—— Nếu tính những người như Hạ Dập là bạn thì y có không ít bạn bè, nhưng nếu không tính thì y chẳng có ai.
Thân phận bạn bè thật sự rất vi diệu, bạn tâm giao là bạn, bạn xã giao cũng là bạn. Có những người bạn không giấu nhau điều chi, nhưng cũng có những người chỉ thả like trên mạng xã hội, giữa họ không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì với nhau, khi xa cách cũng không cần chào hỏi, không liên lạc nữa là xong.
Còn Hề Vi và Chung Thận thuộc loại nào trong số đó? Có lẽ chẳng thuộc loại nào cả.
Trước khi đến bệnh viện, Hề Vi không nghĩ đến việc sẽ nói gì với Chung Thận, sau khi nói những lời đó một cách tự nhiên, trong lòng y cũng có chút chấn động khó tả.
Khoảng một tháng trước, ngày đầu tiên của năm 2024, Chung Thận đưa y về nhà đón tết. Hôm đó, đối mặt với sự thúc giục kết hôn của gia đình, lời nhắc nhở lặp đi lặp lại của ông nội về việc phải lo xa, khiến tâm trạng của Hề Vi trở nên bực bội, buộc phải lên kế hoạch cho tương lai, cân nhắc xem liệu có nên thiết lập một mối quan hệ hôn nhân mới hay không, đồng thời xem xét lại các mối quan hệ cũ.
Ngày hôm đó, Chung Thận đã kiên nhẫn đợi y ở bên ngoài, sau đó, họ cùng nhau băng qua ráng chiều nơi chân trời và sương mù đêm lất phất để đến nhà Chung Thận, ăn một bữa cơm gia đình.
Một ngày bình thường, con người bình thường, giống như vầng trăng đã nhiều năm vẫn bình thường trên bầu trời, dưới tâm trạng đặc biệt của Hề Vi, bỗng nhiên trở nên không bình thường, lần đầu tiên y cảm thấy, không gì bằng người cũ. Y muốn dành nhiều kiên nhẫn hơn cho Chung Thận, để mối quan hệ của họ tiến xa hơn, trở nên đẹp ý hơn.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới nảy ra, tựa như một người vừa đi đến ngã ba đường, chưa nghĩ ra sẽ đi đâu tiếp theo thì đã bị gián đoạn bởi một loạt sự việc bất ngờ.
Cho đến hôm nay, mọi việc tạm thời kết thúc, y và Chung Thận quanh đi quẩn lại, có vẻ như lại quay về ngã ba đó. Nhưng khi đó, điều mà trong tiềm thức y muốn là một mối quan hệ đẹp ý, điều này có bao gồm việc làm bạn không?
... Cứ coi như là bao gồm đi.
Hề Vi không quá thích quay lại ngẫm nghĩ về những suy nghĩ trước đây của mình, mà cũng không cần thiết. Mỗi tâm trạng đặc biệt đều không thể tái hiện, y sẽ không nhận được chai nước ngọt của năm 16 tuổi một lần nữa, cũng chẳng thể quay lại ngày đầu tiên của năm 2024.
Y ở lại bệnh viện hai tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nhiều với Chung Thận. Những lời vừa rồi Chung Thận nói với y, dường như đã được chuẩn bị từ trước. Sau khi hết bản nháp, hắn lại trở nên ít nói, chỉ biết dùng đôi mắt im lặng nhìn y, vài phút trôi qua mà không nói câu nào. Nhưng có vẻ Chung Thận rất thích nghe y nói, dù vậy Hề Vi cũng không biết nói gì nữa, chẳng lẽ lại lôi Kinh Thánh ra và đọc một đoạn cho Chung Thận?
Trước khi đi, Hề Vi nói: "Tôi có việc phải đi trước. Nếu em muốn tâm sự, có thể tìm tôi."
Chung Thận gật đầu, nhìn y cài áo khoác đi đến cửa phòng bệnh, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Anh và Quý Tinh Văn, vẫn ở bên nhau sao?"
"Chia tay rồi." Hề Vi quay lại nhìn Chung Thận một cái, hời hợt đáp.
Chung Thận do dự: "Vậy sau này anh sẽ..."
Hề Vi hiểu ý hắn, là đang hỏi mình sau này còn tìm người khác nữa không.
"Còn tùy tình hình..." Hề Vi trả lời thẳng thắn: "Tạm thời không nghĩ đến chuyện này, để sau tính."
Chung Thận không bình luận gì về điều này, cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn y rời đi.
**
Những ngày cuối cùng của tháng 1 trôi qua nhanh chóng, thời gian đã bước sang tháng 2, cận kề Tết Nguyên đán, Hề Vi bận rộn hơn bình thường, ngay cả giờ tan làm cũng không ổn định.
Tuy nói y đã phá lệ tự sắp xếp cho mình công việc cố vấn tâm lý cho Chung Thận, nhưng thực sự thời gian dành cho Chung Thận cũng chẳng nhiều nhặn lắm.
Y không thể ngày nào cũng đến bệnh viện nên chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, nhưng trớ trêu thay Chung Thận lại bị thương ở tay, gõ chữ thì không tiện, gửi voice thì nói chậm rì càng bất tiện hơn. Chỉ có một lần, Chung Thận gọi cho y.
Là đêm ngày 2 tháng 2, Hề Vi vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy điện thoại reo. Y hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên của Chung Thận.
"Alo?"
"Là em." Chung Thận thấp giọng nói: "Làm phiền anh ạ?"
"Không có, vẫn chưa ngủ." Hề Vi dựa vào đầu giường, áp điện thoại vào tai phải. Trong cuộc gọi có một khoảng im lặng ngắn ngủi, y nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi của Chung Thận, chủ động hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"
Nếu không phải muốn tìm sự an ủi thì chẳng cần phải gọi cho y.
Nhưng hắn lại nói: "Không phải."
"Ờ, vậy em có chuyện gì?" Hề Vi thấy hơi buồn ngủ, nên lơ đễnh đáp. Nhưng Chung Thận lại không trả lời, giống như lúc gặp mặt, câu trước và câu sau luôn cách nhau vài giây, không biết là đang cho bản thân thời gian để điều chỉnh cảm xúc, hay là để sắp xếp lại câu từ.
Biểu hiện này rõ ràng là không bình thường, vấn đề tâm lý của hắn rất nghiêm trọng. Hề Vi tỉnh táo hơn một chút: "Em nói đi, không nói là tôi ngủ đấy nhé."
Hơi thở của Chung Thận hơi nặng nề hơn, dè dặt nói: "Chỉ hơi chán thôi ạ."
"..."
Nằm viện đúng là chán thật, Hề Vi hỏi: "Bác sĩ có nói khi nào em được xuất viện không?"
"Chắc là cuối tháng hai." Chung Thận nói: "Chỉ là nghỉ ngơi thôi, về sớm cũng được."
Tổn thương gân cốt không giống những bệnh khác, xuất viện sớm cũng không thích hợp vận động. Nhưng trước đó Đường Du đã nói Chung Thận không quan tâm khi nào mình sẽ xuất viện, giờ lại thấy chán, thế có phải là trạng thái tinh thần đã khá hơn chút rồi không?
"Lần sau khi nào... anh đến?" Chung Thận ấp ủ hồi lâu, như thể khó mà mở lời: "Nếu bận quá thì cứ làm việc trước đã."
Nửa câu sau không nói rõ ra chắc là "không cần quan tâm đến em" gì đó.
Hề Vi nói thẳng: "Đúng là rất bận, không thể dành ra thời gian dài được." Y đâu thể chỉ đến bệnh viện gặp Chung Thận, nói mới được vài câu đã ra về. Như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Ò." Chung Thận tỏ vẻ thấu hiểu, giọng còn thấp hơn vừa nãy: "Anh nghỉ ngơi trước đi, em không làm phiền nữa."
"..."
Cuộc gọi kết thúc, Hề Vi đặt điện thoại xuống, nằm xuống, mơ hồ cảm thấy mối quan hệ của họ không được ổn lắm.
Nhưng bảo Hề Vi - người chưa bao giờ kết bạn nghiêm túc – duy trì một tình bạn nghiêm túc thì không thực tế chút nào. Y cũng không biết tình bạn nên như thế nào mới ổn.
Y đã quen sống theo cách của mình, chỉ thích nhận hoặc cho đi từ một phía. Bất kỳ loại tình cảm nào cần phải cùng người khác xây dựng, y đều không hiểu và không giỏi.
Thôi vậy. Hề Vi nghĩ thầm, dù sao thì cũng chỉ là một câu "thuận theo tự nhiên". Rõ ràng Chung Thận cũng chẳng có bạn bè, tính cách của họ khác nhau một trời một vực, cuối cùng lại trăm sông đổ về một biển, trở thành đồng loại duy nhất có thể tâm sự với nhau.
—— Nếu như đây được coi là tâm sự.
**
Trước kỳ nghỉ tết không chỉ phải bận rộn công việc, mà trong nhà Hề Vi cũng có hàng tá việc phải lo.
Y vừa về nhà, chủ đề đầu tiên luôn là hỏi y khi nào đồng ý kết hôn, đối tượng được sắp xếp liên hôn với y vẫn đang chờ tin từ y.
Hề Vi trả lời qua loa vài câu, không ngờ ông nội lại từ đâu biết được chuyện Chung Thận bị thương, còn hỏi y: "Bồ của cháu xảy ra chuyện gì? Nghe nói gặp tai nạn rơi xuống nước à? Chắc không liên quan đến cháu đâu nhỉ?"
"..." Hề Vi không biết giải thích thế nào, đành đáp cho có lệ: "Chuyện dài lắm, đừng nhắc đến nữa."
Hề Vận Thành không vui: "Cái này cũng không nói, cái kia cũng không nói, cháu muốn nói gì đây?"
Hề Vi nổi đóa lên: "Những gì cháu muốn nói thì ông lại không thích nghe, ông cứ mặc xác cháu đi, đừng quan tâm nữa."
Ông cụ mặt mày tái xanh, quăng đũa: "Thời gian ông cho mày đủ nhiều rồi đó! Dù thế nào đi nữa, trong vòng một tháng phải quyết định chuyện cưới xin cho ông!"
"..."
Ba mẹ Hề Vi không nói được câu nào, cô thì nhìn y bằng ánh mắt đồng cảm, dùng biểu cảm ám chỉ y: "Thấy chưa, sớm muộn gì cháu cũng phải tìm một người chung sống tạm bợ qua ngày thôi."
Hề Vi bất mãn, vậy là lại không ăn no. Không nhớ bắt đầu từ khi nào, mỗi lần về nhà y đều không thể ăn no, vì thế nhà cũng mất đi cái cảm giác của gia đình, thay vào đó lại giống một nơi phiền phức hơn.
Gần đây phiền phức quá nhiều. Trên đường lái xe trở lại hồ Minh, Hề Vi đột nhiên cảm thấy, bất kể là chuyện công hay chuyện tư, trong nhà hay ngoài ngõ, dường như không có gì suôn sẻ.
—— Tết Nguyên đán cứ thế trôi qua trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Trong khoảng thời gian đó, Hề Vi đến bệnh viện hai lần.
Lần đầu là sau khi vừa cãi nhau với gia đình, không có chỗ để xả giận —— có lẽ do thói quen cũ mỗi khi không vui sẽ trút giận lên Chung Thận, y không thông báo trước, bất ngờ đến bệnh viện rồi xụ mặt ngồi xuống bên giường bệnh của Chung Thận, không nói tiếng nào, chỉ ngồi như thế.
Chung Thận có chút bất an: "Anh sao vậy?"
Hề Vi nói: "Không sao, tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát."
"..." Y không muốn nói, Chung Thận cũng không tiện hỏi, cứ thế giằng co trong yên lặng đến khi y rời đi mà cả hai vẫn không nói với nhau câu nào.
Lần thứ hai là ngày mùng một tết, y mang chút đồ ăn đến cho Chung Thận. Ai đón tết trong bệnh viện tâm trạng cũng sẽ không vui vẻ gì, nhưng Hề Vi trải qua tết trong không khí náo nhiệt ở nhà, tâm trạng cũng chẳng tốt hơn Chung Thận là bao.
Hắn sắp được xuất viện, thạch cao trên cánh tay đã tháo ra, có thể thoải mái chơi điện thoại và đọc một số sách.
Khi Hề Vi đến, hắn đang lật đọc cuốn tiểu thuyết mà lần trước Hề Vi tặng, cửa sổ phòng bệnh hé mở, cơn gió nửa lạnh từ từ thổi vào, một bó hoa ly tươi rói được cắm trong bình, là điểm nhấn duy nhất trong không gian tẻ nhạt.
Hề Vi bước vào, cởi cúc cổ áo khoác, trên gương mặt lạnh lùng phủ một lớp sương lạnh, theo thói quen ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn Chung Thận một cái.
Dĩ nhiên y không nói ra mấy lời khách sáo như "Chúc mừng năm mới", cũng không có tâm trạng đó, thậm chí còn không cho Chung Thận cơ hội để chào hỏi đã đi thẳng vào vấn đề, tuyên bố gây sốc: "Có lẽ tôi sắp kết hôn rồi."
Chung Thận sững sờ, biểu cảm như không theo kịp cuộc trò chuyện, cuốn sách tuột khỏi tay hắn: "... Gì cơ?"