Hề Vi cũng đã từng gặp cô Hoàng, nhưng vì ba cô ta không thuận với nhà họ Hề nên chỉ gặp qua mà thôi, hết sức xa lạ.
Hai người xuất phát từ sân bay, đến nhà hàng mà Hề Vi đã đặt, trên xe họ bắt đầu nói chuyện về Hoàng Di.
" ấy kể tôi nghe chuyện của anh và Chung Thận." Chu Chỉ Ninh nói thẳng: "Tôi sống ở nước ngoài quanh năm, cách xa giới trong nước, chỉ biết Chung Thận rất nổi, chưa từng xem qua tác phẩm của cậu ta. Hoàng Di không nói tôi cũng không biết, thì ra cậu ta là người mà anh nâng đỡ, vậy mà trên mạng không có tí tin tức nào."
Hề Vi lái xe, hời hợt đáp: "Cũng không đúng hoàn toàn, Chung Thận là diễn viên giỏi, nếu không có tôi nâng đỡ cũng sẽ nổi tiếng thôi."
Chu Chỉ Ninh rất giỏi nhìn mặt đoán ý, không biết nhận ra điều gì từ biểu cảm của y mà đột nhiên bật cười: "Tin đồn không sai, quan hệ giữa hai người không bình thường. Tôi có thể đánh bạo hỏi một câu không, anh không muốn kết hôn là vì Chung Thận sao?"
"..."
Cô Chu nói ba câu không rời chủ đề, quả nhiên là người đến để khuyên Hề Vi kết hôn.
Thực ra, trước khi gặp mặt tối nay, Hề Vi không có ý định trao đổi sâu với cô. Dù sao cô cũng là người ngoài, không cần phải lôi cô vào mâu thuẫn trong nhà họ Hề, Hề Vi chỉ cần tiếp đãi cô thật tốt, rồi tiễn cô đi mà không vô lễ là được.
Nhưng giờ Hề Vi đột nhiên cảm thấy, Chu Chỉ Ninh là người chủ động trong chuyện này, chứ không hoàn toàn bị động như y. Có lẽ y nên nói chuyện đàng hoàng với cô, liên hôn là việc của hai gia đình, nhưng xét đến cùng vẫn là chuyện của hai người, quyền lựa chọn nằm trong tay họ.
Hề Vi không trả lời thẳng vấn đề, suy nghĩ rồi nói: "Tôi chỉ có thể nói thật với cô, tôi thật sự không muốn kết hôn. Về phần tại sao thì đó không phải là vấn đề chính. Thật ra trước khi cô đến, tôi mới vừa cãi nhau với gia đình xong, ông nội tôi bảo tôi không kết hôn thì cút khỏi Hoa Vận —— họ không nói cho cô biết nhỉ?"
Chu Chỉ Ninh lắc đầu: "Rùm beng vậy à? Tuần trước tôi nhận được tin, nghe nói anh có hơi sợ hôn nhân ——"
""Sợ hôn nhân"." Ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ xe vừa bật sáng, Hề Vi nhìn vào con đường phía trước, nhấm nháp cụm từ này: "Không muốn kết hôn không phải là sợ hôn nhân, nhà tôi nghĩ vậy vì khi bỏ cái nhãn đó đi, họ càng không hiểu tôi hơn, thật vô nghĩa. Giống như ông tôi đến giờ vẫn không hiểu tại sao tôi lại là người đồng tính."
Cùng là người đồng tính, Chu Chỉ Ninh hiểu cảm giác của y, nhưng mỗi người mỗi khác: "Tôi cảm thấy anh hơi quá để tâm —— nói thế có khiến anh khó chịu không?"
Hề Vi làm ra vẻ cứ nói đi đừng ngại.
Chu Chỉ Ninh nói: "Theo tôi, hôn nhân hay tình yêu —— nói chung, việc xác định mối quan hệ với người khác, việc anh kiên quyết từ chối nó không nhất thiết là vì anh không quan tâm hay không muốn, mà có thể là vì anh quá xem trọng nó."
Hề Vi nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Chu Chỉ Ninh nói: "Trong lòng anh đã phóng đại ảnh hưởng của nó, nên mới từ chối nó. Nếu anh xem nhẹ thì liên hôn hay yêu đương cũng chỉ là chuyện nhỏ bình thường, bắt đầu và kết thúc một thoải mái, không đáng để bỏ công phản kháng, đúng không?"
Hề Vi mỉm cười: "Nói cũng có lý."
Mỗi người đều có logic sống riêng, Chu Chỉ Ninh có quan điểm của mình. Nhưng Hề Vi không cho rằng vấn đề của bản thân là quá coi trọng, y không tranh cãi, chỉ nói: "Nhưng tôi không như vậy, cô không hiểu tôi."
Chu Chỉ Ninh cười: "Tôi không hiểu anh, chỉ nói chút suy nghĩ của mình thôi, anh cứ nghe thử, không đồng ý cũng không sao."
Cô có vẻ rất rộng rãi, dù làm ăn không thành nhưng vẫn giữ nhân nghĩa, khiến người ta phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Đã nói đến nước này, e rằng vụ "làm ăn" này thật sự không thể thành công.
Trong xe bỗng im lặng, chỉ còn tiếng hệ thống định vị thông báo tình trạng giao thông. Chu Chỉ Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai.
Hề Vi đã đặt một nhà hàng riêng tư, đầu bếp siêu nổi tiếng ở thành phố Hải Kinh, ông chủ biết Hề Vi đến nên đã tự tay tiếp đãi, dặn bếp chuẩn bị món ăn trước rồi chờ y.
Chỉ còn mười phút nữa là đến nơi, Hề Vi đang tập trung lái xe, Chu Chỉ Ninh đột nhiên ngẩng đầu nói: "Hoàng Di vừa nhắn tin, muốn đến tìm tôi, chúng ta gọi cô ấy đến ăn cùng được chứ?"
"..."
Chu Chỉ Ninh đúng là đã ở nước ngoài quá lâu, ngay cả tin đồn về xích mích giữa nhà họ Hề và nhà họ Hoàng mà cũng không biết, hoặc có thể đã quên bẵng rồi.
Nhưng điều này cũng gián tiếp cho thấy cô Hoàng không lén kể chuyện này với cô, Hề Vi sao cũng được: "Được."
Chu Chỉ Ninh lập tức gửi định vị nhà hàng cho Hoàng Di, rồi nói với người bạn này: "Không giấu gì anh, lần này tôi về nước một là để gặp anh, hai là để gặp cô ấy."
Hề Vi ngạc nhiên, hiểu ra: "Hai người không phải bạn bình thường?"
"Tạm thời là vậy." Chu Chỉ Ninh cười bí ẩn: "Tôi đang cố gắng để trở nên không bình thường đây."
"Cô ta cũng cong à?"
"Không, nhưng tôi thích gái thẳng."
"..."
Hề Vi cạn lời, không biết nên nói gì. Chu Chỉ Ninh lại rất biết cách tìm chủ đề chung: "Anh biết không? Hoàng Di rất thích Chung Thận."
Vẻ mặt của Hề Vi hơi sượng: "Thích?"
"Có thể nói là, đánh giá cao?" Chu Chỉ Ninh đổi từ: "Cô ấy là đạo diễn mà, theo cách nói của cô ấy, không có đạo diễn nào không đánh giá cao diễn viên giỏi. Trước đây cô ấy đã phàn nàn với tôi, nói cô ấy có một bộ phim mời Chung Thận đóng chính —— kịch bản được trau chuốt kỹ lưỡng, đầu tư không ít, dàn diễn viên chính gần như đã định, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn thiếu vai chính, nhưng Hoàng Di ngỏ lời thì Chung Thận lại từ chối. Lý do là, cậu ta không muốn anh không vui."
"..."
Hề Vi lần đầu nghe: "Có chuyện này sao?"
"Đúng đấy, thế mà anh không biết à." Chu Chỉ Ninh lập tức bắt đầu hóng hớt: "Vì bên ngoài đồn đãi rằng chú Hoàng tuyển con rể, có lẽ cậu ta sợ anh hiểu lầm. Nếu cậu ta quan tâm đến anh như vậy, sao không nói với anh nhỉ? Các anh rốt cuộc là quan hệ gì?"
"Trước đây là bao nuôi, giờ là bạn." Hề Vi đánh trống lảng, trả lời rất hời hợt.
Chu Chỉ Ninh không tin: "Thật sao? Nhưng tôi nghe nói anh và cậu ta ở bên nhau hơn bảy năm rồi, chỉ riêng thời gian thôi cũng rất không bình thường, không có tình cảm thì không thể duy trì lâu vậy đâu nhỉ? Mối tình lâu nhất của tôi còn không quá bảy tháng."
"..."
Hề Vi không quen trò chuyện sâu sắc, nhưng Chu Chỉ Ninh thậm chí còn không che giấu chuyện muốn theo đuổi Hoàng Di, mối quan hệ với Chung Thận cũng không phải là điều không thể nói.
Có thể nói, nhưng lại không thể nói rõ trong dăm ba câu. Trên mặt Hề Vi toát lên vẻ phức tạp, đơn giản hoá: "Giữa tôi và em ấy từng có một hiểu lầm rất lớn, sau khi giải quyết hiểu lầm thì trở thành bạn."
"Cậu ta thích anh." Chu Chỉ Ninh nói chắc nịch.
Hề Vi không đáp, thái độ là ngầm thừa nhận.
Chu Chỉ Ninh đoán: "Anh từ chối cậu ta?"
"Vẫn chưa, tôi nói là sẽ suy nghĩ vài ngày."
Hề Vi không hề che giấu, Chu Chỉ Ninh cảm thấy biểu cảm của y có chút đáng để suy ngẫm, vì không có sự kiêu ngạo hay ngại ngùng của người được theo đuổi, thậm chí không có nổi một nụ cười, bình tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ y đang cố tình che giấu cảm xúc.
Nhưng Hề Vi vốn là một người bình tĩnh lãnh đạm, Chu Chỉ Ninh không thể nhìn thấu, không khỏi cảm thán: "Theo kinh nghiệm của tôi, tất cả sự từ chối không quyết đoán đều tương đương với sự đồng ý, ngụ ý của "suy nghĩ" là muốn vờn đối phương, mập mờ thêm mấy ngày. Đối với người khác tôi đều hiểu như vậy, nhưng khi áp dụng lên anh thì..."
"Tôi làm sao?"
"Khó nói." Chu Chỉ Ninh cười nói: "Tôi có một người bạn gái cũ từ rất lâu rồi, tính cách hơi giống anh, đến giờ tôi vẫn không biết cô ấy có thực sự thích tôi hay không."
Hề Vi: "..."
Cô lại hóng chuyện, hỏi Hề Vi: "Tôi rất tò mò, anh thật sự đang suy nghĩ sao? Suy nghĩ như thế nào?"
Câu hỏi này làm khó y rồi.
Xét theo nghĩa đen của "suy nghĩ", tư duy logic của Hề không hề nghĩ xem mình có nên chấp nhận Chung Thận hay không, y cũng không biết có điều gì để suy nghĩ —— không có vấn đề kinh tế, không cần hòa hợp cuộc sống, cũng đã hiểu về nhân phẩm và gia đình của nhau, cái gọi là suy nghĩ chỉ đơn giản là tạm thời gác lại, đồng ý hay không hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của y.
Hề Vi im lặng một lúc lâu, không muốn bàn về việc này với Chu Chỉ Ninh, liền chuyển chủ đề: "Chúng ta nên nói về cách hủy hôn ước đi."
"..." Chu Chỉ Ninh thở dài: "Được thôi, hợp tác coi trọng sự đồng thuận từ cả hai phía, anh từ chối vậy rồi, tôi cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng anh biết đó, tôi đâu có tiếng nói trong chuyện này, anh nói với tôi cũng vô dụng."
Hề Vi nói: "Sao lại vô dụng? Nếu chúng ta không muốn kết hôn, họ còn có thể ép buộc cả hai sao?"
Chu Chỉ Ninh "ôi" một tiếng: "Muốn tôi từ chối kết hôn với anh à? Tôi không dám đâu."
"..."
Không dám là giả, cô không muốn tự chuốc lấy rắc rối là thật.
Hề Vi không nói lời khách sáo vô ích, mà nói rất thực tế: "Coi như giúp tôi một việc. Đổi lại, tôi cũng làm giúp cô một việc, bất kỳ lĩnh vực nào, chỉ cần là việc tôi có thể làm."
Đã nói đến mức này, Chu Chỉ Ninh cũng chẳng khách sáo: "Thật ư? Để tôi nghĩ xem."
Để mà nghĩ thì cuộc sống của cô chẳng có mấy phiền muộn, nhưng giờ đúng lúc lại có một cái.
Lúc này, xe đã đến trước cửa nhà hàng, là một căn tứ hợp viện nằm trong một con hẻm. Chu Chỉ Ninh nhìn bảng hiệu, đột nhiên nói: "Hoàng Di mười phút nữa sẽ đến, anh có thể gọi Chung Thận đến luôn không?"
"..."
Hề Vi khó hiểu: "Gọi em ấy đến làm gì?"
"Để cùng bàn về bộ phim với đạo diễn Hoàng của chúng ta đó." Chu Chỉ Ninh chớp mắt: "Bộ phim của cô ấy mà Chung Thận không đóng, mãi vẫn không tìm được diễn viên phù hợp, cô ấy cứ lo lắng suốt."
Hề Vi hiểu ra: "Nhưng đây không phải việc mà tôi có thể quyết định, nhận vai hay không là chuyện của Chung Thận, chưa chắc em ấy đã muốn đến."
"Trước đấy cậu ta không nhận vai là vì anh còn gì, giờ anh thỏa hiêp, chắc cậu ta cũng không có ý kiến đâu. Mà nói lại thì hẹn cậu ta đến ăn một bữa cũng được mà? Bộ phim có thể từ từ bàn."
Chu Chỉ Ninh bất ngờ nhận ra, vẻ mặt trêu chọc: "Hề Vi, anh không vui thật hả? Bận tâm về Hoàng Di à?"
"..."
Cô nói như vậy, Hề Vi đương nhiên không bận tâm, liền lấy điện thoại gọi cho Chung Thận.
—— Vì thế, bữa tối đơn giản hai người ban đầu đã biến thành buổi tụ tập bốn người nửa quen nửa lạ.