• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của bác sĩ và y tá khiến tiếng ồn ở cửa lập tức im bặt, dựa vào phản ứng của y tá, có lẽ là trong lúc không tỉnh táo Chung Thận đã gọi tên Hề Vi, cô tưởng Hề Vi là người nhà nên nói với mọi người: "Người nhà đến đây ký tên đi."

Việc này Hề Vi không ký được, ba mẹ Chung Thận và em gái cùng chen lên trước, hoảng hồn hoảng vía hỏi: "Kí cái gì thế?"

Thời gian gấp rút, bác sĩ vội nói: "Bệnh nhân rơi từ trên cao xuống nước dẫn đến tổn thương nội tạng, chủ yếu là vỡ lá lách, phải cắt bỏ một phần, người nhà ký tên vào giấy đồng ý đi."

"..."

Vừa nghe đến từ "cắt bỏ", mẹ Chung Thận suýt nữa ngất đi, ba hắn hoảng hốt nói: "Cắt bỏ thì sẽ ra sao?"

Giờ không phải lúc giải thích chi tiết, bác sĩ nhấn mạnh: "Chỉ cắt bỏ một phần lá lách, nếu phẫu thuật thành công có thể duy trì chức năng bình thường của lá lách của người bệnh, nhìn chung sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, nhưng phẫu thuật luôn có rủi ro, việc hồi phục sau đó cũng tùy vào từng người..."

Người nằm trên bàn phẫu thuật cần được cứu chữa, dù có rủi ro cũng không thể không đồng ý. Ba Chung Thận run rẩy ký tên, ngay sau đó cửa phòng cấp cứu lại đóng lại, quá trình cứu chữa tiếp tục. Rạng sáng hành lang bệnh viện lặng im như tờ, phải rất lâu sau mới vang lên tiếng khóc kìm nén, không ai lên tiếng.

Người đàn ông vừa mắng Hề Vi trong nháy mắt như già đi mười tuổi, chậm rãi ngồi xuống ghế bên tường, úp mặt vào hai tay.

Hề Vi đứng cách đó vài bước nhìn ông, sau một thoáng im lặng, y chợt nghĩ đến mình còn chưa biết tên của ba Chung Thận là gì. Ngần ấy năm, Chung Thận chưa từng nhắc, còn y chẳng bao giờ chủ động hỏi, quan hệ của họ không thân đến mức đó.

Hề Vi đột nhiên cảm thấy, khoảng cách giữa người với người thật kỳ lạ. Trước đây, y không nghĩ mình thân với Chung Thận, nhưng cũng chẳng cảm thấy có khoảng cách. Đêm nay, biến cố bất ngờ xảy ra, y như đang trong một cơn ác mộng chưa tỉnh, hồn bay đến bệnh viện, không còn là sự tồn tại có thể chi phối mọi thứ của Chung Thận, mà chỉ là kẻ xa lạ không thể ký vào giấy đồng ý phẫu thuật cho hắn, thậm chí còn không biết tên ba mẹ Chung Thận.

Vậy mà họ đã biết nhau được bảy năm.

Cuộc đời Hề Vi chỉ trải qua bốn lần bảy năm, ngoài người thân, Chung Thận là người ở bên cạnh y lâu nhất.

"..." Hề Vi đứng dựa vào tường, suy nghĩ rối bời cứ lên rồi lại xuống.

Y vẫn chưa thể suy nghĩ quá nhiều, ngoài những cảnh phim, trong đầu tràn ngập những hình ảnh rời rạc, của quá khứ, của đêm nay, Chung Thận ở các thời kỳ khác nhau đều rơi xuống cầu, cơ thể tạo nên cơn sóng khổng lồ, cuối cùng lại ngã lên người y, nước mắt giàn dụa nói: "Hề Vi, em..."

Sau "em" là gì, Chung Thận không nói.

Biểu cảm đó có vẻ rất quen thuộc. Trước mặt y, dường như Chung Thận lúc nào cũng có ánh mắt sâu thẳm đó, giọng điệu khó hiểu, dù không nói ra nhưng cảm xúc vẫn cuộn trào dưới mặt nước, rõ như ban ngày.

Luôn là vậy, lẽ ra Hề Vi phải nhận ra từ lâu, nhưng y lại không hề nhận ra.

Giống như một câu hỏi khác, vài ngày trước, tại sao Chung Niệm lại chỉ trích mình là kẻ ép bức người khác, đáng lẽ y nên suy nghĩ sâu hơn, nhưng trong tiềm thức y lại cho rằng Chung Niệm là một đứa trẻ vị thành niên, không hiểu chuyện, nói năng lung tung, nếu có trách thì chỉ có thể trách Chung Thận dắt mũi nó.

Nhưng hôm nay...

"Đều do mày ép nó làm những chuyện ghê tởm đó, ép nó phát điên rồi!"

Mọi suy nghĩ đột ngột dừng lại, Hề Vi ngẩng đầu, người đàn ông trung niên ngồi đối diện dường như cảm nhận được, vừa chạm mắt với y, ông liền trừng mắt giận dữ nói: "Mày lại muốn làm gì nữa!?"

Hề Vi hỏi: "Tôi ép cậu ấy khi nào?"

Đối phương nghẹn lời, không ngờ y lại thẳng thắn như vậy, tính nóng không kìm được, lập tức muốn đứng dậy lý luận, nhưng bị vợ kéo lại.

"Thôi đi." Mẹ Chung Thận nức nở nói: "Chuyện đã qua bao năm rồi, chúng tôi cũng quen từ lâu, nào có có sức để ghi hận cậu ngày này qua tháng nọ chứ?"

"..."

"Giờ chúng tôi chỉ muốn sống yên ổn, nếu không phải dạo trước chuyện kia của Chung Thận... đột nhiên lên hot search thì đã không sốt sắng đến vậy. Nói đến cùng, chúng tôi chỉ mong cậu có thể buông tha cho nó, để nó trở về môi trường bình thường mà làm việc, kiếm tiền bằng công sức của mình, làm người không cần trốn tránh nữa. Còn những chuyện khác..."

Bà nhấn mạnh: "Chúng tôi không muốn gây chuyện với cậu, cũng không dám."

Bà hạ giọng: "Cậu Hề à, coi như tôi là mẹ của nó mà cầu xin cậu, cậu buông tha cho nó đi, cũng buông tha cả nhà chúng tôi, được không? Chúng tôi có làm gì sai đâu, sao lại xui xẻo đến mức này, trước đây bị thư ký của cậu chỉ mặt bắt ép làm nhục, giờ còn ép con trai tôi nhảy sông vì chuyện này..."

Nói được một nửa, mặt bà đã giàn giụa nước mắt, tự mình suy sụp: "Tôi biết mà, thằng Thận không phải người tham tiền, nó không nghe điện thoại của chúng tôi là có lý do riêng, nó bận rộn với mệt mỏi biết nhường nào, người của công chúng ai mà không áp lực? Còn phải gặp cả bác sĩ tâm lý..."

Bà quay đầu nói với chồng mình: "Cũng tại ông, mỗi lần nó về nhà là ông cau có, không tìm được cách mà chỉ biết giục nó chia tay, nếu có thể thì nó đã chia tay từ lâu rồi, cần gì đến lượt ông giục! Giờ thì hay rồi, nó không chịu nổi nữa rồi... Rốt cuộc ông vì con hay là vì bản thân mình hả?!"

"Lại trách tôi, mọi chuyện đều là lỗi của tôi à?" Ba Chung Thận phất tay, quay đi: "Tôi không muốn gây với bà ở đây!"

"..."

Bên trong cánh cửa, ca phẫu thuật vẫn đang diễn ra, bên ngoài, mẹ con nhà họ Chung ôm nhau khóc, người cha quay lưng về phía Chung Niệm, tóc mai đã điểm bạc.

Đến lúc này, dù Hề Vi mù mờ hơn nữa cũng đã nghe hiểu, lồng ngực bỗng lạnh toát.

... Thì ra Chung Thận bị ép buộc?

Từ đầu đến cuối, em ấy đều không hề tự nguyện ư?

Là thư ký của y "bắt ép làm nhục", ép Chung Thận bị bao nuôi, mọi người trong nhà đều biết rõ và không đồng ý, nhưng họ không dám, cũng không thể phản kháng.

Hề Vi nhớ lại tên của thư ký bảy năm trước, nhưng không nhớ ra. Theo bản năng, y định nói "Tôi không biết", không phải y ra lệnh cho thư ký làm vậy, nhưng lời biện bạch này quá yếu ớt, thà không nói còn hơn.

Những nghi vấn trong quá khứ lên trong đầu y và được giải đáp chỉ trong một đêm.

Ví dụ như, lần đầu gặp nhau trong mưa bảy năm trước, tại sao Chung Thận lại có vẻ như vừa khóc xong; lần đầu họ qua đêm với nhau, tại sao Chung Thận lại kháng cự và miễn cưỡng; sau đó y không tìm Chung Thận, Chung Thận cũng không chủ động tìm y, lúc nào cũng không nhiệt tình...

Cho đến tận hôm nay, Chung Thận cũng chưa một lần thật sự nhiệt tình với y.

Chẳng trách Chung Niệm nói y ép bức người khác.

"..." Hề Vi bỗng có chút hoảng loạn, im lặng hồi lâu, sau đó không nhịn được nói: "Xin lỗi, có lẽ có chút hiểu lầm, tôi sẽ làm rõ chuyện này."

Ba Chung Thận ngẩng đầu nhìn y, dường như cũng nhận ra rằng vẻ "vô tội" không giống giả vờ. Nhưng nếu trong câu chuyện này chỉ có một người vô tội, thì dù thế nào cũng không thể là Hề Vi.

"Đây là vấn đề của tôi, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích." Hề Vi khẽ nói: "Xin lỗi, mong mọi người..."

Y nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, cổ họng nghẹn lại: "Đừng quá đau buồn."

**

Sáng ngày 13, khi Chung Thận được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, mấy người bên ngoài đã chờ đến thẫn thờ.

Hắn nằm trên chiếc giường bệnh di động, khắp người quấn đầy băng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, hắn vẫn hôn mê.

Vừa trông thấy hắn, đôi mắt gần như khô khốc của mẹ hắn lại trào nước mắt, lao đến cạnh giường nhưng bị bác sĩ ngăn lại.

Trên đường đến phòng bệnh, bác sĩ giải thích các vấn đề sau phẫu thuật và một số thủ tục cần phải làm. Khi Hề Vi đứng dậy từ bên tường, đôi chân cứng đờ không trụ nổi, Phương Trữ vội vàng đỡ y, theo ánh mắt của y nhìn vào đám đông, Chung Thận bị vây quanh và đi xa dần.

"Cậu không qua đó ạ?" Phương Trữ nhỏ giọng hỏi.

Hề Vi thức trắng đêm, sắc mặt vô cùng kém, bảo "thôi": "Cậu ấy chưa chắc đã muốn gặp tôi."

"..." Phương Trữ thận trọng im lặng một lúc, sau đó an ủi y: "Chuyện có lẽ không hoàn toàn như họ nói, cho dù có thì cậu cũng không làm sai gì cả, đều là hiểu lầm."

Mỗi người đều có lập trường riêng, Phương Trữ chắc chắn đứng về phía y. Nhưng bất kể lập trường thế nào, chuyện cũng đã xảy ra rồi, quá khứ ra sao tạm thời không bàn đến, điều quan trọng là sau này phải làm sao.

Hề Vi không đáp, theo thói quen chỉnh lại tay áo rồi bước ra ngoài.

Tối qua trên đường đến bệnh viện, y đã lờ mờ cảm thấy mình đoán được gì đó.

Những lời nói mập mờ của Chung Thận, bài thơ cố ý đọc cho y nghe, nụ hôn chia tay cuối cùng trước khi rời đi...

Nhưng bây giờ nghĩ lại.

"Hề Vi, em..."

Câu nói chưa kịp thốt ra của Chung Thận, dù đáp án sau chữ "em" là gì thì cũng không thể là câu mà y đoán trong lòng, mà giống một câu khác hơn, chắc là "em hận anh" chăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK