Cừu Anh... Là ai?
...
"Văn mỗ đã tiếp xúc với nhiều họa sư xuất chúng, xin thưa, Cừu huynh, thiên phú hội họa của huynh quả thật hiếm thấy! Nếu chỉ làm một thợ sơn mài bình thường quả thật quá đáng tiếc."
"Thập Châu huynh là đệ nhất cao thủ hiện nay, ta cũng không dám đánh đồng, nhưng Thập Châu huynh, bức tranh này của huynh không đề thơ, tóm lại là thiếu thứ gì đó?"
"Thập Châu huynh, chữ của huynh cũng hơi.. giống như gà bới vậy, khó coi quá!"
"Thơ viết ra cũng giống như sáp nhai khó nuốt trôi, ôi... Cũng đúng, dù sao Thập Châu huynh cũng xuất thân nghèo khó, không học qua sách vở, về tình về lý vẫn có thể hiểu được..."
...
Ánh nến lay động, ánh sáng xanh dập dờn bao phủ người đàn ông trẻ tuổi trên giường. Hắn nhíu mày, cả người run rẩy, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi màn sương.
Trương Duệ nơm nớp lo sợ đi tới, gã quan sát một lát, xác nhận là người thường thì lá gan biến lớn, thẳng tay tát lên mặt Cừu Anh: "Ê thằng bụi đời, dậy cho ông ngay! Nghe thấy không?!"
Người trên giường không hề chuyển động.
Sở Nhuế nhìn quanh bài trí trong phòng, nhớ tới lời Cừu Anh từng nói, tìm kiếm những bức tranh của hắn.
La Lịch hỏi: "Anh tìm gì vậy?"
"Tìm tranh." Mở ngăn tủ đầu tiên: "Tìm thấy rồi!"
Sở Nhuế ném tranh xuống đất, cầm giá nến lên, nhìn qua Cừu Anh chưa tỉnh ngủ, phóng lửa vào tranh.
Ngọn lửa nhỏ từ từ cắn nuốt từng bức tranh, lúc này, người ở trên giường mới có động tĩnh.
"Tranh của ta..." Cừu Anh mờ mịt tỉnh lại giữa ánh lửa bập bùng, sợ đến ngây người trước tình cảnh trước mặt. Hắn nhào tới, quỳ gối trước đống lửa, nổi điên lên: "Tranh của ta! Tranh của ta!"
"Cừu Anh!" Sở Nhuế túm lấy cổ áo của hắn: "Cừu Anh, nhìn tôi!"
Cừu Anh buồn bã khó hiểu, lẩm bẩm tự nói: "Tiểu đệ gọi ta?"
Giọng nói của hắn và biểu tình chợt lão hóa, dưới ánh nhìn chăm chú của họ, giữa ánh lửa, một người đàn ông trẻ tuổi bạc trắng cả đầu trong nháy mắt.
La Lịch và Trương Duệ kinh hoảng.
"Ông không chết, ông trốn vào trong tranh. Ông còn nhớ không?" Giọng điệu của Sở Nhuế mềm mại hơn, thấp giọng hỏi.
Cừu Anh run rẩy, nói năng lộn xộn: "Ta... Ta là Cừu Anh, đúng vậy... Ta là Cừu Anh, Cừu Anh là ta."
Sấm sét ầm ầm vang dội, những con quái vật đang điên cuồng tấn công ở bên ngoài đột nhiên biến mất, Thương Trọng Lệ cất kiếm, cậu biết rằng người kia đã thành công.
Ngọn lửa thiêu đốt hết tranh, Cừu Anh rơi nước mắt.
Sở Nhuế trấn an: "Đã qua rất nhiều năm rồi, những người họ Môn kia cũng không còn trên đời nữa."
Cừu Anh nhìn anh: "Không còn trên đời... Ha... Có vẻ, là đã qua rất nhiều năm..."
"Cặn bã trước sau gì cũng là cặn bã khẩu phật tâm xà, leo lên quyền quý, chờ xem! Loại người như gã dù có nổi danh đi nữa thì làm gì nhớ đến thầy Chu chứ!"
Bắt đầu chiếu lại chuyện xưa của Cừu Anh, không khí vẩn đục, gương mặt của những người trong đình mờ ảo không rõ ràng. Dưới ánh nhìn của hắn, thế giới này chỉ có thiên nhiên sơn thủy dưới ngòi bút của hắn là lung linh rực rỡ, tràn ngập sức sống.
"Cừu Anh là thường dân, con của một gia đình nghèo khó, nhưng lại rất say mê với hội họa." Sở Nhuế và những người còn lại đứng trên hành lang, nhìn Cừu Anh, người đang lúng túng và lạc lõng trong khu vực vẽ tranh của các bậc văn nhân ngày xưa. Dù là cách ăn mặc, phong thái, lời nói cử chỉ của hắn đều khác biệt so với những người kia. Nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh, ra vẻ không để ý.
Sở Nhuế: "Trong Tứ đại Minh gia, ngoại trừ Cừu Anh, hoặc nói đúng hơn là tất cả những danh họa khi đó đều là người có gốc gác, có thân phận rõ ràng, vì vậy là một người không biết chữ, chỉ có một mình Cừu Anh không đề thơ lên tranh, cũng không lấy tên hiệu cho mình."
Một ông lão vuốt râu khen tranh của Cừu Anh: "Sang hèn cùng hưởng, thần sắc phi dương, vẽ rất đẹp, rất đẹp!"
"Tranh của Cừu Anh bán được 3000 lượng, chậc chậc chậc, không biết kẻ có tiền nào lại muốn mua một bức về."
Cừu Anh về già ngồi một mình bên cạnh ao câu cá, đã lâu rồi không có người bạn nào đến thăm ông. Ông si mê vẽ, bạn bè hiếm có, mỗi ngày người tới lui cũng chỉ tới mua tranh, vì cầu thanh nhàn nên gần đây ông đã dọn đến ở trong núi sâu một mình.
Cả ngày câu cá cũng không thấy cá đâu, Cừu Anh thở dài một hơi, ôm sọt cá trống không về nhà.
Trong phòng quạnh quẽ tiêu điều, Cừu Anh xoa xoa tay, có lẽ là bị nhiễm lạnh khi câu cá, trên người lạnh đến đổ mồ hôi. Ông thắp một ngọn nến, ngồi im trong phòng một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Sở Nhuế: "Khi đó các văn sĩ đều nói rằng Cừu Anh không xứng là họa sư, bị mọi người xa lánh, nhưng nhiều người vẫn khen ngợi tài năng của ông, họa sư cũng ngưỡng mộ những bức tranh sống động như thật của ông, nhưng lại không có một ai thừa nhận ông từ trong nội tâm... Có lẽ ông ấy cũng tự mình nhìn ra được điều này."
La Lịch nhìn Cừu Anh gầy gò tuổi già, thở dài: "Sự đố kỵ đúng là đã có từ xưa cho tới nay."
Sở Nhuế: "Trong Tứ đại Minh gia, chỉ có một mình Cừu Anh sau khi chết là không có mộ phần, thậm chí không một ai biết ông ấy đã qua đời khi nào, giống như một bóng ảnh mờ nhạt từ từ phai dần giữa nhân gian. Những bạn bè ngày xưa của ông đều là văn nhân, nhà thơ, nhưng không có một ai viết điếu văn cho ông."
La Lịch khó hiểu hỏi: "Ông ấy vẽ nhiều tranh như vậy, tại sao lại muốn trốn vào Hán Cung Xuân Hiểu?"
Ngọn nến vụt tắt, Cừu Anh ngồi bất động trong phòng cuối cùng cũng di chuyển. Sắc mặt ông nóng hầm hập, nhìn chằm chằm giá cắm nến, hai tay trống trơn với lấy giá cắm nến, giống như là bị sốt nên đầu óc mơ hồ.
Ai ngờ, giá cắm nến lại nổi lên một ngọn lửa lập lòe, căn phòng chìm trong một sắc xanh quỷ dị.
Cừu Anh tập tễnh bước đi, động tác không nhanh nhẹn, tìm kiếm gì đó trong ngăn tủ, sau đó bước tới giường trải ra. Cừu Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm, sau đó thì cười, cười xong lại khóc.
Ánh sáng xanh không ngừng dao động, không bao lâu sau, Cừu Anh hóa thành một làn khói, từ từ bay lên giường, trên giường bỗng xuất hiện một bức tranh.
Là Hán Cung Xuân Hiểu Đồ.
Mấy người Sở Nhuế hai mặt nhìn nhau, Sở Nhuế có vẻ đã hiểu ra, ngay từ ban đầu, bọn họ vốn không ở trong tranh của Cừu Anh, mà là ở trong ý thức của Cừu Anh. Cừu Anh chìm trong tuyệt vọng, hóa thành vật quái, chế tạo ra Hán Cung Xuân Hiểu mà mình vẽ khi trước. Khi ông tỉnh thì thế giới sáng bừng, tốt đẹp, khi ông ngủ say, nội tâm âm u cũng theo đó trải rộng ra.
"Có thể là vì bản thân bức tranh Hán Cung Xuân Hiểu vẽ cảnh sắc rực rỡ nhưng trên thực tế chỉ là những con người bị vây hãm giữa bốn bức tường trong cung cấm, là những người phụ nữ không bao giờ được hoàng đế sủng hạnh, chỉ có thể đời đời ai oán cho số phận bất hạnh của mình. Những người đó được vẽ rất đẹp, là những túi da cất giấu nội tâm xấu xí, nói không chừng Cừu Anh vẽ bức tranh này cũng để giải bày nỗi lòng của mình." Sở Nhuế nhớ rằng Điểm Thúy từng nói với anh, vốn dĩ không có tiên cảnh cực lạc, vì phía sau những gì tươi đẹp nhất chính là nỗi đau khổ bi kịch nhất.
Cừu Anh có thể từ một thường dân nghèo nàn trở thành một trong Tứ đại Minh gia, được người đời ca tụng, kỹ thuật vẽ của ông cũng chứa đựng biết bao say mê, gian khổ và kiên trì.
Nhưng là một người càng kiên cường thì hạt giống u ám ở trong lòng càng bén rễ sâu hơn, đồng thời rất dễ đánh mất cảm xúc, sinh ra vật quái dữ tợn.
"A! Bên ngoài có sương mù!" Trương Duệ chỉ tay ra bên ngoài, kêu to.
Ba người thấy thế, biết rằng đã qua được phó bản, có thể vào sương mù để thoát ra ngoài.
La Lịch nói với Sở Nhuế: "Bé Sở, anh giỏi quá, tuy anh hơi nhát gan nhưng tâm hồn đúng là tinh tế... Nhà anh ở đâu vậy? Khi nào ra ngoài em đi tìm anh, lần sau chúng ta cùng nhau vào trò chơi!"
Chuyện này... Sở Nhuế lộ ra vẻ mặt khó xử, sự hiện diện của anh và Thương Trọng Lệ khiến cho phó bản khó khăn hơn bình thường, cũng là một quả bom nổ chậm đẩy đồng đội tham gia vào chỗ chết. Về tình về lý, Sở Nhuế không muốn La Lịch gặp nguy hiểm vì anh.
"Sao phải đi với cậu chứ, đồ ái nam ái nữ chết tiệt này!" Thương Trọng Lệ cau mày hừ lạnh.
"...!" La Lịch mỉm cười: "Tôi hỏi bé Sở, có hỏi cậu không?"
Sở Nhuế nghe mà lỗ tai phát ngứa: "Cậu đừng gọi tôi là bé Sở, tôi là đàn ông..." Ngoại trừ Hoa Lạc Thâm, những người khác gọi anh như vậy thực sự có hơi kỳ.
"Anh mảnh mai như vậy, gọi bé rất hợp, em không thể gọi anh là em trai được!"
Sở Nhuế đẩy gọng kính: "Năm nay tôi 27 tuổi." Em trai, cậu có thể gọi tôi là anh.
La Lịch: "..."
Thực sự là lớn tuổi hơn?!
Trương Duệ đi ở phía sau cùng, lấm la lấm lét nhìn về phía bọn Sở Nhuế. Thấy ba người họ hăng say nói chuyện, gã lùi về sau, lặng lẽ đi về hướng khác. Nhưng mới đi được hai bước, có người túm lấy áo gã.
"Đi đâu?"
Trương Duệ theo bản năng muốn chửi. Ra khỏi trò chơi, tao còn sợ gì ba tên bụi đời tụi bây: "Trò chơi kết thúc rồi, đương nhiên là ai về nhà người nấy chứ." Vừa nói, gã vừa nắm chặt khẩu súng trong túi.
La Lịch nhìn chằm chằm gã, hơi mỉm cười, ánh mắt híp lại giảo hoạt như hồ ly: "Đúng nhỉ? Vậy thì hẹn gặp lại!"
Trương Duệ hồ nghi nhìn chằm chằm La Lịch, đi được hai bước rồi nhanh chóng chạy đi. Ba tên này đều quá kỳ quặc, tên sau còn kỳ hơn tên trước, một tên quá mạnh, không giống người bình thường, một tên giả heo ăn thịt hổ, một tên trông yếu như sên lại có thể giải mã được phó bản, chạy mau chạy mau! Cái trò này, gã không bao giờ muốn vào nữa!
La Lịch nhìn theo bóng dáng của Trương Duệ, tầm mắt dừng trên cổ áo của gã. Khi nãy bắt lại, cậu cũng thả một đồ vật vào người gã. Triệu Tử chết, cậu phải tính toán cẩn thận với Trương Duệ.
La Lịch thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn, tại chỗ chỉ còn lại một mình cậu, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ không biết đã rời đi lúc nào.
"Haiz... Đâu mất rồi?"
——
Sở Nhuế đứng trên con đường sỏi đá ở bên ngoài lùm cây, đẩy ra từng tầng lá, bên trong có một quái vật nhỏ mặc váy đỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tiểu Bàng Kỷ vô cùng nhát gan, nó ôm cái chân béo tròn như củ cải, sợ sệt nhìn Sở Nhuế, muốn trốn vào trong.
"Đừng sợ, anh sẽ không hại em." Sở Nhuế mỉm cười, giơ tay ra với nó.
Bàng Kỷ ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Sở Nhuế. Ánh sáng đỏ chớp tắt lập lòe, nó nhìn cái tay nhỏ múp mụp của mình, từ từ đặt vào trong lòng bàn tay Sở Nhuế. Tay nhỏ nằm giữa bàn tay to, còn chưa to bằng một nửa tay anh, lại còn tròn tròn, trông vô cùng đáng yêu.
Sở Nhuế nhịn không được mà cười càng sâu, Bàng Kỷ ngốc nghếch nhìn, từ trong bụi cỏ chui ra ngoài, ngẩng đầu nhìn con người cao lớn.
Thật là một người ấm áp!
Bàng Kỷ xoay vòng vòng xung quanh Sở Nhuế. Tay còn lại của Sở Nhuế đang cầm bình nước tưới cây, anh thấy Bàng Kỷ vui vẻ như vậy thì dừng động tác, tùy ý để yêu quái nhỏ chơi đùa.
Cửa sổ tầng ba đối diện, Thương Trọng Lệ đứng đó nhìn vườn hoa vừa được tưới ướt, lại nhìn thấy Bàng Kỷ cười đùa với Sở Nhuế.
Một lúc lâu sau, cậu mới hừ hừ nói: "Ấu trĩ."
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Rung động rồi nha ~
Mạnh miệng quá nha ~
Ôi, đúng là đàn ông
(Chú ý: Chuyện xưa là hư cấu, có điểm tương đồng là do trùng hợp, xin đừng gán ghép với lịch sử!)
05.10.22
chương sau vô phó bản 4 =)))) phó bản phương Tây, gặp lại người quen cũ
sắp tới lúc vả mặt bạn nhỏ Thương rồi