Trên bàn thoáng chốc im phăng phắc, không ngờ có người dám không nghe điện thoại của Hề Vi. Chẳng phải tình nhân được bao nuôi thì phải gọi đến là đến, bảo đi là đi sao? Dù đang làm việc, lái xe, tắm hay sạc pin, mà cũng không thể trùng hợp đến mức làm bẽ mặt kim chủ trước đám đông như vậy.
"Chắc là đang bận." Hạ Dập nhìn sắc mặt Hề Vi, có hơi đổ mồ hôi lạnh thay Chung Thận, nhưng vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa: "Nhưng cậu ta chỉ là diễn viên thôi mà, lịch trình có thể sắp xếp, bận cái gì được chứ? Đêm giao thừa mà không biết chủ động gọi điện hỏi thăm, không hiểu chuyện gì sất..."
Vừa nói, vừa tiếp tục quan sát biểu cảm của Hề Vi.
Nếu tuyết trên núi có thể hóa thành người, có lẽ sẽ mang dáng vẻ của Hề Vi. Y hiếm khi được khen đẹp, một là vì không ai dám mạo phạm, hai là vì khí chất quá mạnh mẽ, đáng sợ hơn nhiều so với vẻ ngoài. Hạ Dập ngoài mặt cười nói với y, nhưng trong lòng cũng e dè, thấy y không phản cảm thì mới nói tiếp: "Tôi nghe nói, các cậu đã hơn bảy năm rồi? Còn chưa chán à? Dù sao cũng chỉ là người làm ấm giường thôi, sao không đổi người mới, nghe lời hơn."
Quý Tinh Văn mong mỏi nhìn Hề Vi, nóng lòng muốn trở thành người mới đó. Nhưng Hề Vi lại không nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ nhàn nhạt nói: "Để sau đi, chưa gặp được ai vừa mắt."
Y không muốn nói chuyện nữa nên để điện thoại ở chế độ im lặng rồi ném sang một bên, mới nói không muốn chơi, giờ lại vươn tay xào bài. Những người khác tự nhiên làm theo, tinh ý không nhắc đến Chung Thận, một ván mạt chược kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc.
Năm 2023 cứ thế trôi qua.
Trên tháp Tâm Kinh nhìn xuống toàn cảnh thành phố, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, nhân viên phục vụ đếm ngược mở rượu vang, mời Hề Vi ly đầu tiên.
Hề Vi mỉm cười, tâm trạng không thể nói là tốt, nhưng cũng không tệ lắm.
Đương nhiên, y không đến mức nổi giẩn chỉ vì Chung Thận tình cờ không nghe máy một lần mà đổi người, tuy có chút không vui, nhưng sau khi cảm xúc ngắn ngủi qua đi, y cảm thấy nghi hoặc nhiều hơn.
Chung Thận có nghề nghiệp đặc thù, thường có lúc không tiện mang theo điện thoại bên mình, chẳng hạn như khi quay phim trong đoàn hoặc khi ghi hình tại đài truyền hình. Trong những trường hợp này, điện thoại của hắn nhất định sẽ được giao cho quản lý hoặc trợ lý, để đảm bảo khi Hề Vi gọi đến có thể phản hồi ngay lập tức. Ngoài những lúc đó, chỉ cần có thể chạm tay vào điện thoại, hắn sẽ không bao giờ không tự mình nghe máy của Hề Vi. Dù có vô tình lỡ mất cũng sẽ gọi lại ngay.
Chung quy lại, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, Hề Vi không để trong lòng. Y cũng không có cảm tình với Quý Tinh Văn, không hứng thú ở lại qua đêm, liền tạm biệt bọn Hạ Dập, khoác áo khoác, cầm điện thoại đi xuống lầu.
Y vừa bước vào thang máy, vừa theo thói quen bật sáng màn hình. Điều bất ngờ là, chiếc điện thoại đã bật chế độ im lặng lại không có cuộc gọi nhỡ nào — Chung Thận không tìm y.
Biểu cảm của Hề Vi khựng lại. Thang máy quan sát của tháp Tâm Kinh bắt đầu hạ xuống, cảm giác mất trọng lượng nhẹ bẫng xen lẫn với cảm giác khó chịu quay lại, y nhíu mày, nhét điện thoại vào túi áo khoác.
Thư ký Phương luôn đợi sẵn trong xe dưới lầu, thấy y ra liền nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho y.
Nếu nói trên đời còn ai hiểu Hề Vi hơn Chung Thận, có lẽ đó chính là Phương Trữ. Thư ký đầu tiên của Hề Vi chỉ trụ được hai năm rồi bị sa thải, thư ký thứ hai cũng chỉ trụ được một năm, Phương Trữ là người thứ ba, làm việc cho Hề Vi từ năm năm trước đến nay, nhận mức lương cao không tưởng, làm những việc của một thái giám như tổng quan Đại Nội.
Không trách anh ta toàn nghĩ đến cung đấu, ai đến vị trí này cũng sẽ coi việc "loại bỏ mọi yếu tố bất ổn xung quanh Thái tử" là mục tiêu tối cao của mình, nếu không lỡ có sự cố, người bị loại bỏ sẽ là anh ta.
"Cậu..." Thư ký Phương đỡ cửa xe, thấy Hề Vi lại có vẻ mặt trầm lặng, thầm hoang mang: "Cậu muốn đi đâu? Về hồ Minh ạ?"
Tài xế là người khác, như một công cụ không bao giờ "nghe thấy" cuộc trò chuyện của họ. Sau khi Hề Vi ngồi vào ghế, Phương Trữ nhẹ nhàng đóng cửa, lên ghế phụ, quay đầu thận trọng chờ phản hồi.
Nhưng Hề Vi không nói muốn đi đâu, chỉ lạnh lùng bảo: "Gọi điện cho Đường Du, hỏi xem Chung Thận tối nay có sắp xếp gì."
Phương Trữ thầm có chút khó hiểu, nhưng tay vẫn nhanh hơn não, lập tức gọi điện. Đường Du cũng bắt máy rất nhanh, bỏ qua lời chào hỏi không cần thiết, Phương Trữ hỏi theo lời Hề Vi, nhưng câu trả lời nhận được là Đường Du cũng không biết.
Hề Vi nhíu mày, không nói gì. Phương Trữ đưa mắt ra hiệu cho tài xế lái xe về biệt thự hồ Minh. Xe di chuyển chậm rãi trong dòng xe cộ tắc nghẽn đêm giao thừa, hết đi lại dừng.
Hề Vi có vẻ hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại chợp mắt. Phương Trữ chu đáo chuyển sang một bài nhạc dễ ru ngủ, tắt âm thanh thông báo điện thoại, nhưng tay thì vẫn không ngừng nhắn tin.
Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước đèn đỏ, Hề Vi đột nhiên tỉnh dậy, ngước nhìn đèn đỏ đếm ngược.
Phương Trữ đúng lúc báo cáo: "Tôi mới kiểm tra lịch trình của cậu Chung..."
Giọng điệu của Hề Vi giống như chưa tỉnh ngủ: "Nói."
"Cậu ấy ở biệt thự Hồng Nhật." Thư ký Phương mánh khoé thấu trời, quen biết rộng khắp thành phố Hải Kinh, hơn nữa chuyện tối nay cũng không khó điều tra: "Cậu biết đó, tối nay Hoàng Khải Chinh tổ chức tiệc giao thừa ở đó, phải nộp điện thoại mới được vào, chắc là vì lý do này... Nhưng tôi nghe nói người được mời không nhiều, không biết cậu Chung tham gia bằng cách nào."
Hề Vi rất ngạc nhiên: "Hoàng Khải Chinh? Chung Thận sao lại dính dáng đến ông ta?"
Hoàng Khải Chinh là ai, để ông nội của Hề Vi, Hề Vận Thành giới thiệu sẽ hợp hơn. Khoảng hai ba mươi năm về trước, ông ta là học trò của Hề Vận Thành, suýt nữa đã cưới cô của Hề Vi, trở thành con rể của nhà họ Hề.
Nhưng về sau, Hề Vận Thành cho rằng người này có tâm địa bất chính, đuổi khỏi đội ngũ, cắt đứt quan hệ.
Vì thế Hoàng Khải Chinh trước giờ luôn ôm hận với nhà họ Hề. Nhưng tạm thời không bàn đến nhân phẩm, ông ta thực sự rất có năng lực. Trải qua hơn hai mươi năm thăng trầm trên thương trường, ông ta lột xác từ một kẻ xuất thân bần hàn đổi đời nhờ cô hai nhà họ Hề, trở thành một ông trùm tài chính mà chỉ cần dậm chân một cái là cả ngành tài chính phải rung chuyển, với vô số người theo sau. Năm ngoái ông ta còn ra mắt một cuốn tự truyện, thêu dệt một câu chuyện về quá trình làm giàu huy hoàng của mình, trong sách có nhắc đến cô của Hề Vi, Hoàng Khải Chinh lại còn tuyên bố, ông ta đến tuổi trung niên vẫn không cưới vợ vì mãi nhớ nhung bà.
Đánh giá của Hề Vi là: Kinh tởm.
—— Mặc dù không cưới vợ, nhưng chuyện phong lưu chưa bao giờ ngừng, cô con gái ngoài giá thú đã hai mươi bốn tuổi. Việc ông ta công khai bàn luận về một người phụ nữ không liên quan như vậy có thể coi là quấy rối, thực sự là vô liêm sỉ.
Nhưng Chung Thận......
Vậy mà lại có thể dính líu đến người này, đây là điều mà Hề Vi chưa bao giờ lường trước.
"Anh chắc chứ?"
"Chắc ạ." Thư ký Phương nói: "Cậu Chung vào đó lúc chín giờ, đến giờ vẫn chưa ra."
"..."
Hề Vi im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười lạnh: "Hoàng Khải Chinh xuất thân nghèo khó, thích nhất là rêu rao khắp nơi về khó khăn khi vượt giai cấp. Ông ta trân trọng nhân tài, sẵn sàng trao cơ hội cho người trẻ tuổi. Nếu được ông ta đánh giá cao, cũng coi như là Chung Thận có bản lĩnh. Trước đó anh nói gì nhỉ? Chung Thận đang đầu tư? Chả trách..."
Lần trước Phương Trữ sợ Hề Vi không nhìn ra Chung Thận hai lòng, cánh cứng rồi muốn tạo phản, nên ra sức khuyên Hề Vi đề phòng. Nhưng lần này anh ta không dám nói thêm lời nào, sợ Hề Vi nổi điên mà trút giận sang mình.
Nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà muốn lập công, lanh mồm lanh miệng nói: "Tôi cảm thấy có lẽ không đơn giản vậy đâu."
Phương Trữ tỏ ra khó đoán, lén nhìn Hề Vi một cái: "Bên ngoài đều đồn rằng, cô Hoàng không có hứng thú với kinh doanh, chỉ một lòng muốn dấn thân vào giới giải trí, muốn làm đạo diễn. Hoàng Khải Chinh không có người kế nghiệp, mà ông ta lại đang thiếu một chàng rể..."
Nói đến đây, không cần phải nói rõ phần sau.
Đèn đỏ đã hết từ lâu, tài xế tập trung lái xe thoát khỏi đoạn đường tắc nghẽn, tốc độ tăng lên, nhưng nhiệt độ trong xe lại đột ngột giảm xuống.
Hề Vi thầm nghĩ, suy đoán của Phương Trữ không phải không có lý. Kết hôn luôn là cách hiệu quả nhất để vượt giai cấp, nếu Chung Thận muốn "lên bờ", đây quả thật là một con đường tắt, vô cùng thông minh.
Nếu cô Hoàng đam mê điện ảnh, yêu ai yêu cả đường đi, thích hắn cũng không có gì lạ.
Nhưng quan hệ giữa họ vẫn chưa kết thúc, nếu Chung Thận giờ đã tìm người khác, không khỏi có chút... quá vô phép tắc.
Có phải vì Chung Thận cũng nghe nói về tin đồn y sắp đính hôn, nên cảm thấy lo lắng cho tương lai? Vậy nên mới muốn hành động sớm, tìm trước đường lui cho mình?
"..." Hề Vi mặt lạnh như tiền, không nói một lời. Phương Trữ thậm chí còn không dám nhìn sắc mặt y, nhưng đột nhiên, tiếng rung của điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh của xe, màn hình hiển thị hai chữ "Chung Thận."
Xem ra là tiệc rượu đã kết thúc, hắn ra ngoài rồi.
Tuy nhiên, điện thoại reo ba lần, Hề Vi không nghe. Cuộc gọi thứ tư gọi vào máy của Phương Trữ. Sếp còn không nghe, Phương Trữ sao dám nghe? Để mặc cho Chung Thận gọi thêm ba lần nữa, cuối cùng cũng thôi.
Chung Thận luôn rất biết điều, người khác không nghe điện thoại, hắn chỉ gọi ba lần, không làm phiền thêm, như sợ người khác sẽ ghét mình.
Ngày thường thì đây là ưu điểm, nhưng tối nay Hề Vi đột nhiên cảm thấy, sự mưu tính khéo léo này của hắn thật buồn nôn.
Hạ Dập nói đúng, dù sao cũng chỉ là một kẻ làm ấm giường. Hề Vi tôn trọng hắn, mà hắn lại không biết cảm kích, ngược lại còn tưởng y dễ tính, có thể thản nhiên lơ là.
Tình nhân nên được nuôi như chó, không thể dễ dãi dù chỉ một chút.
Hề Vi nhíu mày sâu hơn, xe dừng lại trước một trụ đèn đỏ khác. Tối nay có vẻ không may, đèn đỏ cứ nối tiếp nhau, thời gian đếm ngược sáu mươi giây dài đằng đẵng làm lòng người thêm bực bội.
WeChat đột nhiên nhảy ra một tin nhắn mới.
【 Chung Thận: Anh đang ở nhà ạ? Em đến tìm anh được không? 】
Hề Vi không trả lời.
Qua đèn đỏ, xe đi thêm năm phút nữa thì đến cổng biệt thự hồ Minh, y trầm mặt xuống xe, sải bước vào cửa. Bé Đen và bé Trắng vô tội vì được đặt tên bởi chủ nhân thứ hai của chúng, nên không nhận được cái vuốt ve thưởng thường lệ từ Hề Vi. Chúng vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nhiệt tình đi theo sau y, vẫy đuôi nũng nịu.
Hề Vi bước lên thang lầu, đột nhiên quay đầu lại: "Đóng cửa."
Đây là mệnh lệnh cho quản gia. Với hiểu biết của y về Chung Thận, tối nay chắc chắn có người sẽ đến xin lỗi.
"—— Đổi mật khẩu, lát nữa cậu ta đến thì lấy chìa khóa lại luôn."