• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hề Vi chưa từng nghĩ đến việc trong lòng Chung Thận nghĩ gì về mình.

Chỉ những người quan tâm đến ánh mắt của người khác mới luôn xoắn xuýt: Họ có thích tôi không? Ghét tôi không? Cảm thấy tôi làm đúng không? Tôi có quá đáng không?... Những tâm lý nhạy cảm như thế hoàn toàn biệt lập với người có tính cách vị kỷ cực đoan, Hề Vi không bận tâm đến việc Chung Thận sợ, tôn trọng hay là ngưỡng mộ mình, nhưng thật sự không ngờ rằng hắn ghét mình.

—— Vừa xài tiền của y, vừa ghét y.

Gán cho y cái mác "gã tư bản ép bức người khác", ngầm thừa nhận y thường xuyên gây khó dễ, khiến cả nhà Chung Thận không được giải thoát, thế nên mới mong y sớm kết hôn để cắt đứt quan hệ. Còn số tiền y đưa, nghe nói còn không đủ để bù đắp thiệt hại về tinh thần. Thế thì tổn thất tinh thần của Chung Thận nhiều quá rồi đó.

"Thì ra cậu nghĩ vậy." Hề Vi gạt tay Chung Thận ra, lần đầu tiên phát hiện mình cũng có thể tức giận đến mức này, lồng ngực nghẹn ứ: "Vậy thì cắt đứt đi, từ giờ tôi sẽ không làm khó cậu nữa."

Hề Vi bỏ mặt dây chuyền vào túi áo khoác, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, xoay người đi về phía thang máy. Chung Thận lại đuổi theo, bất chấp nắm lấy tay y, lẩm bẩm nói: "Nghe em nói ——"

"Không có gì để nói." Hề Vi vung mạnh tay ra: "Đừng đi theo tôi."

Nhưng Chung Thận không buông, bàn tay như khóa chặt trên người y không thể tháo ra, Hề Vi không nhịn nổi nữa, trở tay đẩy hắn ra, vô cùng chán ghét: "Cút!"

"..."

Cửa thang máy từ từ mở ra, Hề Vi vội vào cửa, ấn nút đóng cửa mấy lần.

Khoảnh khắc đó, Chung Thận như quên hết mọi thứ, vẫn muốn theo vào, như thể đuổi theo Hề Vi là bản năng sinh lý.

Nhưng ngay khi cửa thang máy sắp đóng, sau lưng đột nhiên có thứ gì đó đập vào, cơn đau nhói trên vai khiến Chung Thận tỉnh táo lại, hắn quay đầu —— thứ tấn công hắn là một chùm hơn chục mắc áo gỗ buộc lại với nhau, rơi rải rác trên mặt đất.

Giây tiếp theo, thang máy đi xuống, Hề Vi biến mất.

Hành lang trống trải chỉ còn hai anh em hắn.

"Anh đang làm gì vậy?" Chung Niệm cản anh mình lại, tức giận nói: "Anh đuổi theo anh ta làm gì? Anh đã nói cắt đứt, vậy thì cắt đứt đi chứ!"

"..."

"Ngày nào ba mẹ cũng thúc giục mà anh chẳng thèm mở miệng, giờ cuối cùng đã có kết quả rồi, anh còn muốn đi cầu xin anh ta? Anh có lòng tự trọng không hả?!"

Chung Niệm vẫn chưa thành niên, vì chưa thành niên nên thế giới của cô bé có hai màu trắng đen rất đỗi rõ ràng. Nhưng người anh trai trước mặt nó không đen cũng không trắng, mà là một mảng xám lặng thinh, khiến người ta kỳ vọng rồi nhận lấy thất vọng.

"Trước khi đến đây, ba bảo với em, ba lo anh bị danh lợi tha hóa, ham vinh hoa phú quý, không nỡ rời xa Hề Vi. Mẹ thì bảo anh không phải loại người như vậy... Nhưng anh nhìn anh xem, anh ở nhà anh ta cho, lái xe anh ta tặng, có phải nếu bọn em không đến tìm anh, anh sẽ làm như chưa có chuyện gì xảy ra không?!"

Chung Niệm đứng ở cửa, đột nhiên xắn tay áo, để lộ cánh tay trái của mình. Ở đó có một vết sẹo xấu xí, dài gần 10 cm, vết thương đã lành từ nhiều năm trước nhưng vẫn không mờ đi, đủ để thấy khi đó bị thương nặng đến mức nào.

Chung Thận như bị bỏng, cứng đờ nhìn sang chỗ khác.

"Có phải anh quên vết sẹo này rồi không? Còn bệnh tim của mẹ, anh cũng quên luôn vì sao mà có rồi à?" Chung Niệm vừa nói vừa tức phát khóc, nhưng anh trai nó không có bất kì phản ứng nào, không chịu hùa theo cũng không nhận sai, điều này như khẳng định hoài nghi của ba: mỗi lần thúc giục hắn chia tay với Hề Vi, Chung Thận đều thoái thác bằng mọi cách, sợ rằng đã sớm bị quyền thế của Hề Vi vây hãm, đắm chìm trong chảo nhuộm giới giải trí đến nỗi không nhớ được họ tên của bản thân là gì.

Đối mặt với sự chất vấn của em gái, Chung Thận vẫn im lặng, nhặt mấy cái mắc áo dưới đất treo lên, rồi trở vào nhà đóng cửa lại, thái độ như ngầm thừa nhận.

Chung Niệm trừng mắt khóc, càng nghĩ càng giận, trông thấy hắn đột nhiên lấy ra một chiếc hộp đỏ tinh xảo từ dưới bàn trà trong phòng khách, đưa cho nó rồi nói: "Đừng khóc, về đi. Đây là quà sinh nhật anh mua cho mẹ, nói với mẹ ngày mai anh có công việc, không thể về nhà ăn sinh nhật cùng mẹ được."

"Là không thể về hay không muốn về?" Chung Niệm đẩy quà của hắn ra: "Mẹ sẽ không nhận đâu, mẹ chê tiền của anh ——" từ sau đó có vẻ phát âm là "bẩn", nhưng đã dừng lại kịp thời, đổi lại: "Dù sao mẹ cũng không nhận! Giờ anh cắt đứt với Hề Vi đi, rồi sang năm tặng lại."

Chung Thận lại nói: "Đây là chuyện của anh, anh biết phải xử lý thế nào, mọi người đừng lo."

"..." Chung Niệm sửng sốt, kinh ngạc đến ngẩn người: "Anh định xử lý thế nào? Anh ta đã kêu anh cút, anh còn muốn xử lý gì nữa?"

Chung Thận không giải thích, chỉ vào cửa nói: "Em tự bắt tàu điện ngầm về, không cần anh đưa đúng không?"

"Anh ——" Chung Niệm tức đến đỏ mặt: "Anh còn muốn đi tìm anh! Anh thích tiền vậy sao! Vì tiền mà không cần tôn nghiêm nữa à?!"

"..." Chung Thận nghẹn lời, im lặng nhìn em gái.

Chung Niệm mới mười bốn tuổi, nó thì biết gì về chuyện của người lớn? Những lời nó nói toàn do người lớn dạy cả. Có thể thấy bình thường ba mẹ bất mãn với hắn đến mức nào, ngày nhắc, đêm nhắc, nên em gái mới thuộc nằm lòng như thế.

Chung Thận nhìn xuống, bất ngờ nhìn vào quần áo của Chung Niệm.

Hôm nay nó mặc đồng phục, dưới chân là đôi giày cũ đã giặt đến chuyển sang màu trắng, không đoán được giá. Lâu rồi hắn không mua quần áo giá rẻ, nên không có khái niệm về chúng.

Chung Niệm vẫn đang khóc, thấy hắn không phản bác thì càng khóc dữ hơn, nước mắt nước mũi tèm lem, căm giận nói: "Anh muốn bị bao nuôi đến vậy sao? Nhưng anh tự nguyện sa đọa, có thể suy nghĩ cho người nhà một chút được không?"

"..."

"Mẹ trước giờ ngại bàn về anh với đồng nghiệp ở trường, ba thì cả đời làm cảnh sát, huy chương treo đầy tường, từng được kính trọng khắp nơi, nhưng bây giờ vì anh mà không dám ngẩng cao đầu với họ hàng lối xóm!"

Lời lẽ quá khích như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng người. Chung Niệm định khích tướng, hy vọng anh trai mình biết quay đầu là bờ, hứa với nó tối nay sẽ cắt đứt dứt khoát với kim chủ, từ nay bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng bắt đầu một cuộc sống mới còn khó hơn đầu thai, sắc mặt Chung Thận trắng bệch, im lặng vài giây rồi nói: "Anh xin lỗi." Chỉ vỏn vẹn ba chữ thôi, nhưng lại giống như đã rút cạn linh hồn hắn, không thể thốt ra câu nào khác.

Sau một hồi giằng co, Chung Thận cố gắng tìm lại khả năng ngôn ngữ: "Em về trước được không? Để anh yên tĩnh một lát."

"... Được! Anh cứ ở đó đi!" Chung Niệm lau nước mắt thật mạnh, ném cho anh trai ánh mắt thất vọng tột cùng, hầm hầm đóng sầm cửa bỏ đi.

**

Hơn 9 giờ tối, Hề Vi lái xe về bên bờ hồ Minh.

Thực ra, y không định về nhà, chỉ là cơn giận bất chợt ập đến, không biết phải đi đâu nên bản năng đã giúp y chọn con đường quen thuộc nhất.

Y vừa đỗ xe thì trời đã tối đen, bên hồ có người đang câu đêm, Hề Vi hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh và sương mù chợt ùa vào, mũi ngửi thấy mùi ẩm ướt quen thuộc, y cởi cúc áo sơ mi, từ từ thở ra một hơi.

Hề Vi không muốn nhớ lại, nhưng những lời vừa nghe được thật khó quên. Cơn giận qua đi, y lại đột nhiên cảm thấy thái độ của Chung Niệm có chút kỳ lạ.

Theo lý thuyết, vợ chồng họ Chung một người là cảnh sát, người kia là giáo viên, phẩm chất không đến mức quá tệ. Tạm cho rằng phẩm chất của bọn họ không tốt thì cũng phải hiểu đạo lý cơ bản nhất: Cưỡng ép là cưỡng ép, tự nguyện là tự nguyện, bao nuôi đồng thuận dù thế nào cũng không thể gọi là ép bức được, trừ phi ——

Chung Thận không có mặt mũi đối diện với gia đình, nên bịa ra chuyện "bị cưỡng ép", khiến người nhà có thái độ cực đoan, đổ hết tội lỗi lên đầu y.

Ngoài điều này ra, còn lời giải thích nào nữa không?

Chẳng lẽ Hề Vi thật sự từng bắt nạt hắn, ức hiếp hắn? Bảy năm trước đâu có chuyện này nhỉ? Hề Vi không nhớ được gì hết, nhưng vẫn nhớ từ đầu Chung Thận đã rất ngoan ngoãn, tuy vụng về nhưng vẫn luôn cố gắng lấy lòng y, là một tình nhân vô cùng tận tâm, nếu không Hề Vi đã không giữ hắn lại sau đêm đầu tiên thất bại.

Thôi bỏ đi. Hề Vi im lặng nhìn bóng đêm, nghĩ thầm, y không cần phải tìm lời giải thích cho Chung Thận. Nhìn lại bảy năm qua, Chung Thận luôn đeo mặt nạ trước mặt y, y chưa bao giờ biết gương mặt sau chiếc mặt nạ ấy trông như thế nào. Nếu đã không biết, thì Chung Thận mắng sau lưng y cũng không có gì lạ, có nhân viên nào mà không mắng sếp chứ? Y đã thấy quá nhiều rồi mà.

Chỉ là không ngờ, trước giờ y cảm thấy mưu kế của Chung Thận không cao siêu, làm việc luôn để lộ dấu vết. Bây giờ nghĩ lại, đó mới chính là chỗ cao siêu của Chung Thận, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, ngay cả y cũng bị lừa.

Hề Vi day mày, cơn bực dọc vẫn chưa giảm, xuống xe đi đến bờ hồ.

Cuối cùng y cũng hối hận, tình nhân lẽ ra không nên nuôi nhiều năm như vậy, dù có tình cảm hay không, thì khi giữ một món đồ bên cạnh quá lâu sẽ dễ hình thành thói quen, đến ngày vứt nó đi, chủ nhân khó tránh khỏi khó chịu trong lòng.

Bảy năm thật sự quá dài, dài mức ngay cả hồ nước này, Chung Thận cũng ngắm cùng y vô số lần.

Có một lần, cách đây hơn hai năm, Hề Vi tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi bảy, đêm đó, sau khi trở về bữa tiệc được người người vây quanh, y phát hiện Chung Thận đang đợi mình trên con đường bên bờ hồ mà y phải đi qua để về nhà.

Hắn cầm một lọ đất trong tay, bảo với y là nó được đào ở gần đó, tặng cho y làm quà sinh nhật.

Hôm đó Hề Vi uống khá nhiều rượu, men say thoảng hương trong màn đêm, y thong thả xuống xe, túm lấy cổ áo Chung Thận hôn một cái, mỉa mai: "Một lọ bùn nát, em lừa ai đó? Ném vào chuồng chó, bé Trắng còn không thèm." Sau đó giơ tay, ném lọ thủy tinh xuống nước.

Nước bên bờ hồ cạn, thế là Chung Thận lập tức leo qua rào, lội xuống nước vớt cái lọ về.

Khi lên bờ, người hắn ướt nhẹp bùn nước, cực kỳ bẩn, chỉ có lọ thủy tinh là được rửa sạch sẽ, lại đưa cho Hề Vi.

Chung Thận nói: "Chờ em nói "sinh nhật vui vẻ" xong rồi hẵng ném được không?"

Hề Vi thờ ơ: "Hôm nay tôi nghe chán rồi, không cần thêm câu này của em."

Y say thật, vừa nhận được lại định ném, Chung Thận đã đoán trước được, giữ chặt tay y lại, có chút lúng túng nói: "Món quà này có ý nghĩa mà..."

Hề Vi tò mò lắng nghe. Có lẽ thấy y đang say, không còn nghiêm túc như thường ngày nên Chung Thận cũng thoải mái nói ra: "Em không muốn tặng anh thứ mua được bằng tiền, mà anh cũng không thiếu."

"Vậy nên em tặng tôi thứ không đáng một xu?"

"Không phải thế, anh không cảm thấy đất rất đặc biệt sao?" Chung Thận nói: "Trong thần thoại Trung Quốc, Nữ Oa dùng đất để tạo ra con người; trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus cũng dùng đất để tạo ra con người; trong Kinh Thánh, Jehovah cũng dùng đất để tạo ra con người..."

Hề Vi bật cười: "Em muốn tạo ra một con người cho tôi à?"

"..." Chung Thận nghẹn lời.

Dưới màn đêm dày đặc, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ quẫn bách và u sầu, có lẽ cuối cùng cũng nhận ra bản thân không hợp với trò lãng mạn, Hề Vi cũng không chịu thua, nên hắn cam chịu từ bỏ vẻ sến sẩm, dùng giọng điệu bình thường nói: "Em chỉ cảm thấy rất khó để tìm thấy một mối liên kết bền chặt giữa anh và em. Anh là anh, em là em, chưa bao giờ là "chúng ta"."

"Vậy thì sao?"

"Nhưng nếu truy về hàng triệu năm trước, chúng ta đều được tạo ra từ một nắm đất." Ngón tay Chung Thận thấm lạnh vì nước hồ, giúp Hề Vi mở lọ thủy tinh: "Đây là chúng ta."

"..."

"Sinh nhật vui vẻ, Hề Vi."

Đó là món quà sinh nhật ấn tượng nhất của Hề Vi, xét theo mọi nghĩa. Nhưng y thật sự say mèm, sáng hôm sau tỉnh dậy không chắc mọi chuyện xảy ra tối qua có phải là mơ hay không.

Chiếc lọ thủy tinh chứa đất được đặt trên vô số hộp quà mà y nhận được, còn Chung Thận thì không thấy đâu.

Y nhắn tin hỏi: "Tối qua em nói gì với tôi?"

Chung Thận trả lời "không có gì", như thể xuất phát từ tâm lý mơ hồ nào đó, hắn không muốn lặp lại lần nữa.

Hề Vi cũng không hỏi tới cùng, dù sao cũng chỉ là một màn biểu diễn của Chung Thận để lấy lòng mình. Chung Thận dàn dựng, y khen thưởng, giống như hình thức thông thường của họ.

Nhưng hôm nay chợt nhớ lại, cảm xúc lại khác xưa.

—— Anh là anh, em là em, chưa bao giờ là "chúng ta".

Cho dù nếu truy về hàng triệu năm trước, trong tay Đấng Tạo Hóa cũng đâu chỉ có một nắm đất.

Đường ai nấy đi là chuyện thường tình trên đời, món đồ trưng bày ưng ý bị mất thì chỉ cần thay bằng một món mới là được.

Hề Vi quay trở lại xe, đúng lúc điện thoại reo. Trên màn hình hiển thị tên "Hạ Dập".

Trùng hợp thật, nếu Hạ Dập không gọi đến, thì y đã quên mất tối nay có hẹn chơi mạt chược.

Lời tác giả:

Thay vì bị hố sau này, lời khuyên của tôi là những độc giả cực đoan đừng kỳ vọng quá nhiều, vì diễn biến của truyện này sẽ không đáp ứng mong đợi của bạn đâu. Tác giả cũng không có trình độ đó, nên tôi khuyên bạn nên tìm một bộ truyện khác hợp gu hơn. Không phải là đuổi khách, chỉ là một câu dò mìn mang ý tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK