Một bác sĩ tài giỏi như Yash, lại còn là một hoàng tử kiêu ngạo, trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, đương nhiên sẽ mưu mô hơn cô gái đơn thuần này rất nhiều.
"Milla, gả cho anh em sẽ có tất cả, dang vọng tiền tài không thiếu thứ gì cả."
Ngón tay lạnh lẽo rơi xuống xương quai xanh, ánh mắt của người đàn ông dần trở nên tối tăm, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy sự c.ưỡng bức.
Cô gái nhỏ nuốt một ngụm khí lạnh, cảm thấy so với Lâm Vương Minh thì đây mới là ác quỷ thật sự. Nhìn ra sự chiếm hữu tuyệt đối trong mắt người, làm cô hoang tưởng tới những tình tiết ghê rợn trong phim kinh dị.
Ngay lập tức, cô hất tay Yash ra khỏi người, nắm chặt khăn to gan bằng trời đuổi thẳng.
"Anh...ra khỏi phòng tôi ngay lập tức!
Tôi sẽ không lấy anh! Anh không ép được tôi đâu!"
"Vậy sao?"
Yash khoanh hai tay trước ngực cười đểu giả, bộ dáng nghiêm túc pha chút ngả ngớn bất nhân. Liên Nhi cảm thấy rùng mình, không những do trời đông giá lạnh ở nơi này mà còn vì kẻ trước mặt.
Người cứ nhìn vào thân hình gợi cảm của cô làm nội tâm cô nhốn nháo muốn hét lên. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa cắt ngang khung cảnh.
"Milla!"
Là giọng của Melen, bà đến thăm con gái, Yash cũng thu lại vẻ nguy hiểm của mình, trực tiếp đi ra mở cửa.
"Yash?"
Melen trông thấy người đàn ông ở trong phòng Liên Nhi có chút hoảng sợ, bà nhìn vào trong thấy cô gái đang co ro trong góc, trên thân còn chỉ quấn có mỗi một chiếc khăn tăm khiến bà lo lắng bước đến.
"Milla, con sao thế?"
Người phụ nữ đỡ ngay cô gái đang run rẩy, gấp gáp sờ vào mặt cô, nhìn thấy giọt lệ trực trờ trào ra bả thông minh đủ hiểu mọi chuyện, bình tĩnh trấn an.
"Milla, đừng sợ! Yash không hại con đâu!"
"Mẹ..."
Cô gái thấp thỏm trong lòng, quan sát nét mặt điềm tĩnh của người phụ nữ chốc chốc trong lòng chẳng còn cảm thấy bình an.
"Mẹ tại sao..."
"Mẹ cũng đến rồi...hai người hãy tự giải quyết đi nhé!
Con xin phép!"
Người đàn ông ngang nhiên chen lời, trước khi đi còn lườm mắt sắc bén hàm chứa tia nguy hiểm vào cô gái.
Cánh cửa đóng chặt Liên Nhi mới thả lỏng phòng bị, ngay lập tức chất vấn mẹ mình. Kết quả, như những lời Yash nói, Liên Nhi bị ép phải gả cho anh, nhưng không phải là làm vợ chính thức.
Vì thân phận và tư duy còn thấp của cô nên chỉ được làm phu nhân như vợ bé, đợi đến khi cô được rèn giũa thành nữ tôn cao quý thì khi đó cô mới được công nhận là vợ của hoàng tử.
Liên Nhi nghe đến đây đương nhiên không chấp thuận, nhưng mẹ ruột lại một mực ép uổng. Bởi bà lo cho tương lai của con gái, gả cho người có địa vị cao quý là lựa chọn tốt nhất cho cô.
"Milla, mẹ lạc mất con suốt mười mấy năm, không ở cạnh chăm sóc con như những người mẹ khác nhưng mẹ sẽ cho con một tương lai mới, cuộc sống đủ đầy."
"Mẹ, con không cần! Thật sự không cần, đây là ép duyên!
Là ép duyên làm sao có hạnh phúc hả mẹ?"
Cô gái phản đối kịch liệt, nhưng Melen không cho rằng lối suy nghĩ của Liên Nhi là đúng. Trong mắt bà, cuộc sống đủ đầy mới là hạnh phúc, tình cảm chỉ là một phần, thời buổi càng văn minh càng phát triển thì không thể coi trọng trái tim đơn thuần yêu nhau là đủ.
"Milla, Yash là một người tốt, nó không bận tâm con từng kết hôn, còn không màng miệng lưỡi người khác, người như vậy mới có thể cho con hạnh phúc.
Milla, hãy chọn người yêu mình chứ đừng chọn người mình yêu!
Lâm Vương Minh...không xứng với con!"
Âm thanh dứt khoát, người phụ nữ không muốn nói quá nhiều, dù cô gái không ưng thuận bà cũng nhất quyết gả cô cho Yash. Một là muốn cô có địa vị sống trong nhung lụa, hai là muốn cô gả cho Yash để cô có thể ở bên cạnh bà mãi mãi, để bà bù đắp lại năm tháng thiếu đi trách nhiệm.
Liên Nhi bất lực với sự quyết đoán của mẹ, trận cãi vã chẳng có kết quả, cô bắt đầu bước vào giam lỏng, đi đâu hay làm bất cứ điều gì cũng bị giám sát.
Đã có lệnh thông báo ngày kết hôn, Liên Nhi bị bắt phải học những nghi lễ trong hoàng gia. Ngày nào cô cũng đầu tất mặt tối với mớ sách vở và những quy luật hà khắc khiến đầu óc nặng nề chưa từng có.
Vì hôn lễ mà khẩu phần ăn của cô cũng bị cắt giảm, ép thân thể cô phải tuột cân, đủ số kí mặc lễ phục hoàng gia.
.....
Ngoài cổng lớn vang lên tiếng gào thét, người đàn ông giằng co với những lính canh.
"Các người tránh ra! Tôi muốn gặp vợ tôi!"
"Cút! Đây không phải là nơi cho một thường dân bước vào!
Còn đến phá thì đừng có trách bọn tôi không nhắc nhở!"
Lâm Vương Minh bị hai ba tên đẩy ra, giữa họ không xảy ra xô xát, nhưng lời lẽ qua tiếng lại thì không thể tránh.
"Tránh ra lũ chó canh cửa! Tôi muốn gặp vợ tôi, kêu cô ấy ra đây!"
"Liên Nhi! LIÊN NHI! EM RA ĐÂY GẶP ANH ĐI!"
Hắn gào thét gây mất trực tự, lính không nhịn được ra tay đánh hắn. Thân thủ của hắn rất tốt, chẳng thua kém gì lính canh hoàng gia, một lúc đã hạ gục 3 4 tên.
Ngày nào hắn cũng đến đây đòi người nhưng không lần nào có kết quả, hắn có đánh gục lính gác thì cũng không thể vào trong.
Ở cửa có gắn thiết bị chống xâm nhập, chỉ cần hắn leo lên lập tức bị luồng điện giựt cho té ngã. Tuy không giết chết hắn, nhưng làm hắn bị thương là chuyện không thể tránh khỏi.
Lính bị hắn hạ gục cũng không lo hắn vào được, bình tĩnh đứng lên đuổi người.
"Xin anh hãy về đi! Ở đây không có người cho anh vào tìm đâu!"
"LIÊN NHI! LIÊN NHI! EM RA ĐÂY ĐI!"
Hắn không thèm để ý những kẻ sâu bọ, cứ đứng đó hét lớn. Khoảng cách từ ngoài cổng vào nhà ít nhiều hơn 1000m, hắn có la đến khản cổ tuyệt nhiên cũng chẳng ai nghe được.
Lính mất kiên nhẫn lại cầm súng hăm dọa như mọi khi, người theo hắn sợ xảy ra chuyện đành phải kéo hắn về.
Vì cô gái nhỏ mà đến tận đây, hắn làm sao chịu từ bỏ, không sợ chết nhào đến, lính lập tức bắn hăm dọa. Những thuộc hạ của hắn phải vội đánh ngất người, mang hắn rời khỏi đó.