Hắn và người phụ nữ không thể hiện ra sự khó chịu của bản thân, trước mặt Lâm Hà Kính luôn giữ mức hòa nhã, nhưng ai cũng có thể đoán mối quan hệ giữa 3 người không đơn giản.
Điều này, vô tình bị Lâm Tính ngồi đối diện nắm bắt như một cơ hội, gây hấn.
"Chị dâu, chị đã gả vào Lâm gia cảm thấy sống có tốt không?
Sao mới có một hôm mà nhìn thấy chị dường như có vẻ không ổn thế kia?"
Lâm Tính nhếch mí mắt ác ý, cánh tay hữu lực luồn qua hông cô vợ nhỏ của hắn, tỏ ra tình cảm thắm thiết như khiêu khích Lâm Vương Minh.
Ác ý của hắn lộ rõ từ câu nói tới ánh mắt, Liên Nhi cũng biết rõ 2 anh em Lâm Vương Minh không hòa thuận, cô lại chẳng ưa gì người chồng nguy hiểm kia, không thể chủ động thể hiện cử chỉ thân mật với Lâm Vương Minh, miễn cưỡng nói vài câu cho qua chuyện.
"Em chồng thật biết đùa, chị mới về Lâm gia còn hơi bỡ ngỡ chút thôi."
"Chồng của chị, đối xử rất tử - tế!
Chị làm sao lại không ổn chứ?"
Lời nói và biểu cảm không ăn nhập, cô vừa kết thúc câu dưới chân đột nhiên hứng chịu một cơn đau nhói bức cô "á" lên một tiếng, cúi đầu xuống nhìn.
"Vợ, em sao thế?"
Lâm Vương Minh giả vờ khom xuống xem xét, ở nơi người không nhìn thấy lườm Liên Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Bởi, hắn nhận ra âm thanh và vẻ mặt cô không hợp tác, cố tình giẫm vào chân cô để cảnh cáo.
"Em lỡ đá trúng vào cạnh bàn thôi..."
Thanh âm nhút nhát đáng thương, Liên Nhi thừa hiểu ý hắn vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng, duỗi tay xuống kéo hắn lên.
"Em không sao đâu, anh đừng lo!"
"Không sao thì tốt."
Người đàn ông mỉm cười rất nguy hiểm, bàn tay to lớn cư nhiên đặt lên tóc Liên Nhi, vuốt ve như thể yêu thương. Hắn thể hiện tình cảm với cô gái nhỏ một cách công khai, khiêu khích lại với Lâm Tính, còn đá xéo mắt, làm cho đối phương tức lên.
Còn Lâm Hà Kính, nhìn ra tất cả, tuổi của ông cũng gần đất xa trời, sao lại không hiểu đây vốn chỉ là một màn kịch? Nhưng ông không vạch mặt, muốn xem trong trận đấu đá này đôi bên sẽ rút ra được bài học gì?
Ông chủ động khen ngợi cả hai cặp vợ chồng trẻ, hóa giải đi bầu không khí gay gắt của đôi bên.
Liên Nhi là quân cờ ngồi im mặc người khác bố trí chẳng dám thở mạnh, cô vừa mới thoát khỏi nguy hiểm của người đàn ông thì lại đến người mẹ chồng.
Tĩnh Yên âm thầm luồn tay ra sau lưng cô, ngón cái uy lực đâm một lực mạnh mẽ vào xương sống làm cho cô đau điếng, đáy mắt ửng hơi nước ngó sang người phụ nữ.
Đôi mắt sắc bén hàm chưa từng tia nham hiểm, Tĩnh Yên xích lại gần, giọng lí nhí với cô.
"Thể hiện cho tốt vào, cô mà làm mẹ chồng và chồng mất mặt thì đừng trách!"
"D...ạ..."
Nước mắt ủy khuất miễn cưỡng nuốt ngược vào trong, cô chẳng khác nào một con búp bê sống, ngồi giữa hai con người điều khiển số mệnh, muốn khóc không thể khóc, cười không thể cười, thốt ra điều gì đều phải nhìn sắc mặt họ.
Đây chẳng khác gì địa ngục dành cho cô, nhà lao không lối thoát, đau đớn trong lòng khiến cô nhớ đến gia đình nhỏ ở cô nhi viện khôn xiết, chỉ ước có cơ hội gặp lại họ để được làm chính mình.
Người người đều vui vẻ cho mỗi câu chuyện của họ, chỉ có cô không hòa nhập, im lặng lắng nghe, vô thanh vô tức, cảm thấy bản thân lạc lõng, tâm tình lạnh lẽo không còn chút hy vọng.
Lâm Hà Kính rất đặc biệt chú ý đến con dâu lớn là Liên Nhi, còn cố ý dặn dò Lâm Vương Minh chăm sóc tốt cho cô, nhưng cô chẳng cảm thấy biết ơn, ngược lại chỉ có sợ và sợ, sợ đến bội phần.
"Ông nội yên tâm, Liên Nhi là một cô - vợ - tốt, cháu sẽ không - đối - xử - tệ - bạc với vợ mình đâu ạ."
Lời nói một đường nhưng mắt nhìn một nẻo, cánh tay hắn đặt trên bờ vai mảnh mai cố ý bóp chặt như muốn nghiền nát xương cô gái nhỏ, một lực mạnh đẩy cô ngã vào lồng ngực hắn.
Liên Nhi biết hắn đang muốn cô phối hợp, cũng ngoan ngoãn dựa vào người hắn tỏ ra thân mật.
Sự phối hợp của cô làm hắn ưng bụng, dùng sức ôm lấy hông nhỏ, vô tình quá lực làm cô gái nhỏ mất thăng bằng, chân mang giầy cao đạp lên chân hắn.
"Á!!!"
Lâm Vương Minh nhảy dựng lên, chưa kịp mở miệng mắng người, Liên Nhi liền hốt hoảng đứng bật dậy sốt sắng, quan tâm hỏi.
"Ôi, chồng ơi, anh có sao không?
Em xin lỗi, em ngồi không vững?"
"Lý Liên Nhi!"
Hắn nổi đóa chẳng được lâu, nhìn thấy đồng tử lúng liếng nhiễm nước trong mắt cô và vẻ luống cuống lo lắng khiến hắn phải dịu xuống.
"Không sao, gót hơi nhọn nên đau một chút, giờ thì hết rồi.
Em đừng hoảng!"
Cánh tay rắn chắc hữu lực nhanh chóng kéo cô gái nhỏ ngồi xuống ôm vào lòng, trước mặt người khác hắn nặn ra nụ cười thân thiện, vuốt ve Liên Nhi như dỗ dành một đứa trẻ.
"Cháu dâu lớn, nếu mang giày quá cao không quen thì lần sao cháu mang giày thấp một chút, sẽ tiện cho cháu hơn đấy!"
Lâm Hà Kính có lòng nhắc nhở, quan sát nét mặt nhu mì mà sợ hãi của cô gái, trong lòng ông bỗng dâng lên một tia cảm xúc.
- Giống hệt với bà nội của chúng vậy!
Nụ cười trên khóe môi nhạt nở rộ, cứ như Lâm Hà Kính tìm ra điểm giống nhau của người ông yêu, chốc chốc càng có thiện cảm với cô gái nhỏ hơn.
Ông nhã hứng sai người hầu vào trong đem ra quà mừng tặng cho hai cô cháu dâu.
"Liên Nhi, đây là phần của cháu!"
Một hộp gỗ trạm đỏ, điêu khắc hình hoa hải quỳ đưa sang cho Liên Nhi.
"Cháu...cảm ơn ông."
Cô vương tay nhận lấy, vừa cầm liền cảm nhận nó khá nặng tay, hình hoa hải quỳ bên trên hộp đúng ngay loài hoa cô thích, bất giác mỉm cười ngọt ngào.
Nụ cười ấy lọt ngay vào mắt mẹ chồng và chồng, cả hai đều đồng điệu có chung một cảm xúc, cô gái này thật xinh đẹp.
"Liên Nhi, cháu có biết ý nghĩa của hoa hải quỳ trên hộp không?"
Lâm Hà Kính bỗng lên tiếng cắt ngang cảm xúc, Liên Nhi chưa kịp tiếp thu vài giây nhưng rồi cô rất nhanh bình ổn tâm trí, lễ phép đáp.
"Dạ thưa ông...
Hoa hải quỳ đại diện cho tình yêu mãnh liệt và cũng là loài hoa tượng trưng cho sự mạnh mẽ, cố gắng, kiên trì không bao giờ bỏ cuộc."
"Ừ, đây là dụng ý của ông.
Ông muốn cháu sau này trở thành đóa hải quỳ rực rỡ trong Lâm gia."
Biểu tình trên khuôn mặt thập phần thích thú, Lâm Hà Kính gật đầu đánh giá Liên Nhi không ngừng, mỗi lần ông thích ai sẽ có cử chỉ vừa cười vừa gật đầu như thế, ai nhìn thấy cũng hiểu sau này chắc chắn cô gái nhỏ ở trong Lâm gia sẽ được ông ưu ái nhiều hơn.