8 giờ sáng, trạm tàu điện ngầm đông đúc, đến 8 giờ 18 phút 42 giây lại cực kỳ vắng.
"Mẹ ơi, con muốn ăn..."
Sở Nhuế đứng đối diện một cặp mẹ con và một người phụ nữ trẻ đang vùi đầu chơi điện thoại.
"Cô ấy nói xạo, anh đừng tin!"
"Lúc trước thì không biết nhưng bây giờ đã biết, em yên tâm, em là bạn gái của anh, anh chỉ tin em."
Bên tay phải Sở Nhuế, ngồi cùng một hàng ghế là một đôi nam nữ, có vẻ là người yêu.
Xa hơn một chút, ở ghế đôi đầu tiên, có một ông lão tóc bạc trắng.
Đoàn tàu băng qua đường hầm, tiếng còi hú lên gầm rú bên tai, Sở Nhuế tựa lưng vào ghế đầy mệt mỏi.
"Đây, vẫn còn nóng."
Một ly sữa đậu nành được đưa đến, không tính là quá nóng, Sở Nhuế hai tay nhận lấy ly sữa, nhìn đến xuất thần.
"Anh đi đâu?"
Sở Nhuế đáp: "Đến công ty."
"Tôi biết rồi, tôi đi cùng anh."
Sở Nhuế nở một nụ cười nhạt: "Sao mà cậu quen thuộc quá vậy, giống như là chúng ta đã quen nhau lâu lắm rồi."
"Chẳng lẽ không phải à?" Thương Trọng Lệ tựa lưng ra sau ghế: "Tôi rất tin tưởng vào duyên phận, còn tin tưởng vào cảm giác, chúng ta chắc chắn là đã quen nhau rất lâu."
"Cậu muốn làm bạn với tôi?" Lần đầu tiên nói chuyện ở bệnh viện, Sở Nhuế đã cảm giác được, sự nhiệt tình muốn được làm quen với anh của Thương Trọng Lệ đã vượt ngưỡng bình thường.
"Ơ?" Hai tai Thương Trọng Lệ ửng đỏ: "Nhưng tôi không muốn làm bạn."
"Vậy cậu...?" Sở Nhuế nghi hoặc.
Thương Trọng Lệ đáp: "Anh không cảm thấy giữa chúng ta có một lực hấp dẫn tự nhiên như... người yêu à?"
"Không, tôi chỉ cảm thấy cậu đang đùa giỡn tôi." Sở Nhuế hiểu ý tứ của Thương Trọng Lệ. Tính hướng của Sở Nhuế hầu như không nói với ai, nhưng cũng không thể tùy tiện gặp ai cũng được, ít nhất thì lớn đến bây giờ, anh chưa từng yêu đương với ai.
Thương Trọng Lệ cười mỉa: "Ai là người đùa giỡn chứ, đây không phải là lời đùa giỡn, là lời thật tình."
Sở Nhuế không khỏi bật cười, nụ cười tươi nhanh chóng biến mất, anh nhìn chằm chằm xuống mặt đất: "Tôi cảm giác cậu, cậu giống như một người chân thật."
Thương Trọng Lệ không hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng người thông minh như cậu thì nhìn biểu tình của Sở Nhuế cũng có thể nhận ra trong lời nói ấy có ẩn ý.
"Cậu đã nhận ra sự sợ hãi của tôi và sự ngụy trang, còn nhắn tin chủ động với tôi thì tôi khá bất ngờ." Khóe mắt Sở Nhuế bày tỏ sự yếu ớt bất lực: "Thiếu chút nữa tôi còn cho rằng, trên đời này không còn ai bình thường... Cứ kéo dài như vậy, sẽ giống như những cảnh trong mơ, lâu đến mức khiến tôi nghĩ rằng mình điên rồi..."
Gương mặt anh không bày tỏ điều gì nhưng đôi mắt kinh hãi đã bộc lộ sự sợ hãi sâu thẳm trong cốt tủy.
Thương Trọng Lệ lo lắng hỏi: "Có ý gì? Sau khi tôi dẫn anh về nhà vào ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì ư?" Sở Nhuế trông tiều tụy hơn rất nhiều.
"Cậu nhìn bộ dáng của tôi có giống bị điên không?"
Khi Sở Nhuế nói lời này, anh ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Thương Trọng Lệ.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Thương Trọng Lệ hơi sửng sốt, cả nửa ngày sau mới phản ứng lại: "Không, không giống, anh rất bình thường."
Nghe vậy, Sở Nhuế mất tinh thần cúi đầu: "Nhưng tôi tình nguyện nghe cậu nói tôi giống một kẻ điên..."
Thương Trọng Lệ càng không hiểu.
Nhưng lời nói tiếp theo của anh khiến cậu sởn tóc gáy.
"Cậu cảm thấy tôi là người như thế nào, dựa vào vài lần gặp mặt của chúng ta, cậu nói hết đi."
Thương Trọng Lệ không cần nghĩ ngợi mà đáp: "Chà... Thông minh, bình tĩnh, giỏi phân tích, hơn nữa... Thính lực và khứu giác đặc biệt nhạy cảm, có thể nói là đạt đến trình độ của cảnh sát rồi."
"..." Sở Nhuế mím môi, đôi môi tái nhợt: "Tôi nói với cậu, từ nhỏ đến lớn, theo lời của cha mẹ và họ hàng thì tôi chỉ là một đứa trẻ hiền lành chất phác, từ trước đến nay học hành không trong top10, tốt nghiệp trường thường, bị cận thị, số độ không cao, không đeo mắt kính cũng không sao."
Khi nói đến đây, Sở Nhuế dừng lại một chút: "Nhưng gần đây tôi luôn nằm mơ."
Thương Trọng Lệ như chạm trúng dây: "Anh cũng nằm mơ!"
"Đúng vậy, cậu có biết tôi mơ thấy gì không? Tuy có chút giỏi giang nhưng tôi ở trong giấc mơ lại cực kỳ nhát gan, rất dễ hoảng loạn, hơn nữa mắt cận cao độ, nhưng tính cách và đặc điểm đều giống như đúc những gì cậu vừa miêu tả."
Giọng nói anh lạc đi, Thương Trọng Lệ kinh ngạc, không biết nói gì cho phải.
"Giống như đúc là..."
Sở Nhuế như suy tư, biểu tình vẫn tự nhiên: "Cận nặng, có thể nhìn thấy những thứ kỳ quái, các giác quan nhạy cảm hơn người bình thường, trí nhớ đặc biệt tốt, gần như là thiên tài, rất thông minh, tóm lại là một người hoàn toàn khác so với tôi, đặc biệt là ở đây!" Sở Nhuế chỉ chỉ vào đầu mình.
Đột nhiên, anh quay sang hỏi: "Còn cậu thì sao, cậu ở trong mơ là người như thế nào, có giống với cậu hiện tại không?"
Thương Trọng Lệ thật sự suy nghĩ một chút: "Tôi không biết... Hình như, không khác gì nhau."
"Trong giấc mơ của cậu có ma quỷ không?"
Tiếng còi hụ gầm rú.
Thương Trọng Lệ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Trong toa tàu yên tĩnh đến dọa người, trong nháy mắt, cậu còn cho rằng cả thế giới đã hoàn toàn im lặng.
Thật ra không phải, chỉ là trong một giây đó, cặp mẹ con đối diện, giọng nói khuyên bảo của người mẹ chợt im bặt, tiếng la ó của người phụ nữ cũng không còn, đôi tình nhân đang nói chuyện cũng dừng lại...
Thương Trọng Lệ hơi nhướng mày, sau đó nhìn Sở Nhuế, anh không nói gì.
Sở Nhuế cũng nhìn cậu chằm chằm.
Hai người họ ngồi đối diện nhau, cùng ăn ý mà nhìn về những người khác trong toa tàu.
Bọn họ chú ý người khác, những người khác cũng đồng dạng chú ý đến họ.
Thương Trọng Lệ xích lại gần Sở Nhuế, đôi mắt nhìn chằm chằm vành tai anh. Vành tai của Sở Nhuế nho nhỏ, đến gần thì dễ dàng nhìn thấy vành tai phiếm hồn. Cậu đã gặp Sở Nhuế vài lần, lần nào cũng thấy vành tai anh đỏ hồng.
"Anh nói thử xem, liệu chúng ta có phải đang ở trong mơ không?" Thương Trọng Lệ cúi đầu, ghé sát vào bên tai anh thì thầm.
Cậu gần như có thể khẳng định rằng có như vậy mới có thể lý giải vì sao khi cậu dẫn anh về nhà, Sở Nhuế bỗng nhiên lại hỏi cậu nằm mơ thấy gì.
Nhất định là anh nghi ngờ giấc mơ của bọn họ giống nhau.
Sở Nhuế chớp chớp mắt nhìn cậu, không nói thêm gì, Thương Trọng Lệ cũng ngầm hiểu.
"Anh cảm thấy thế giới nào là thật?" Thương Trọng Lệ hỏi. Bọn họ dựa sát vào nhau, trong mắt người khác thì như đang thân mật, vượt ngưỡng phạm vi bình thường. Bọn họ ngồi cùng một chỗ, bây giờ cả nửa thân trên lại tựa kề bên nhau.
Ái muội cực độ, cũng nguy hiểm đến cực điểm.
Sở Nhuế cũng không cảm thấy khó chịu, thân thể không bài xích sự tiếp cận của Thương Trọng Lệ, ngoại trừ việc bây giờ anh rất cần sự thân cận như vậy, giống như thể lúc trước họ đã từng ở bên nhau thật.
Là khi nào?
Đáp án không cần nói cũng biết.
"Tôi không biết, tôi không rõ..." Sở Nhuế nói: "Tối hôm qua tôi ra ngoài một mình, dọc theo đường đi, những người tôi nhìn thấy đều biến thành quái vật."
"Những người ở trên tàu điện ngầm cũng là quái vật."
***
Sở Nhuế đến công ty như bình thường, trải qua sự kiện tối hôm qua, anh cảm thấy thế giới này rất dễ dàng thay đổi.
Thế giới vẫn một màu xám xịt, ngoằn ngoèo, xuất hiện những điểm kỳ quặc.
Quan trọng hơn cả, anh cảm thấy tất cả mọi người đều đang chú ý đến mình, giống như những người trên tàu điện ngầm, cũng giống như... những người trong khu phố vào rạng sáng hôm nay.
"Làm báo cáo đi." Đồng nghiệp ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ, Sở Nhuế khẽ gật đầu, cúi thấp đầu, không dám nhìn.
Anh như đang đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Sao hôm nay lại cảm thấy không ổn.
"Sở Nhuế, giám đốc gọi cậu!"
Lần này Sở Nhuế đành phải ngẩng đầu, biểu tình trên mặt của anh không quá phong phú, rõ ràng trong lòng đã đánh trống reo hò như sấm nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Đôi mắt mở to, các đồng nghiệp trong phòng đều biến thành quái vật, mở một bên nhắm một bên, quái vật biến mất, đồng nghiệp vẫn là đồng nghiệp.
Vào trong văn phòng giám đốc, người đàn ông trung niên hói đầu đang nói chuyện công tác quan trọng với anh.
Giữa cơn hốt hoảng, giám đốc cũng biến thành quái vật.
Tay chân Sở Nhuế lạnh ngắt, anh im lặng đứng, nhìn những gương mặt tùy ý biến hóa.
Mọi thứ đều đã vỡ tan.
Bao gồm cả anh.
***
Vì thiếu chứng cứ và cũng không có tiến triển gì mới, hai vụ án đều tạm thời khép lại.
Thương Trọng Lệ đến muộn vài phút, bị cấp trên kín đáo phê bình.
"Đừng có ỷ cha mình là cục trưởng thì cho rằng mình là người đặc biệt!"
Người ở phía sau cũng đang nghị luận, Thương Trọng Lệ nghe thấy nhưng không để trong lòng. Cậu đúng là đã đến muộn, không thể bàn cãi, dựa vào quan hệ để vào được đây cũng không sai, nhưng năng lực của cậu là thật, top1 của trường cảnh sát, không ai có thể nghi ngờ.
Đi qua người đàn ông bên cạnh, Thương Trọng Lệ chần chờ một chút, nhớ lại những gì mình trò chuyện với Sở Nhuế trên tàu điện ngầm, cậu thình lình quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông, trùng hợp lại đối diện với ánh mắt của đối phương.
"Nhìn cái gì?! Còn không mau quay về làm việc đi!"
Thương Trọng Lệ không nhịn được mà bật cười, cậu nghe Sở Nhuế nói xong còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một thế giới đầy quái vật.
Cậu tuyệt đối tin tưởng lời của anh, điều này không thể nghi ngờ.
Vừa rồi ở trên tàu, cảm giác khi được kề cận ở bên cạnh anh vẫn còn lưu lại đến bây giờ.
Đôi mắt trong suốt như mặt hồ, dưới khóe mi có một nốt ruồi, thật sự khiến người khác xốn xang, nếu không phải sợ anh tát vào mặt mình một cái, cậu quả thực thiếu chút nữa mất khống chế mà hôn anh rồi.
Thương Trọng Lệ che miệng, mặt nóng như bị lửa đốt.
Tuy cậu biết cảm xúc bây giờ của Sở Nhuế rất suy sút, mẫn cảm lại cẩn thận, cậu không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng rung động trong lòng thì không thể ngăn lại được.
Văn phòng của Thương Trọng Lệ nằm ở trong cùng, người đến người đi trên đường, ít ai chú ý đến cậu, cũng không có ai phát hiện cậu đang ngây thơ phát ngốc giữa ý xuân.
Ở trong mơ cậu chắc chắn yêu anh đến chết, không, có lẽ cảnh trong mơ mới là thật, cậu chưa bao giờ chờ đợi một cảnh trong mơ trở thành sự thật.
Khi trong đầu mình vừa xuất hiện ý nghĩ này, bên hông Thương Trọng Lệ lại xuất hiện một quầng sáng màu trắng mỏng manh.
Ngẩng đầu lên, Thương Trọng Lệ ngây ngẩn cả người.
Những đồng nghiệp đi lại trong văn phòng bỗng biến thành từng con quái vật đáng sợ.
16.12.22