Bức bối trong người làm hắn hằn học bật dậy, hắn nhìn xuống mặt đất thanh thúy, cô gái nhỏ đang co ro vì lạnh, còn mơ màng nói gì đó.
Hắn nghe không rõ, mò xuống cúi sát tai nghe cô nói, một hồi cũng biết cô đang ấm ức vì bị hắn trút giận.
Bấy giờ, hắn mới bình tĩnh suy xét lại mọi chuyện, nhớ lại lúc hắn bắt gặp Liên Nhi nói chuyện với người khác, quả thật cô luôn giữ khoảng cách, không có cử chỉ nào quá chức phận.
Cô còn công khai nói chuyện, không phải một đôi mèo mã gà đồng lén lút với nhau. Có lẽ...hắn đã thật sự ghen lên quá mức.
- Lâm Vương Minh, mày bị sao thế?
- Mày chỉ mới thích cô ta...không yêu sao lại ghen chứ?
Hắn tự sỉ vả chính bản thân, biết rất rõ ngược đãi hắn dành cho cô gái nhỏ bộc phát từ sự ghen tuông. Còn ghen một cách thái quá khi trái tim chưa xác nhận mình đã yêu.
Chỉ mới xa có một chút mà hắn liền mất ngủ, còn cô gái thì trái ngược hoàn toàn với hắn. Ngủ mê man, nhưng cơ thể rất lạnh, hắn nhìn mà có chút xót trong lòng.
Vẫn là không nỡ thật sự phạt cô nằm dưới đất, lén lút bế cô lên giường. Khi hắn được ôm cô cảm giác khó chịu trong lòng cũng dần vơi đi.
Nửa đêm, cô gái nhỏ cảm thấy thân thể cứng đờ, cảm giác như có vật gì đó nặng nề đè lên, miễn cưỡng cô mở mắt. Tức thì, người giật mình suýt hét toáng lên.
- Lâm Vương Minh?
Mắt cáo linh động mở to, như không tin những gì mình nhìn thấy, hắn thế mà lại ôm cô ngủ ngon lành, còn tham lam ôm lấy ngực cô như mọi khi.
Liên Nhi hoảng hồn kéo ngay cánh tay của hắn ra, người vẫn còn đang say giấc, đầu óc cô chốc chốc hỗn loạn.
- Lý Liên Nhi, không lẽ mày mộng du leo lên đây?
- Không được, hắn mà tỉnh dậy nhìn thấy cảnh này thì mày sẽ bị phạt nặng hơn đấy!
Nghĩ đến đó, Liên Nhi rón rén chường xuống sàn nhà, gối tay lên đầu tiếp tục giấc ngủ.
Một lúc sau, người đàn ông sờ mó khắp giường, cảm nhận như người trong lòng đột nhiên biến mất, hắn bật dậy tức khắc, đảo mắt tìm kiếm theo thói quen.
Cô gái nhỏ ở bên dưới đang thiu thiu, hắn lại mò xuống, nhẹ nhàng bòng cô lên.
Cơ thể truyền tới cảm giác như bay bổng, Liên Nhi lim dim mở mắt, hình ảnh của người đàn ông đang ôm cô đập vào đôi ngươi. Cô hốt hoảng không dám tin vào những gì đang diễn ra.
"Lâm..."
Giọng lắp ba lắp bắp, tư thế ẵm bòng chợt dừng lại, bốn mắt nhìn nhau trong sự ngượng ngùng. Ngón tay như ngọc của cô gái chỉ vào trước mặt hắn.
Việc hắn làm đã bị phát giác, hắn cũng mặt dày chẳng sợ ngại vứt cô lên giường, không đợi cô kịp định thần hắn ôm chặt lấy cô như ôm một chiếc gối.
"Nằm im rồi ngủ đi! Ngày mai tôi sẽ xử trí cô sau!"
Hơi thở thô nặng phả vào gáy cổ làm Liên Nhi sợ hãi, không dám phản kháng. Cô nằm im như một khúc củi mặc hắn ôm, sau một hồi bình tâm, Liên Nhi mới để ý hình như kẻ này có chút không nỡ để cô nằm dưới sàn.
.....
Âm thanh của chim hót líu lo, vì căn phòng nằm trên tầng 2, ngoài ban công còn trồng cây xanh nên dễ thu hút chim chóc. Liên Nhi bị chính âm thanh ấy miễn cưỡng tỉnh giấc, cô lại sửa soạn chuẩn bị nấu bữa sáng cho mẹ chồng.
6h30, vẫn y như cũ, những con người kia sống rất có quy tắc, đúng giờ ăn, đúng giờ ngủ. Liên Nhi không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì với mình, chỉ biết đứng ở một góc chờ đợi chuyện xui.
Người đàn ông có quyền lực nhất nhà thong dong sải bước vào vị trí, Liên Nhi như một người hầu dọn thức ăn lên bàn. Không biết từ khi nào mà cô cứ như bảo mẫu, việc ăn uống bữa sáng đều một tay cô phải lo liệu.
Cô làm xong chuẩn bị đứng sang một bên chờ hầu thì bất ngờ bị hắn kéo lại, giọng sắc lạnh nói.
"Ngồi xuống!"
"Hả?"
Cô gái nhỏ có chút sửng sốt, hắn không để cô hoài nghi lâu, dùng sức kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Vẻ mặt hắn không đổi, luôn một màu lãnh đạm, cô ngồi cạnh hắn cũng không nhìn lấy một cái, cắm mặt vào phần ăn của mình.
Kết thúc bữa sáng, hắn đặc biệt nghỉ một ngày, đột nhiên bắt Liên Nhi thay đồ, theo chân hắn đến một nơi.
Đi rất lâu, Liên Nhi cuối cùng cũng nhận ra đây là đường về cô nhi viện, lòng cô nhốn nháo lên, ngồi trong xe vô thức khẩn trương vui mừng.
"Lâm..."
"Gọi là chồng!"
Lời chưa kịp nói đã bị hắn nhắc nhở, Liên Nhi lần đầu lúng túng, cố điều chỉnh lại cảm xúc gấp gáp hỏi.
"Chồng, anh cho tôi về thăm cô nhi viện sao?"
"Ừm..."
Giọng hời hợt nói, hắn kéo tay cô gái, cường chế cô lại gần hắn, thong thả nâng cằm cô lên, ba phần sủng bảy phần tình tứ nói.
"Chẳng phải cô nói ở dinh thự rất cô độc và buồn chán sao?
Tôi đưa cô về cô nhi viện chơi một ngày!
Từ này về sau nhớ cho kĩ đừng có mà nói chuyện người đàn ông khác quá mức!"
"Tôi sẽ cắt cổ cô đấy!"
Ngón tay bỗng ấn sâu vào da thịt mỏng manh, Liên Nhi đau lên nhưng cô không thấy khó chịu, ngược lại còn cười rất ngọt ngào.
"Anh...không phạt tôi nữa sao?"
Đột nhiên bị hỏi vậy làm hắn có chút trầm tư, bởi nội tâm hắn không biết vì lí do gì hắn lại như muốn dễ dàng bỏ qua cho cô. Còn có nhã hứng đưa cô về lại cô nhi viện, hắn nhất thời không có được câu trả lời thích đáng.
"Cô nằm mơ giữa ban ngày đi!
Tội của cô tôi để đó khi về tôi sẽ xử cô sau!"
Dứt lời, hắn cường ngạnh kéo cô ngồi lên đùi hắn, ngón tay có phần lạnh lẽo chạm ngay vào chiếc bụng nhỏ xíu, cười tà.
"Lý Liên Nhi, tôi thích con trai lắm, cũng thích con gái...
Cô muốn sớm rời khỏi tôi thì tốt hơn hết mau làm cái bụng này to lên đi!"
"Anh..."
- Đúng là đồ dở hơi! Làm sao tôi tự làm nó to lên được chứ?
Cô gái nở nụ cười lệch lạc, chưa bao giờ cô cảm thấy người đàn ông này cũng có lúc vô tri vô giác, không khác gì đứa trẻ đòi kẹo. Xem ra...hắn cũng có đôi phần đáng yêu.
Cô ngồi ngoan trong lòng hắn, không rõ tại sao cô cứ có cảm giác cử chỉ của hắn đối với cô hôm nay rất lạ lùng. Hắn cọ cái mũi cao thẳng tắp vào trán cô liên tục, cứ như mèo con ve vãn chủ, đến khi về tới cô nhi viện hắn mới chịu buông lỏng người cô.
Thời gian xa cách cô nhi viện tuy không dài nhưng những chuyện xảy ra đã khiến Liên Nhi vừa nhìn thấy nơi thân thương, không nhịn được nhớ nhung mà tự mở cửa xe chạy bạt mạng vào trong.
Lâm Vương Minh không kịp ngăn cản, cánh tay bất lực của hắn ở ngay sau lưng cô gái mà lại không thể kéo kịp cô. Trái tim hắn chợt chửng một nhịp, như hụt hẫng thiếu đi thứ gì đó. Nói trắng ra là sợ mất, làm hắn phải trầm tư.