất to và rõ ràng, rất chính khí.
Dung Vân bật cười: “Cháu là Tố Tố nhỉ? Yến Hành đúng là đồ bủn xỉn, cho xem mỗi ảnh chụp, còn là ảnh chụp nửa người.”
Trì Bỉnh cũng thả lỏng: “Chào cháu. Cháu đừng đứng, ngồi xuống đi.”
Ngu Tố tay chân xoắn quẩy thiếu nước ngã ra đấy. Quản gia thiếu nước nhào tới giúp đỡ, cũng may Ngu Tố vẫn tự đứng vững được.
Quản gia giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Chủ tịch kiểm tra đột xuất có thể ứng phó, vị tổ tông bé nhỏ này thì tuyệt đối không thể xảy ra mệnh hệ gi!
Ngu Tố ngoan ngoãn ngồi xuống, chân gọn gàng cực kì ngoan ngoãn, bàn chân trong dép bông cũng khẩn trương gãi qua gãi lại.
Dung Vân dường như đã nhìn ra sự mất tự nhiên của Ngu Tố, giả vờ trừng mắt nhìn Trì Bỉnh một cái. Đã nói đột kích không tốt lại vội vã muốn về, giờ thì hay lắm, dọa con người ta thành cái gì rồi.
Dung Vân thu ánh mắt nở nụ cười với Ngu Tố: “Chào Tố Tố. Cô là mẹ Yến Hành, họ Dung tên Vân, lần đầu gặp mặt hơi đường đột.”
Ngu Tố vội xua tay: “Không có gì đâu, cháu chào cô ạ.”
…Trì Yến Hành gặp cha mẹ cậu rồi mà cha mẹ Trì Yến Hành còn chưa biết cậu, người lớn chủ động tới thăm thật sự rất ngượng ngùng.
“Tố Tố xinh đẹp hơn cả ảnh chụp, cô chưa gặp Omega nào xinh đẹp như con đâu.”
Dung Vân không hề tâng bốc thái quá. Ban đầu tưởng Trì Yến Hành photoshop ảnh quá tay, dù sao người trẻ tuổi ai cũng yêu cái đẹp, ai ngờ ảnh chụp còn làm con nhà người ta xấu hẳn đi.
Trì Bỉnh cũng ăn ngay nói thật gật đầu: “Yến Hành cũng không đẹp bằng cháu.”
Ngu Tố giờ mới thả lỏng.
Nói chuyện về vẻ bề ngoài thì cậu không hề chột dạ.
Quản gia thấy bọn họ có chủ đề chung nói chuyện thì mới vào bếp bưng đồ uống đã pha chế ra.
“Đây là hồng trà, còn có sữa bò của Ngu tiên sinh ạ.”
Dung Vân nói: “Tố Tố thích sữa bò à?”
Ngu Tố im lặng nhấp một ngụm.
Đương nhiên là không, ngửi đã thấy ghét rồi nhưng Trì Yến Hành và quản gia đều dỗ ngọt nói nó tốt cho cơ thể, phải uống.
Tri Bỉnh uống trà, nói tiếp lời Dung Vân: “Trì Yến Hành đâu rồi cháu? Sao không thấy nó đâu?”
Ngu Tố xốc lại tinh thần: “Trì Yến Hành… Anh ấy đi làm rồi ạ…”
Quản gia bưng mâm trống không rời đi, đứng cùng tài xế nhìn chằm chằm quá trình, tránh việc đề tài nói chuyện bị đóng băng.
Trì Bỉnh bất mãn: “Vội mấy cũng không thể vội lúc này. Lão Hà lên gọi nó xuống đây!”
Quản gia bị điểm danh: “…”
Tôi không thể lên, cũng không thể gọi người xuống.
Đại thiếu gia đi lướt qua ngài, còn cố ý về nội thành bàn công việc một chuyến.
Ngu Tố vội la lên: “Không phải đâu ạ. Trì Yến Hành về nội thành rồi chú ơi, anh ấy bảo có việc quan trọng cần tự mình tới xem xét.”
Trì Bỉnh nhíu mày tỏ vẻ không dễ dàng tha thứ, nhìn Ngu Tố nói: “Yến Hành thường xuyên bận bịu công việc, cháu ở nhà có buồn không?”
Ngu Tố nhẹ nhàng thở ra rồi lắc đầu.
Dung Vân ở một bên nghe chuyện rồi lại nhìn Ngu Tố, trong lòng không ngừng cảm thán thằng con mình phúc phận mấy đời mới yêu được đứa bé ngoan ngoãn này.
Tính cách dịu dàng mềm mại, vẻ ngoài xinh đẹp, độ xứng đôi 100%, ngàn năm có một.
“Không sao, kệ nó đi. Cô nghe nói trước kia Tố Tố phải ngồi xe lăn, cháu bị thương à?”
Ngu Tố ậm ừ: “Dạ vâng… Thật ra là cháu không đứng dậy nổi…”
Dung Vâng xót xa: “Giờ ổn chưa? Gặp bác sĩ rồi chứ?”
Trì Bỉnh xen vào: “Hỏi nhiều dễ loạn, bà không thấy ban nãy khi chúng ta vào nhà nó đứng ở mép bàn đấy à? Cũng đi vào trong rồi còn gì?”
Dung Vân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, khỏe mạnh là được. Cháu ở chung với Yến Hành cũng hơi thiệt thòi. Nó chưa từng yêu đương với ai, cũng không biết đau lòng vì người khác như thế nào, chỉ thích nhất là nuôi cá cảnh, thêm cái lồng chim nữa thì thành người già Alpha đi dưỡng lão chính hiệu luôn.”
Quản gia im lặng che miệng.
Tài xế cũng nhịn rồi quay sang thì thầm to nhỏ với quản gia.
“Chú à, vị này cực phẩm quá!” Tài xế bật ngón cái, “Lần đầu cháu gặp người thế này đấy, quá tuyệt vời!”
Quản gia kiêu ngạo nâng cằm, cái kia có thể không phải nhưng cái này có một nửa công lao chăm bẵm của ông đấy!
Một nhà ba người vẫn say sưa trò chuyện.
“Trì Yến Hành tốt lắm ạ.” Ngu Tố bắt đầu lấy văn mẫu ra, “Anh ấy tốt lắm, anh ấy cũng rất tốt với cháu, vừa dịu dàng vừa tri kỉ…”
Trì Bỉnh: “???”
Cháu có chắc chúng ta đang nói về cùng một người không?
Làm gì có mẹ nào không vui khi có người khen con mình. Dung Vân mỉm cười nhã nhặn: “Tố Tố nói vậy thì cô an tâm rồi. À đúng rồi, cô chú mang theo chút quà, Tiểu Lý và lão Hà mau mang tới đây, Tố Tố thử xem có thích không–“
Lái xe Tiểu Lý đi lên, quản gia họ Hà cũng đi theo.
Ngu Tố lặng lẽ chỉnh tư thế ngồi thẳng lưng, nhìn chú Hà cẩn thận dọn dẹp rồi bày ra một bàn trang sức vàng bạc nạm ngọc, không cái nào là không trân quý.
“Đều là cô tự chọn, chú ở bên cạnh đưa ý kiến. Quà gặp mặt cho cháu ít nhiều cũng là đồ kỷ niệm, vậy nên chọn chút đồ trang sức có giá trị, Tố Tố thích không?”
Ngu Tố ngoan ngoãn gật đầu trước cái bàn trị giá trăm triệu.
“Cháu thích lắm, cái nào cũng đẹp hết ạ.”
Dung Vân giờ mới yên tâm.
“Trước đó Trì Yên Hành vẫn ở biệt thự trên núi, sao gần đây nó lại về bờ biển rồi?”
Ngu Tố ngẩn ngơ, cậu nên giải thích thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ đáp cậu đang đi dưỡng thai?
Bọn họ chỉ mới gặp lần đầu, có chút đường đột nhỉ?
Ngu Tố lòng như kiến bò trên chảo nóng, bưng cốc lên uống hai ngum sữa.
Cũng may nơi này có một người quản gia giỏi ứng biến.
“Thưa phu nhân, khoảng thời gian này Ngu tiên sinh không khỏe nên cần về đây tĩnh dưỡng ạ.”
Trì Bỉnh trầm giọng hỏi: “Không khỏe? Đã tìm bác sĩ chưa?”
Quản gia gật đầu: “Đã tìm rồi ạ, còn khuyên nên ở đây tĩnh dưỡng, đại thiếu gia cũng vì cậu ấy mà ở lại nơi này, đợi tới khi ổn thỏa mới trở về nói cho hai vị biết.”
Quản gia nói mỗi thứ một chút, riêng chuyện đứa bé thì phải suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng nói ra.
Ngu Tố nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm. Mấu chốt là Trì Yến Hành đi vắng rồi, nếu anh ở nhà thì còn có người đứng ra chống đỡ.
Cậu là cá, thật sự không hiểu cách đối đáp qua lại của loài người.
Dung Vân kéo cậu hỏi thăm một hồi. Trong bếp lạch cạch rồi ting một cái, quản gia giờ mới nhớ tới mẻ bánh nướng dở, lặng lẽ đi vào chuẩn bị đồ mang ra.
Ngu Tố luôn ngóng trông support bên ngoài, cá nhỏ cũng cong hết đuôi lên như cá trong chảo, sữa bò uống cũng nghèn nghẹn khó chịu trong dạ dày.
Dung Vân không hề phát hiện ra, thỉnh thoảng còn thủ thỉ kể cho Ngu Tố nghe chuyện khi Trì Yến Hành còn bé.
“….Lần thứ hai sinh bệnh làm nó trở nên tối tăm cả học kì, nuôi cá cũng không khiến nó vui vẻ hơn chút nào, sau này lấy viên trân châu nó thích nhất ôm đi ngủ một đêm mới đỡ.”
“Thời đi học nó nuôi cá ở nhà cũ, cho tới khi dọn ra ở riêng vẫn nuôi cá. Lâu lắm rồi cô chú không qua nhà cũ, thế nào rồi nhỉ? Giờ nó còn nuôi nữa không cháu?”
Ngu Tố nén cảm giác buồn nôn xuống: “Vâng, chắc vẫn còn nhỉ?”
Cậu cũng là cá nhé!
Trì Bỉnh nói: “Sắp có gia đình tới nơi. Mấy thứ này hai đứa nên sắp xếp, ổn định rồi nuôi lại cũng chưa muộn.”
Cha Trì vài năm nhìn con trai chăm cá cảnh, sợ Trì Yến Hành mải mê với bể cá mà bỏ quên bạn đời.
Ngu Tố cười gượng, bất đắc dĩ ôm cốc sữa nhấp môi che dấu.
Phòng bếp mở ra.
Bánh mới ra lò thơm mùi bơ sữa. Ngu Tố yêu nhất là đồ ngọt lại cảm thấy không hề ổn, không thấy ngon mà còn thấy khó chịu.
Hi vọng quản gia sẽ để ý.
Quản gia không hề chậm chân, bóp ra từng cánh hoa kem bơ, nghĩ một lúc để cả mâm trước mặt Ngu Tố.
Dung Vân cũng ngửi thấy mùi thơm, đi tới chỗ quản gia: “Tay nghề lão Hà vẫn tốt như vậy, năm ấy nếu không để cậu đi chiếu cố Yến Hành, tôi cực kì luyến tiếc khi để cậu rời khỏi nhà cũ.”
Quản gia cười cười, lẳng lặng đẩy miếng bánh ngọt về phía Ngu Tố: “Phu nhân quá khen rồi. Ngu tiên sinh ăn tạm đi, đợi lát nữa tôi nấu món chính cho ngài…”
Ngu Tố gật đầu, cầm một miếng bánh định cắn một miếng thì dừng lại.
Hai vị phụ huynh đã ăn xong, Ngu Tố vẫn đứng hình.
Dung Vân lo lắng: “Tố Tố sao thế? Cháu ăn không thấy ngon miệng à?”
Ngu Tố giật giật khóe môi, đột nhiên duỗi tay bụm miệng.
“Ọe…”
Quản gia:!!!
“Trời ơi! Ngu tiên sinh có sao không? Đợi tôi lấy một cốc nước…”
Ngu Tố bụm miệng không nói được gì.
Đây là lần đầu cậu bị ốm nghén, trước kia chưa từng bị làm sao.
Sao lại chọn đúng lúc này chứ!
Dung Vân biến sắc: “Sao thế này? Cháu không khỏe à?”
Ngu Tố cuộn eo nói không nên lời, sợ mở miệng ra nói thì sẽ phun bằng sạch.
Quản gia vội vàng chen vào: “Ngu tiên sinh uống hai ngụm nhỏ một, tôi gọi điện cho Trì tiên sinh trở về!”
Ngu Tố túm chặt tay ông lại, ý bảo đừng quấy rầy Trì Yến Hành làm việc.
Trì Bỉnh cũng quan tâm hỏi han: “Đây là bệnh yêu cầu tĩnh dưỡng sao? Cháu bị dạ dày à?”
Ngu Tố khó lắm mới nuốt được hai ngụm nước, nhỏ giọng đáp: “Dạ dày cháu ổn… Ọe!”
Trì Bỉnh, Dung Vân: “….”
Quản gia thấy không ổn nhanh chóng đỡ cậu vào nhà vệ sinh, vào tới cửa nhanh chóng rút điện thoại ra báo cáo.
“Đúng rồi, chính là cái này, tìm thợ thủ công tư nhân tay nghề tốt nhất chế tác, làm nguyên khối toàn bộ…”
Buzz buzz —
Trì Yến Hành nhíu mày, là tin nhắn của chú Hà.
[Thưa tiên sinh, Ngu tiên sinh nôn nghén rồi!]
Trì Yến Hành nháy mắt biến sắc, nói với trợ lý hai câu rồi lập tức chạy về phía cầu thang.
“Trì tổng! Chỗ này còn vài văn kiện…”
“Cậu gửi bản mềm qua, tôi có việc gấp!”
Giọng nói Trì Yến Hành mất hút sau cầu thang.
Trợ lý gãi đầu, vợ đi đẻ chắc cũng chẳng gấp tới mức ấy đâu nhỉ… Anh ta nào dám can đảm nói ra, tự hỏi hai cái rồi quay về bàn làm việc.
Trì Yến Hành chạy một đường, tới garage ngầm chọn xe nhanh nhất, không về biệt thự trên núi mà trực tiếp phóng về khu bờ biển.
Anh cài đặt chế độ bluetooth rồi gọi điện cho quản gia.
Đầu dây bên kia nửa ngày mới có hồi âm.
“Sao lại thế này?”
Quản gia không nói gì, qua 1s mới có giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc tiếp điện thoại: “Trì Yến Hành, là em đây…”
Alpha thả lỏng: “Cá nhỏ của tôi ăn uống không ngon à?”
Ngu Tố lắc lắc đầu, nghĩ ra Trì Yến Hành không nhìn thấy mình thì đáp: “Sữa bò uống không ngon, còn khẩn trương nữa nên phun hết ra.”
Trì Yến Hành gấp gáp: “Khẩn trương? Sao mà khẩn trương?”
Ngu Tố uốn éo một lúc mới đáp: “Cha mẹ anh đột nhiên tới…”
“Cái gì cơ?” Trì Yến Hành hơi lớn giọng, “Sao tự dưng lại tới?”
“Em biết làm sao được. Em nói chuyện với họ, cô chú tốt lắm, đối xử với em rất tốt, nói năng nhỏ nhẹ, em không biết phải đáp lại thế nào thôi…”
Trì Yến Hành hận mình không có cánh, 1s sau có thể bay về biệt thự bên bờ biển.
“Không có gì đâu, em đừng sợ, hiện đang ở đâu rồi?”
“Em đang ở trong buồng vệ sinh tầng 1, chú Hà ở ngoài.”
Trì Yến Hành dịu dàng an ủi hai câu rồi ngắt máy, đạp chân ga rời khỏi khu nội thành.
Phòng khách lớn.
“Lão Hà, cậu nói thật đi, Tố Tố bị làm sao?”
Quản gia lâm vào thế khó xử, im lặng không được mà nói cũng không xong, thái độ này làm hai vị gia trưởng càng muốn dò hỏi cho kỹ hơn.
Cái này… Không phải bệnh nan y gì trị không nổi nhỉ…
Trì Bỉnh nghiêm túc: “Đối với chúng tôi cái gì cần giấu thì giấu, cần nói thì phải nói! Tôi còn có gì ngăn cản hai đứa chúng nó không thành nữa?”
Quản gia nhìn một vòng, cắn răng thành thật: “Ngu tiên sinh có thai rồi ạ!”
….
Tài xế Tiểu Lý ngu người.
Dung Vân và Trì Bỉnh cũng đứng hình.
Có – có thai? Bọn họ có nghe nhầm không vậy?
Thằng con đánh ba gậy không hé một câu, điên cuồng làm việc nhà họ không thèm kể chuyện nó yêu đương với Omega đã đành, hiện tại im ỉm cho họ một đứa cháu nội?
Dung Vân mang vẻ mặt kinh ngạc dần vui vẻ trở lại: “Trời ơi là trời, đúng vậy!”
Trì Bỉnh cũng ngạc nhiên, đây là thằng Alpha độc thân hơn 20 năm nhà họ ư?
Ngu Tố rửa mặt mũi xong xuôi đẩy cửa đi vào.
“Thưa cô, thưa chú, cháu…”
“Tố Tố sao lại đứng đấy nói, ngồi đây cháu!”
Dung Vân thoạt nhìn như muốn bật dậy đỡ Ngu Tố.
Cũng may quản gia tinh ý đứng lên trước.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngu Tố ngồi an ổn xong mới bắt đầu.
“Tiểu Ngu sao không nói thật, chúng ta còn tưởng cháu bị làm sao.”
Trên mặt Ngu Tố vẫn còn bọt nước chưa khô, sắc mặt cũng hơi tái nhợt: “Cháu muốn cùng Trì Yến Hành nói thật với hai người…”
Ngu Tố như đang nhắc nhở hai vị gia trưởng.
Dung Vân sửa lại xưng hô dành cho Trì Yến Hành rồi nói: “Cháu ốm nghén khó chịu thế này mà Trì Yến Hành vẫn đi làm được? To đầu từng ấy, chẳng lẽ nó định bỏ vợ bỏ con?”
Ngu Tố:???
Trì Bỉnh hừ lạnh: “Biết ngay mà, thằng nhóc thối ấy lại không đứng đắn rồi!”
Ngu Tố: “…”
Từ từ, sao lại có gì đấy sai sai ở đây thế này…
(TBC)