• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—— Trước khi bị ông nội đuổi khỏi nhà, Hề Vi thậm chí còn chưa kịp thay đồ.

Nếu câu "Em kiếm tiền nuôi anh nhé, được không?" vừa rồi của Chung Thận là ngòi nổ khiến Hề Vận Thành nổi giận, thì câu trả lời "Được thôi" của Hề Vi ngay sau đó đã châm lửa cho ngòi nổ ấy. Ấm trà sượt qua tai y: "xoảng" một tiếng vỡ toang, hai chú chó trong nhà hoảng sợ, sủa ầm ĩ, gây náo loạn bất chấp nỗ lực vỗ về của quản gia.

Hề Vận Thành ôm ngực, mặt mày xanh mét: "Cút! Có giỏi thì để nó nuôi đi! Cả đời đừng trở về nữa!"

Cãi vã như một cuộc đọ sức, ai hết hơi trước thì thua cả trận. Dù đầu óc đã ong ong, Hề Vi vẫn không chịu thua, y mặc đồ ngủ mà hiên ngang như mặc long bào, lập tức nhấc chân "cút", không quay đầu lại lấy một lần.

Quản gia phía sau phải lựa chọn giữa việc đuổi theo y và dỗ dành ông cụ, trước khi đóng cửa y nghe được một câu "Ngài bớt giận trước đã, đừng nói lẫy mà", Hề Vi sải bước qua cổng sân nhà, sắc mặt cũng chẳng khá hơn Hề Vận Thành là bao, nhưng Chung Thận vẫn nắm chặt cổ tay y, bị gió lạnh bên ngoài phả vào làm y khép vạt áo theo bản năng, đến lúc cảm thấy có lực cản, y mới dừng bước nhìn Chung Thận.

Bị y lườm, Chung Thận mới chậm chạp rút tay lại, động tác tiếp theo là cởi áo khoác khoác lên vai y.

"..." Núi lửa phun trào và nước biển sôi sục trong đầu Hề Vi bất chợt yên ắng, y hơi hé miệng nhưng không tìm được câu thích hợp.

Vừa rồi khi Chung Thận nói "Em kiếm tiền nuôi anh nhé, được không?", y đã đáp "Được thôi" quá nhanh, thay vì nói là trả lời Chung Thận, chẳng thà nói là trả lời Hề Vận Thành thì hơn, vậy nên y chưa kịp nghĩ kỹ xem câu trả lời của mình liệu có đúng đắn không, với cả câu đó của Chung Thận có ý nghĩa gì.

"Em..." Hề Vi cố ý kéo dài, nhằm cho đối phương thời gian giải thích.

Thế nhưng Chung Thận lại đánh trống lảng: "Tối qua em lái xe đến, về nhà em trước nhé?" Thái độ dò hỏi, nhìn lướt qua đồ ngủ và dép lê của y: "Thay đồ xong rồi nói tiếp."

Hề Vi gật đầu, lên xe cùng Chung Thận. Không khí lại chẳng vì hai người đột nhiên tìm được việc để làm mà trở lại bình thường, sự im lặng vô hình giữa ghế lái và ghế phụ dường như có thể làm người ta căng thẳng. Mãi sau Hề Vi mới nhận ra mình không mang theo điện thoại, còn áo khoác của Chung Thận vẫn khoác trên vai y, lục túi thì thấy điện thoại của hắn.

Dòng xe phía trước bắt đầu dày đặc, điều hướng bằng giọng nói nhắc nhở 200 mét nữa sẽ đến đường cao tốc, vậy mà Hề Vi lại trố mắt nhìn Chung Thận chạy huốt qua, hệ thống định vị tốt bụng thông báo "Đang thiết lập lại tuyến đường cho bạn", bầu không khí lập tức càng thêm im lặng.

Im lặng chẳng có gì lạ, nếu chỉ có thể miêu tả một người bằng hai chữ, Hề Vi nghĩ "im lặng" là từ dành cho Chung Thận.

Thế nhưng hôm nay, sự im lặng lại mang một cảm giác khác lạ, góc nghiêng của Chung Thận căng chặt, vẻ mặt dè dặt, thỉnh thoảng nhân cơ hội nhìn y qua gương chiếu hậu, trong ánh mắt dường như chứa đựng một sự thăm dò kín đáo.

Hề Vi không lên tiếng, đẩy những cảm xúc rối bời trong đầu sang một bên, dành không gian để suy ngẫm về hai lời nói của Chung Thận đêm qua và sáng nay. Nhưng chưa kịp nghĩ xong, điện thoại đã đột nhiên reo lên.

Điện thoại của y không mang theo, nên chắc chắn là của Chung Thận.

"Là ai gọi đấy?" Chung Thận hỏi trong khi đang lái xe.

Không có tên người gọi, chỉ là một dãy số dài, Hề Vi thấy quen quen: "Hình như là tìm tôi."

Y nhấn nút nghe, quả nhiên, đầu dây bên kia là giọng của cô Hề Oánh của y: "Chào cậu, nhờ cậu gọi Hề Vi nghe máy giúp nhé."

Hề Vi lên tiếng đáp: "Là cháu đây."

Hề Oánh lập tức bật cười: "Ây dô, chuyện gì đây? Nghe nói cậu cả nhà ta đào hôn bỏ nhà theo trai?"

"..." Hề Vi đau đầu: "Cô đã gọi đến điện thoại của Chung Thận rồi mà còn hỏi cháu à?"

"Vậy nghĩa là thật hả?"

"Đào hôn là thật, bỏ nhà theo trai là giả." Hề Vi nhìn Chung Thận, người nọ đang tập trung lái xe, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng, nhưng khóe môi lại mím chặt, tay nắm vô lăng, dùng thái độ tập trung hơn để ám chỉ mình không nghe thấy cuộc trò chuyện của y.

Cô đã cố tình gọi đến, đương nhiên không phải chỉ để chọc Hề Vi. Qua vài câu, cô liền vào thẳng vấn đề, khuyên y quay về: "Đừng bướng với ông nội cháu nữa, ông ấy đã luống tuổi rồi, sao phải làm căng với ông? Dù không muốn kết hôn, chúng ta vẫn còn cách khác để bàn bạc mà, đâu đến mức phải cắt đứt quan hệ, bộ không thấy ngốc à? Người ngoài lại chả cười cho."

Hề Vi nói: "Những lời này cô nên nói với ông ấy đi, cháu chỉ là người bị sắp đặt thôi."

"Vẫn còn nói lẫy." Hề Oánh thở dài: "Cô không rõ hai người cãi nhau ra sao, nhưng có thể đoán được phần nào. Tính ông cụ xưa giờ vậy đó, ông nói gì cháu cứ xem như gió thoảng bên tai là được, trong lòng ông vẫn thương cháu mà. Nếu giờ cháu về nhận lỗi đi, cô sẽ giúp cháu hòa giải vài câu, về chuyện hôn lễ thì chúng ta hoãn lại, coi như mỗi người lùi một bước, đợi cháu chuẩn bị tâm lý rồi sau này hẵng bàn lại..."

Cô còn chưa dứt lời, Hề Vi đã ngắt ngang: "Sau này cháu cũng không muốn bàn nữa. Cháu chỉ muốn tự mình đưa ra quyết định, đừng có điều khiển cháu mãi được không?"

Trong lòng y vẫn chưa nguôi giận, giọng điệu không kiên nhẫn, khiến Hề Oánh cũng hơi bực: "Sao cháu cứng đầu thế? Giữ thể diện thì có ích gì? Cháu có được lợi lộc gì đâu?"

"..."

Cô cực kỳ thông minh, luôn cân nhắc xem mình muốn gì và làm thế nào để có được nó, đặt "lợi ích" lên hàng đầu, chỉ cần có được "lợi ích" mà mình muốn thì có nhượng bộ ở những mặt khác thế nào cũng chẳng sao, thậm chí coi đó là "cái giá phải trả".

Ai cũng quen đánh giá người khác bằng lối nghĩ của riêng mình, lối nghĩ khác nhau không thể hiểu cho nhau, Hề Vi cũng không thể xây nổi một tòa Tháp Babel có thể phá vỡ các rào cản.

Y không muốn nghe lời khuyên vô nghĩa của cô nữa, bèn cúp máy, bỏ điện thoại lại vào túi.

Chung Thận đã lên cao tốc từ lối vào tiếp theo, chỉ còn 20 phút nữa là đến nơi. Xe lại chìm vào im lặng, không khí lại quay về như trước.

Lần này, Chung Thận lên tiếng trước, đột nhiên hỏi y: "Chúng ta có cần mua điện thoại trước không? Hay tìm cách quay về lấy?"

"Không muốn về, mua cái mới đi." Hề Vi nói: "Em cứ ghi sổ trước, lát nữa mua thêm vài bộ đồ, máy tính nữa, tôi sẽ trả lại em sau."

"..."

Khi nói, Hề Vi nhìn về phía Chung Thận, góc nghiêng nghiêm nghị trước mắt hơi cứng lại, như thể đã bị tổn thương nghiêm trọng, Chung Thận lặng thinh vài giây, nhưng xét theo tần suất rung động của yết hầu thì có vẻ hắn muốn nói gì đó.

Hề Vi không nhạy bén, nhưng cũng không chậm tiêu đến mức đó: "Em muốn nuôi tôi thật à?" Y hơi nghiêng về phía Chung Thận: "Tại sao?"

Trong nháy mắt, chứng "không nói nên lời" của Chung Thận lại tái phát, nhưng khác với sự kìm nén không thể nói ra trước đây, bây giờ dường như hắn muốn bày tỏ nhiều hơn, chỉ là vẫn khó bỏ được sự khép nép: "Em nói rồi mà, em sẽ ủng hộ anh. Dù là ủng hộ thế nào..."

Hề Vi không nghe hắn nói vòng vo, kiên trì hỏi: "Tại sao thế?"

"..."

Hề Vi tạo ra sức ép rất lớn khi nhìn chằm chằm vào một người, những ai có tâm lý kém có thể bị y chất vấn đến mức sụp đổ.

Đã từng xảy ra một sự việc tương tự.

Đó là rất lâu về trước, lâu đến mức Hề Vi còn chưa lạnh lùng như bây giờ, vì thế nên vẫn còn người dám lấy hết can đảm để tỏ tình với y.

Khi đó, y khoảng mười chín hoặc hai mươi tuổi. Đối phương là một nam bạn cùng trường đại học, lúc đó Hề Vi vẫn chưa xác định xu hướng tính dục của mình, nhưng đối phương như thể cảm nhận được điều gì đó từ y mà bị thu hút. Sau đó, vào một buổi chiều nọ, cậu ta cầm một bó hồng đến tỏ tình với Hề Vi.

Hôm đó, đương lúc hoàng hôn, y ngồi trên bậc thềm cao của sân bóng uống nước, đối phương đứng thấp hơn hai bậc, giơ bó hoa trước mặt y, căng thẳng thốt lên lời thoại sến sẩm như "Tớ thích cậu": "Tớ rất thích cậu": "Tớ thường xuyên mơ thấy cậu" cùng với mấy câu tỏ tình chân thành lộn xộn, Hề Vi hỏi lại: "Cậu thích tôi ở điểm nào?"

Đối phương đang chìm đắm trong cảm xúc say mê, lẩm bẩm một mình, không ngờ y sẽ hỏi chen vào, thế là ngớ người ra. Nhưng câu hỏi này không khó trả lời, ngay lập tức nói một loạt lý do xoay quanh ý "cậu cái gì cũng tốt".

Hề Vi không rung động, lại hỏi tiếp: "Nói điều gì đáng tin đi, cậu thích tôi ở điểm nào?"

"..."

Những lý do như "đẹp trai": "tốt tính": "có năng lực" "tính cách thu hút" đều đã nói ra, nhưng người tỏ tình không nghĩ ra từ nào mới. Hề Vi lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng, như đang kiểm tra: "Cậu không biết cậu thích tôi ở điểm gì sao?"

—— Cuối cùng người nọ cũng không thể trả lời, lời tỏ tình kết thúc bằng lời xin lỗi.

Người đó bị ba câu hỏi của Hề Vi tra tấn đến mức tự nghi ngờ bản thân, để lại một câu "Xin lỗi cậu, tớ chưa suy nghĩ kỹ càng, làm phiền cậu rồi", sau đó rời đi với đôi mắt đỏ bừng, tay chân bủn rủn.

Theo lý thuyết, chuyện nhỏ nhặt này không đáng để nhớ, nhưng khi Hề Vi hỏi Chung Thận "Tại sao" lần thứ ba, hình ảnh của nhiều năm trước bất chợt hiện ra, dáng vẻ của người tỏ tình ngày ấy đã phai nhạt từ lâu, nhưng vẻ lo lắng thì lại y hệt Chung Thận trước mặt.

"Chúng ta là bạn..." Chung Thận nói ra một lý do sứt sẹo: "Giúp anh khi anh gặp vấn đề là điều đương nhiên, hơn nữa trước đây anh đã cho em rất nhiều thứ, mua di động, máy tính, quần áo... cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Hề Vi dựa vào ghế của mình: "Chỉ vậy thôi à?"

Chung Thận ngừng lại, trông như muốn nói "phải", nhưng lại không cam lòng khi nói vậy, hai loại cảm xúc giằng co, khóe mắt lướt nhìn khuôn mặt Hề Vi vài lần, tìm kiếm một ám hiệu kín đáo có thể ảnh hưởng đến câu trả lời của hắn.

Hề Vi lại nói: "Trước đây những gì tôi cho em không phải là quà, mà là phần thù lao em xứng đáng được nhận khi ở bên tôi. Em không nợ tôi gì cả." Ánh mắt sắc bén của y thiêu đốt khuôn mặt Chung Thận, giọng điệu rất giống đã biết mà còn hỏi: "Hơn nữa tôi không thích nợ ơn người khác, nếu bây giờ tôi nhận đồ của em mà em không ghi sổ, cũng không muốn trả công, vậy thì em muốn gì đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK