Bên trong khẩn trương chật hẹp như vậy mà lại có thể chứa được dị vật to lớn của hắn, mỗi tấc thịt non đều hút hắn nóng đau.
"Khóc nữa đi...Liên Nhi, anh rất thích nghe khóc trên giường.
Thật làm người ta muốn yêu thương mà..."
Hắn cúi xuống một bên tuyết nhũ, thân thể mềm mại bị nhập mạnh mẽ, dày vò đủ các tư thế, nằm ngửa dạng hai chân ra, quỳ gối chổng cao mông, hoặc là cuộn người nghiêng sang một bên...
Liên Nhi bị hắn làm đến hoa mắt chóng mặt, nhắm mắt rơi lệ không ngừng, không rõ là đau đớn hay sung sướng, tiếng ngâm rên khe khẽ theo từng tiết tấu nhập của người đàn ông.
Lâm Vương Minh nằm phía sau ôm lấy lưng cô, thân hình trần trụi nằm bao bọc lấy cô, phần thân dưới từng chút chầm chậm đẩy vào trong, khiến bụng nhỏ gồ lên theo hình dáng cây gậy.
"Nhiều nước như vậy.. thật mẫn cảm, còn phun nữa chắc ướt hỏng tấm nệm này mất, d.âm đãng."
Hắn cắn lên lỗ tai mềm mại hồng phấn lả lướt tà tứ nói, nói xong lại le lưỡi ra mút vào, động đến dây thần kinh làm cô gái ngứa run người, bên dưới lại khẩn trương hút mạnh lấy dị vật của hắn, khoái cảm mạnh mẽ làm người đàn ông chỉ muốn làm cho cô nát ra mới thôi.
Tiếng nước va chạm nơi hai hạ thân xác mạnh vào nhau liên tục kêu vang, Liên Nhi đạt tới cao trào, xuân thủy tuôn ra như suối, phần mông áp sát vào háng hắn không một ké hở, hắn lấy dị vật lớn đút sâu lút cán.
"A a a."
Môi đỏ kiều diễm hé ra r.ên rỉ, nước bọt sung sướng chảy đầy xuống khoé miệng, ướt át d.âm mỹ.
Nhiệt nóng truyền lên từ hạ thân đang bị hắn nhiệt liệt xỏ xiên, một đợt kích cuồng khoái cảm cắn nuốt thể xác và tinh thần cô gái.
"Vương Minh! Từ chậm.. chậm.. một chút! A ô ô..."
Cô dùng chút sức lực cuối cùng cầu xin hắn tha, thân mình kịch liệt lắc lư theo mỗi nhịp đâm vào, đáng tiếc hắn không quan tâm, hắn bóp mặt cô quay qua ấn đầu lưỡi thô lớn liếm lên mắt, lên má, rồi cuối cùng là xuống môi, chặn cả lời cô đang muốn nói ra, chỉ còn những tiếng "ưm..ưm.." nức nở nho nhỏ.
Dị vật đâm chọc tới tử cung, thô cứng đáng sợ, bên trong liền liều mạng hút kẹp lấy, khiến cô tuôn nước xối xả dục tiên dục tử.
"Vợ đẹp thật mê người.
Lỗi tại em bỏ đói anh mấy ngày nay, làm sao anh muốn phát điên lên rồi.
Chỗ này thật...quả là vi diệu..."
Liên Nhi bị hắn chọc đến nơi mẫn cảm nhất, chấn động đến run rẩy, cố gắng mở rộng hai chân, tìm cho mình tư thế thoải mái nhất. Cả người bị hắn dồn lực đâm vào từ phía sau nảy dựng lên, điên cuồng kích thích.
"Vương Minh, anh ra đi..."
Cô mềm mại uốn éo thân mình trong lồng ngực hắn, hết thấy cảm xúc đều bị hắn khống chế, dị vật cắm mỗi lúc một sâu một nhanh, khiến hoa viên điên cuồng tiết xuân thuỷ, cô chờ mong hắn lấp đầy bên trong.
Hắn thô nặng thở gấp, tiếng cầu xin nho nhỏ quanh quần bên tai, khiến hắn phát tiết.
"Cho em, toàn bộ tinh hoa của anh cho em hết."
Hắn đạt tới cao trào, bắn một cỗ bạch dịch đậm đặc vào tận sâu bên trong.
Quá trình phun ra rất lâu, Liên Nhi cảm nhận được dị vật cắm bên trong giật giật liên hồi. Cô cũng sung sướng hét ầm lên, cẳng chân run rẩy không ngừng, chỗ hai người giao hợp chảy ra dòng nước trắng đục đặc sệt. Quá nhiều tinh hoa rót vào, cô không thể hấp thu kịp....
Lúc này cô hoàn toàn thả lỏng bản thân, cảm giác được dục vọng bản thân được đáp ứng vui vẻ đến nhường nào.
"Vương Minh ~"
Cô mềm mại kêu hắn.
Lâm Vương Minh không trả lời, chỉ hôn cô thật sâu, vừa nhiệt tình vừa điên cuồng l.iếm mút. Ngọc lửa dục thiêu đốt thân mình, hắn ôm cô mà trong lòng lại có một tia sợ hãi hoang đường... Hắn sợ cô không yêu mình, sợ cô sẽ rời bỏ hắn như trước kia....
Hắn không hề muốn như thế, không hề.
"Liên Nhi, em có yêu anh không?"
Tiếng tim đập mạnh trong không gian yên tĩnh, hắn biết thiếu nữ này từng có điểm ghét bỏ mình, sợ cô sẽ dở chứng không nói.
Thế nhưng, Liên Nhi lại vươn tay vuốt lên má hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn, uyển chuyển nói.
"Yêu! Liên Nhi rất yêu anh!"
"Anh cũng yêu em! Rất yêu em!"
Hắn mừng rõ rơi nước mắt, sau cuộc hoan ái hắn ốm lấy cô nhái nhỏ thật chặt chẽ. Cả hai cứ như thế mà ngủ cho đến sáng, thời gian bình lặng trong một cách mĩ mãn.