"Mẹ!
Đây là con trả lại cho mẹ!
Còn làm thân thể vợ con bị thương thì con sẽ không bao giờ xuất hiện trong căn nhà này nữa đâu!"
*Xoảng*
Trước mắt bao nhiêu người hắn vứt bể ấm trà, không nán lại kéo ngay cô gái nhỏ định rời đi, tiếng nói ở phía sau chợt vang lên làm hắn dừng bước.
"A Minh, con không phân biệt phải trái trắng đen, chưa hỏi rõ ngọn ngành đã làm hại người khác!
Đây là tác phong của người đứng đắn sao?"
Tĩnh Yên tức tối đỡ Lưu Di ngồi dậy, nhìn vết phỏng trên mặt mà bà không nhịn được bước thẳng tới giằng co kéo tay cô gái nhỏ, hằn học.
"A Minh, cô ta chỉ là công cụ để sinh con, mà nếu là công cụ việc gì con phải làm như thế hả?"
Cổ tay kiều xảo mềm yếu nhận lực bóp mạnh mẽ theo tiếng nói, làm cô gái nhỏ đau nhăn mặt nhăn mày. Lâm Vương Minh chứng kiến món hàng của hắn bị động chạm trước mắt, nổi cơn thịnh nộ gạt phăng tay mẹ hắn.
"Mẹ muốn nói thì cứ nói! Đừng có động vào vợ con!"
"A..."
"Mẹ, cô ấy là người của con, con muốn làm gì thì tùy ý con!
Cô ấy là tài sản được đổi bằng tiền của con, không phải của mẹ, con tuyệt đối không cho phép ai đụng vào đồ của con!"
Người phụ nữ bị cướp lời trắng trợn, tức đến mức hít thở không thông, lồng ngực nhức nhói cả lên. Bà không chịu nổi, gian nan tựa người vào cạnh bàn, vuốt ngực thở kiều suyễn.
"Mẹ à!"
Cánh tay mềm yếu vừa vương tới định đỡ ngươi, ngay lập tức liền bị hất ra, cô gái đứng ở kia bắt lấy thời cơ, đỡ người phụ nữ không ngừng quan tâm Tĩnh Yên.
"Dì ơi, dì không sao chứ?"
"Anh Minh, sao anh lại ăn nói như vậy với mẹ mình chứ?
Anh xem, anh làm dì ấm ức rồi đấy!"
Thanh âm kiều mị, người rất biết giữ phép tắt, không dám to tiếng trước mặt người đàn ông. Nhưng hắn vốn không xem Giang Hoa ra gì, trực tiếp nói thẳng.
"Chuyện của nhà tôi không đến phiên Giang tiểu thư xen vào!
Nếu cô đến thăm mẹ tôi thì cứ ở lại trò chuyện với bà đi!
Tôi xin phép!"
Dứt lời, hắn cứ thế mà kéo người đi, Tĩnh Yên ở phía sau có gọi hắn cũng không quay đầu, bỏ mặc bà với mớ hỗn độn hắn gây ra.
Lâm Vương Minh về lại phòng, nóng nảy đẩy cô lên giường, thân ấm áp phủ lên người cô ngay tức thì.
"Lâm Vương Minh, anh làm cái gì vậy?"
"Nằm im!"
Hắn bóp lấy cằm non mịn nghiêng qua một bên xem vết thương, cũng không đến nổi nặng.
"Nằm im ở đây! Cấm cô nhúc nhích!"
Thân to lớn nhanh chóng rời khỏi người cô gái, hắn lấy một tuýt kem đích thân thoa lên chỗ bị thương. Xong việc, hắn lại kìm hãm hai tay cô dưới nệm, nhìn chòng chọc làm cô phát lạnh.
"Lâm Vương Minh...anh..."
Người đàn ông đột nhiên trả tự do cho đôi tay nhỏ, rồi chống hai tay bên người Liên Nhi, lườm mắt đầy sát khí như muốn nuốt cô vào trong bụng, làm cô rét run vô thức ôm lấy hai vai bé nhỏ.
Lâm Vương Minh thong dong nâng cằm cô lên, vẻ mĩ miều đáng thương của cô luôn thành công đánh gãy tia hung hăng trong người hắn. Cơn giận đang sôi sục lắng xuống hoàn toàn, hắn vướng ngón cái chạm vào cánh môi dưới mềm mại, vân vê vừa sủng vừa yêu chiều nói.
"Lý Liên Nhi, tôi nhắc lần cuối!
Lần sau mà còn để mình bị người khác làm bị thương tôi sẽ bẻ gãy chân cô!"
"Nhớ chưa?"
Câu cuối hắn tự nhiên hắng giọng lên làm cô gái nhỏ giật mình, bất nhược gật đầu nhu thuận.
Hắn hài lòng với vẻ ngoan ngoãn của cô, cuối cùng cũng rời khỏi người cô, trước khi đi vào phòng tắm còn không quên dặn cô thay đồ ngủ.
Liên Nhi không dám phật lòng hắn, đợi hắn đi tắm cô cũng thay đồ, ngồi chờ hắn trên giường. Cô nhìn đôi tay chưa lành hẳn có chút buồn bã, chìm trong suy nghĩ không biết đến khi nào cực hình mới kết thúc.
Cô ở đây rất ít tiếp xúc với người khác, ngoài nói chuyện với Hạnh Nhi thì thỉnh thoảng cô cũng có gặp Thiên Kỳ nói đôi ba lời. Biết được chàng thanh niên đó là người cứu mình lúc ngất nên cô càng cởi mở, hòa đồng hơn.
Lâm gia thật rộng lớn nhưng cô rất lạc lõng, suy nghĩ một hồi đầu óc cô lại bộn bề. Tiếng cửa mở chợt vang lên giúp cô khôi phục lại ý thức, người ở bên trong bước ra.
Ngày nào cũng thế, hắn rất tự tin khoe thân thể cường tráng của mình nhưng cô không bao giờ để ý tới, thấy hắn cởi trần cô lại trốn tránh.
Vẫn tưởng sẽ như mọi khi, Liên Nhi đợi hắn sửa soạn xong liền chủ động tắt đèn, sau đó nghiêng mình nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, bất ngờ Lâm Vương Minh lại lật ngửa người cô ra.
Hắn phủ thân to lớn lên làm cô giật mình toát mồ hôi hột.
"Lâm...Lâm Vương Minh...ưm..."
Cổ nhỏ trắng thon như sứ bất thình lình bị bóp lấy, hắn không siết mà chỉ ấn sâu cô chặt chẽ vào nệm, gằn giọng.
"Gọi là chồng! Lý Liên Nhi, cô bị điếc à? Hay não cô bằng bã đậu?
Tôi nhắc cô bao nhiêu lần rồi? Không được phép gọi cả tên lẫn họ của tôi!"
"Nhưng...anh nói...chỉ gọi khi..."
"Không khi gì hết!
Bây giờ lúc nào cô cũng phải gọi như thế!"
Hắn cắt ngang câu nói của cô, nhíu mày uy nghiêm hâm dọa, ánh nhìn chết chóc của hắn lúc nào cũng thành công khiến Liên Nhi hóa cún nhỏ, dưới thế hạ phong mà ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Cô nhẹ nhàng gật đầu biểu đạt ý, hắn cũng buông cổ cô ra, tầm mắt dục vọng lướt một lượt từ đầu tới chân cô. Bàn tay không yên phận sờ trước xương quai xanh, cử chỉ vuốt ve làm Liên Nhi thông minh đủ hiểu hắn muốn gì.
"Anh...để khi khác được không? Hôm nay tôi không khỏe!"
Cô gái nhỏ vụng về kéo lấy tay hắn, vẻ sợ sệt phản chủ rõ rệt, cô nói dối không bao giờ qua được mắt hắn. Tức thì, một mảng da đầu đột nhiên đau nhói, Lâm Vương Minh thô bạo nắm lấy tóc cô, giật mạnh làm cô đau điếng đến tận óc.
"Lý Liên Nhi, đừng có mà giở trò!
Tôi cho cô nghỉ suốt một thời gian rồi, giờ thì làm tốt nhiệm vụ của cô đi!
Có mỗi chuyện mang thai mà cô còn làm không xong thì đừng trách tôi!"
Tóc dài bị hắn quấn một vòng, buộc Liên Nhi phải ngồi dậy nương theo lực tay cường ngạnh của hắn. Cô không dám phản kháng, duỗi tay bấu víu trên tay hắn, nước mắt trào ra như mưa trút từ đôi mắt đẹp đẽ.