Sở Nhuế muốn mạnh miệng đáp "Không có". Miệng vừa mở ra lại chỉ biết ấp úng, không nói nên lời.
Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt ướt át như chó con bị bỏ rơi của Thương Trọng Lệ.
"Có..."
Thanh niên trước mặt vừa rồi còn lo lắng khôn nguôi, bây giờ lại cong môi cười tươi.
"Anh nói thật đúng không?"
Thương Trọng Lệ vui sướng như một đứa trẻ nhận được quà, Sở Nhuế ngắt lời cậu ngay: "Cậu không cảm thấy quá kỳ dị à?"
Thương Trọng Lệ sửng sốt.
"Như thế chẳng phải hai chúng ta là duyên trời định ư?"
"Cậu đừng quên rằng cả Phương Dịch Lâm và Hạ Hiểu Cương cũng như vậy."
Không khí như ngưng đọng lại, Thương Trọng Lệ không hiểu: "Là sao?"
Sở Nhuế: "Hồ sơ bệnh án mà cảnh sát thu được có nội dung gì, bây giờ có thể nói cho tôi biết được không?"
Thương Trọng Lệ lộ vẻ mặt khó xử, cậu cũng không đến mức vì sắc đẹp mà quên đi bổn phận của mình.
Sở Nhuế cũng hiểu rõ, nói thẳng suy đoán của anh: "Cả hai người họ đều được ghi là khó ngủ đúng không?"
"Sao anh biết được?" Thương Trọng Lệ ngạc nhiên.
Sở Nhuế cụp mắt suy nghĩ, anh luôn cảm thấy mình như đi vào một vòng lốc xoáy, hai vụ án này tưởng chừng như không hề liên quan đến anh nhưng quả thực sự tình bên trong có vẻ không hề đơn giản như vậy.
Bây giờ anh có thể xác định 50% rằng giữa bọn họ có một mối liên hệ, có lẽ là vì mọi người đều trải qua một vấn đề nào đó giống nhau khiến bọn họ nhất thời quên mất, hoặc có lẽ bọn họ đều cùng mắc một căn bệnh, họ sẽ nằm mơ, lo sợ, cuối cùng trở nên điên loạn, giống như Phương Dịch Lâm... Nhưng đây chỉ là suy đoán của Sở Nhuế, tình huống thực sự như thế nào thì anh vẫn không biết.
Các bệnh nhân của khoa tâm lý đều có sợi dây liên kết với nhau, dù trực tiếp hay gián tiếp thì bác sĩ Hứa hẳn là một điểm nối trong sợi dây đó.
Bây giờ mọi chuyện đã ảnh hưởng đến an nguy của chính anh, anh không thể mặc kệ được nữa.
"Ý của anh là..." Thương Trọng Lệ cũng nhíu mày: "Chúng ta..."
"Tôi đề nghị cảnh sát các cậu nên tiếp cận từ bác sĩ Hứa Diệu của khoa tâm lý." Sở Nhuế nói: "Người này cũng tự chẩn đoán bệnh cho mình, cũng có bệnh trạng giống chúng ta."
"Sao anh biết? Chúng tôi đã kiểm tra, bác sĩ chữa trị của Phương Dịch Lâm và Hạ Hiểu Cương không phải người tên Hứa Diệu."
Sở Nhuế dùng đầu ngón tay đẩy đẩy cán dù, ý bảo Thương Trọng Lệ tiếp tục đi: "Vô tình nhìn thấy hồ sơ bệnh án của Hứa Diệu."
Thương Trọng Lệ ngẩn người, thân hình cao hơn 1 mét 8 cong eo nâng dù đi về phía trước.
Bọn họ không có duyên phận gì, chỉ là liên đới vào cùng một vụ án.
Thương Trọng Lệ rũ mắt, cảm thấy tiếc nuối.
Vừa rồi cậu tự khuyên ngủ mình tin tưởng vào thần tiên yêu ma, bây giờ lại bị lôi ngược về tinh thần khoa học hiện đại.
Sao có thể điều khiển người khác trong mơ? Trong hệ thống dữ liệu của cậu không có nội dung như thế này.
Cậu vẫn hoàn toàn tin tưởng, cậu và Sở Nhuế là duyên trời định!
Ánh sáng nhấp nháy bên hông Thương Trọng Lệ, phản xạ trên mặt nước khiến cho Sở Nhuế chú ý.
"Cái gì phát sáng kìa?" Sở Nhuế cúi đầu nhìn bên hông Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ móc điện thoại từ túi bên trái ra: "Điện thoại."
Sở Nhuế ngẩng đầu, Thương Trọng Lệ hếch mũi cười.
"Ngốc."
Sở Nhuế bước nhanh về phía trước, ngoài miệng nói ghét bỏ nhưng khóe miệng lại cong lên.
"Bình thường tôi rất thông minh, chỉ khi đứng trước mặt anh mới như vậy thôi!" Thương Trọng Lệ nhanh chân sóng vai với anh.
"Này." Sở Nhuế nói: "Cậu thật sự đã 24 tuổi rồi hả? Sao tôi cảm thấy cậu vẫn còn ngây thơ thế?"
Thương Trọng Lệ hỏi ngược lại: "Vậy anh là công nhân viên chức bình thường à? Tôi thấy anh thông minh như vậy thì chẳng thể nào là người bình thường được."
"Vậy thì cảm giác của cậu sai rồi, tôi là một người bình thường." Sở Nhuế không thèm quay đầu nhìn.
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Anh cũng đoán sai rồi, tôi là một người đàn ông trưởng thành 24 tuổi."
Cuộc cãi vã vô nghĩa khiến tâm trạng lo âu của Sở Nhuế được thả lỏng, quả thực, anh thừa nhận rằng Thương Trọng Lệ nói đúng.
Thương Trọng Lệ cho anh một cảm giác thật quen thuộc, ở bên cạnh cậu ấy giúp anh cảm thấy vô cùng an toàn.
"Nhưng anh đúng là không giống người bình thường đâu, hai cái xác xuất hiện trước mặt, chưa kể còn có một người nhảy lầu, nói thật, sự bình tĩnh của anh vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi luôn đấy, à, cả lần bị tấn công khi nãy nữa."
Nghe Thương Trọng Lệ nói xong, Sở Nhuế nhìn bóng nước trên mặt đất, trong lòng xuất hiện một cảm giác mơ hồ.
Sau khi anh nằm mơ, anh thường xuyên sẽ có cảm giác này, anh luôn cảm thấy mọi thứ đều là giả, hơn nữa còn thường xuyên nhìn thấy ảo giác khiến anh có lúc còn cho rằng anh đã điên thật rồi.
Đặc biệt là câu nói trước khi chết của Phương Dịch Lâm: "Tôi muốn tỉnh lại..."
Bọn họ nằm mơ, hay mơ chính là...
"Tới rồi."
Đã đến dưới lầu của nhà Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ do dự ba giây rồi mới nói. Cậu không muốn chia tay Sở Nhuế sớm như vậy, tốt nhất là có thể ở bên cạnh anh lâu hơn...
Sở Nhuế ngắt mạch suy nghĩ, dò hỏi: "Tôi là người như thế nào tronn giấc mơ của cậu?"
***
12 giờ 11 phút, trong nhà vô cùng yên tĩnh.
Cả người Sở Nhuế ẩm ướt, đầu tiên anh thay đồ, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đôi mắt vừa khép lại liền mở ra.
Bên mép giường là một tấm ảnh chụp của anh cùng với Hoa Lạc Thâm, phía nam là tủ quần áo, phía đông là bàn làm việc và giá sách.
Đây là căn phòng anh ở hơn hai mươi năm.
Sở Nhuế ngăn thứ hai của tủ đầu giường, bên trong có một gói tiền, anh biết bên trong có thẻ ngân hàng, thẻ chứng minh nhân dân, thẻ nhân viên.
Chính là nó. Anh cảm thấy mọi thứ đều thật xa lạ nhưng lại có thể rõ ràng biết được thứ gì nên đặt ở đâu.
Anh đứng dậy, đi về phía tấm gương.
Trong phòng chỉ có một tấm gương hình vuông không lớn không nhỏ, miễn cưỡng có thể phản chiếu toàn bộ thân trên của anh.
Trong phòng tối tăm, hình ảnh trong gương là gương mặt quen thuộc của Sở Nhuế. Bình thường, quá bình thường, nếu không phải dưới khóe mắt có một nốt ruồi làm điểm nhấn thì quả thực gương mặt này nhạt nhẽo đến cực điểm.
Trên thế giới này, liệu có khả năng xảy ra việc hai người không quen biết gì nhau có thể nằm mơ cùng một giấc mơ?
Đáp án đương nhiên là không có khả năng.
Nhưng vì sao cả anh và Thương Trọng Lệ đều nằm mơ cùng một giấc mơ?
Bảy cảnh tượng ngắt quãng, còn có cả những chuyện kỳ lạ và quái vật, quả thực nằm ngoài tầm hiểu biết bình thường. Rốt cuộc thì cái gì là thật, cái gì là ảo, Sở Nhuế đã khó lòng phân biệt nổi.
Những cảnh tượng trong mơ hầu hết đều mơ hồ, anh đeo kính, luôn thấp thỏm sợ hãi, đôi khi vì quá sợ mà nhắm tịt mắt. Nhát gan yếu đuối như vậy lại không giống anh.
Hơn nữa, quan trọng hơn cả, trong mơ thì anh là một đứa trẻ mồ côi.
Anh ngồi trong chốc lát, nhìn chính mình trong gương, nặng nề thở dài một hơi, cảm thấy mọi thứ dường như đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Anh mở lọ thuốc trên bàn, chuẩn bị uống hai viên, sau đó cố gắng ngủ một giấc.
Ngày mai đến bệnh viện khám thêm một lần nữa vậy...
Sở Nhuế nghĩ rằng có lẽ là do cái chết của Phương Dịch Lâm đã ảnh hưởng nặng đến anh, chẳng trách người ta thường bảo không nên tiếp xúc gần với bệnh nhân tâm thần, nếu không chính mình cũng sẽ tâm thần theo.
Lòng bàn tay mở ngửa, trên bề mặt là hai viên thuốc màu trắng.
"..."
Sở Nhuế sững sờ nhìn, do dự mãi, cuối cùng bỏ hai viên thuốc lên bàn, đứng dậy, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến phòng của cha mẹ.
"Kẽo kẹt".
Cửa phòng từ từ mở ra, trong bóng đêm có một đôi mắt.
Trong mơ, cha mẹ của anh đều đã chết hết.
Anh cần phải xác nhận vị trí hiên tại của anh là thật hay không. Nếu ngay cả phòng mình mà anh cũng cảm thấy xa lạ thì bên phía cha mẹ cũng vậy.
Sở Nhuế tiến về phía mép giường, trên giường là cha mẹ, khi anh ra khỏi nhà vào buổi sáng, mẹ vẫn còn nói tạm biệt với anh, tuy cha ngồi im trên ghế sô pha nhưng khi đóng cửa lại, anh vẫn thấy cha đang đọc báo từ khe cửa.
Chẳng khác gì ngày thường.
Đúng vậy, chẳng khác gì ngày thường.
Hốc mắt Sở Nhuế nóng lên, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Trên giường là hai con quái vật bốc mùi hư thối.
***
Mùi hương tanh tưởi, nồng nặc xộc vào khoang mũi của Sở Nhuế. Anh trừng lớn mắt, bịt miệng mình, nín thở, sau đó từ từ di chuyển ra khỏi phòng.
Khi đóng cửa lại xong, Sở Nhuế tựa lưng vào tường thở hổn hển.
Mùi tanh quanh quẩn khắp nhà, trong phòng khách cũng có, Sở Nhuế chạy về phòng mình, trong phòng của anh cũng tràn ngập thứ mùi này.
Nơi nào cũng vậy... Nơi nào cũng vậy...
Sở Nhuế quay đầu nhìn tấm gương trên bàn, trong bóng đêm, trong gương bỗng xuất hiện một gương mặt thối rữa.
"A!" Sở Nhuế kinh sợ, anh la lên, chạy nhanh ra ngoài.
Phòng khách bật đèn sáng trưng, cha mẹ ra khỏi phòng, bọn họ mặc áo khoác ngủ, hai con quái vật khi nãy nằm trên giường dường như chỉ là ảo giác vì hai người họ bây giờ hoàn toàn là hai con người bình thường.
"Con sao vậy? Khuya rồi mà..."
Sở Nhuế trừng lớn mắt, đáy mắt toàn là tơ máu, nhìn qua có chút đáng sợ.
"Sao con đổ mồ hôi nhiều vậy?" Người phụ nữ dùng tay áo lâu mồ hôi cho Sở Nhuế: "Sao vậy, Tiểu Sở?"
Người đàn ông hỏi: "Không phải đã đến bệnh viện mua thuốc rồi ư? Sao mà lại... Tối con vẫn không ngủ được à?"
"Con vừa mơ thấy ác mộng." Sở Nhuế nói.
Người phụ nữ và người đàn ông liếc nhìn nhau, lo lắng quay sang: "Thuốc không có tác dụng hả? Hay là có vấn đề gì?"
Người đàn ông nói: "Cũng muộn rồi, sáng mai con đến bệnh viện kiểm tra thử đi."
Người đàn ông và người phụ nữ dẫn Sở Nhuế quay về phòng, người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, ghét bỏ mà bịt mũi lại: "Mưa không ngớt, mùi cống thoát nước bốc lên tới tận đây?"
Sở Nhuế nỉ non tự nỏi: "Là mùi cống thoát nước ư?"
"Đương nhiên rồi, thật là... Không còn sớm nữa, con ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều."
Sở Nhuế ngoan ngoãn nằm trên giường, quay mặt vào vách tường, cả người run bần bật.
Không bao lâu sau, cửa phòng đóng lại, ánh sáng cuối cùng từ ngoài phòng khách tắt ngúm.
Anh nghĩ rằng anh thật sự bị bệnh.
Sở Nhuế nhìn chằm chằm vào vách tường, đôi mắt đục ngầu.
Tinh thần của anh có vấn đề, ảo giác ngày một nặng hơn, đã ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.
Đúng vậy, là do bệnh, cha mẹ anh vẫn còn ở đây.
Trong bóng tối dày đặc là hai viên thuốc màu trắng nhỏ bé cách đó không xa.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Sở Nhuế không tự mâu thuẫn đâu, chương tiếp theo sẽ lý giải vì sao cậu ấy một chốc lại nghi ngờ một chốc lại kiên định như vậy
13.12.22