• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A Minh, con đến tìm mẹ có chuyện gì sao?"

Người phụ nữ trông sắc mặt u ám của con trai liền đoán được ý, biết hắn đến tìm chắc chắn có chuyện, chẳng đợi người ngồi bà hỏi thẳng.

Lâm Vương Minh chưa vội nói, sải bước dài miên man đến ngay chỗ cửa sổ, hai chân trụ vững, khoanh tay nho nhã phong ưu hướng nửa ánh mắt xuống dưới.

"Chỗ này ngắm cảnh rất tiện mẹ nhỉ?"

"A Minh!"

Khi không lại vào tới tận phòng, còn ra tới chỗ cửa sổ nhìn ngắm, Tĩnh Yên thông minh thừa hiểu hắn đã biết việc bà làm, không khách khí hỏi tiếp.

"Con có gì muốn nói thì cứ nói ra đi, cần gì phải vòng vo.

Đây đâu phải là tính cách mọi khi của con!"

Môi bạc tức thì nhếch lên cười hào sảng, hắn xoay người về đối diện với mẹ, vẻ mặt tuấn tú hiên ngang như thần, khí thế oai hùng vĩ ngạn nhưng ánh mắt lại mất nhân tính hơn bao giờ hết.

"Mẹ, con đã nói không được phép làm hại thân thể cô ấy, tại sao mẹ lại khiến cô ấy nhổ cỏ đến mức tay chân bị thương, còn sốt cao ngất đi?"

"Ngất?"

Mắt mở to kinh ngạc, Tĩnh Yên sửng sốt, đầu óc có chút bối rối, việc tay chân cô gái kia bị thương bà biết rất rõ nhưng cố tình làm ngơ, chỉ là không ngờ...phạt người nhổ cỏ mà cũng có thể ngất.

- Đúng là yếu đuối mà...

Lương tâm của bà canh cánh, tia lo lắng len lỏi trong lòng, nhưng ngoài mặt sắc lạnh, lời nói có chút tàn khốc nhưng không giấu được sự day dứt.

"Con nhỏ đó đúng là vô dụng, chỉ nhổ cỏ mà cũng ngất, biết bao nhiêu người sao chẳng ai bị như thế?

Đúng là vào làm thiếu phu nhân nên sinh hư à?

Loại con gái yếu đuối như vậy đúng là không xứng làm dâu nhà họ Lâm!"

Mí mắt có vài vết chân chim nhúm lại vài phần, bà tỏ ra không hài lòng ngồi bịch xuống ghế dài, hơi thở dồn dập làm bầu không khí tĩnh lặng trở nên căng thẳng.

Người đàn ông vẫn còn đứng ở chỗ cửa sổ khoanh tay đạo mạo, hướng mắt lãnh lệ hàn ý vào người Tĩnh Yên, đánh giá.

Hắn quá rõ tính tình của mẹ hắn, là người không đến nổi ác độc, chẳng qua chỉ vì muốn hắn và cô gái nhỏ kia bỏ nhau nên mới cố tình tìm cách gây khó dễ.

Đáng nhẽ, hắn sẽ không bao giờ bận tâm tới suy nghĩ của bà. Thế nhưng, hiện giờ hắn còn phải lợi dụng Lý Liên Nhi sinh con, không thể vì mẹ không ưng thuận mà làm hỏng chuyện tốt của hắn.

"Mẹ à, nếu chê vợ con yếu đuối vậy thì mẹ ra nhổ thử đi!

Tay trần chân trần, không ăn không uống, đầu đội nắng cả một ngày, xem mẹ có ngất như cô ấy không?"

"A Minh!"

Giọng to như sét, Tĩnh Yên đứng bật dậy, gắt gao vo chặt tay, bà không thể ngờ đứa con trai này vì muốn đạt được mục đích mà dám nói những lời lẽ quá quắc với mẹ ruột, khiến bà tức đến máu nóng dồn lên não.

"Lâm Vương Minh, con đừng có ỷ mình có quyền trong Lâm gia thì có thể ăn nói với mẹ như thế!

Cô gái đó mẹ vốn không thích từ đầu!

Con cư nhiên đưa người về còn cưới nhau chẳng thèm nghe ý mẹ thì cô ta bị như vậy là đáng lắm!

Con còn dám vì người ngoài mà nói chuyện với mẹ như vậy sao?"

Đôi mắt đẹp đẽ vương đầy tơ máu đỏ, Tĩnh Yên suýt mất khống chế hành động, vừa cầm chiếc ly trên bàn định quăng vào Lâm ương Minh thì đột ngột dừng lại bởi vẻ mặt khinh bạc của hắn.

"Mẹ, muốn quăng thì cứ quăng đi!"

Hắn tự nhiên thách thức người phụ nữ, còn cười tà như chọc tức Tĩnh Yên.

"Con!"

Đứa con trai ngỗ nghịch này Tĩnh Yên xác thực không thể quản giáo được, trong mắt hắn chỉ quyền lực và tiền tài, phàm những việc ảnh hưởng tới mục đích của hắn, hắn liền không ngại loại bỏ cản trở.

Lời mẹ ruột nói ra dù đúng hay sai trong đầu hắn chỉ là gió thoảng qua tai, một kẻ sống trong toan tính sớm muộn cũng bị sự toan tính của mình hủy hoại. Tĩnh Yên lo cho hắn quá mưu đồ sẽ dẫn đến sau này cô độc, xuống nước dùng hết nước bọt mềm cứng khuyên hắn.

"A Minh, mẹ cũng không muốn đối đãi với cô gái đó như vậy.

Con không yêu người ta, bắt ép sinh con rồi sau này con bỏ người ta, cô ấy phải vượt qua những ám ảnh như thế nào?

Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, phần tài sản của ông nội đâu nhất thiết phải tranh dành với em con?

Con cũng đâu phải thua kém gì, Lâm gia 4 phần thế lực con cũng đã nắm hết một nửa rồi, con..."

"Đủ rồi!"

Hắn nghe đến đây chẳng lọt tai, cắt ngang lời mẹ hắn nói, bực dọc quát tháo.

"Chuyện của con không cần mẹ quản!

Mẹ nhân từ quá cho nên mới để 2 mẹ con kia chèn ép, đặt chân vào cái nhà này.

Mẹ không yêu bố, mẹ bỏ qua cho họ, nhưng Lâm Vương Minh này thì không!

Việc gì con phải nhường nhịn cho thằng con hoang đó chứ?"

Biểu tình trên khuôn mặt hắn tối đen như đêm không trăng, tĩnh mạch nổi đầy trên mặt, gần như bức thiết hắn phát điên làm Tĩnh Yên chỉ biết câm lặng.

Từ trước đến giờ hễ chuyện gì có liên quan đến Lâm Tính thì Lâm Vương Minh nhất định sẽ nhúng tay vào. Bởi hắn luôn có một mối hận thù lớn trong lòng, từ nhỏ không được bố ruột yêu thương, bao nhiêu tình cảm của ông đều dành hết cho đứa con hoang ở bên ngoài, bỏ mặc mẹ con hắn cô độc, chịu không ít tủi nhục từ người đời gièm pha ý xấu.

Trong mắt hắn, kẻ hắn ghét nhất chính là Lâm Tính, dù chuyện lớn hay nhỏ hắn cũng bất chấp hơn thua. Hắn phải thắng, chỉ có chiến thắng mới làm hắn thỏa mãn.

Tĩnh Yên quá rõ tính tình con trai, phần hiếu thắng này của hắn đã hình thành từ nhỏ, đi theo cho tận bây giờ ngày càng lớn hơn, muốn hắn từ bỏ khác nào như mò kim đáy biển, bà không muốn vì người khác mà xảy ra tranh cãi, thương hắn nên luôn luôn là người dưới thế hạ phong.

"Con ra ngoài đi!

Mẹ không muốn tranh cãi vô ích với con!"

Bà xua tay đuổi người, Lâm Vương Minh cũng không muốn nán lại, nhưng hắn không quên mục đích đến đây, lãnh đạm nhắc nhở mẹ ruột.

"Con cũng không muốn cãi nhau với mẹ, nhưng...

Mẹ nhớ rõ cho con, Lý Liên Nhi là người con mua về, việc hành hạ thân thể cô ấy chỉ có con mới được làm.

Mẹ mà còn làm hại cô ấy lần nữa thì con không bỏ qua cho mẹ đâu!"

"Con!"

Tĩnh Yên á khẩu, càng lúc càng quá quắc, nhìn hắn sải bước sắp ra khỏi phòng bà tức tối nói với hắn.

"Lâm Vương Minh, mẹ nói cho con biết, ngày nào con và cô gái đó còn ở bên nhau thì ngày đó mẹ còn đày đọa cô ta đấy!"

Bà cố tình hét lên cho hắn nghe, nhưng người như giả mắt điếc tai ngơ, đi một mạch không quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK