"Tôi đây, Thương Trọng Lệ, mở cửa!"
Sở Nhuế há hốc mồm, anh mở cửa ra, Thương Trọng Lệ nhìn thấy là anh thì cũng không khách khí, trực tiếp bước vào trong.
"Hai người các anh ở chung? Thương Trọng Lệ hỏi ngay.
Bây giờ anh có cảm giác Thương Trọng Lệ không giống như ở trong trò chơi. Cậu đã đổi quần áo, đã vơi bớt vẻ lạnh lùng xa cách, tóc cắt mái hợp với vẻ ngoài thời trang, hơn nữa ngoại hình của cậu cũng nổi bật, giống như những diễn viên trẻ tuổi mới nổi.
Thương Trọng Lệ nhìn một vòng: "Anh ấy không có ở đây?"
Sở Nhuế: "Không có."
Thương Trọng Lệ: "Đi đâu rồi?"
Sở Nhuế thấy Thương Trọng Lệ không có ý định rời đi, còn cao hơn mình một cái đầu, lại còn có khả năng đấm mình một cái là bay đầu, vì vậy anh thành thật trả lời: "Không thấy cậu ấy."
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Có ý gì?"
Sở Nhuế kể lại chuyện xảy ra sau khi họ tách nhau ở trong màn sương. Anh nói rằng sau khi ra khỏi trò chơi, Sở Nhuế cảm thấy rất nặng nề.
"Nếu tôi đoán không sai thì vì thẻ căn cước của anh ấy ở chỗ anh nên anh ấy bị hệ thống nhận định là bug cần phải xóa." Thương Trọng Lệ dừng một chút, nói: "Anh ấy đội nồi cho anh rồi."
"Cậu ấy không bị xóa đi, cậu ấy bị mang đi!" Phỏng đoán của Thương Trọng Lệ cũng không khác mấy so với góc nhìn của Sở Nhuế. Sở Nhuế biết anh chính là lí do nên đến bây giờ vẫn không thể rũ bỏ được áp lực. Anh mở hai lòng bàn tay, lực kéo bất thường khi đó vẫn còn rõ ràng trước mắt anh: "Thứ kéo lấy cậu ấy cố sức mạnh rất lớn, trong nháy mắt liền kéo cậu ấy vào trong sương mù... Cậu ấy nhất định còn ở trong trò chơi."
"Nên?"
"Tôi muốn đi tìm cậu ấy."
"Vì tôi nên cậu ấy mới... Tôi nhất định phải tìm thấy cậu ấy, mang cậu ấy về!" Dù không thể trở lại đi nữa, anh cũng phải tìm đến ngọn nguồn rốt cuộc lực lượng nào đã thao túng trò chơi này.
Bộ dạng kiên định của Sở Nhuế khiến cho Thương Trọng Lệ cảm thấy buồn cười: "Anh muốn tìm anh ấy về? Tìm làm sao, với tay chân yếu ớt như anh, lá gan cũng chỉ nhỏ bằng con kiến, hình như anh tự đánh giá mình cao quá rồi đó?"
"Không phải một mình tôi."
Thương Trọng Lệ khó hiểu nhìn Sở Nhuế.
"Đương nhiên là tôi đi theo cậu rồi. Tôi hỏi cậu, có phải cậu có ý với bạn tôi đúng không?"
"Hả?" Thương Trọng Lê khoanh tay trước ngực, đánh giá Sở Nhuế, cười như không cười: "Ai nói với anh vậy?"
Cậu không khẳng định cũng không phủ nhận, Sở Nhuế càng thêm tin chắc rằng Thương Trọng Lệ thích Hoa Lạc Thâm.
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Ai nói với anh là tôi còn muốn đi vào trò chơi?"
"Cậu vào Tầm Bí là vì tiền hả?"
Bộ dạng nghiêm túc của Sở Nhuế đúng là không giống với trạng thái sợ hãi ở trong trò chơi, Thương Trọng Lệ cười hỏi: "Không vì tiền thì còn vì gì? Nếu không thì sao mà tôi lại thích một trò chơi lấy mạng người như thế được?"
"Người của nhà họ Thương mà thiếu tiền ư?" Anh có thể đoán được tám chín phần mười Chim yến màu tím là Triệu Tử ở trong phòng chat, tuy không biết người nhà họ Thương là như thế nào nhưng có thể đoán được một vài thứ qua cuộc đối thoại của bọn họ.
Thương Trọng Lệ thu hồi nụ cười bất cần: "Anh biết nhà họ Thương?"
Sở Nhuế chột dạ gật đầu.
"Anh là ai?" Thương Trọng Lệ đến gần Sở Nhuế, từ trên cao nhìn xuống, cảm giác áp bách khiến cho Sở Nhuế phải lùi về sau, đụng đến kệ giày.
Ánh mắt Sở Nhuế lập lòe, muốn lách người sang trái để không đối diện với ánh mắt sáng quắc của Thương Trọng Lệ: "Dù sao cậu cũng muốn trò chơi, cậu mạnh như vậy, có thêm tôi cũng không nhiều lắm, có thiếu tôi cũng không ít đi bao nhiêu."
"Không đúng, không thể nói như thế."
Sở Nhuế hơi giương mắt nhìn về phía Thương Trọng Lệ.
"Anh yếu như thế, văn không được, võ cũng không xong, chết nhát lại hay hoảng sợ, lớn lên cũng chẳng đẹp đẽ gì, đứng trước mặt tôi cũng thấy thật chướng mắt, chẳng đúng tí nào, có thêm anh đi cùng là một vấn đề lớn."
Sở Nhuế: "..."
"Muốn tìm người, thì tôi đi tìm, còn anh..." Thương Trọng Lệ nhướng mày trái, đi về phía cửa: "Ở nhà chờ đi."
Nói xong, Thương Trọng Lệ đi ngay.
Thằng nhóc này quả thực là quá đáng ghét!
——
"Sở Nhuế! Sở Nhuế!"
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn, là nữ nhân viên vừa chuyển công tác đến đây hơn một tháng.
"Sao thế?" Sở Nhuế hỏi cô.
"Sao anh lại ngồi ngốc ra vậy? Chị Linh hỏi trên group có ai tham gia tiệc liên hoan cuối buổi không kìa, còn mỗi anh là chưa trả lời thôi."
Sở Nhuế còn chưa kịp nói thì một đồng nghiệp nam khác đã trả lời trước: "Cậu ta không đi đâu, cậu ta chưa từng tham gia một bữa tiệc hay chuyến du lịch nào của công ty cả."
Nữ đồng nghiệp nhìn Sở Nhuế, nghi hoặc: "Tại sao?"
"Ai biết được, chắc tật xấu nhiều quá."
Sở Nhuế cúi đầu xử lý văn kiện trên tay, im miệng không nói gì, cũng giả vờ như không thấy sự châm chọc mỉa mai của đồng nghiệp.
Nữ đồng nghiệp lại nhìn về phía Sở Nhuế. Cô vừa mới đến đây, có nhiều thứ chưa biết, những người đồng nghiệp nam này hết lớp này đến lớp khác muốn đến giúp đỡ cô, nhưng cô lại chán ghét phần lớn những ánh mắt dung tục không có ý tốt lành của họ, chỉ riêng Sở Nhuế là không cố tình lấy lòng cô, cũng không ghét bỏ cô động tay động chân. Anh luôn dịu dàng, khi nhìn người khác thì ánh mắt luôn chuyên chú, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi im lặng, đôi khi khẽ cào vào lòng người một cái, điều này khiến cho trái tim cô không nhịn được mà nhảy lên một nhịp. Lần đầu tiên gặp, cô không thấy anh là một người đàn ông quá xuất sắc hay đẹp trai kinh thiên động địa, mà anh lại tựa một dòng sông êm đềm từ từ chảy, trên người luôn có một cảm giác xa cách đạm bạc dễ dàng khiến cho người khác mê mẩn.
Nữ đồng nghiệp cuối cùng bị người khác hấp dẫn phải rời tầm mắt, sau đó cô cố ý làm như vô tình nhìn về phía Sở Nhuế, nhưng anh vẫn không đáp lời.
Sau khi nước sôi, Sở Nhuế bỏ mì vào. Anh mở điện thoại nhìn qua tài khoản mạng xã hội, chỉ có hai đồng nghiệp chia sẻ hình ảnh về bữa tiệc liên hoan tối nay, Sở Nhuế nhàn nhạt nhìn lướt qua.
Kết thúc bữa tối đơn giản, Sở Nhuế nằm trên sô pha đọc sách. Sinh hoạt của anh không quá thú vị, anh cũng không hứng thú yêu thích gì đặc biệt, chỉ cần an ổn bình yên sống là được. Ít gây chuyện, không gây sự, không tò mò chuyện người khác, Sở Nhuế luôn sống như vậy.
Nếu không phải có Hoa Lạc Thâm, nếu không có chuyện này, có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục sống một cách bình thường như thế.
Đọc sách một lúc, Sở Nhuế mơ màng ngủ thiếp đi. Anh nằm mơ thấy ác mộng, đổ mồ hôi đầm đìa, mở bừng mắt tỉnh giấc, theo bản năng nhìn đồng hồ.
11:58
Sở Nhuế cuống quít đứng dậy, cầm balo trên bàn, đi lướt qua phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, anh chưa kịp đứng lại thì kim đồng hồ đã chỉ đúng 12:00.
【 Số thứ tự 4399 — Đang tải...】
Sở Nhuế lại vào trong trò chơi.
Lúc này, anh chỉ có một mình.
【 Tải dữ liệu hoàn tất – Chuẩn bị vào phó bản thường – Xin mời người chơi 4399 lựa chọn phó bản 】
Sương mù giăng kín khắp nơi, Sở Nhuế đứng tại chỗ xây dựng lại tâm lý của mình, sau đó thong thả di chuyển trong màn sương. Anh không có phương hướng xác định mà luôn đi không ngừng, cứ thế sờ soạng đi về phía trước, đi đoạn lại quay đầu đổi sang hướng khác, lại tiếp tục sờ soạng mà đi.
Anh đang đi tìm Hoa Lạc Thâm. Anh tin rằng Hoa Lạc Thâm vẫn còn ở đâu đó ở trong màn sương, hoặc có lẽ là bị rơi vào phó bản khác. Anh không có thời gian để chờ một người ngoài đến giúp mình, họa hổ họa bì nan họa cốt*, ai biết được dưới lớp vỏ bọc Thương Trọng Lệ đang cất giấu điều gì, lỡ như cậu ta muốn đi tìm cả ngàn cả vạn năm, đến lúc đó Hoa Lạc Thâm đã về với cát bụi, thậm chí hóa kiếp mấy lần rồi.
*Trong câu 画虎画皮难画骨, 知人知面不知心 (Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, Tri nhân tri diện bất tri tâm) Câu nói này mang nghĩa: Vẽ hổ chỉ vẽ được da khó vẽ được xương. Khi vẽ một con hổ, chỉ vẽ được da, lông, những thứ bên ngoài của con hổ đó mà khó vẽ được cái bên trong là xương của nó; biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Khi quen biết một người thì chỉ biết được vẻ bề ngoài nhưng không biết được người đó tốt hay xấu.
Tình huống hiện tại đã không thể dùng góc độ khoa học để phân tích nữa, dù bây giờ anh có đi báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ xử lý theo diện bệnh nhân tâm thần, vì vậy anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nghĩ vậy, Sở Nhuế liền dừng chân.
Đáp án thực sự là ở đây, làm bạn suốt bao nhiêu năm với Hoa Lạc Thâm, nếu không phải cậu ấy, đúng là anh cũng đã sớm không còn muốn sống nữa.
Không biết lang thang ở trong sương mù bao lâu, tinh thần của Sở Nhuế căng chặt theo từng phút từng giây, anh cũng không dám thở mạnh, cho đến khi sờ phải một thứ gì đó như vải vóc, Sở Nhuế liền đứng yên phát ngốc.
"A! Ai vậy!" Thiếu nữ la lên, Sợ Nhuế sợ tới mức té ngã xuống đất.
"Ai? Là ai?" Không thấy có ai trả lời nên thiếu nữ bắt đầu sốt sắng lo âu, cô lại gọi thêm hai tiếng, Sở Nhuế bắt đầu thấy giọng nói này có chút quen tai.
"Cam... Cam Hiểu Hiểu?"
"A! Ai?! Sao ngươi lại biết tên ta!" Giọng điệu của thiếu nữ trở nên run rẩy: "Ngươi... Ngươi đừng có đến đây!"
Sở Nhuế run rẩy đứng lên, còn chưa đứng vững, tay đã bị chém một đường, anh đau đớn nhăn mặt: "Đừng chém, là tôi, Sở Nhuế!"
Thiếu nữ im lặng.
"Anh trai nhát gan? Là anh hả?"
Sở Nhuế "ừm" một tiếng, bỗng nhiên bị ôm lấy, điều này còn khiến anh kinh ngạc hơn cả bị chém lên tay.
"Sao lại là anh! Anh làm em sợ muốn chết!"
Cánh tay của Sở Nhuế còn đau, ngực lại bị đập một cái.
"Sao anh chỉ đi một mình? Anh đẹp trai kia đâu rồi?"
Sở Nhuế không nói chuyện, trong sương mù không có tiếng nói nào, Cam Hiểu Hiểu buông lỏng đối phương: "Anh thực sự là anh trai nhát gan?"
"Tôi... không, không... có... tên là... nhát..."
"Thôi thôi anh đừng nói, em biết là anh rồi." Cam Hiểu Hiểu nói xong thì phụt cười ra tiếng: "Anh trai nhát gan, chúng ta có duyên quá đi, lại gặp nhau rồi, bây giờ chúng ta đi cùng nhau nha, đi thôi đi thôi."
Cam Hiểu Hiểu túm lấy Sở Nhuế rồi chạy đi, Sở Nhuế không phản kháng nổi, đành phải chạy theo cô gái.
"Làm em sợ muốn chết, nhanh nhanh lên, ra ngoài rồi nói chuyện."
Sở Nhuế vừa định nói anh không thể ra ngoài sương mù thì cảnh tượng trước mắt lại trở nên rõ ràng hơn.
Đêm tối, quạ đen không ngừng kêu trên cành cây, Sở Nhuế mím môi, con quạ bay ngang qua đầu bọn họ, bóng dáng hòa tan vào màn đêm thăm thẳm.
"Anh, anh trai nhát gan..." Cam Hiểu Hiểu cũng vô cùng sợ hãi, siết chặt cánh tay của Sở Nhuế không buông, cô vừa ngoái đầu nhìn thì kinh hoảng la lên: "A — anh trai nhát gan, anh bị thương! Sao anh lại bị thương, nhanh như thế mà đã có quái vật rồi ư?"
Sợ Nhuế nghe cô la thất thanh thì chỉ bất đắc dĩ: "Tôi là do... dao của em... chém trúng."
"Hả?" Cam Hiểu Hiểu sờ sờ đầu, Sở Nhuế cũng không muốn giải thích với cô, bây giờ anh đang nói lắp, giải thích cũng chỉ tốn thời gian. Anh lấy băng vải trong balo ra, tự xử lý vết thương.
Cam Hiểu Hiểu vẫn còn lải nhải: "Dao của em? Anh trai nhát gan, ý anh là sao? Em chém anh á? Có phải là ảo thuật hay hình ảnh phân thân gì không, anh nhìn thấy một người nào đó giống y đúc em à?"
Trước mặt họ là một con đường rộng thênh thang. Con đường không bằng phẳng, gồ ghề sỏi đá, hai bên cũng không có đèn đường, giống như làng Hạ Hà. Không có trăng, bây giờ chỉ có một màn đêm đen đặc.
Tạm thời không có nguy hiểm, Sở Nhuế dần thả lỏng tinh thần: "Em đừng nói nữa, vốn không có nguy hiểm, nhưng do em nói mà nguy hiểm sẽ tới."
Sở Nhuế nói nhẹ nhàng, bộ dạng lại ngoan cường.
Cam Hiểu Hiểu hơi bĩu môi: "Dạ."
"Vậy... Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Cam Hiểu Hiểu nhìn Sở Nhuế tự mình xử lý vết thương, tầm mắt từ từ chuyển sang gương mặt của anh. Góc nghiêng của Sở Nhuế rất đẹp, đường quai hàm sắc nét, đuôi mắt tinh tế ẩn giấu sau cặp kính, đôi mắt lại to tròn sáng ngời, trông như mắt mèo, khi cúi xuống, hàng mi dài cũng rũ theo như hàng liễu rũ bóng xuống mặt hồ, khẽ khàng lay động trong lòng cô gái. Cô nhớ lại khi ở làng Hạ Hà, Sở Nhuế kiên định nhìn mình, cố gắng nói "Tôi đi!" một cách dõng dạc. Rõ ràng là anh cũng sợ hãi như cô nhưng khi ngoan cường lại có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác, cũng giống như bây giờ, anh đi ở bên cạnh, cô cũng rất an tâm.
Sở Nhuế băng bó xong vết thương, quay đầu nhìn Cam Hiểu Hiểu. Gương mặt của Cam Hiểu Hiểu ửng hồng, ánh mắt chăm chú nhìn mình, khóe miệng cong lên, không biết suy nghĩ lung tung chuyện gì.
Sở Nhuế: "Này."
Cam Hiểu Hiểu: "Hả?"
Sở Nhuế thấm thía nói: "Đừng phát ngốc, bất cẩn thì không phản ứng kịp sự cố ngoài ý muốn đâu."
Cam Hiểu Hiểu mím môi, biểu tình hơi e lệ, bỗng nhiên lại nhớ tới điều gì, hai hàng lông mày hơi rũ xuống, có vẻ ưu sầu.
"Trước tiên chúng ta cứ đi dọc con đường này một lát, nhìn thử xem gần đây có gì đó liên quan tới nhiệm vụ hay chỗ nghĩ chân hay không." Sở Nhuế nhớ tới phó bản newbie 《Lữ khách cô độc 》 mà Hoa Lạc Thâm kể, nếu giống với phó bản không có chỗ dừng chân thì quả thực là khó làm.
Hai người đi một lúc, trước sau vẫn không xuất hiện một ngôi nhà nào.
Sở Nhuế nhìn con đường trống trải, nhíu mày, bắt đầu nghĩ có phải bây giờ phải tìm chỗ hạ trại ngoài trời không thì phía xa truyền tới động tĩnh.
Sở Nhuế dừng chân, Cam Hiểu Hiểu đập đầu vào lưng anh, che mũi lại kêu đau: "Anh trai nhát gan, sao anh lại đột nhiên dừng lại nữa!"
"Có người tới?"
Cam Hiểu Hiểu nhìn khắp nơi, giữa một vùng hoang vu, rõ ràng chỉ có hai người là cô và Sở Nhuế: "Anh trai nhát gan, người ở đâu cơ?"
Cam Hiểu Hiểu vừa nói xong không bao lâu thì nghe thấy tiếng "Lọc cọc lọc cọc..." mỏng manh. Âm thanh vang lên từ xa đến gần, chuông cảnh báo của cô vang lên, túm lấy cánh tay của Sở Nhuế, lại vừa đúng là cánh tay mới bị thương, ngay vị trí bị thương.
"Đau — em muốn giết anh hả?" Sở Nhếu nhăn mũi, đau đớn la lên.
"Xin lỗi! Em xin lỗi anh!" Cam Hiểu Hiểu vội vàng buông tay, đổi sang túm cánh tay còn lại.
Tiếng động vang lên càng lúc càng gần, lỗ tai Sở Nhuế giật giật: "Tiếng vó ngựa?"
Vừa nói xong, một chiếc xe ngựa dừng trước mặt bọn họ.
"Hai người cũng đến dự tiệc sinh nhật của nhà họ Lạc? Có cần giúp đỡ không?"
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Thương Trọng Lệ: Vợ ơi, em sai rồi
30.09.22