Kiến thức về thưởng trà của cô hạn hẹp đến thế à?"
Bà vứt ngay đôi đũa xuống, hằn học xoay người cao giọng sai bảo Lưu Di.
"Đem vứt hết những thứ vô tích sự này cho tôi!"
"Mẹ!"
Thanh âm hốt hoảng, nhận sự sỉ nhục Liên Nhi không tức giận, chỉ phản ứng theo thói quen, cô len người vào chỗ bếp ngăn cản. Đây là thức ăn do chính tay cô làm, dù không ngon, không cao sang như những thứ khác, nhưng lãng phí như vậy thật sự có phần quá đáng.
"Mẹ à, bỏ thức ăn như vậy là tội nặng lắm!"
"Cô dạy đời tôi à?"
Người phụ nữ tức thì bắt bẻ, ánh mắt hung hãn như sói săn mồi vồ lấy tâm trí cô gái nhỏ.
Khuôn mặt tựa như phù thủy của bà làm cho Liên Nhi gắt gao lắc đầu mím chặt môi không dám nói.
Cô đứng khư khư, run rẩy hai tay chống vào thành, chắn ngay bếp, ánh mắt chứa đựng cả sợ hãi và đáng thương, nhưng chẳng thể đổi lấy được chút lòng từ bi của người phụ nữ.
"Lưu Di, lấy chúng đem vứt hết cho tôi!
Lâm gia không nghèo đến mức ăn mấy loại bánh vớ va vớ vẩn này!"
"Dạ phu nhân!"
Lưu Di cúi đầu nhận lệnh, không một chút chần chừ đẩy ngay cô gái nhỏ sang một bên, gắp từng chiếc bánh Liên Nhi kì công làm vứt thẳng vào sọt rác.
Liên Nhi mở to mắt ướt nhìn công sức bị chà đạp, nhưng lại không thể phản kháng, đứng im một chỗ day dứt tạp dề. Lưu Di cố tình vứt bánh rất chậm, như muốn cô nhìn rõ cảnh họ chèn ép cô.
Còn Tĩnh Yên, ngoài sắc mặt đay nghiến của mẹ chồng nàng dâu thì không có bất cứ động thái nào. Đợi đến khi cả chục cái bánh bị cho vào sọt rác xong xui, bà lại quay sang tìm cách gây khó dễ.
"Lý Liên Nhi, uất ức hay gì mà khóc?"
"Con..."
Nước mắt trực trờ trong khóe sắp trào ra, vì một câu nói mà Liên Nhi cố nuốt ngược chúng vào trong, cúi đầu không câm lặng, chỉ sợ...nói ra không vừa lòng người lại rớt họa vào thân.
Người phụ nữ trông dáng vẻ tội nghiệp khiến nội tâm bà có chút bứt rứt, nhưng không thể vì chút dao động này mà làm chệch hướng kế hoạch.
Tĩnh Yên nhanh chóng điều chỉ lại cảm xúc, tức giận quát lên.
"Mẹ chồng hỏi mà cô câm như hến sao?
Cô xem tôi là không khí à?"
"Mẹ à, con không có!"
"Á!"
Giọng gấp gáp đột ngột tắt ngấm, Liên Nhi còn chưa kịp giải bày thì Tĩnh Yên bất ngờ với tay lấy ngay cốc nước gần đó tạt vào người cô.
Làn da tuyết trắng ở cổ và vai phản ứng mãnh liệt, ửng đỏ như bị phỏng. Tĩnh Yên liền chưng hửng nhìn cốc trong tay, khi này bà mới cảm nhận được đây là cốc nước nóng.
Cô gái nhỏ bị hất cả một cốc nước còn đang nóng hổi vào người, đau đớn không dám kêu lên, r.ên rỉ trong họng cam chịu. Cô nhẫn nhịn lấy lại vẻ bình tĩnh phủi đi giọt nước ướt át trên người, đè nén tiếng thút thít, tiếp tục đứng hèn mọn trước mặt mẹ chồng.
- Là nước nóng sao?...Mình làm con bé bị thương rồi.
Ý thức hỗn loạn bắt đầu khôi phục, cảm nhận được lần này bản thân thật sự quá đáng hơn mức cho phép, Tĩnh Yên mau chóng đặt cốc trở lại, nội tâm muốn hỏi han lại bị ý trí đè nén.
"Lý Liên Nhi, cô để rót nước nóng ra tại sao không nói trước?"
"Con..."
Cô gái nhỏ ấp úng, cắn môi run rẩy, đau rát trên da làm cô khó chịu, chẳng muốn giải thích thêm nữa.
Bắt cô nói trước? Cô phải nói như thế nào?
Bà là người bất thình lình hất nước vào người cô, còn không để cô kịp phản ứng thì lấy gì cảnh báo? Huống chi, cốc nước đó vốn là cô rót ra để nếm thử vị trà do chinh tay mình pha. Sợ bản thân pha không ngon, dâng lên sẽ làm bà nổi giận, cô miễn cưỡng phải thử trước.
Thế mà, còn chưa làm gì đã hứng chịu cơn hà khắc thái quá của mẹ chồng. Liên Nhi uất hận trong lòng, bất luận giờ cô có giải thích gì thì người phụ nữ kia cũng sẽ hạch sách cô. Cho nên, cô chọn im lặng, tùy ý bà trách phạt.
Tĩnh Yên chứng kiến người vẫn nhẫn nhịn, nội tâm cồn cào không yên, muốn gây chuyện tiếp cũng không nỡ, rời đi không quên hoạnh họe.
"Dọn dẹp nơi này sạch sẽ đi!
Đúng là thứ con dâu vô dụng, chỉ biết khóc!
Cảm thấy không làm dâu nhà họ Lâm được thì cút đi!"
Âm thanh của gót giày vang lên nhu hòa, Liên Nhi trộm nhìn theo bóng người cao ngạo khuất dần. Cô thở một hơi thật dài, cuối cùng cũng bình yên, khẩn trương điều chỉnh lại tâm trạng dọn dẹp mọi thứ.
Vừa làm cô vừa chìm trong suy nghĩ, cay đắng và tủi nhục chưa từng có, nhưng cô không khóc nữa. Bởi cô nhớ lời khi nãy của mẹ chồng, chỉ biết khóc thì được gì?
Cô phải mạnh mẽ, mạnh mẽ vượt qua tháng ngày địa ngục, đợi khi thoát khỏi nơi này cô sẽ không còn phải nhìn thấy những con người đáng sợ kia nữa.
Loay hoay trong phòng bếp hơn 20 phút cũng dọn xong, Liên Nhi lúi húi một mình trở về phòng, cả ngày cô không bước ra ngoài, cứ lo lắng ngồi trước gương nhìn.
Vết phỏng tuy không nặng nhưng nó vẫn ửng đó trên da, thứ này mà lọt vào mắt người đàn ông kia chắc chắn lại có rắc rối. Liên Nhi làm đủ cách vẫn không làm vết phỏng mờ nhạt được bao nhiêu.
Thoáng cái, trời cũng tối, kim đồng hồ gần điểm vào 8h tối, Liên Nhi phập phồng lo sợ ngồi trên ghế sofa, mắt không ngừng dán vào cánh cửa đang đứng yên.
Vài giây sau, nó thật sự mở vào, bóng người quen thuộc đứng ngược sáng đập vào mắt cô.
Người đàn ông hôm nay trông có vẻ hơi mệt mỏi, hắn vừa đóng cửa đã gấp gáp cởi cà vạt, mở vài cúc áo trước ngực, ngửa cổ thở phào, than nhẹ trong miệng điều gì đó.
Liên Nhi không dám nhìn thẳng, cúi cúi ngồi ngoan ngoãn trên ghế, Lâm Vương Minh liền chuyển ánh nhìn vào cô, trầm mặc nói.
"Lý Liên Nhi, thấy chồng cô vào không biết làm gì sao?"
"Làm...gì?"
Miệng trái tim vô thức hỏi, thực sự Liên Nhi không biết phải làm gì, mấy ngày ở đây hắn không có thái độ kì lạ như hôm nay, ánh mắt nóng cháy lẳng lặng biến thái nhìn làm cô thấy nguy hiểm.
Chân tay căng thẳng muốn trốn chạy, hắn bất thình lình bước tới gần, cô tức thì né vào một góc sofa, chớp mắt sợ hãi né tránh hắn.
"Đứng dậy! Cởi áo giúp tôi!"
"Cởi áo?"
Cô gái nhỏ bất ngờ, trố to mắt cáo nhìn hắn chòng chọc, hắn vẫn nét mặt đằng đằng sát khí dọa cô phải làm theo.
"Chẳng phải...anh đã cởi..."
Cô run dẩy nói không hết câu, làm hắn mất kiên nhẫn nạt nộ.
"Nhanh!
Chồng cô yêu cầu cũng mà cũng dám ý kiến sao?"