Ông lão lớn tuổi trước mắt nhếch miệng cười nhưng đáy mắt lại không có ý cười, làn da tái nhợt bất thường, dưới ánh trăng dường như trong suốt, lộ ra sự mài mòn của thời gian.
"Ông nội..." Thương Trọng Lệ trố mắt nhìn, lời vừa nói ra, chợt nghĩ đến điều gì, đôi mắt liền cảnh giác cao độ: "Ông là ông nội của tôi?"
"Sao lại không? Ông là ông nội của con, con là cháu của ông!" Thương Tế Lễ không có tiếng bước chân, không có tiếng hít thở, Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế không hề phát hiện ra sự hiện diện của người này.
Sở Nhuế chưa từng nghi ngờ Thương Tế Lễ, nhưng bây giờ nghĩ lại thật ra đã có nhiều manh mối từ lâu, ví dụ như từ trước đến nay Thương Tế Lễ chưa bao giờ ăn cơm cùng họ, ông cũng chưa từng rời khỏi vườn hoa, khoảng cách đi xa nhất là phía sau núi, nhưng những thứ này đều bị anh xem nhẹ, ai cũng khó lòng nghi ngờ một ông lão hiền lành ở bên cạnh mình, người mời anh đến đây ở cũng là ông ấy, nhưng bây giờ gương mặt hiền từ kia lại như quỷ sai từ địa ngục.
Sở Nhuế cẩn thận đánh giá gương mặt của Thương Trọng Lệ và Thương Tế Lễ, ngũ quan không giống nhau, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Bạch Linh và Thương Ly Việt, Sở Nhuế đưa ra một phỏng đoán, hỏi: "Ba người họ không phải là cháu của ông đúng không?"
Thương Tế Lễ cũng không che giấu, rít lên một tiếng cười lạnh: "Sao lại không phải, con cháu của Thương Trọng Vũ cũng là con cháu của ta, hai chúng ta là một..."
Nghe xong, hai người đều ngây ra. Vậy Thương Trọng Vũ chính là tướng quân Thương, gia tộc họ Thương thực chất là hậu duệ của tướng quân Thương, nhưng không biết vì sao Thương Tế Lễ lại là người chăm sóc.
Thương Trọng Vũ... Thương Tế Lễ... Mối tương quan này khiến Sở Nhuế không rét mà run: "Thương Trọng Vũ còn có một người anh trai?"
Thương Tế Lễ có chút ngợi khen Sở Nhuế: "Đúng thế, cậu ấy còn có một người anh trai, còn có một người em trai, nhưng em trai không có con, anh trai lại có 3 trai 2 gái, cho nên ta đã bẻ gãy cổ người em trai, thay thế cậu ta ở bên cạnh Trọng Vũ, hoàn toàn danh chính ngôn thuận."
Cướp đoạt sinh mạng của người khác mà lại nói ra không hề áy náy, ngược lại còn có chút hưng phấn, thật sự khiến người khác dựng tóc gáy.
"Cái gì mà danh chính ngôn thuận? Nếu tôi đoán không lầm thì ông luôn phải thay mận đổi đào, qua một đoạn thời gian khi không thể che giấu thân phận của mình nữa thì sẽ giết chết một người nhà họ Thương để thay thế, đúng không?" Sở Nhuế nói.
Thương Tế Lễ cũng không phủ nhận.
Thương Trọng Lệ còn rất nhiều điều muốn hỏi Thương Tế Lễ, cậu muốn hỏi vì sao cha mẹ lại bỏ rơi cậu, vì sao lại phải dùng trăm phương nghìn kế để dẫn Sở Nhuế đến đây, có phải ông là người đã xuống tay với Bàng Kỷ hay không, cậu chưa kịp hỏi thì Sở Nhuế đã nói trước: "Ông đã phát hiện điều gì ở trong ảo cảnh?"
Thương Tế Lễ có chút kinh ngạc, ông cho rằng Sở Nhuế sẽ hỏi vì sao ông lại kéo Sở Nhuế đến nhà họ Thương, hơn nữa còn nhiều vấn đề khác, không ngờ Sở Nhuế lại hỏi điều này đầu tiên, ông nhìn chàng trai gầy yếu trước mặt, đáy lòng chợt có một niềm hy vọng lớn lao, ánh mắt cũng sáng lên.
Đúng vậy, phong thái này chắc chắn sẽ phù hợp với nó! Chính là cậu ta!
Thương Tế Lễ không trả lời, hắn lùi về sau hai bước, ở sau lưng ông có một bóng ảnh màu xanh lam đang bước lên, gương mặt giống hệt Thương Tế Lễ, chẳng khác gì song sinh, điểm khác biệt là đây chỉ là một bóng ảnh mơ hồ, lờ mờ, sẽ biến mất bất kỳ lúc nào, nhưng Thương Trọng Lệ vẫn có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ từ linh thể này.
Một lão yêu quái sống hơn 400 năm mới có sức mạnh như thế.
Thả vật quái ra, Thương Tế Lễ nhàn nhạt liếc mắt họ một cái, sau đó chậm rãi bước xuống lầu.
"Thương Tế Lễ, ông phát hiện ra điều gì? Có phải ông tìm được cách hồi sinh Thương Trọng Vũ không, ông nói đi! Không được đi!" Sở Nhuế hô to đuổi theo, vật quái đứng ngay cửa liền đánh về phía họ, Thương Trọng Lệ nhanh tay bế ngang Sở Nhuế, né tránh đòn tấn công của vật quái, đồng thời rút thanh kiếm ra phóng về phía Thương Tế Lễ.
Điều đáng sợ là khi thanh kiếm đến gần Thương Tế Lễ thì tốc độ bay dần chậm lại, thân kiếm cũng mềm ra, cuối cùng bị Thương Tế Lễ cầm trong tay.
Nhìn thấy kiếm mất đi sức chiến đấu, Thương Trọng Lệ trợn mắt, không thể tin nổi.
Thương Trọng Lệ dùng ngón cái và ngón trỏ miết thân kiếm: "Con đã quên ông là người đưa thanh kiếm này cho con à, sao mà nó có thể tấn công chủ nhân của mình được?"
Thương Tế Lễ đã trở nên mất nhận thức, hoàn toàn nghĩ mình là Thương Trọng Vũ, tuy hai mà một.
Nói xong, ông lạnh lùng hừ một tiếng, đi xuống cầu thang, biến mất trong bóng tối.
"Bí mật của ảo cảnh, chúng ta có thể biết bí mật của ảo cảnh!" Sở Nhuế nói năng lộn xộn túm lấy quần áo của Thương Trọng Lệ.
Biết được bí mật của ảo cảnh, họ có thể tìm cách thoát khỏi ảo cảnh.
"Đừng để ông ấy đi!"
Thương Trọng Lệ đuổi theo, vật quái sau lưng lại lao lên, hiển nhiên khác xa hoàn toàn so với những vật quái lúc trước, đây là một vật quái có trí thông minh như quái vật, không tấn công Thương Trọng Lệ một cách mù quáng mà nó nhắm về phía Sở Nhuế. Thương Trọng Lệ né ngay, vật quái thổi gió, đóng cửa thư phòng lại.
Không ổn!
Thương Trọng Lệ không phải đối thủ của nó, không có kiếm chỉ có thể dùng võ, bây giờ cậu ôm Sở Nhuế dùng phần lưng đỡ những đòn tấn công của vật quái, máu vọt lên, bắn lên tường.
"Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế thoát ra khỏi cái ôm của Thương Trọng Lệ, nhưng vòng tay ấy chắc chắn vững chãi, anh không thể cựa quậy, Thương Trọng Lệ lại siết tay, tiếp tục hứng chịu đòn tấn công của vật quái, không thể phản kháng.
"Thương Trọng Lệ, thả ra! Thả anh ra!" Sở Nhuế la to, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Mục tiêu của vật quái là anh, Sở Nhuế nhận ra, Thương Trọng Lệ đương nhiên cũng biết, cho nên cậu mới liều chết cũng phải bảo vệ Sở Nhuế. Nhìn thấy vật quái hít một ngụm, duỗi tay duỗi chân, giống như muốn xé cả người Thương Trọng Lệ ra, đồng tử Sở Nhuế co rụt lại, cũng may Thương Trọng Lệ có một giây để thở, cậu nhanh chóng lấy bùa chú ra, niệm chú, từng chùm sáng vàng đâm vào mắt vật quái, khiến cho nó mất đà. Thương Trọng Lệ nhân cơ hội này bay nhanh chui ra khỏi khe hở của cửa phòng, lăn ra ngoài, sau đó dùng nội lực đóng cửa phòng lại, không rảnh nghỉ ngơi mà dùng thêm mấy trăm lá bùa để giăng kết giới, dính chặt trên cánh cửa.
Cánh cửa lay động, vật quái bị vây khốn trong phòng tạm thời không thể ra ngoài, Thương Trọng Lệ liền bế Sở Nhuế nhảy ra khỏi cửa sổ. Lưng quay ngược xuống, ôm chặt Sở Nhuế trong ngực, áp lực của cả hai đều dồn về phía lưng của cậu khi rơi xuống mặt đất.
Sở Nhuế nghe thấy tiếng rên rỉ trên đỉnh đầu, nhanh chóng bò dậy đỡ lấy Thương Trọng Lệ: "Em ổn không?"
Thương Trọng Lệ lắc đầu, khóe mắt và bên môi đầy máu, sắc mặt tái nhợt chứng tỏ tình trạng của cậu không ổn. Nhưng cậu không kêu to thành tiếng, cận lo lắng nhìn Sở Nhuế từ trên xuống dưới một lần, chắc chắn anh không bị thương thì ánh mắt chợt biến đổi, cậu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của tòa nhà phía tây, đôi mắt rét căm. Cậu vươn tay, dùng nội lực gần như suy kiệt phóng bùa về phía cánh cửa.
Làm xong, Thương Trọng Lệ suy yếu ngay lập tức, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh. Sở Nhuế cau mày, dùng thân thể gầy gò khiên Thương Trọng Lệ về phía nhà chính, sắp tới gần phòng khách, đã cách tòa nhà phía tây một khoảng thì mới dùng hết sức hét lên: "Hứa Diệu, Đới Hiển Hoài!"
Người tu đạo có giác quan nhạy bén hơn người bình thường, gần như trong chốc lát, Sở Nhuế đã nghe thấy tiếng bước chân của họ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cố sức dìu Thương Trọng Lệ đến sô pha.
Hứa Diệu kinh ngạc hỏi: "Sao lại thế này?" Với ông, Thương Trọng Lệ rất có tài, có thể nói là người giỏi nhất trong thế hệ này, dù có thêm hai mươi, ba mươi năm nữa cũng khó có người mạnh như cậu, vì sao lại bị thương nặng như vậy?
Đới Hiển Hoài kiểm tra hơi thở của Thương Trọng Lệ, sau đó điểm vào tâm du* và nhị gian*, sau đó cho Thương Trọng Lệ uống thuốc, lúc này mới có thể bảo đảm tính mạng của cậu.
*Tên một huyệt trên cơ thể người, vị trí lưng bên trai, nằm ở dưới gai sống lưng số 5, có tác dụng trong việc điều trị các chứng bệnh về tim
*Huyệt giữa lóng ngón tay 2 và 3, là huyệt thứ hai của kinh Đại Trường, tác dụng tán tà nhiệt, lợi yết hầu
"Trọng thương rồi, rốt cuộc hai người đã làm gì?"
Sở Nhuế tóm tắt lại ngọn nguồn cho hai người, vừa nói vừa quan sát tình trạng của Thương Trọng Lệ. Trán của Thương Trọng Lệ ra nhiều mồ hôi, sau khi uống thuốc mồ hôi lại ra nhiều hơn, Sở Nhuế vội vàng dùng tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu.
Nói xong, Sở Nhuế nhìn thấy hai người còn lại biểu tình phức tạp, đều kinh ngạc không nói nên lời.
Một vật quái hơn 400 năm luôn thời thời khắc khắc ở bên cạnh, hai người bọn họ gộp lại cũng xem như hơn 200 tuổi nhưng cũng không thể nhận ra.
Đới Hiển Hoài: "Chẳng trách, chẳng trách nhiều năm trước Hồng Môn luôn khăng khăng đòi tách ra khỏi Đạo môn, ban đầu chuyện liên quan đến ảo cảnh cũng do Hồng Môn truyền ra, bọn họ nói muốn tự lập môn hộ, tiêu diệt yêu tà cho thiên hà, ra là có một ẩn tình khác."
Sở Nhuế: "Tình huống hiện tại rất nguy cấp, có hai ngài ở đây, tôi đoán Thương Tế Lễ sẽ không dám tùy tiện vào, bùa chú ở cửa cũng khiến ông ấy phải đau đầu một thời gian."
Hứa Diệu liếc mắt nhìn, sau đó lập một bức tường kết giới trong vườn hoa, không cho Thương Tế Lễ vào.
Sau khi lập kết giới xong, Sở Nhuế luôn nhíu chặt mày cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
Hứa Diệu nhìn Thương Trọng Lệ bất tỉnh trên sô pha, nghĩ đến điều gì, nói: "Hai người có biết lai lịch của nhà họ Thương không?"
Đới Hiển Hoài lắc đầu tỏ vẻ không biết, Sở Nhuế bỗng nhận ra gì đó: "Ngài nói... họ và hậu duệ của Chu Văn Vương*..."
*Cơ Xương (: 姬昌, 1154 TCN - 1046 TCN), còn hay được gọi là Chu Văn vương (周文王), một thủ lĩnh bộ tộc Chu cuối thời trong.
Cơ Xương ghi nhớ mối thù giết cha, quyết tâm cai trị tốt đất nước của mình, từ đó lật đổ ách thống trị của triều Thương. Ông theo cách của ông nội là, xua đuổi thế lực dị tộc lân cận, đồng thời với việc dùng binh ở ngoài, tăng cường, chỉnh đốn nội chính. Ông đối xử với dân khoan hậu, giảm bớt tô thuế. Ông còn luôn luôn mặc quần áo của người bình thường ra đồng ruộng đốc thúc nông phu khai khẩn đất đai, quan tâm đến bệnh tật, nỗi khốn khổ của trăm họ lớp dưới và những người cô quả già yếu.
"Đúng vậy, khoan đã, để tôi tìm thông tin!" Hứa Diệu chạy lên lầu lấy máy tính xuống, Sở Nhuế chợt nhớ ra, Lời hứa 99 ở trên mạng chẳng phải là một cao thủ máy tính sao!
Hứa Diệu mở máy tính tìm tin tức hữu dụng, Đới Hiển Hoài ở bên cạnh lại nói thêm: "Vừa có tin mới, Trùng Hỗn Độn bắt đầu tấn công con người!"
Sở Nhuế: "Nhanh như vậy?!" Anh từng nghĩ như thế, nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh như thế này.
"Trùng Hỗn Độn không tìm thấy con non khác trong người nhân loại, vì không có thức ăn nên chúng bắt đầu tấn công cả con người, chúng tôi đoán rằng tuy nhân loại không có Trùng Hỗn Độn trong cơ thể nhưng bản thân là con người thì dù ít dù nhiều vẫn sẽ có một ít ham muốn, vì vậy lũ trùng mới đói bụng ăn quàng, bắt đầu tấn công vô tội vạ."
"Sức ăn của chúng lớn như vậy?" Sở Nhuế kinh ngạc cảm thán.
"Tìm thấy rồi!" Hứa Diệu hô lên. Sở Nhuế và Đới Hiển Hoài đi đến xem.
Hứa Diệu đã xâm nhập vào trang web của một tổ chức nghiên cứu văn vật.
"Hai người xem này! Đây là kiếm của vị tướng quân đó!"
Trong bức tranh vẽ, một người đàn ông đĩnh đạc cầm một hanh kiếm dài trong tay, mơ hồ nhìn thấy được chữ "Sóc". Quan trọng nhất là, Sở Nhuế nín thở... Gương mặt của người đàn ông này có vài nét giống với Thương Trọng Lệ.
Hứa Diệu: "Đây là hình ảnh tôi dựa vào cụm từ "sóc" để tìm ra, đại thần như thế này rất hiếm thấy ở triều Thương, lúc trước..." Hứa Diệu di chuyển chuột, trên màn hình lại xuất hiện thêm một người, lần này là một bức tranh vẽ, bên hông có một phụ kiện, chuôi kiếm có một chữ "Sóc", người này là Thương Trạch, người nước Lỗ cuối thời Xuân Thu.
Rõ ràng chỉ là một bức tranh vẽ tay nhưng Sở Nhuế lại quỷ dị nhận ra vài nét tương đồng giữa người này với Thương Trọng Lệ.
Hứa Diệu lại nhấp chuột vào vài hình ảnh khác, sau đó một tấm ảnh trắng đen hiện ra: "Thương Thiệu, tướng cấp cao của quân đội nhân dân trong 1965. Đây là tấm ảnh được chụp trong vườn của nhà ông ta, nhìn thoáng qua ảnh chụp, trên eo cũng có đeo một thanh kiếm tên "Sóc"." Người này lại không quá giống Thương Trọng Lệ, chỉ có phần chân mày là giống, nhưng càng nhìn kỹ thì lại càng thấy giống.
"Những người này đều là tổ tiên của Thương Trọng Lệ?" Đới Hiển Hoài nhận ra.
Hứa Diệu: "Tôi cũng đoán như vậy, bọn họ đều có nét giống với Thương Trọng Lệ, hơn nữa cũng có kiếm "Sóc", đáng sợ nhất là người này, hai người nhìn xem..."
Theo hướng tay của Hứa Diệu, trên tấm ảnh trắng đen, ở phía sau Thương Thiệu, dưới bóng cây liễu, là một gương mặt họ hết sức quen thuộc. Người đó thông qua tấm ảnh trắng đen sâu kín nhìn họ.
"Thương Tế Lễ." Đới Hiển Hoài và Sở Nhuế đồng thanh nói.
26.01.23