Trước khi đi, hắn nhìn lại mấy lần, như muốn khắc Hề Vi vào tròng mắt, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, mới hoàn toàn rời đi.
Sau khi Chung Thận đi, trong nhà chỉ còn một mình Hề Vi. Ngôi nhà lạ lẫm bỗng trở nên trống trải, trên bệ cửa sổ không có lấy một chậu cây, thật sự rất đơn điệu.
Tuy nhiên, Hề Vi hiện tại không có tâm trí để nghiên cứu cách bài trí của căn phòng, y vừa cúp điện thoại với Phương Trữ thì lại có cuộc gọi mới đến từ WeChat —— một cấp dưới trong công ty tìm y.
Cấp dưới đương nhiên sẽ không bất lịch sự hỏi về chuyện nhà y, nhưng y khoát tay rời Hoa Vận, việc xử lý các dự án đang thực hiện dở dang sẽ như thế nào, là tạm dừng hay đổi người tiếp quản, cần trao đổi với y. Hơn nữa, với quy mô của tập đoàn Hoa Vận, những dự án mà Hề Vi trực tiếp phụ trách không phải là nhỏ, nếu y không ra mặt mà thay bằng một giám đốc điều hành bình thường chưa chắc có thể đàm phán thành công. Nếu bảo ba hoặc ông nội đi thương thảo thì lại gióng trống khua chiêng quá, đây cũng không phải là việc mà cấp dưới có thể sắp xếp được.
Tóm lại, cả gia đình thần tiên bọn họ choảng nhau khiến người bên dưới lâm vào thế khó, không biết phải làm sao cho phải.
Cuộc gọi kéo dài hơn 20 phút, đối phương cẩn thận lựa lời, sợ làm phật lòng y, trước tiên nói về tiến độ hiện tại, nhiệm vụ nào được giao cho người nào, sau đó khéo léo nhắc nhở y rằng theo kế hoạch ban đầu là ngày kia đã hẹn gặp người phụ trách của một bộ phận chính phủ để thảo luận hợp tác, hỏi y xem nên thực hiện theo kế hoạch hay tìm lý do để hoãn lại trước.
Câu hỏi này chẳng khác nào hỏi Hề Vi ngày mốt có quay lại công ty hay không.
Hề Vi đứng trước cửa sổ, chuyển điện thoại từ tay phải sang tay trái, buồn bực mở cửa sổ ra, cuối cùng trả lời: "Tôi sẽ trả lời cậu sau."
"..."
Trả lời cũng như không, thái độ của y giống như một con dao treo trên đầu đối phương và cũng treo trên đầu chính mình. Người trưởng thành không giống trẻ con, bỏ nhà đi là chuyện đơn giản, phủi mông cái là không cần phải lo lắng gì nữa.
Việc Hề Vi tạm dừng công việc sẽ gây tổn thất cho Hoa Vận, dù chỉ trì hoãn cũng sẽ có tổn thất, vả lại đó không chỉ là tổn thất về tài chính.
Nếu gác lại tình thân và trách nhiệm, chỉ nói về bản thân công việc thì đây là sự nghiệp suốt 10 năm của y, muốn từ bỏ không phải là chuyện dễ dàng. Ông nội y cũng hiểu rõ điều này nên càng chắc chắn rằng Hề Vi sẽ về nhà và nghe lời cưới vợ vì lợi ích chung giống như trước đó.
Hề Vi nhận ra mình đã đi đến một bước ngoặt. Mặc dù bước ngoặt này vốn không cần thiết, nhưng dường như nếu không đổi hướng một lần thì chẳng thể được gọi là số phận, cứ phải buộc y lột bỏ một lớp da, mới chịu cấp cho y tấm vé thông hành đến tương lai.
Cuộc gọi đã kết thúc từ lâu, Hề Vi bực bội nghịch điện thoại trong lúc đứng hóng gió trước cửa sổ.
Y bất chợt nghĩ về hôm qua khi cãi nhau với Hề Vận Thành, y nói có thể làm được bất cứ điều gì mình muốn, Chung Thận cũng nói hắn tin y sẽ làm được, vậy thì vấn đề là, y muốn làm gì?
Điều y giỏi nhất là quản lý, quản lý là một môn học sâu sắc, như lời Hề Vận Thành nói, giống như làm vua, không hề đơn giản như việc sử dụng quyền lực một cách ngu ngốc.
Y nhận được sự giáo dục của người thừa kế từ khi còn nhỏ, trở nên thành thạo môn học này và bản thân y cũng thích nó —— y bẩm sinh đã thích cảm giác nắm giữ mọi thứ trong tay, sắp xếp theo ý mình, bao năm qua tuy vất vả nhưng cũng hưởng thụ, thế nhưng nếu nói đó là lý tưởng cuộc sống thì lại có phần sáo rỗng.
Vậy lý tưởng là gì? Hề Vi sống đến hai mươi chín tuổi mới chậm chạp nghĩ đến điều mà những người khác vẫn nhắc đến mỗi ngày.
Có khả năng, khi ai đó có một điều muốn theo đuổi nhưng khó đạt được nên buộc phải phấn đấu suốt đời vì nó thì có thể gọi đó là lý tưởng. Lý tưởng của Hề Vi chết yểu ở bước này: y không có "khó đạt được". Vì thế, lý tưởng trở thành "kế hoạch", có thể thực hiện theo từng bước.
Cho nên, thế giới bên ngoài đối với y luôn không có gì quá sâu sắc, y như một du khách ghé thăm nhân gian, không thể hòa nhập với vật lộn gian khổ của chúng sinh, vì vậy điều duy nhất đáng để bảo vệ chỉ còn lại cái tôi.
Như vậy có sai không? Hề Vi ngẫm nghĩ thì thấy không sai. Nhưng điều tồi tệ là y cũng chỉ là người trần mắt thịt, huyết thống không thể cắt đứt không cho phép y trở thành một người hoàn toàn tự do, mâu thuẫn giữa y và gia đình cũng không đến mức cần phải cắt đứt quan hệ với ba mẹ. Chỉ là nó đúng lúc khiến y mắc kẹt ở trạng thái lưng chừng, không muốn thỏa hiệp với bên trái, cũng không đến mức phải cắt đứt với bên phải, mà thế thì còn tra tấn hơn cả hai cực trái phải.
Lo gì thì gặp nấy, Hề Vi yên ổn được một lát, điện thoại lại reo lên, là cuộc gọi từ ba. Tiếng rung kéo dài hơn chục giây, Hề Vi bấm tắt, tiếp tục đứng trước cửa sổ hóng gió.
Cho đến trưa, y không có tâm trạng ăn uống gì, nhưng vẫn có người rất lo lắng xem y có ăn hay không.
Khoảng 1 giờ, Chung Thận đột nhiên gửi tin nhắn: "Em gọi đồ ăn cho anh rồi." Sau đó hỏi, "Anh đang làm gì đó?"
Hề Vi vừa ngồi xuống ghế sô pha, ngẫu hứng đáp: "Suy ngẫm về cuộc đời."
Gửi xong, y mới hay Chung Thận đã thay ảnh đại diện WeChat, bấm mở ảnh thì thấy là một bàn tay buông thõng trước sách, nếu không nhầm thì đó là của y.
Chụp hồi nào nhỉ? Không giống hôm qua.
Trò chuyện với bàn tay của mình cứ lạ lùng làm sao, Hề Vi không nhịn được nói: "Đổi ảnh đại diện đi."
Chung Thận nói: "Em không dùng ảnh chính diện của anh, cả tay cũng không được ạ?"
Hề Vi gõ chữ cũng có thể phát ra hơi lạnh, lời ít ý nhiều: "Không được."
"..."
Chung Thận mất một lúc không trả lời, rồi đổi ảnh đại diện. Hề Vi bấm mở ảnh lần nữa thì thấy hắn đổi thành hai cái đầu to chụm vào nhau của bé Đen và bé Trắng, trông rất dễ thương.
Với tấm ảnh dễ thương ấy, giọng điệu của Chung Thận cũng có vẻ mềm mỏng hơn: "Hề Vi, anh có biết là chúng ta chưa bao giờ chụp ảnh chung không?" Nghe đáng thương vô cùng.
Hề Vi: "Chụp ảnh chung có ích gì?"
Chung Thận: "Kỷ niệm."
"..."
Trong bảy năm qua, họ có khoảnh khắc vui vẻ đặc biệt nào đáng để kỷ niệm không? Ít nhất từ góc nhìn của Chung Thận, có lẽ là không. Những điều không vui thì chẳng cần phải kỷ niệm.
Hề Vi không trả lời, Chung Thận không cần y trả lời vẫn có thể tự động tiếp tục chủ đề, nhắc lại câu hỏi trước đó: "Anh ngẫm ra gì chưa?"
Thực ra Hề Vi không muốn nói lắm, nhưng ngoại trừ Chung Thận thì không còn ai khác có thể tâm sự cùng y. Y không nhắc đến chuyện nhà rối ren của mình, mà hỏi lại Chung Thận: "Gần đây quan hệ của em với gia đình thế nào?"
Không ngờ y lại bất ngờ hỏi như vậy, Chung Thận gửi một meme chế từ ảnh của bé Trắng: Có một dấu chấm hỏi to đùng bên cái tai đang vểnh lên của chú chó, thể hiện sự thắc mắc dễ thương.
Chung Thận: "Đang quan tâm em à?"
Hề Vi: "..."
Hề Vi: "Em có thể nói chuyện như trước được không? Đừng gửi mấy thứ kỳ cục thế."
Chung Thận: "Trợ lý của em làm meme giúp đó, anh không thích hả?"
Nói xong, lại thuận tay gửi thêm một tấm khác, là ảnh ghép bé Đen đang rưng rưng.
"..."
Không phải là không thích, mà là không quen. Hề Vi nhìn những bức ảnh đó, hoàn toàn không biết chúng được Chung Thận chụp khi nào, trước đây cũng không để ý đến việc hắn đã âm thầm làm gì khi bị mình cho ra rìa.
Hề Vi không trả lời, Chung Thận liền ngoan ngoãn biết dừng đúng lúc: "Được rồi, không gửi nữa."
Sau đó, hắn nghiêm túc trả lời câu hỏi của y: "Gần đây em liên lạc với gia đình nhiều hơn, quan hệ cũng dịu lại một chút. Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
Hề Vi hỏi thẳng: "Ba mẹ em có biết em thích tôi không?"
Chung Thận: "Em gái em biết, nhưng mà hình như nó chưa nói."
Hề Vi: "Vậy em có nghĩ đến việc ba mẹ em rất có thể không sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?" Câu này có nghĩa khác về mặt cảm xúc, nên sau khi gõ xong y đã xoá đi và sửa "không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau" thành "không đồng ý với em".
Câu hỏi này khiến người ta căng thẳng, Chung Thận cân nhắc rồi trả lời: "Điều này có ảnh hưởng đến câu trả lời của anh dành cho em không?"
Hề Vi lại nói: "Tôi chỉ tò mò, nếu bây giờ tôi đồng ý ở bên nhau em, nhưng ba mẹ em kiên quyết phản đối, giống như ông tôi ép tôi kết hôn, thì em định sẽ làm gì?"