Hề Vi kìm nén cảm xúc, đặt trái cây và hoa xuống, rồi bước đến cạnh giường.
Ba mẹ Chung Thận có cái nhìn khá phức tạp về y, không thể tiếp đón như khách, nhưng không còn tỏ ra bài xích kịch liệt, đành lơ đễnh nhìn lướt qua, xem như y không tồn tại.
Trước khi đến, Hề Vi đã tính toán trước, gút mắt giữa y và nhà họ Chung như một khoản nợ khó thanh toán, liên quan đến Chung Thận, người nhà Chung Thận, thư ký Trương và chính y, bốn bên liên quan, bất kể ai nợ ai, nợ bao nhiêu, cuối cùng đều phải bàn về chuyện bồi thường. Sau khi bồi thường mới có kết thúc, sau khi kết thúc mới có thể yên tâm. Sau đó, mọi người có thể nở nụ cười xóa sạch ân oán, hoặc cả đời không bao giờ qua lại, tất cả phụ thuộc vào mong muốn của đôi bên.
Hề Vi không quan tâm đến tiền bạc, việc xử lý thư ký Trương cũng không phải việc khó, mấu chốt nằm ở việc nhà họ Chung muốn được bồi thường như thế nào mới đồng ý giải quyết với y, đương nhiên mong muốn của người bị hại quan trọng hơn hết.
Trong phòng bệnh im lặng một lúc, ánh mắt của Hề Vi lại quay về trên mặt Chung Thận, phát hiện người nọ vẫn luôn nhìn y, không nói năng gì, không có biểu cảm, giống như một hình nộm chỉ có đôi mắt biết cử động.
Cổ họng Hề Vi nghẹn lại, quay đầu nói với ba Chung Thận: "Chú Chung, chú có tiện ra ngoài nói chuyện với cháu không?"
—— Y được biết từ Phương Trữ rằng ba của Chung Thận tên là Chung Hoằng Phú. Đây không phải bí mật gì, chỉ cần lên mạng tìm là có.
Sắc mặt Chung Hoằng Phú tối tăm, lãnh đạm nói: "Có chuyện gì không thể nói ở đây?"
Hề Vi nói: "Thư ký trước đây của cháu đã nghỉ việc nhiều năm, những việc anh ta làm cháu hoàn toàn không biết. Lỗi của cháu, cháu sẽ xin lỗi, về phần của anh ta thì chỉ có anh ta có thể đứng ra giải quyết. Thế nhưng cháu nghĩ chú và gia đình chú có thể không muốn gặp anh ta —— nếu muốn anh ta xin lỗi trực tiếp, cháu có thể tìm anh ta đến. Nếu không muốn thì cháu sẽ giải quyết chuyện này, chú có yêu cầu gì, muốn giải quyết như thế nào, hãy cứ nói với cháu."
"..."
Giọng điệu của Hề Vi rất chân thành, nhưng bóng ma bảy năm không thể xóa nhòa chỉ bằng một hai câu, Chung Hoằng Phú bất bình trong lòng, nhưng ông không phải là người vô lý, dù có bất bình cũng chỉ có thể giải quyết bằng cách trao đổi. Thời gian không thể quay ngược, không ai có thể ngăn chặn những việc đã xảy ra.
Ông ra hiệu cho vợ, đứng dậy cầm lấy điếu thuốc và hộp quẹt, rồi buồn bực đi ra ngoài hút thuốc.
Mẹ của Chung Thận, Chu Hiểu Lan, tiếp quản cuộc "đàm phán" này, thấp giọng nói: "Hôm qua tôi cũng nói gần hết suy nghĩ của mình rồi, nhà chúng tôi không cần tiền, chỉ muốn sống yên ổn. Không cần phải xin lỗi hay gì cả, xui xẻo lắm mới gặp lại người đó..."
Bà vẫn hơi sợ Hề Vi, giọng điệu kiềm nén: "Nhưng trời đất chứng giám, loại người như gã đâu thể sống tốt hơn chúng tôi được, phải không? Tôi không rành pháp luật, không biết sau bảy năm có còn truy cứu được không, nhưng tôi mong gã có thể nhận được báo ứng."
"Cháu sẽ để luật sư giải quyết." Hề Vi đã hiểu đại khái: "Ngoài ra, bệnh tình của cô cháu cũng biết, cháu định..."
Chu Hiểu Lan ngắt lời y: "Không cần, không nghiêm trọng vậy đâu, chờ mọi chuyện qua đi rồi tính."
Bà quay mặt đi, nhẹ nhàng lau nước mắt. Không phải khoan dung rộng lượng gì cho cam, mà vì sợ hãi trước quyền lực của nhà họ Hề, nên mới muốn nhanh chóng tránh xa và thoát khỏi ám ảnh.
Hề Vi ngầm hiểu nên thôi không ép nữa. Những điều cần nói đã nói hết, chỉ còn lại khoản bồi thường tài chính. Về phần này cũng chẳng có gì để thương lượng, y muốn đưa thế nào thì đưa, cứ để cho Phương Trữ lo liệu. Nói đi cũng phải nói lại, Chung Thận giờ cũng không phải là người thiếu tiền.
Trao đổi vài câu xong xuôi, phòng bệnh lại chìm vào im lặng. Hương thơm nhàn nhạt của hoa ly lặng lẽ tràn ngập trong phòng bệnh, ánh mắt của Hề Vi lần nữa hướng về phía người bệnh gần như vô hình kia.
Chung Thận chẳng mảy may phản ứng, giống như không nghe thấy, không hiểu gì, ánh mắt của hắn đã hướng ra cửa sổ từ lúc nào. Đèn trong phòng quá sáng, không thể nhìn rõ bầu trời đêm tối mịt ngoài cửa sổ, chỉ có bóng người phản chiếu trên kính, đó là góc nghiêng như được chạm khắc tinh xảo của Hề Vi.
Bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, Hề Vi thấp giọng nói: "Cô ơi, cháu muốn nói riêng với Chung Thận vài câu."
Chu Hiểu Lan nói: "Nó chẳng nói năng gì cả."
"Không sao ạ." Hề Vi không ngại: "Cháu có vài câu muốn nói với em ấy, em ấy chỉ cần nghe là được."
"..."
Chu Hiểu Lan hơi lo lắng, nhưng nghĩ Hề Vi cũng không đến mức nói điều gì quá đáng với Chung Thận: "Được rồi, hai đứa nói chuyện đi, đúng lúc để cô với ba nó đi ăn chút gì đó, phiền cháu trông chừng nó vài phút, có gì cứ bấm chuông gọi bác sĩ nhé."
Hề Vi gật đầu, nhìn bà rời đi, thoáng chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, một người đứng, một người nằm —— trước đây từng gần từng xa, nhưng chưa bao giờ xa lạ đến thế.
"Chung Thận." Hề Vi nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, ngồi xuống chiếc ghế mà Chu Hiểu Lan vừa ngồi, kéo nó lại gần giường bệnh hơn: "Em không thể nói hay là không muốn nói?"
Dù không thể hay không muốn, nếu Chung Thận không mở miệng thì sẽ không có đáp án. Nhưng hắn quay đầu lại, chạm mắt với y, rõ ràng là có thể nghe hiểu, đầu óc không có vấn đề.
Hề Vi đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, mở cúc áo khoác, thả lỏng một chút rồi nói: "Cả đời tôi chưa từng làm điều gì sai trái, em là điều đầu tiên."
"..."
"Mặc dù không phải tôi cố ý, nhưng... mà thôi, tôi cũng không biết có nên trách mình hay không, phạm lỗi gián tiếp cũng coi như là phạm lỗi đúng không?" Ba mẹ Chung Thận không có ở đây, Hề Vi càng trở nên thẳng thắn hơn: "Thật ra, nếu biết em không muốn, tôi sẽ không ép em. Cho dù sau này em đề nghị với tôi, tôi cũng sẽ chia tay trong hòa bình, không làm khó dễ em."
"Tại sao em không nói?" Hề Vi dừng lại rồi nói: "Trong mắt em, tôi là loại người không thể trao đổi dù chỉ một câu sao?"
Một biểu cảm rất nhỏ chợt xuất hiện thoáng qua trên mặt Chung Thận.
Hề Vi nắm bắt được, nhưng không thể giải mã.
Trước đây, kỹ năng diễn xuất của Chung Thận xuất sắc, có thể kiểm soát mọi cảm xúc trên khuôn mặt, Hề Vi cảm thấy những gì mình cảm nhận được đều là do hắn cố ý để y cảm nhận, rất khó để phân biệt thật giả. Không ngờ đến nước này, họ vẫn không thể nhìn thấu nhau.
"So với ba mẹ em thì tôi càng muốn xin lỗi em hơn." Hề Vi khách sáo nói: "Em trở thành như hôm nay, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm."
Nhắc đến hôm nay thì không thể không nhớ đến hôm qua, trận mưa đêm neon bảy năm trước không phải là khởi đầu tốt đẹp, mà là khởi đầu cho nỗi đau của Chung Thận. Trong suốt bảy năm dài đằng đẵng sau đó, có lẽ Chung Thận cũng đã từng có những khoảnh khắc thoải mái và vui vẻ, nhưng cuối cùng nỗi đau vẫn lấn át tất cả, nếu không thì hắn đã không nằm trong phòng bệnh này.
Hề Vi bỗng nhiên cảm thấy nghẹn lời. Xin lỗi Chung Hoằng Phú và Chu Hiểu Lan là điều y nên làm, xin lỗi Chung Thận cũng vậy. Y được giáo dục tốt từ nhỏ, đối với Quý Tinh Văn còn có thể lịch sự, thì làm sao có thể tha thứ cho bản thân vì có thiếu sót đạo đức với người khác?
Nhưng những lời xin lỗi vốn dĩ nên tuôn ra theo công thức bỗng nghẹn lại trong cổ họng, ánh mắt im lìm và u buồn của Chung Thận khiến y khó lòng nói tiếp, y chợt nghĩ đến hai con chó ở nhà: Nếu bé Đen và bé Trắng biết Chung Thận đã trải qua cảnh sinh tử, liệu chúng có buồn không?
Chung Thận hận y không có gì lạ, nhưng tình cảm của hắn dành cho bé Đen và bé Trắng chắc không phải là giả.
Suy nghĩ của Hề Vi chệch hướng, rồi nhanh chóng quay trở về, tiếp tục nói: "Tôi không biết nhiều về em, sao em lại chọn nhảy... rời đi, trong đó có lẽ là có áp lực từ tôi, áp lực gia đình và một phần áp lực công việc, hoặc có thể là do em bị bệnh, như trầm cảm, lo âu, hay những vấn đề khác từ lâu rồi. Nhưng dù sao đi nữa, tôi nghĩ việc nhảy xuống không phải là lựa chọn duy nhất của em, nó nhẹ nhõm hơn với em chỉ vào khoảnh khắc đó thôi, có đúng không?"
Bất kì ai chọn cách tự tử nhất định đều là vì sống còn đau khổ hơn, Hề Vi hiểu lý do này.
"Tôi không thể giúp được gì cho em, điều duy nhất có thể làm có lẽ là không gây áp lực cho em. Phía ba mẹ em... chắc cũng sẽ tốt hơn trước đây. Còn về công việc, lúc cần thư giãn thì hãy cho bản thân nghỉ ngơi, nghỉ ngơi khoảng một năm cũng không sao, sức khỏe vẫn quan trọng hơn sự nghiệp."
Hề Vi là người thông minh, không dịu dàng là vì y không cần phải dịu dàng, nhưng chỉ cần y muốn thì vẫn có thể thể hiện EQ và lập tức trở nên ân cần.
"Em là diễn viên có thiên phú." Y nói: "Thiên phú là con dao hai lưỡi, diễn viên xuất sắc thường nhạy cảm về cảm xúc, mưa rơi vào người em sẽ lạnh hơn người khác. Nhưng sẽ không có ai ở mãi trong mưa, đợi em xuất viện và khỏe lại, mọi chuyện sẽ qua đi..."
Hề Vi mỉm cười, y hiếm khi cười với Chung Thận: "Ít nhất tôi giữ lời, sẽ không gây khó dễ cho em nữa. Câu này nói hơi muộn, chúng ta chia tay trong hoà bình nhé."
Hề Vi gắng gượng, cố gắng nói cho thật trôi chảy. Nếu dịu dàng là nguồn tài nguyên hiếm hoi trong cơ thể của người bạc tình, thì phần đó của y đã bị rút cạn vào khoảnh khắc này.
Nhưng dù y có chân thành đến đâu, Chung Thận dường như không cảm nhận được, hai giây sau khi đối diện với y, hắn đột nhiên không kiểm soát được mà ho khù khụ, cơ thể run rẩy, cằm cũng run lên, đôi mắt đỏ hoe ươn ướt, môi hé mở như có điều muốn nói.
Hề Vi sững sờ, theo bản năng giữ bờ vai đang run rẩy của hắn lại, muốn giúp hắn xoa dịu cơn đau, nhưng cả người Chung Thận đầy vết thương, khiến y không biết nên đặt tay ở đâu. Hề Vi lóng ngóng nhấn chuông gọi bác sĩ đến, Chung Thận đột nhiên nói: "Đừng..."
Một chữ, kiên quyết ngăn cản y.
"Hề... Hề Vi..." Hắn khản giọng gọi tên y: "Em..."
"Em làm sao?"
"Em... em..." Chung Thận như người mới học nói, ngắc ngứ từng chữ một, kèm theo tiếng ho cố nén: "Em đau quá..."
"..."
Toàn thân Hề Vi cứng đờ, tay cũng run lên.
Bác sĩ và y tá vội vàng xông vào, bước nhanh đến giường kiểm tra tình trạng của Chung Thận. Đường Du vừa rồi đang nói chuyện điện thoại ngoài cửa nghe tiếng động cũng giật mình, đi vào hỏi: "Sao thế?"
Hề Vi đứng dậy tránh ra vài bước, đầu ong ong như bị ai đánh. Ánh mắt của Chung Thận vẫn xuyên qua đám người dán chặt trên người y, không còn kêu đau nữa, nhưng rõ ràng còn đau hơn trước, ánh mắt vốn không có thực thể, dường như bị bóp méo trở thành mũi kim, khiến Hề Vi đứng ngồi không yên.
May mà chỉ là hú vía một phen, miệng vết thương không bị toác ra. Sau khi xử lý cho Chung Thận, bác sĩ dặn y và Đường Du không được kích động bệnh nhân rồi rời đi.
Đường Du âm thầm liếc nhìn Hề Vi, không dám nói gì.
Hề Vi cũng không biết nên nói gì nữa, y đã cố gắng hết sức rồi, không thể nghĩ ra cái cớ nào khách sáo và khéo léo hơn nữa.
"Xin lỗi." Hề Vi ấn nhẹ lên trán mình, lần đầu tiên cảm thấy ánh đèn quá chói làm cho giác mạc đau đớn: "Ý của tôi vừa rồi là... em có thể cho bản thân thêm một cơ hội, coi như bắt đầu lại từ bây giờ được không?"
Y không nhìn Chung Thận nữa, sợ người nọ lại ho, lại kêu đau, thế là tự nói một mình: "Thôi thì cứ như vậy đã, tôi đi trước nhé, sẽ quay lại thăm em sau."
Chưa bước ra cửa, Chung Thận đột nhiên lên tiếng: "Em có thể, nhưng anh... anh không thể cho em cơ hội."
Lới tác giả:
Do câu cuối có chút mơ hồ, tôi đã sửa lại một chút. Câu này không viết rõ ràng vì Chung Thận cũng không nói rõ ràng, chỉ nói một cách mơ hồ, như kiểu đố chữ. Nếu không hiểu cũng không sao, tiếp tục theo dõi sẽ hiểu thôi.