Cảnh cô gái nhỏ tự mình cào vào người lọt bào tầm nhìn Lâm Vương Minh, làm hắn chướng mắt vô cùng, món hàng hắn mua về chỉ có hắn mới được đọa đày thân thể cô, ngoài ra bất cứ ai hắn cũng không cho phép, kể cả cô.
Hắn thả cô xuống, kéo bàn tay đầy móng nhọn ra soi xét, chỉ thấy hắn tắc lưỡi rồi vứt cho Liên Nhi một mệnh lệnh.
"Một chút về cắt hết móng cho tôi!
Tôi mà còn nhìn thấy cô tự làm hại mình thì đừng trách tôi ác!"
Thanh âm to lớn có phần chói tai, Liên Nhi rụt rè cúi đầu ngoan ngoãn như cún con.
"Tôi biết rồi."
Cổ tay kiều xảo vẫn bị giam cầm, người đàn ông chẳng biết nặng nhẹ trong hành động, hắn không cho cô tự làm hại mình nhưng bắt cô phải hứng chịu sự cường bạo của hắn. Cổ tay bị hắn đay nghiến đau nhói, Liên Nhi nheo đuôi mắt đáng thương, cắn lấy môi trong chịu đựng, mặc cho hắn kéo cô đi.
Bước chân của hắn không nhanh như lúc nãy, chậm dần song lại có phần mất kiên nhẫn, hắn đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại.
"Lý Liên Nhi."
Hắn tự dưng lại gọi tên cô, khuôn mặt tuấn dật trầm xuống làm cô cảm thấy nguy hiểm.
Ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn cô dò xét, hắn ép sát lại gần người cô, giọng nói khàn khàn yêu cầu.
"Chúng ta giao dịch một chút."
"Giao dịch?"
Liên Nhi không hiểu ý hắn, trộm ngước nhìn sắc mặt nghiêm túc cao lãnh của hắn, người luôn lạnh lùng chẳng khác gì tảng băng nghìn năm.
Vai ngọc mảnh mai bất ngờ bị hắn đặt tay lên, biểu tình trên mặt hắn theo mỗi giây càng trở nên trầm trọng, khiến người khác nhìn vào cứ tưởng sắp xảy ra chuyện.
Hắn cao ngạo, lãnh lệ hàm ý hướng thẳng vào mắt xáo trộn của cô gái, nhả giọng trầm thấp.
"Liên Nhi, bây giờ chúng ta sắp sang đó gặp ông nội, tôi muốn cô hợp tác một chút.
Trước mắt ông nội tôi sẽ là người chồng tốt, còn cô phải là người vợ ngoan.
Có hiểu ý tôi không?"
"Lâm..."
Mày mỏng không khỏi nhíu chặt, Liên Nhi thật sự không hiểu ý hắn, chẳng phải ở đây dù trước mặt mẹ hắn hay kẻ hầu người hạ hắn đều tuyệt nhiên đối xử lạnh nhạt với cô, cớ gì khi gặp ông nội lại phải giả vờ?
Hắn trông vẻ mặt khó coi của cô cũng thừa đoán được thắc mắc trong lòng, thẳng thắn nói.
"Ông nội tôi rất thích vợ chồng hòa thuận, nếu cô thể hiện tốt tôi sẽ du di cho cô được về thăm cô nhi viện."
"Về thăm...cô nhi viện?"
Giọng ngắc ngứ, Liên Nhi trố nhìn hắn gật đầu kiêu ngạo, bất ngờ đưa ra yêu cầu lợi lộc làm cho cô chốc chốc đứng hình.
Ý thức hỗn loạn trong vài giây liền thanh tỉnh nhanh chóng, cô hấp tấp hỏi.
"Anh nói thật sao? Không lừa tôi?"
"Tôi lừa cô để làm gì?"
Vốn là người tàn nhẫn không nói quá nhiều, lời đã nói ra không thích bị tra hỏi ngược, hắn nhanh gọn hành động khom người phủ bên tai Liên Nhi, hăm dọa.
"Lý Liên Nhi, cô có gì để tôi lừa cô đây?
Cô đang tự mình đề cao bản thân à? Tốt hơn hết cô nên tỉnh táo lại đi.
Bây giờ cô muốn hợp tác hay là muốn tôi mạnh tay với cô?"
"Tôi..."
"Tôi sẽ làm theo ý anh, nhưng anh đã hứa thì phải giữ lấy lời đấy!"
Cơ hội chỉ có một, Liên Nhi không muốn bỏ qua, bởi cô rất nhớ gia đình nhỏ ở cô nhi viện, rất muốn gặp họ, dù không biết hắn sẽ giữ lời hay giả dối nhưng cô vẫn lựa chọn hợp tác.
Người đàn ông đạt được mục đích một cách nhanh gọn, lập tức đứng thẳng người lạnh cười như không cười, vẻ mặt nguy hiểm đến mức làm Liên Nhi phát lạnh.
"Lý Liên Nhi, nhớ cho kĩ, nếu cô làm không xong tôi chẳng những không để cô về thăm cô nhi viện, mà còn cho cô lãnh phạt đấy nhé!"
Thanh âm cứng như băng, Lâm Vương Minh giữ nguyên nét mặt đạo mạo nghiêm túc, mâu quang dữ tợn lườm mắt hướng xuống cô gái.
Bá khí của hắn rất hung tàn, dọa người hèn nhát và yếu thế như Liên Nhi thật quá hợp lí. Chỉ cần hắn thở mạnh cô đã sợ run, nuốt khí lạnh ủy khuất gật đầu.
"Tôi...hiểu rồi..."
"Còn gọi là tôi?"
Hắn không hài lòng nhếch chân mày, Liên Nhi bất giác rúng người một cái, cúi đầu luống cuống nói.
"Em...hiểu rồi..."
"Tốt! Trước mặt ông nội thì cứ như thế!"
Bàn tay lạnh lẽo xoa lên đầu cô, trong mắt hắn cô không khác gì con chó hắn mua về nuôi dưỡng, cô ngoan ngoãn hắn sẽ dịu dàng, còn trái ngược hắn tuyệt đối dạy dỗ cô nên thân.
"Đi thôi!"
Hắn chống tay chờ đợi, Liên Nhi liền khoác tay hắn, bước chân của hắn không đổi, chầm chậm vừa đủ để cô đi kịp.
"Sau này ở nhà thì cứ mang giày cao vừa phải, mắc công cô bị gì tôi lại tốn tiền."
"Dạ..."
Cô gái nhỏ miễn cưỡng nghe lệnh, thực tế cô chẳng muốn vướng vào những thứ này, nhưng lại không có lựa chọn, đồ hắn chuẩn bị cho cô toàn những món cao cấp, giày cao gót nói thấp ít nhiều cũng 7 phân.
Đôi cô mang cũng đã là phân thấp nhất, còn muốn cô mang thấp hơn ít ra hắn phải tự đổi cho cô chứ?
Đằng này, hắn nói mà chẳng thèm nhìn, Liên Nhi uất ức tới tận tâm, lại không dám xin xỏ sợ làm phật lòng hắn.
Cô ngoan ngoãn im lặng đi theo hắn, một chút liền sang đến ngôi dinh thự to lớn nhất trong khu.
Tĩnh Yên đi trước nhưng không vào, ở ngoài chờ đợi Liên Nhi và Lâm Vương Minh, vừa thấy người bà lại phàn nàn.
"Dinh thự của chúng ta không xa gì với bên đây, đi bộ sang mà cũng lâu đến thế hả?"
Bà tắc lưỡi liếc mắt ghét bỏ ra mặt, Liên Nhi cúi đầu không dám cãi, ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Con xin lỗi."
"Xin lỗi? Cô chỉ biết xin lỗi thôi sao?"
Giọng càng cay nghiệt hơn, Tĩnh Yên làm khó người có phần quá đáng, làm cho người đàn ông kia có chút gai mắt, miễn cưỡng bênh cho cô gái nhỏ.
"Mẹ à, sao từ hôm qua đến giờ mẹ cứ cằn nhằn mãi thế?
Chúng ta sang để trình diện ông nội, mẹ có thể dẹp chuyện mẹ muốn làm sang một bên được không?
Con thật sự mất kiên nhẫn rồi đấy!"
Vẻ mặt tuấn tú hiên ngang như thần, khí thế oai hùng vĩ ngạn nhưng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết, là ánh nhìn của sự chết chóc, làm cho người khác 10 phần dè chừng hết 8 phần lo sợ.
Đứa con trai này Tĩnh Yên không thể răn dạy nổi, hắn đã được người bố đã mất và ông nội nuông chiều, dạy dỗ đến nổi kiêu ngạo hơn cả mức bình thường.
Chỉ cần hắn tỏ ra không hài lòng thì người khác sẽ lập tức hứng chịu những hành động và cử chỉ gay gắt của hắn, Tĩnh Yên không ngoại lệ, dù là mẹ nhưng bà lại dưới thế hạ phong, lúc nào cũng chịu thua cho con trai.
Bà cũng không muốn đôi co thêm rắc rối trước cửa nhà người khác, nhượng bộ vào trong trước.