La Lịch mặc một bộ quần áo trắng tinh không khác gì so với lúc trước, Đường Kiền lại cảm thấy kỳ lạ, vì biểu tình của đối phương rất kỳ lạ.
"Anh... Anh ở đâu ra vậy?"
"Sao nào? Pháp sư nhỏ, cậu lo lắng cho tôi à?" La Lịch cười như không cười.
"Ai... Ai mà lo cho anh chứ, anh sống chết như thế nào làm gì mà liên quan đến tôi!" Đường Kiền nhỏ giọng chửi thần, La Lịch chỉ cười, không nói gì.
Hai người nói chuyện với nhau, những quái vật xung quanh vậy mà lại lùi bước, quay đầu rời đi, không hề muốn tấn công Đường Kiền nữa.
Đường Kiền kinh ngạc nhìn chúng rời đi: "Chúng..."
"Chúng bị cậu dọa sợ rồi, vì chưa bao giờ gặp được một pháp sư nào ngốc nghếch như cậu cho nên không đành lòng giết đó." La Lịch cười nói.
Đường Kiền giơ nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Anh mới là đồ ngốc... Đúng rồi, anh Sở Nhuế!" Bỗng nhiên cậu nhớ đến Sở Nhuế, muốn chạy đến chỗ tượng đồng hai đầu, vừa đi được hai bước đã bị La Lịch túm tay.
"Đi đâu?"
Đường Kiền giật tay muốn tránh thoát.
Ông nôi này sao mà mạnh thế?!
"Anh thả tôi ra!"
La Lịch lắc đầu, một tay khác chống ra sau lưng, cộng với bộ quần áo trắng tinh quả thực có khí chất như tiên tử, đáng tiếc đôi mắt hồ ly giảo hoạt đã phủi sạch toàn bộ tiên khí đi mất.
Đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng kêu vang vọng thấu tận trời, âm thanh quanh quẩn trong ngôi mộ, dội vang lên từng bức tường đá.
La Lịch đặt ngón trỏ lên môi Đường Kiền: "Suỵt."
Ở bên kia.
Thương Trọng Lệ đánh bay những quái vật xung quanh, ngay lập tức muốn cứu Sở Nhuế thì lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Bức tượng đồng đầu báo thân lợn rừng còn sống.
Nó đứng ở trên cao, lớp lông đen như con chim khổng lồ chao lượn trên không trung phát ra ánh sáng xanh, cả người phừng phừng khí nóng, mắt sáng như đuốc. Song dường như nó bị thứ gì đó giam cầm, không thể động đậy.
Chim đen bay lượn trên cao, mãng xà hai đầu cũng từ từ trườn bò đến bức tượng đồng.
Chúng đang tập trung về phía quan tài lớn ở trung tâm.
Sở Nhuế đang ở dưới bức tượng đồng.
"Hoa, cậu đi đâu vậy?" Giọng nói của Sở Nhuế run rẩy.
"Cậu đi đâu? Cậu có biết tôi sợ lắm không? Không phải cậu nói cậu sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi ư?"
Hoa Lạc Thâm cười nói: "Tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu mà."
"Cậu nói dối! Cậu đi đâu?" Sở Nhuế sợ hãi Hoa Lạc Thâm trước mắt mình bây giờ chỉ là một giấc mộng.
"Mỗi khi cậu vào ảo cảnh, tôi đều ở bên cạnh cậu, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi." Hoa Lạc Thâm vươn tay: "Bé Sở, sau này tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu!"
Sở Nhuế nhìn bàn tay kia, trong lòng bàn tay có một nốt ruồi son chỉ có Hoa Lạc Thâm mới có. Sở Nhuế nghẹn ngào, thút thít khóc, không nhịn nổi mà vươn tay nắm lấy.
"Đúng rồi, đến đây, chúng ta cùng nhau rời đi thôi."
Sở Nhuế hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Hoa Lạc Thâm sâu kín nhìn anh: "Đến nơi mà chúng ta nên đến."
"Chúng ta còn có thể quay về không?"
"Không thể quay về."
Đột nhiên Sở Nhuế thu tay lại.
Hoa Lạc Thâm nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
"Tôi không thể đi, tôi đã đáp ứng phải giúp Thương Trọng Lệ, làm người thì phải giữ chứ tín."
Biểu tình của Hoa Lạc Thâm thay đổi, khóe miệng vô ý thức giật giât, khuôn mặt dịu dàng cũng trở nên quái dị: "Không có tôi, cậu không sợ ư?"
Sở Nhuế mím môi, gương mặt thanh lãnh ngày thường xuất hiện một tia xấu hổ: "Thật ra Thương Trọng Lệ luôn bảo vệ tôi, bây giờ tôi đã gan dạ hơn nhiều, cũng không ngất xỉu vì sợ hãi như lúc trước nữa."
Không gian yên tĩnh một lúc lâu.
"Vậy à, vậy thì chúc mừng cậu!"
"Cậu không thể ở lại ư?" Sở Nhuế tha thiết hỏi.
Hoa Lạc Thâm không nói gì, đau thương lắc đầu.
Người ngoài nhìn vào đều bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh hồn phách.
Rắn đen, chim đen đều vây quanh Sở Nhuế, chúng đều cúi đầu và nhìn chằm chằm anh. Một bóng người nhỏ bé đối diện với bức tượng đồng khổng lồ giống như cả hai đang trò chuyện với nhau.
"Sở Nhuế!" Đường Kiền la ta, La Lịch liền ôm cậu vào lòng, miệng bị bịt chặt.
"Đừng ồn."
"Anh làm gì?!" Đường Kiền tức giận hỏi.
La Lịch lại suỵt thêm một tiếng: "Đừng làm phiền họ."
"Nói chuyện gì? Nó không thể nói chuyện, anh bị ngu hả? Hay là anh cùng một giuộc với chúng? Lỡ như Sở Nhuế xảy ra chuyện gì sao?!"
La Lịch khẽ cười một tiếng: "Cậu đoán tôi cùng một giuộc với ai?" La Lịch liếc nhìn bát quái trong tay Đường Kiền, Đường Kiền nhìn theo. Bát quái của cậu đang xoay tròn mãnh liệt, giống như cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ.
Ngón tay thon dài như ngọc của La Lịch chạm vào bát quái, trong nháy mắt, bát quái liền im lặng.
So với im lặng, nói đúng hơn là không dám manh động.
Đường Kiền ngơ ngác ngẩn đầu nhìn La Lịch, cậu nhìn thấy ở phía sau đối phương là chín cái đuôi trắng như tuyết đang từ từ dựng thẳng lên, nhẹ nhàng đong đưa. La Lịch cười híp mắt.
Đường Kiền nấc lên một tiếng.
"Sở Nhuế!" Thương Trọng Lệ vung kiếm chạy đến, rắn đen bắt đầu tấn công, lớp vảy của nó cứng như đá, Thương Trọng Lệ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Chim đen vỗ cánh, há to miệng, phun ra một cột lửa màu xanh.
Thương Trọng Lệ dùng bùa hệ băng ngăn cản, lại vô ý bị cái đuôi của con rắn quật đến, va đập thật mạnh vào tường.
Kiếm rơi ra, ngực và bụng Thương Trọng Lệ đau đớn, đúng lúc này, quái vật đầu heo thân dê đuôi cọp nhân cơ hội bổ rìu về phía cậu. Thương Trọng Lệ cảm thấy mình sắp chết nhưng lại chỉ lo lắng không biết Sở Nhuế như thế nào, tâm trạng nặng nề, nhắm mắt lại.
Một tiếng "phập" vang lên, Thương Trọng Lệ mở mắt, thanh kiếm của cậu đang phát sáng, che chở trước mặt chủ nhân, chống đỡ một kích từ quái vật, thậm chí còn hất văng rìu của đối phương ra mấy chục mét. Tay chân của quái vật cũng tê dại, té ngã trên mặt đất.
Thương Trọng Lệ thấy thế thì kinh ngạc, nắm chặt lấy thanh kiếm, bắt đầu tấn công về phía rắn đen. Cậu nghĩ rằng Sở Nhuế chỉ lại bị con sâu đen kia gây ảo giác, nhưng thật khó hiểu vì sao đám quái vật này lại không hề tấn công anh.
Một con hồ ly trắng từ vách tường bên trái nhảy lên, phát ra tiếng gọi như đối thoại cùng với các yêu thú.
Các yêu thú nghe xong lời nói của hồ ly trắng thì quay đầu, Sở Nhuế ngay lập tức đối diện với chúg, bị hình ảnh này làm cho luống cuống tay chân.
"Sở Nhuế!" Thương Trọng Lệ gọi tên anh, ánh mắt Sở Nhuế dường như thanh tỉnh, có vẻ như đã thoát khỏi ảo giác.
Hồ ly trắng đi đến trước mặt anh, bốn chân khoanh lại, cúi đầu nhìn anh chăm chú. Rắn đen và chim đen cũng ngừng công kích, quay về bên cạnh Sở Nhuế.
Sau khi Sở Nhuế từ chối Hoa Lạc Thâm, đối phương liền biến mất. Anh nghe thấy tiếng đánh nhau, quay đầu nhìn thì thấy Thương Trọng Lệ bị rắn đen và chim đen tấn công.
Hồ ly trắng trước mặt anh có một đôi mắt rất đẹp, Sở Nhuế dường như cảm thấy anh có thể hiểu được suy nghĩ của nó qua đôi mắt này.
Nó không phải người xấu.
"Chúng ta có quen nhau không?"
Hồ ly trắng không nói gì, nó cúi thấp người, giống như muốn Sở Nhuế ngồi lên người mình.
"Sở Nhuế, đừng!" Thương Trọng Lệ hô to, Sở Nhuế nhìn thoáng qua cậu, gật đầu bảo mọi chuyện đều an toàn, sau đó anh ngồi lên lưng hồ ly trắng.
Hồ ly trắng chở anh đến bên cạnh quan tài. Quan tài cao hơn hẳn người bình thường, vì vậy lúc trước bọn họ vẫn chưa có thời gian nhìn thử bên trong có gì.
Bên trong quan tài có hai thi thể, một người đàn ông và một người phụ nữ. Quần áo của họ đặc biệt hoa lệ, bên cạnh còn có nhiều vàng bạc châu báu. Người đàn ông đã hóa thành một bộ xương trắng, nhưng người phụ nữ vẫn còn vẹn nguyên hình hài.
Người phụ nữ có tướng mạo kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây nhưng thiên về phương Tây hơn. Mắt to, mũi cao, đoan trang cao quý. Quần áo và trang sức trên người có phần ngột ngạt, gương mặt lại đặc biệt nhu hòa, khóe miệng cong lên mỉm cười nhàn nhạt. Sở Nhuế nhìn mặt bà, đột nhiên có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Mày dẫn tao lên đây làm gì?" Sở Nhuế hỏi hồ ly trắng.
Điều kinh ngạc là hồ ly trắng có thể hiểu được lời Sở Nhuế và trả lời.
"Thuộc hạ của ngài sống lại, ngài sẽ tỉnh lại."
Sở Nhuế ngẩn ra.
"Thuộc hạ của ngài sống lại là sao?"
Thương Trọng Lệ cho rằng mình đang gặp ảo giác, cậu lắc lắc đầu.
Sở Nhuế đang nói chuyện với một con hồ ly?
Hồ ly trắng chở Sở Nhuế quay lại trước tượng đồng, đó là bức tượng đồng có hai đầu đứng sừng sững. Dường như những quái vật sống lại khi nãy chỉ là một giấc mộng vì bức tượng này vẫn cứng ngắc, lạnh như băng, không hề có sức sống.
"Chỉ thiếu nó." Hồ ly trắng ngẩng đầu.
Sở Nhuế hỏi: "Làm sao để giúp nó sống lại?"
Hồ ly trắng im lặng một lúc lâu.
"Không còn có cách nào nữa..." Giọng nói của hồ ly trắng nhuốm màu tiếc hận.
Sở Nhuế lại hỏi: "Nghe mày nói, có vẻ mày là một sinh vật có trí tuệ, vậy thì mày từng gặp một người đàn ông cao khoảng 1m85, mặc quần áo trắng, mắt hồ ly, môi rất mỏng, trên người không mang theo thứ gì không?"
Hồ ly trắng lại im lặng không nói gì.
Sở Nhuế thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hồ ly, đối phương lại cúi người, thả Sở Nhuế xuống. Thương Trọng Lệ ngay lập tức chạy đến trước Sở Nhuế, nắm chặt tay trái của anh, cảnh giác nhìn hồ ly trắng.
"Tôi chưa từng thấy người kia, tượng đồng cũng không thể sống lại, mấy người rời khỏi đây đi." Nói xong, nó rũ người, bộ lông trắng tuyết lay động diệu kỳ, sau đó nó phi người nhảy ra khỏi mộ thất.
Hồ ly trắng rời đi, tám con quái vật và rắn đen đều lần lượt rời khỏi, chỉ có chim đen vẫn bay lượn trên quan tài, không nỡ rời đi. Nó kêu lên một tiếng đầy thống khổ, sau đó đột ngột đâm đầu vào vách tường, chết ngay tại chỗ.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều bị hành động của nó làm cho khiếp sợ.
"Nó biết Tây Vương Mẫu không thể sống lại cho nên đau khổ vạn phần, không muốn tiếp tục chờ đợi trong cổ mộ, vì chờ đợi chỉ còn lại thống khổ và tuyệt vọng." Sở Nhuế cảm thán.
"Tây Vương Mẫu?"
"Đúng vậy, quan tài này là của Tây Vương Mẫu và vua Chu Mục, con chim đen kia vốn là thanh điểu, là thần thú làm bạn ở bên cạnh Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết."
Thương Trọng Lệ cảm thấy đau lòng, cũng im lặng mà lắc lắc đầu.
"Bây giờ làm sao chúng ta ra ngoài được?"
Sở Nhuế cười cười: "Tìm được La Lịch thì có thể ra ngoài."
"Là sao?"
Thương Trọng Lệ còn chưa được nghe câu trả lời đã nghe thấy xa xa có tiếng gọi: "Hai người lại đây, mau đến giúp một chút!"
Sau vách tường, La Lịch đang kéo Đường Kiền ngất xỉu đứng dậy.
"Sao cậu lại ở đây?" Thương Trọng Lệ kinh ngạc hỏi.
"Tôi luôn ở đây." La Lịch kéo Đường Kiền, cố sức nói: "Tôi đánh bậy đánh bạ, tìm được một cánh cửa và một con đường nhỏ thì cứ thế đi vào, sau đó bị một cục đá rơi trúng đầu, ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì thấy Đường Kiền. Sao hai người lại ở đây, hơn nữa còn nhìn rất chật vật?"
Thương Trọng Lệ không tin lời đối phương, đánh bậy đánh bạ mà một đường thông suốt đi được đến đây? Diêm Trí Vĩ cũng lạc đường đánh bậy đánh bạ, kết cục là trở thành mồi ngon cho quái vật, chỉ còn một cái xác.
Sở Nhuế nhàn nhạt hỏi: "Thẻ nhiệm vụ có ở chỗ cậu không?"
La Lịch sửng đốt, sau đó sờ soạng trên người, quả nhiên móc ra được một tấm card, cậu kinh hỉ nói: "Đúng là ở chỗ tôi này!"
"Sao anh biết có ở trên người cậu ta?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Không phải đơn giản lắm à? Chúng ta không có thẻ nhiệm vụ, chỉ có khả năng là ở trên người hai người đi lạc. Khi chúng ta vào đây gặp hai chủ đề, một là tượng đá trẻ con, hai là Tây Vương Mẫu. Nếu là tượng đá trẻ con thì ngay từ đầu chúng ta đã có thể kích hoạt nhiệm vụ rồi, nhưng khi đó không có ai có thẻ nhiệm vụ. Nếu là Tây Vương Mẫu thì Diêm Trí Vĩ chết bên ngoài cây cổ thụ, những quái vật kia lại sợ hãi ánh sáng trên cây, nếu cậu ta luôn ở dưới bóng cây thì quái vật không thể nào tấn công cậu ta, chứng tỏ cậu ta vừa đến đó đã bị quái vật giết chết, hoàn toàn không đi đến được bóng cây, thẻ nhiệm vụ cũng không xuất hiện trên người người chết, cho nên, dù là nhiệm vụ nào đi nữa thì chắc chắn chỉ có ở trên người của La Lịch." Sở Nhuế nhìn về phía La Lịch, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt hồ ly.
La Lịch cười nói: "Tôi bội phục anh." Cậu đưa thẻ nhiệm vụ qua: "Bên trên viết gì?"
Thương Trọng Lệ nhận lấy thẻ nhiệm vụ.
"《 Oán hận hài nhi ngàn năm 》, mức độ khó hai sao rưỡi, mức độ sinh tồn một nửa sao, hoàn thành nhiệm vụ: tìm tượng đá trẻ em, chôn cất đứa trẻ xuống mồ."
"Tượng đá có vẻ là dùng trẻ em còn sống để tạo ra, chúng ta đã nhìn thấy chúng rồi." Sở Nhuế nói: "Xem ra vẫn phải quay về chỗ cũ."
Thương Trọng Lệ nắm tay anh: "Đừng sợ."
Sở Nhuế gật gật đầu, tính toán lại đường đi cũ để tìm thấy tượng đá.
La Lịch cõng Đường Kiền, ánh mắt cậu nhìn thoáng về phía những mảnh đá vỡ của thanh điểu trên mặt đất, ánh mắt phức tạp, không rõ xúc cảm, quay đầu đi về phía trước. Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế theo sát ở phía sau.
Khi rời khỏi nơi này, Sở Nhuế quay đầu nhìn về phía quan tài và bức tượng đồng ở trung tâm.
Bọn họ đã ngủ say ở đây hơn ngàn năm, ngàn năm, vạn năm nữa, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục bị chôn vùi dưới lòng đất.
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Chương sau sẽ có vài lời về Hoa Lạc Thâm, vì sao cậu ấy biến mất mà Sở Nhuế cũng không cảm thấy quá kỳ quái, còn có chuyện xưa của cả hai nữa.
Tiếp theo là vì sao bức tượng hai đầu lại không thể sống lại, không tốn thời gian, chỉ viết một ít thôi, có liên quan đến thân phận của Sở Nhuế đó, có lẽ chương sau mọi người sẽ đoán được thôi
25.10.22