Người nọ tên Chu Chỉ Ninh, con gái của một tỷ phú từ một tỉnh kinh tế lớn, là con thứ ba trong nhà, học đại học ở nước ngoài và hiện đang theo học tiến sĩ tại London. Xu hướng tình dục của cô là nữ, tính cách hoạt bát hướng ngoại, trong chuyện tình cảm thì tương đối ngẫu hứng, thường xuyên đổi người yêu —— đó là ấn tượng tổng thể của Hề Vi về cô nàng.
Khi đó, Hề Vi đi London không có ý định gặp cô, nhưng cô Chu lại tích cực phối hợp với hôn nhân hình thức, chủ động hẹn gặp y, sau đó bất ngờ là hai người nói chuyện khá hợp cạ. Nếu không tính đến việc liên hôn, chỉ riêng đánh giá về cô, Hề Vi cảm thấy cô rất thú vị, là một người bạn thỉnh thoảng có thể nhấn like trên WeChat.
Theo như y biết, Chu Chỉ Ninh là một người rất giỏi lá mặt lá trái. Ví dụ, Hề Vi biết cô ngầm muốn làm gì thì sẽ làm đó, chơi rất thoáng, nhưng người nhà cô hoàn toàn không biết gì, Hề Vận Thành cũng cho rằng cô là một cô gái ngoan ngoãn, chu đáo.
Về việc liên hôn, cô nói Hề Vi: "Cần gì phải chống đối bọn họ? Cưới thì cưới thôi, chả sao."
Khi Hề Vi hỏi cô liên hôn có lợi ích gì, cô nói thẳng: "Chỉ cần nghe lời gia đình, tôi sẽ được chia nhiều tiền hơn."
Một lý do rất đơn giản, khiến người ta không biết nói gì.
Còn về lý do tại sao cô bất ngờ trở về nước thì Hề Vi cũng không rõ. Trong thời điểm đặc biệt này, rất có thể liên quan đến ông nội của y. Giống như một thương vụ đang đến giai đoạn quan trọng, hai bên làm ăn nên gặp mặt trực tiếp để bàn bạc, cô được giao nhiệm vụ đến khuyên Hề Vi.
Sau khi nhận được thông báo, Hề Vi không có ý định gặp mặt. Trong nhà mình còn chưa bàn xong, thì có gì để nói với đối phương?
Nhưng không ngờ, Chu Chỉ Ninh vừa hạ cánh đã gửi WeChat cho y ngay, đùa rằng: "Đã lâu không gặp, Hề Vi. Nhà hàng nào ở Hải Kinh ngon? Phiền chủ nhà mời khách nhé."
"..."
Vì phép lịch sự và để đáp lại cô đã đãi khách ở London, Hề Vi không thể từ chối, nên đành đích thân ra sân bay đón Chu Chỉ Ninh, dẫn cô đi ăn.
Khi ra ngoài, trời đã hơi tối, xe của Hề Vi không có bên cạnh nên chỉ có thể mượn xe của Chung Thận để lái cho tiện.
Lúc này Chung Thận đã tan làm và đang trên đường về nhà. Hề Vi gửi WeChat báo cho hắn: "Tôi ra sân bay đón một người, lái xe em nhé."
Sự chú ý Chung Thận không ở trên chiếc xe: "Người nào mà anh phải tự mình đi đón?"
Hề Vi không định nói chi tiết, nhưng cũng không cần phải giấu diếm: "Đối tượng liên hôn của tôi, Chu Chỉ Ninh."
"..."
Hề Vi đột nhiên đi gặp đối tượng liên hôn, khiến người khác không khỏi lo lắng. Biết y lái xe không tiện nhắn tin, Chung Thận đã chuyển sang gọi điện, có chút hậm hực nói: "Vậy là anh không về ăn à? Em đã nghĩ xong tối nay sẽ nấu món gì rồi, tiếc thật."
Hề Vi nói: "Lần sau đi."
Chung Thận không yên tâm lắm: "Chắc chắn sẽ có lần sau chứ? Anh sẽ không gặp cô ta một lần liền đồng ý kết hôn, sau đó không bao giờ trở về đó chứ?"
"Không có đâu." Trả lời như vậy nghe như đã cho Chung Thận lời hứa hẹn nào đó, có phần mập mờ, Hề Vi bèn nhấn mạnh tư cách bạn bè: "Dù tôi có kết hôn hay không, chúng ta vẫn có thể ăn cơm cùng nhau, việc này không thành vấn đề."
"Anh chắc chứ?" Chung Thận u sầu thở dài: "Nếu anh kết hôn rồi em vẫn nấu cơm cho anh, anh không thấy em giống kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta sao?"
Hề Vi: "..."
Đùa không hài, nhưng Hề Vi lại cảm thấy có chút buồn cười. Y có lý do để nghi rằng bây giờ Chung Thận đã giải phóng bản thân.
Quả nhiên, người cởi bỏ mặt nạ sẽ mạnh mẽ hơn: Đối diện với bản chất thực sự, cái gì cũng dám nói.
—— Trước đây, khi họ còn chưa quen biết, Hề Vi vừa quyết định bao nuôi Chung Thận, đã từng xem qua một bản hồ sơ cá nhân của hắn.
Hồ sơ giới thiệu ngắn gọn về hoàn cảnh gia đình, tình hình học tập và bản thân của Chung Thận. Trong đó có một câu miêu tả: "Chung Thận có tính cách nhiệt tình, thích giúp đỡ mọi người, rất được yêu mến", không biết là ai viết, có thể là sao chép từ một hồ sơ nào đó của hắn.
Khi đó, Hề Vi chỉ lướt qua, không để tâm, giờ nghĩ lại tâm trạng lại hoàn toàn khác, y chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Chung Thận.
Hề Vi im lặng một lúc, Chung Thận cũng không nói gì nữa. Nhưng cuộc gọi vẫn không bị ngắt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nhạc trong xe đối phương, tiếng quần áo cọ vào nhau và những tạp âm thật nhỏ từ tai nghe.
Nhưng chỉ có mình Chung Thận nghe được âm thanh này, Đường Du thấy hắn không nói gì nữa, tưởng đã cúp máy, không khỏi hóng chuyện: "Vừa rồi em đang nói gì với tổng giám đốc Hề đó? Hai người bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì, chị tò mò xíu được không?"
Cô ngồi hơi xa, âm thanh truyền vào điện thoại có chút méo mó, nhưng Hề Vi vẫn có thể nghe rõ. Câu trả lời của Chung Thận càng rõ hơn: "Bạn bè bình thường."
"Chị không tin." Đường Du cảm thấy mình rất thông minh: "Chị hiểu rồi nhé, hai người đang hẹn hò có phải không?"
"..."
Hề Vi nghe thấy Chung Thận bật ra một tiếng thở ngắn như đang khẽ cười, cơ mà giọng điệu lại rất nghiêm túc, nói với điện thoại: "Hề Vi, người khác nghĩ chúng ta đang hẹn hò, thì đó là vấn đề của em hay của anh đây?"
Đường Du kinh ngạc, lúc này mới nhận ra họ vẫn chưa tắt máy.
Hề Vi nói một cách tự nhiên: "Đó là vấn đề của cô ấy, quan hệ của chúng ta bình thường đến mức không thể bình thường hơn."
"Nghe thấy chưa? Là vấn đề của chị đó." Chung Thận nghiêm túc quay sang người quản lý, trỏ vào điện thoại.
"..."
Đường Du thật sự sắp ngất xỉu, thầm nghĩ, là vấn đề của ai cũng được, nhưng vấn đề là: Có bạn bè bình thường nào lại như họ không? Không nói mà vẫn không tắt, còn giữ máy làm gì? Nghe tiếng hít thở của nhau à? Có phải hơi ——
Nhưng Đường Du không dám chất vấn, suốt dọc đường sau đó cô không dám ho he tiếng nào.
Chung Thận đột nhiên nhắc đến một chuyện khác với Hề Vi: "À đúng rồi, anh còn nhớ không? Thứ sáu tuần sau là sinh nhật của bé Đen và bé Trắng đó."
Thực ra không phải sinh nhật, mà là ngày chúng được Hề Vi đưa về nhà.
"Không nhớ." Hề Vi đối xử với chó hay người đều như nhau, không mấy quan tâm.
Thật ra, y không thấy cần thiết phải tổ chức sinh nhật cho chó, dù thú cưng có thông minh đến đâu cũng không trải qua ngày kỷ niệm một cách có ý thức như con người, chúng không biết ý nghĩa của sinh nhật, hơn nữa, nếu nói việc tổ chức sinh nhật có thể làm cho chúng vui, thì thà nói đây là để con người thỏa mãn mong muốn của bản thân thì hơn.
Nhưng người nào đó thật sự cần được thỏa mãn, Chung Thận thăm dò thái độ của y: "Năm nay em cũng muốn tổ chức cho tụi nó, nhưng bên anh... có thể nhờ thư ký Phương hoặc ai đó đưa tụi nó ra được không? Nếu không thì để tụi nó ở tạm nhà em nhé?"
"Để sau đi, tôi sẽ suy nghĩ sau." Hề Vi không lập tức đưa ra câu trả lời.
Khi một người đến ngã rẽ trong cuộc đời, mọi thứ đều rất rắc rối. Từ những thay đổi lớn, ví dụ như sau này sẽ ở bên ai, đến những thay đổi nhỏ, như thay điện thoại, máy tính mới, rồi thú cưng sẽ ra sao —— đủ loại phiền phức lũ lượt ập đến, Hề Vi ngày càng nhớ cuộc sống ổn định và quy củ trước đây, trong lòng nảy sinh một cảm giác cấp bách: phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, không thể trì hoãn thêm nữa.
Họ trò chuyện câu được câu chăng cho đến khi đến sân bay, cuối cùng Chung Thận hỏi: "Tối nay anh có về nghỉ không?", Hề Vi đáp là về, Chung Thận nhắc y: "Anh nhớ suy nghĩ chuyện em nói hồi chiều nhé."
Rõ ràng là cuộc gọi thoại, nhưng giọng điệu của hắn lại có thể mang lại hiệu ứng như có biểu cảm đi kèm. Mấy tấm hình chụp chó hiện lên trước mắt, Hề Vi ậm ờ đáp "Được", rồi cúp máy.
Đường Du nói đúng, đúng là không giống bạn bè bình thường cho lắm. Chung Thận quá dính người, còn Hề Vi cứ chịu đựng như thế, chịu đựng có nghĩa là ngầm đồng ý, mà ngầm đồng ý thì tương đương với dung túng, ranh giới tự nhiên trở nên mờ nhạt.
Nhưng ít nhất khi cuộc sống đầy rẫy phiền muộn, Chung Thận là lối thoát của y, một chút dung túng cũng là sự khoan dung đối với bản thân.
Hề Vi không suy nghĩ nhiều, đậu xe bên ngoài sân bay, gọi điện cho Chu Chỉ Ninh, hỏi xem giờ cô đang ở đâu.
—— Cô Chu không hổ là "It girl": "bà hoàng mạng xã hội", lúc Hề Vi tìm thấy thì cô nàng đang ngồi trong quán cà phê dùng điện thoại để cắt vlog.
Hề Vi đi đến gần, Chu Chỉ Ninh ngẩng đầu cười: "Đến rồi à."
Rất thân thiết, cứ như họ là bạn cũ vậy.
Hề Vi gật đầu, chào hỏi: "Tôi đặt nhà hàng rồi, đi thôi."
Chu Chỉ Ninh nhét điện thoại vào túi, vén tóc dài ra sau tai, lộ ra khuôn mặt mịn màng xinh đẹp, nụ cười càng tươi hơn: "Không hỏi tôi tại sao về nước à?"
"Có thể đoán được." Hề Vi giúp cô đẩy vali, vì đối phương thân thiện nên y dùng giọng điệu quen thuộc để trò chuyện: "Ông nội tôi nói gì với cô rồi phải không?"
Chu Chỉ Ninh nói: "Cả ba mẹ tôi nữa, người lớn đều nghĩ chúng ta nên thân thiết hơn thì sẽ tiện cho việc kết hôn hơn. Lần trước anh đến Anh thăm tôi, lần này tôi phải đến thăm anh thôi."
Giọng cô nhẹ nhàng và êm tai, nhưng ánh mắt lại không hề giấu giếm nhìn chằm chằm vào Hề Vi, đánh giá khuôn mặt lạnh như băng của y: "Hề Vi, tâm trạng anh không tốt à?"
"Vẫn ổn."
"Có vẻ hơi khác so với lần gặp trước."
"Nói thế nào nhỉ?"
"Tâm sự ngổn ngang." Chu Chỉ Ninh hiểu ngay: "Xem ra anh thật sự không muốn kết hôn, tôi còn tưởng anh chỉ là chưa quyết định nên mới muốn hoãn lại một thời gian."
Hề Vi không phủ nhận.
Nói chuyện với người thông minh tiết kiệm thời gian và công sức hẳn, không cần giả lả khách sáo, Chu Chỉ Ninh dứt khoát: "Tại sao thế? Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau mà: hợp cạ, sau khi kết hôn có thể làm bạn, trong chuyện tình cảm thì mạnh ai nấy chơi, không gây rắc rối cho đối phương, thực sự đạt được nhu cầu của bản thân, đôi bên cùng có lợi."
"Trong giới có nhiều cặp vợ chồng bề ngoài như vậy, trước mặt người khác thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu, diễn rất giỏi. Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ diễn tốt hơn họ, nhân tiện còn giúp anh xây dựng hình tượng một người đàn ông tốt, có lợi cho việc nâng cao hình ảnh."
Hề Vi: "..."
"Thích diễn vậy, sao cô không đi làm diễn viên đi?" Hề Vi buột miệng thốt ra, nhận ra có chút châm biếm, nên bổ sung thêm: "Hình tượng của cô rất tốt, làm ngôi sao cũng được."
Chu Chỉ Ninh nhún vai, rất sáng suốt: "Giờ tôi đăng ảnh thì được khen đẹp vậy thôi, chứ nếu đi đóng phim thật, chắc chắn cộng đồng mạng sẽ chê xấu ngay. Hơn nữa tôi cũng không hứng thú."
Cô mỉm cười: "Nhưng tôi có quen biết một số người trong giới giải trí, còn từng nghe vài tin đồn về anh. Anh có biết Hoàng Di không? Cô ấy là bạn thân của tôi."
Hoàng Di, con gái của Hoàng Khải Chinh.
—— Hề Vi từng nghe Phương Trữ nhắc đến, Hoàng Khải Chinh lo không có ai kế thừa sự nghiệp, vì con gái duy nhất của ông ta, cô Hoàng chỉ muốn lao vào giới giải trí, muốn trở thành nữ đạo diễn.
Lần trước nghe được tin đồn này vẫn là vì Chung Thận.
Hề Vi dừng bước, tò mò hỏi: "Cô ta nói gì với cô?"