“Trì Yến Hành ơi em tắm xong rồi, quần áo cũng mặc rồi, vào bế em ra đi.”
Trì Yến Hành đứng dậy vào mở cửa. Ngu Tố mặc pyjama trắng, ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế nhựa nhỏ.
“Tới ôm một cái nà ~”
Alpha ừ một tiếng, bước tới cẩn thận bế cậu lên. Ngu Tố thuận theo ôm lấy bờ vai Trì Yến Hành thủ thỉ: “Em mới kiểm tra đuôi, trừ vây lụa chưa mọc lại hết thì có chỗ tróc mấy cái vảy thôi, vài ngày nữa đợi nó mọc lại là ổn rồi.”
Trì Yến Hành đặt Ngu Tố lên giường, ngồi xuống bên cạnh: “Sao lại tróc vảy?”
Ngu Tố nghiêng đầu: “Hình như bị cọ tróc hôm ngắm sao, nhưng là chuyện nhỏ mà… Người cá ai cũng tự nhổ đi mấy cái vảy sứt sẹo xấu xí, biển rộng vậy vảy cá đầy ra, không sao đâu.”
Trì Yến Hành giờ mới thả lỏng.
Ngu Tố nhìn anh im lặng ngồi bên mép giường, chủ động kéo ổ chăn vỗ lên gối: “Lên đi, không phải anh kêu ngủ giường thoải mái à?”
Trì Yến Hành hơi đứng hình, đột nhiên nhớ tới lời Ôn Biệt.
Giản Nhiêu Không khoe đuôi xong thì cực kì dính người.
Chẳng qua Ngu Tố ngày nào cũng nhõng nhẽo dính lấy anh, không nhìn ra cái gì khác thường.
Mãi tới khi Trì Yến Hành nằm lên giường.
Alpha vừa tìm được chỗ đặt lưng chưa được bao lâu, cá nhỏ xinh đẹp lén lút tiến tới cọ cọ…
“Anh ơi…”
“Sao thế?”
“Giường này sao to thế, y như cái ở nhà cũ.”
“Ừ, vì phòng này cũng rộng mà em.”
“Ừm…”
Trì Yến Hành nhìn cậu: “Em không ngủ được hả?”
“Hơi hơi, chân em khó chịu…”
Chân khó chịu? Trì Yến Hành bật đèn ngủ lên. Từ nơi này có thể nhìn bãi biển xa xa, Ngu Tố cũng ngẩng dậy theo.
“Bên ngoài tối ghê.”
“Đây là bờ biển, chỉ có một nhà chúng ta thôi.”
Trì Yến Hành xốc chăn lên, lộ ra đôi chân mảnh khảnh của Ngu Tố.
“Nơi nào khó chịu?”
Ngu Tố rụt ngón chân: “Từ đầu gối trở xuống ấy…”
Trì Yến Hành không nói gì. Bàn tay anh vừa to vừa ấm áp, chạm vào làn da Ngu Tố làm cậu giật mình.
“Tôi hơi mạnh tay à?”
Ngu Tố hơi thẹn thùng nhưng vẫn rất thành thật: “Không, do em nhạy cảm quá thôi…”
“Nhạy cảm?”
“Ừm… Hai chân không hiểu sao yếu ớt vô cùng, không hề kém cạnh đuôi cứng đờ. Không nóng cũng không lạnh, chạm vào càng không xong…”
Trì Yến Hành nhìn từ khuôn mặt nhỏ nhắn đến cẳng tay mảnh, dán cho mỹ nhân ngư trước mắt một cái label to bự: búp bê sứ.
Động tác càng nhẹ nhàng cẩn thận hơn, qua một lúc sau Ngu Tố mới xoay xoay cổ chân: “Ổn rồi…”
Trì Yến Hành đút chân cậu lại ổ chăn, tìm vị trí đặt lưng rồi nhìn Ngu Tố: “Cá nhỏ của tôi, hôn lễ của chúng ta nên tổ chức thế nào đây?”
Ngu Tố đâu biết Trì Yến Hành vừa xoa chân cậu vừa thiếu chút nữa nghĩ xong tên con của hai người rồi, để tránh việc dọa cậu chạy về biển nên mới uyển chuyển đổi đề tài qua cái này.
Ngu Tố à một tiếng: “Hôn lễ? Hôn cái gì mà hôn? Nhanh thế!”
“Không nhanh, chúng ta quen nhau mười mấy năm rồi.”
“Ừm…” Ngu Tố theo ánh đèn ngủ nhào vào lòng Trì Yến Hành, cọ cọ lên mặt anh rồi nhìn thẳng vào đôi mắt kia, “Anh muốn tổ chức trên đất liền à?”
“Không hẳn, em thích thì chúng ta làm lễ ở bờ biển cũng được.”
Ngu Tố lắng nghe tiếng sóng vỗ ào ào ngoài khung cửa, lắng nghe giọng nói của Trì Yến Hành trong đêm.
“Bờ biển ấy à?”
Trì Yến Hành hơi nghiêng đầu. Tóc đen đan vào tóc vàng bạch kim, anh nói: “Em thích thế nào thì chúng ta làm như vậy nhé?”
Ngu Tố bị dụ vào một đề tài mới lạ, cậu cẩn thận nghĩ một hồi: “Con người các anh không phải có thuyền lớn hả? Du gì gì đó ấy…”
“Du thuyền?”
“Ừm ừm đúng rồi, lớn lắm không? Có thể chở nhiều người.”
“Ừ, em thích tổ chức trên du thuyền?”
“Không phải thích, mà là nghĩ tới bạn bè và gia đình em nữa. Bọn họ có thể không thích lên bờ, có thể ở trên biển là tốt nhất!”
Lên thuyền dự tiệc, tàn tiệc thì nhảy một phát xuống biển là về nhà rồi, bao thuận tiện!
Trì Yến Hành nhỏ giọng đáp lại: “Cá nhỏ chu đáo quá, chúng ta tổ chức trên du thuyền đi.”
Ngu Tố cũng ừ một tiếng, sau đó giật mình tỉnh ra: “Này, sao em và anh tự nhiên phải kết hôn chứ?”
Trì Yến Hành khoe môi co rút lại, giọng hơi buồn buồn: “Ngư Ngư của tôi không muốn?”
Cá nhỏ mắc câu: “Muốn, đương nhiên là muốn!!”
“Vậy là tốt rồi.”
Ngu Tố mở to mắt, vẫn thấy có gì đó sai sai.
“Tại sao đột nhiên anh nghĩ tới việc kết hôn thế?”
Trì Yến Hành ôm Ngu Tố vào lòng: “Em nói đi, tại sao cá nhỏ dùng nghi thức theo đuổi tôi xong lại dính người thế? Sao lại nhõng nhẽo kinh khủng, thích ăn vạ hơn ngày thường vậy?”
Ngu Tố:???
Cá nhỏ đầu tiên tự vấn lương tâm xem mình có đúng là đồ không còn miếng liêm sỉ nào bám dính lấy người ta không, cẩn thận ngẫm lại tri thức liên quan tới chủng tộc rồi bừng tỉnh: “Ồ!”
Trì Yến Hành:???
“Em nhớ rồi! Tộc người cá có kì động dục của giống đực á!!!”
Không hề khác biệt so với phỏng đoán của Alpha, Trì Yến Hành đáp: “Vậy nên tôi mới nghĩ tới chuyện kết hôn.”
Ngu Tố chớp mắt, đột nhiên nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Kỳ động dục của người cá không thể tránh khỏi, anh họ Nhiêu Không của em đúng lúc ấy có Ôn Biệt ở bên nên mới thành công vượt qua. Em động dục đại khái cũng cần có tôi đấy…”
Ngu Tố nuốt nước miếng, nghe Trì Yến Hành nói tiếp: “Đến lúc đó không đơn giản là cắn một cái…”
“…Sẽ có nhãi con ư?”
“Đại khái là có thể.”
“Sao lại có??”
“Đánh dấu hoàn toàn.”
Ngu Tố trống rỗng lắp bắp hỏi: “Hoàn toàn là thế nào?”
Trì Yến Hành hít sâu: “Tới lúc đó thì biết…”
Ngu Tố càng sợ hãi thì càng dính lấy Trì Yến Hành. Cậu cũng không biết mình sẽ động dục khi nào, một ngày hay một tháng nữa?
Dù thế nào, đây chính là mò cá trong nước đục, sờ không ra.
Ngu Tố sợ thì sợ nhưng buồn ngủ díu cả mắt lại, trước khi ngủ đã đuổi kịp sóng não Alpha bên gối.
Có con thì tên nó là gì bây giờ nhỉ?
Trời sao lấp lánh, nhưng với cá dưới đáy biển cũng chẳng có gì đặc biệt.
“Lâu lắm rồi không gặp nhóc con tăng động Ngu Tố, không biết chạy đâu rồi…”
Một người cá ngoi lên nhìn trời sao: “Đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần rồi, chẳng thấy ai hết.”
“Ngu Tố? A Tố? Cá nhỏ?”
“Haiz… Chẳng lẽ thằng nhóc này đi tìm chú Ngu rồi? Nhưng chú Ngu về nhà rồi mà, chẳng lẽ không gặp được nhau?”
A Ninh càng nghĩ càng thấy sai sai.
Lần trước gặp cô Bạch Hồi còn hỏi thử xem Ngu Tố ở đâu, có lẽ cha mẹ nó cũng không biết gì rồi.
A Ninh thở dài: “Thiếu đi con cá nhỏ hoạt bát, ngư sinh vô vị.”
A Ninh quẫy đuôi, lặn xuống đáy nước.
Nơi này là lãnh địa Ngu Diễm tặng cho Ngu Tố, là một nơi tốt để hẹn hò. A Ninh bơi đi bơi lại ngắm nhìn đá ngầm và từng tia sáng rọi xuống.
“Chán quá chán quá đi…”
Nhân ngư cường tráng không biết thấy cái gì, đột nhiên lao về phía khe đá.
Dưới ánh sáng le lói là hai miếng vảy cá màu vàng.
A Ninh dùng móng tay sắc nhọn cầm hai mảnh vảy kia lên, nhìn nhìn rồi ngửi một cái.
Rất mới, chưa rụng quá một tuần.
Người cá ai cũng mang vẻ mặt dửng dưng, A Ninh cũng vậy.
Nhìn màu sắc và mùi vị, đây chính là vảy của Ngu Tố.
… Nhưng nhóc con xinh đẹp kia vốn rất yêu cái đuôi của mình, không bao giờ tùy ý để tụi nó rơi xuống đáy biển, nó sẽ nhặt về rồi cất dưới gầm giường vỏ sò mới đúng.
A Ninh ngẩng lên nhìn bầu trời đấy sao, đột nhiên nhớ ra đây chính là thánh địa theo đuổi bạn đời, cũng là lãnh địa chú Ngu Diễm tặng cho Ngu Tố.
Ngu Tố tróc vảy rồi không kịp nhặt, biến mất không dấu vết?
Nhóc con vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch đã đi đâu, làm gì rồi?
(TBC)