"Tính theo thời gian trong trò chơi, chúng tôi đến đây khoảng 2 ngày trước, thời gian ngày và đêm trong trò chơi không cố định, trong điện thoại chỉ mới trôi qua khoảng 132 phút." Hứa Diệu nói.
"Ngoại trừ có rất nhiều người liên tục chết trong thời gian ngắn, chúng tôi vẫn chưa có thêm phát hiện gì. Nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng chủ nhân của trang viên này là người tốt, chúng ta ở đây tuyệt đối an toàn." Đới Hiển Hoài tiếp tục nói: "Ở đây là thủ đô đế quốc Karl, thời gian cấm đi lại vào ban đêm là 10 giờ tối, mọi người chú ý kiểm tra đồng hồ, nếu đã đến giờ giới nghiêm thì tuyệt đối đừng đi ra ngoài, buổi tối trong phó bản khó sẽ xuất hiện những thứ không dễ vượt qua đâu."
Cách nói của Đới Hiển Hoài khiến Đường Kiền hơi khó chịu: "Vậy mấy anh cũng đừng đi ra ngoài, tôi sợ mấy anh cũng không vượt qua được đâu."
Đới Hiển Hoài hơi nhếch miệng, ngón tay mảnh khảnh giơ lên, khớp xương rất lớn, rất gầy, cũng may ngón tay trắng nõn, động tác cũng không quá đột ngột.
"Thứ nhất, tôi không đi với Hứa Diệu. Thứ hai, tôi phụ trách an toàn tuyệt đối cho người thân của mình, tôi có năng lực và chắc chắn có thể bảo đảm nửa đêm ra ngoài và quay về. Thứ ba, tôi chỉ có ý tốt khuyên bảo, tôi cũng không có nghĩa vụ phụ trách mấy người, mấy người thích nghe thì nghe, chết rồi cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi."
Mỗi một câu nói đều chứa đựng sự tự tin từ trong tận cốt tủy. Đới Hiển Hoài nhìn qua có vẻ là một người văn nhã bình thường, không biết có thực lực đúng với sự tự tin của hắn hay không.
"Những người kia, mấy anh không điều tra thử vì sao họ lại chết?" Sở Nhuế hỏi.
Hứa Diệu: "Không thể điều tra. Hỏi người khác, không một ai nói cho chúng tôi biết thông tin hay thân phận của nạn nhân, vì vậy cũng không tìm được người thân bạn bè của họ để hỏi thăm."
"Có lẽ sẽ có sơ hở và chúng ta sẽ tìm ra cách.
"Tất nhiên rồi."
Ra khỏi phòng khách, Cam Hiểu Hiểu nói: "Đới Hiển Hoài là người tốt lắm, rất quan tâm em, nhưng khi nói chuyện có hơi tự cao một chút, mọi người đừng quá để bụng nhé."
Đường Kiền ăn ngay nói thật: "Anh ta đối xử tốt với em vì em xinh, em còn là con gái, đừng có quá tin tưởng người lạ như vậy."
Cam Hiểu Hiểu buồn cười: "Nếu theo lời anh thì anh cũng là người lạ với em, em cũng không thể tin anh được."
"Không đâu! Em quen anh Sở Nhuế, anh là bạn của anh Sở Nhuế, tính chất bắc cầu thì anh cũng là bạn của em đó."
Cam Hiểu Hiểu cảm thấy người này có vẻ có ý với mình, gương mặt cũng thanh tú ưa nhìn. Cô lén nhìn Sở Nhuế, anh vẫn không có biểu tình gì khác biệt so với trước, trong lòng cô không khỏi cảm thấy mất mát, cuối cùng vui vẻ trêu đùa với Đường Kiền.
Sau khi Cam Hiểu Hiểu thu hồi tầm mắt, Sở Nhuế nhìn thoáng qua phía cô, lại bị Thương Trọng Lệ bắt gặp. Năm người đều có tâm sự của riêng mình, bắt đầu buổi tối đầu tiên trong phó bản mới.
...
Thương Trọng Lệ uất nghẹn một ngày, đến tối đi tìm Sở Nhuế, đối phương lại không có ở trong phòng.
"Đi đâu mất rồi?"
Ánh trăng trong vắt.
Trời quang đãng, không bóng mây.
Sở Nhuế ngồi dưới gốc cây hòe ngắm trăng, cũng muốn nghĩ lại một số chuyện, bỗng cách đó không xa vang lên tiếng sột soạt trong bụi cỏ, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ.
"Hù!" Cam Hiểu Hiểu nhảy ra từ bụi cỏ, trên tóc còn cắm một nhánh cây: "Bị em dọa sợ chưa?!"
Sở Nhuế nhìn cô, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cam Hiểu Hiểu vẫn không nhụt chí trước sự lãnh đạm của anh, ngồi xuống bên cạnh: "Anh đừng giận, em hứa với anh, đây là lần cuối cùng! Vượt qua phó bản này, em và anh cùng nhau ra ngoài, anh tận mắt nhìn em nhận thưởng nhé?"
Sở Nhuế vẫn nhìn, không nói chuyện, hơi mím môi, ánh mắt có tia ưu thương nhàn nhạt, Cam Hiểu Hiểu bị ánh nhìn này có chút bí bách.
"Anh đừng như vậy, em nói thật..."
"Lòng của em không ổn định." Sở Nhuế bất ngờ nói, Cam Hiểu ngây người.
Một lúc lâu sau, cô xấu hổ hơi mỉm cười: "Em biết thính giác của anh rất tốt, không ngờ anh lại có thể nghe thấy."
Sở Nhuế nhìn cô, một cô gái trẻ tuổi trang điểm tinh xảo, đôi môi màu hồng đào, đôi bầu má ửng hồng đầy sức sống.
"Anh không có tư cách dạy bảo em, anh chỉ hy vọng em có thể quý trọng sinh mệnh của mình, vì nó rất quý giá." Không biết anh nghĩ đến điều gì, hơi khép mắt, ánh mắt tràn ngập sương mù.
Cam Hiểu Hiểu ôm lấy đầu gối của mình: "Em muốn sống tiếp..."
"Là giai đoạn cuối à?"
Cam Hiểu Hiểu không đáp, chôn đầu giữa hai đầu gối, phát ra tiếng khụt khịt.
Qua một hồi lâu.
"Phó bản khó có thể thực hiện ước nguyện... Em muốn ước, em muốn sống tiếp... Em không muốn chết."
Quá đau khổ. Mỗi ngày cô đều rất đau khổ. Gương mặt luôn trắng bệch tiều tụy, mỗi lần nhìn gương cần rất nhiều sự dũng cảm.
Sở Nhuế cứng đờ người.
Đúng rồi, Cam Hiểu Hiểu không biết khen thưởng của trò chơi dù là tiền tài hay ước nguyện đều phải dùng sinh mệnh làm vật môi giới.
Ước ao sinh mệnh, kết quả là tiêu hao hết sinh mệnh.
Quả thực là công dã tràng.
"Lần này xong thì kết thúc ngay, đừng vào đây nữa, được không?"
Sở Nhuế không định nói cho Cam Hiểu Hiểu chuyện này, it nhất cũng nên giúp cô sống vui vẻ thêm được vài năm.
Cam Hiểu Hiểu vui vẻ nhìn Sở Nhuế, gật đầu: "Em biết rồi, anh yên tâm, em hứa!"
"Lời hứa của em có đáng tin không?" Sở Nhuế tức giận nói.
"Đương nhiên là có, lần trước chưa đủ thành khẩn, lần này chắc chắn 100%." Cam Hiểu Hiểu nói xong thì không nhịn được mà cười ra tiếng: "Lần này ra ngoài, bệnh của em cũng sẽ tốt hơn, đến lúc đó em sẽ đi tìm anh."
"Em không đi học à?"
"Có chứ, nhưng vẫn còn đang trong kỳ nghỉ, thật ra em thi đại học xong là đã phải vào bệnh viện, nhưng em là sinh viên của đại học S đó nha!" Cam Hiểu Hiểu đắc ý dạt dào nói.
"Giỏi thế!" Đại học S là đại học tốt nhất thành phố, cũng là một trong 10 trường đại học danh giá nhất trong nước.
"Chỉ là em chăm chỉ thôi." Cam Hiểu Hiểu khiêm tốn nói.
Đối với Cam Hiểu Hiểu Hiểu 18 tuổi, mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt, cô sắp có được một tương lai tốt đẹp, còn tình yêu... có lẽ cần lấy hết can đảm thôi.
Cam Hiểu Hiểu nhìn sườn mặt của Sở Nhuế dưới ánh trăng, ánh mắt trong veo đầy dịu dàng, cũng quá xa xôi không thể với tới, nhưng lại là thứ duy nhất mà cô muốn hướng tới ngay lúc này.
Hai người trò chuyện một lúc, Cam Hiểu Hiểu ngáp một cái, tạm biệt quay về phòng ngủ trước. Cô vừa mới rời đi khỏi, Sở Nhuế cũng vừa đứng dậy chuẩn bị về thì Thương Trọng Lệ hầm hầm đi đến.
"Nói chuyện vui vẻ quá nhỉ!"
Âm dương quái khí*.
*阴阳怪气: tính tình cổ quái, làm cho người khác không biết đâu mà đoán định.
Sở Nhuế chợt nghĩ đến thành ngữ này.
"Cậu đứng nhìn lén từ nãy đến giờ?"
Thương Trọng Lệ "ha" một tiếng, "Nhìn lén hả, tôi là quang minh chính đại nhìn, người của tôi trò chuyện ngắm trăng với người phụ nữ khác, còn vui vẻ quên trời quên đất, chẳng lẽ tôi không được nhìn?" Thương Trọng Lệ cắn răng, kiềm nén tức giận, trong mắt Sở Nhuế, cậu chẳng khác gì một đứa trẻ bị người khác lấy mất đồ của mình.
Đồ của mình...
Sở Nhuế bị ý nghĩ của mình dọa sợ, gương mặt hơi đỏ lên, phản bác: "Đừng nói bậy, ai là người của cậu chứ!"
Thương Trọng Lệ nghe xong, nghĩ, Sở Nhuế muốn chối bỏ trách nhiệm à!
"Anh cũng hôn môi tôi rồi, đương nhiên anh là người của tôi!"
"Đó là do cậu tự ý ép buộc tôi!" Thằng nhóc này... Thằng nhóc này sao có thể tùy tiện nói hai chữ "hôn môi" tự nhiên ra như thế chứ!
"Anh cũng thừa nhận rồi mà!"
"Hôn thì sao? Có thể chứng minh gì được chứ?" Vậy mà lại nghĩ rằng mình là một thứ thuộc về cậu ta, sao mà Thương Trọng Lệ lại không biết xấu hổ như vậy!
Vừa thấy Sở Nhuế không muốn chịu trách nhiệm, Thương Trọng Lệ nổi giận: "Chứng minh cái gì? Đương nhiên chứng minh anh là người của tôi, tôi cũng là người của anh, chẳng lẽ anh lại hôn môi người không liên quan gì đến mình à?" Rõ ràng buổi sáng còn nói cậu không giống người khác, vừa không thấy đã thay đổi như vậy, càng đáng giận hơn chính là cậu vẫn thích không bỏ được.
"Sao lại không được... Ưm!" Sở Nhuế có chút hờn dỗi, cáu giận vì Thương Trọng Lệ không phân rõ trắng đen đã nháo loạn cả lên.
Anh còn chưa kịp nói xong đã bị hôn xuống.
Gió thu cuốn hết lá vàng, một thứ ấm nóng xa lạ đang tùy ý cuồng loạn trong khoang miệng anh, nuốt xuống những lời anh chưa kịp nói xong, như hung hăng tuyên bố chủ quyền, cướp hết toàn bộ sức lực và thần trí của Sở Nhuế.
Anh vung tay lên đấm Thương Trọng Lệ, đối phương lại dễ dàng bắt gọn, còn bẻ ra sau, thuận thế ôm lấy cả người anh, tay còn lại cũng theo đà vòng ra sau.
Khoảng cách quá gần, chưa bao giờ có này khiến trái tim Sở Nhuế loạn nhịp. Sau đó, anh cảm thấy anh đã không còn là chính mình, anh không nghe thấy tiếng gió, cũng không cảm nhận được khí vị trong không gian mà toàn bộ thế giới của anh chỉ gói gọn trong tiếng tim đập của Thương Trọng Lệ và của mình. Chúng không ngừng vấn vít, triền miên ở bên nhau.
Không biết tách ra từ khi nào, Thương Trọng Lệ hôn lên má anh, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ hôn một mình em thôi, đừng hôn người khác được không?"
Sở Nhuế vẫn còn thở hổn hển, dù đã bị hôn đến mức không thể chống cự, chân tay bủn rủn, anh vẫn cảm thấy không phục: "Dựa vào cái gì chứ..."
Thương Trọng Lệ lại nhanh chóng hôn xuống, khuấy đảo một trận rồi lại tách ra: "Lời anh nói, nếu không nói những thứ em chán ghét thì tốt rồi..."
Sở Nhuế mím môi, cánh môi bị mút đến tê dại khiến anh tâm phiền ý loạn. Thật ra anh không biết nên nói gì, không biết có phải vì ánh trăng quá sáng hay không, anh có chút không dám đối mặt với Thương Trọng Lệ. Hơi thở nóng rực của đối phương phả lên má anh, rõ ràng dựa vào rất gần, cũng biết cậu ấy đang nhìn mình nhưng anh lại không có dũng khí để nhìn lại.
"Lần sau đừng nói những lời như vậy nữa, được không?" Cường thế qua đi, Thương Trọng Lệ lại biến về bộ dạng của một đứa trẻ đáng thương, run sợ ôm lấy trân bảo trong lòng mình, sợ hãi bị người khác cướp đi.
Sở Nhuế không trả lời cậu, vốn dĩ anh chỉ tính nói đùa một chút, sao mà có thẻ tùy tiện hôn môi với người khác được.
"Sao lại không nói gì?"
"Cậu... Buông ra trước đã." Sở Nhuế thấp giọng nói.
"Thả anh ra, anh lại chạy mất!" Nghe thấy giọng nói run run của Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế bỗng nhớ đến hình ảnh chú chó lớn bị chủ nhân của mình vứt bỏ anh từng xem trên máy tính.
Sở Nhuế không nhịn được mà cong cong khóe miệng, anh vừa định nói mình cũng không thể chạy nhanh bằng cậu thì bỗng chốc, anh nghe thấy tiếng hít thở nhỏ bé.
"Thương Trọng Lệ, thả tôi ra trước đi."
"Không thả!" Giọng điệu của Sở Nhuế nghiêm túc như vậy, chắc chắn là đã tức giận rồi, Thương Trọng Lệ nghĩ như thế.
"Thả ra mau, có người bị thương.
Lúc này Thương Trọng Lệ mới ý thức được rằng anh nói thật, vội vàng buông anh ra. Sở Nhuế đi đến bụi cỏ cách đó không xa, vị trí gần cửa phía tây của trang viên, càng tới gần càng nghe rõ mùi máu tươi.
Đẩy bụi cỏ ra, trên mặt đất có một cậu bé khoảng mười tuổi, thân hình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Khụ khụ, La Lịch thích Đường Kiền, Đường Kiền có cảm tình với Cam Hiểu Hiểu, Cam Hiểu Hiểu yêu thầm Sở Nhuế, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ lại lưỡng tình tương duyệt*.
*两情相悦: hai người đều có tình cảm với nhau
28.10.22