Đầu óc còn mơ hồ chưa kịp nhận thức cho đến khi cô nhìn sang bên cạnh mới nhớ đến chuyện đã xảy ra.
Đêm qua và người đàn ông kia đã trở thành vợ chồng, hiện giờ hắn còn đang ngủ say bên cạnh cô. Cánh tay hữu lực của hắn đặt trên ngực, tham lam bóp lấy một bên gò bồng làm cô hoảng hốt bật dậy, đẩy ngay cánh tay đó ra, vô tình đánh thức hắn.
Người nghiêng mình thức giấc, trên cơ thể tráng kiện đầy những múi cơ còn có vài vết cào cấu do Liên Nhi để lại. Lâm Vương Minh nửa nằm, tắc lưỡi u trầm không vừa ý nhìn cô gái.
"Mới sáng mà cô đã làm cái trò gì vậy?
Định không để chồng cô ngủ à?"
Thanh âm đầu tiên khi hắn mở mắt ra là gắt gỏng với cô, hắn không hề nhìn thấy Liên Nhi đang khóc ấm ức lên, từng giọt nước như trân chân vụn vỡ thấm đẫm tấm chăn bông.
Tay giữ chặt chăn che thân, bị hắn c.ưỡng bức cô gái nhỏ đau đớn tột cùng, ám ảnh đêm qua không ngừng xô đẩy vào đầu óc cô, muốn chối bỏ lại không thể.
Trong sạch một đời của cô đã bị hắn lấy đi mất, cảm thấy bản thân phút chốc dơ bẩn cực kì, cứ như cô là gái bán thân, nhục nhã chỉ muốn được chết cho êm chuyện.
Tiếng khóc nhu hòa của cô vang càng lớn, làm cho hắn bức bối lên, bật dậy tóm ngay gáy cổ của cô.
"Khóc cái gì chứ?
Cô nên nhớ cho rõ cái mạng của cô là do tôi bỏ tiền mua về, chỉ mất đi trong trắng có gì mà cô phải khóc?
Tôi để cho cô chịu thiệt sao?"
"Anh..."
Liên Nhi khóc nghẹn lòng, hắn làm sao hiểu được thứ quý giá này cô phải cố gắng gìn giữ bao năm qua cho người cô yêu. Thế mà, nó lại bị đồng tiền và quyền lực của hắn cướp đi, còn không có chút hối lỗi.
Hắn tóm lấy gáy cổ cô rất chặt, mặc cô gian nan quằn quại hắn cũng không buông, còn bóp luôn cằm tinh xảo, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Lý Liên Nhi, vì cô không nói dối cho nên đêm qua tôi mới không đuổi cô xuống giường.
Cho cô ngủ cạnh tôi đã là may mắn cho cô rồi, giờ cô còn khóc như đưa tang chồng cô... Truyện Võng Du
Có tin tôi đốt cả cái cô nhi viện cô mong nhớ không?"
"Đừng...hức..."
Cô gái nhỏ hoảng sợ, ra sức kéo tay hắn nhưng mọi thứ cô làm đều trở nên vô dụng, tựa như cô đang làm trò mèo trước mắt hắn.
Lực tay của hắn càng mạnh bạo, từ lúc cô lọt vào tay hắn không biết bản thân bị hắn bóp mặt, bóp cổ bao nhiêu lần, đến nổi hắn chỉ cần chạm vào cô đã tưởng tượng ra xương cốt của mình sắp bị hắn nghiền nát, miễn cưỡng cô phải nhu thuận theo cảm xúc của hắn.
"Lâm Vương Minh, làm ơn, đừng hại họ...tôi sẽ ngoan ngoãn sinh con cho anh!
Đừng hại họ!"
"Cô biết điều thì tốt!"
Hắn thả ngay người Liên Nhi ra, trong mắt hắn, cô là món hàng để hắn tùy ý sử dụng, chỉ có ngoan ngoãn nghe lời hắn mới được yên thân.
Còn Liên Nhi, từ giờ về sau sẽ là ám ảnh khó buông, cô càng nghĩ càng rơi lệ nhiều, để hắn trông thấy lại bực tức kéo lấy cô, thô bạo quẹt đi nước mắt trên mặt cô.
Để cô không khóc nữa, hắn bèn bày ra bộ dạng ngả ngớn bất lương, hạ lưu dọa cô.
"Cô còn khóc thì tôi đè cô ra làm tiếp đấy!"
"Đừng!"
Câu nói của hắn có uy lực vô cùng, Lý Liên Nhi liền sợ run, tự mình lau đi nước mắt, cả tiếng thút thít cũng bị cô đè nén trong cuốn họng.
Lâm Vương Minh thấy cô không khóc nữa thì lạnh giọng ra lệnh.
"Cô sửa soạn đi! Sau khi dùng nữa sáng xong thì cùng tôi đi trình diện với ông nội!"
"Tôi...biết rồi..."
Liên Nhi liền gấp gáp ôm chăn quấn quanh người chạy một mạch vào trong nhà tắm, không thèm để ý người đàn ông thân trần nhìn theo cô.
Ánh mắt của hắn va phải vệt máu đã khô trên nệm, khóe miệng bất giác cong lên tà tứ, hắn liếm môi còn lưu lại chút dư vị ngọt ngào của đêm qua, rồi cũng nhanh chóng mặc đồ rời đi.
Lúc Liên Nhi trở ra thì hắn sớm đã biến mất, khi này cô mới buông lỏng tâm trạng một chút ngồi xuống chiếc bàn trang điểm, ngoan ngoãn sửa soạn cho bản thân chỉn chu rồi ra ngoài.
"Thiếu phu nhân!"
Hạnh Nhi sớm đứng đợi ở cửa phòng, nhận lệnh dẫn cô gái đến chỗ phòng ăn, vừa đi vừa nói quy tắc của Lâm gia cho cô nghe. Liên Nhi tư chất sáng suốt, nghe một lần đã ghi nhớ rất rõ.
Đến phòng ăn, Lâm Vương Minh và Tĩnh Yên đã ngồi vào chỗ, cô cúi đầu lễ phép trước mẹ chồng.
"Chào buổi sáng thưa mẹ!"
"Vào chỗ ngồi đi!"
Tĩnh Yên liếc mắt vào người cô gái nhỏ, dù cô mặc kín cổng cao tường nhưng những dấu hôn còn trên cổ cô không thể che đậy, làm bà nhìn thấy trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Hạnh Nhi kéo ghế cho Liên Nhi ngồi cạnh người đàn ông, cô vừa đặt mông chưa nóng ghế hắn liền xoay mặt phán xét cô.
Ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn, hắn trông cô rụt rè sinh ra chướng mắt, lườm mắt đến độ làm Liên Nhi bất giác không rét mà run.
"Được rồi, chúng ta dùng bữa thôi."
Như câu hiệu lệnh, mỗi người tự động cầm đũa lên, Liên Nhi rất lễ phép, chủ động gấp một miếng thức mời mẹ chồng trước.
"Con mời mẹ!"
Ngay lập tức, phần thức ăn chưa kịp đặt vào chén của bà, đã bị người khảy xuống, ghét bỏ nói.
"Ai mượn cô vậy? Cô là thiếu phu nhân hay là người hầu?
Tôi có tay có chân, không mượn cô phải hầu!"
"Con..."
Liên Nhi sợ hãi ánh mắt gắt gao của người phụ nữ, gấp gáp nhận lỗi.
"Con xin lỗi, do con..."
"Không cần cô giải thích, ngồi xuống đi!"
Lời chưa thốt trọn vẹn bị cắt ngang, Tĩnh Yên vốn đang muốn làm người xấu nên nhất quyết không cho Liên Nhi cơ hội bào chữa.
"Cô lo mà học cho thuộc quy tắc của Lâm gia đi!
Muốn làm việc gì thì cũng phải hỏi qua ý chồng và mẹ chồng, rõ chưa?"
"Dạ...mẹ..."
Mới sáng bị quở trách, Liên Nhi không dám không nghe, cúi đầu như một chú cún con, nuốt lấy uất ức ngược vào tâm.
Lâm Vương Minh ngồi giữa chứng kiến tất cả sự việc lại chẳng có một câu bênh vực, mặc dù biết Liên Nhi không làm sai, và hắn cũng thừa hiểu mẹ mình đang cố ý gây khó dễ.
Hắn tuyệt nhiên làm ngơ, nhưng lại gắp vào chén cô gái một đũa thức ăn, nhả giọng ảm đạm.
"Ăn đi, món này tôi đặc biệt dặn nhà bếp làm cho cô đó.
Rất tốt cho cơ thể, cô khỏe thì sẽ sớm có thai!"
Lời lẽ của hắn chẳng có chút chừng mực, có lẽ vì đây là nhà của hắn nên không cần phải giả đò làm một người tốt, cứ thế mà phơi bày mục đích của mình.
"Cảm ơn anh..."
Thanh âm ngọt ngào, trên gương mặt tái xanh cố nở ra nụ cười dịu dàng giả dối.