Thương Trọng Lệ mang về rất nhiều thuốc, Sở Nhuế truyền nước suốt hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"Tôi tìm thấy một trạm y tế còn chưa bị phá hủy, tôi cũng không kiểm tra xem thêm những thứ khác, chỉ tìm theo đơn thuốc, còn có thêm một số ít thuốc cấp cứu thường dùng." Thuốc cậu tìm về đều là những thuốc cậu thấy Sở Nhuế từng mang theo bên mình, cậu hoàn toàn dốt đặc cán mai về những thứ này, ngoại trừ biết Erythromycin giúp hạ sốt, 999 trị cảm mạo thì không biết thêm gì nữa.
Hứa Diệu vừa lấy thuốc từ chỗ Thương Trọng Lệ vừa nói: "Trên người cậu toàn vết thương, rốt cuộc là gặp chuyện gì?"
Mặt trời khuất bóng đã lâu, không khí trong tòa nhà đổ nát rét lạnh, Thương Trọng Lệ để trần nửa thân trên, áo lông vũ đã hư, lớp lông giữ ấm cũng không còn một cọng nào, bên trong áo lông toàn là miệng vết thương đầy máu hoặc kết vảy, sau khi cởi ra, những vết thương bại lộ ra ngoài, máu tươi tuôn trào.
"Tôi lo chạy thật nhanh, không có quan tâm đến đám quái vật trong sương mù, nhưng khi tôi chạy thì trên đường cũng không còn bao nhiêu người, khi quay về thì người ở bên ngoài lại rất nhiều, không biết xảy ra chuyện gì." Thương Trọng Lệ không hề kêu đau, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Sở Nhuế nằm trong túi ngủ.
Sở Nhuế truyền nước xong, di chứng hiện ra, ngã đầu liền ngủ.
"Cậu đúng là... đủ điên." Hứa Diệu tặc lưỡi.
Thương Trọng Lệ có một vết thương, hình dạng như dấu răng của dị thú nào đó, dấu răng đâm sâu vào da thịt khoảng 5cm, thiếu chút nữa là đâm vào động mạch. Tuy hắn và Đới Hiển Hoài đã thân kinh bách chiến, chiến đấu cũng phải hơn cả trăm ngàn người nhưng khi nhìn thấy Thương Trọng Lệ mặt không đổi sắc cũng phải âm thầm ngợi khen.
Sở Nhuế ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có một hơi ấm tiến vào túi ngủ của mình, cả người anh lạnh run, đặc biệt là tay chân, sau khi cảm nhận được hơi ấm thì không tự chủ mà nhích dần qua, rúc vào lồng ngực của đối phương, tay chân quấn lên người đối phương.
Gương mặt bị một thứ gì đó thô ráp xoa hai cái, sau đó là một tiếng thở dài.
Trên mặt Sở Nhuế vẫn còn nước mắt chưa khô, Thương Trọng Lệ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó hôn xuống những giọt nước mắt kia, nâng niu như trân bảo.
Thời gian tìm thuốc còn lâu hơn so với cậu dự kiến, cậu đã cố gắng tăng tốc, trên đường còn nhìn thấy người trước mặt mình bị quái thú cắn đứt chân, cậu lại không thể đưa tay giúp đỡ. Và cậu cũng không ngờ nếu có người không cứu cậu thì cậu thật sự phải bỏ mạng. Quả nhiên năng lực vẫn quá yếu, nếu gặp lại tình huống đó, người gặp nạn là Sở Nhuế hoặc Hứa Diệu hay Đới Hiển Hoài, cậu cũng không cứu được một ai.
Sự thật phũ phàng như vậy.
Một lát sau, người trong lòng chợt có động tĩnh.
Thân thể Sở Nhuế giật giật, anh chưa tỉnh ngủ hẳn, vừa mở mắt ra liền híp lại, tóc hơi rối, trông vô cùng ngây thơ đáng yêu.
"Anh tỉnh rồi?"
"..."
"Còn khó chịu ở đâu không?"
Thương Trọng Lệ không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng bỗng chốc, người trong lòng chợt ngẩng đầu, túi ngủ chật hẹp không thể làm hành động quá lớn, động tác của Sở Nhuế bị giới hạn, khiến anh đành phải lùi người về sau, rồi anh lại ngẩng đầu, cho đến khi xác nhận người trước mặt mình là Thương Trọng Lệ thì bất an mới vơi bớt.
Thương Trọng Lệ căng thẳng trong lòng, không ngờ Sở Nhuế sẽ lo được lo mất như thế này.
Tay đặt trên eo Sở Nhuế siết chặt hơn.
Sở Nhuế an tâm gục đầu vào lồng ngực Thương Trọng Lệ: "Không khó chịu, ngủ rất ngon."
"Vậy là tốt rồi..."
Sở Nhuế mím môi: "Em không sợ mình không thể quay về à?"
Trong sương mù không có gì, không có điện thoại, trên thực tế họ gần như không thể xác định được phương hướng.
Thương Trọng Lệ hơi mỉm cười: "Em chạy nhanh lắm, có chú ý đến trạm xe buýt trên đường, bên trên có biển báo hiệu hướng đông tây nam bắc, nhưng có hơi phiền một chút, mỗi lần phải chạy thật lâu mới tìm được, tốn không ít thời gian."
Nghe Thương Trọng Lệ nhẹ nhàng nói, Sở Nhuế lại cảm thấy đau xót khi nghĩ đến những gì mà cậu trải qua, mùi máu tươi trên người cậu không thể gạt được ai, rất nồng, có lẽ đến mấy ngày sau vẫn chưa hết được.
"Em nhận ra là những dị thú kia không bị sương mù cản trở tầm nhìn." Nói cách khác, con người không phải thức ăn của dị thú, bọn họ không bị dị thú ăn thịt vì bọn chúng không có hứng thú ăn con người.
Về việc này, Sở Nhuế đã sớm nhận ra, nhưng thông tin này nói xong chỉ càng tăng thêm khủng hoảng, bây giờ sương mù như một tấm màn che, một số nhân loại tin rằng nhờ có màn sương này nên quái vật không thể tìm ra được họ, gia tăng khả năng sống sót của mình. Nhưng nếu họ biết mình chẳng khác gì con mồi bại lộ hoàn toàn trong mắt thợ săn, dù có nói quái vật không xem con người là thức ăn đi nữa thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ hoảng sợ đến mức mất ý chí chiến đấu.
Sở Nhuế: "Những dị thú đó phần lớn sẽ không chủ động tấn công nhân loại, anh đã quan sát, thân hình chúng quá khổng lồ, nhiều lúc vẫy đuôi sẽ vô tình phá hủy kiến trúc, chúng không có ý thức về những thứ đó nên không có ý thức tránh né, còn việc ăn thịt người, phần nhiều là những con có hình thể nhỏ và tốc độ cao, còn cụ thể như thế nào thì anh chưa rõ."
"Ừm..." Thương Trọng Lệ gật gật đầu, khi cậu ra ngoài tìm thuốc cũng có nhận ra, nói cách khác, chỉ cần bọn họ không cố ý khiêu khích những dị thú khổng lồ, chờ đợi ở một nơi đã bị phá hủy, không tùy ý làm loạn, hẳn sẽ không sao.
Người trong lòng bỗng trở nên cứng đờ, Thương Trọng Lệ còn đang nghi hoặc không hiểu gì thì lại cảm giác Sở Nhuế ngọ nguậy thân mình, trườn người lên, sau đó dán đôi môi lạnh lẽo lên môi cậu.
Thương Trọng Lệ ngẩn người, để Sở Nhuế chủ động làm chủ.
Sau đó, cậu nếm được vị sắt rỉ, không biết là từ trong miệng ai.
Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi qua nụ hôn của anh, anh biết rõ dù có ở bên cạnh Sở Nhuế thì cũng không thể triệt tiêu hết được nỗi sợ trong lòng anh, nhưng cuối cùng, khi nếm được vị sắt rỉ, Sở Nhuế dừng lại. Khi hai cánh môi dần tách ra, Thương Trọng Lệ ôm lấy sau gáy anh, nhấn xuống, tiếp tục kề cần bên đôi môi mềm mại kia, làm sâu hơn nụ hôn ban đầu.
Không biết bao lâu sau mới tách ra, hai người thở hổn hển, không nói gì, bọn họ nhìn nhau, tuy chẳng giải bày điều gì nhưng lại giống như có rất nhiều điều muốn nói.
Không biết từ khi nào, Sở Nhuế lại nằm trong lòng Thương Trọng Lệ, sườn mặt dán sát vào lồng ngực cậu.
"Bây giờ chúng ta chờ ở đây một quãng thời gian, chỉ cần không bị dị thú phá nhà thì có thể tiếp tục sống thêm một thời gian dài." Thương Trọng Lệ vừa nói vừa vuốt tóc Sở Nhuế. Tóc của anh chưa từng thay đổi, mái tóc đen mềm được cắt gọn gàng, trông vừa ngoan ngoãn lại ngây thơ. Lần đầu tiên gặp mặt, Sở Nhuế nhát gan yếu đuối, cậu hoàn toàn không nhận ra anh đã là một người đã gần 30 tuổi, còn nghĩ rằng là một sinh viên chưa tốt nghiệp.
Không biết người trong lòng đã ngủ hay chưa, không thấy nói gì, không biết có phải do quá mệt mỏi hay không.
"Ngủ đi anh."
Quần áo của Thương Trọng Lệ bị túm lấy, ánh mắt cậu dịu dàng: "Em ở đây, em không đi đâu cả."
Nhận được lời hứa, người trong lòng hô hấp vững vàng hơn.
...
Những vì sao lập lòe giữa không trung.
Đạp lên cỏ, những cọng cỏ khô héo nhưng rễ cây vẫn ngoan cố không muốn già đi, vẫn đứng thẳng như cũ.
Phía trước là một người đàn ông mặc thường phục trẻ tuổi, đưa lưng về phía mình, anh muốn gọi người đó nhưng sau lưng đối phương lại xuất hiện một con quái vật dữ tợn, không kịp chạy trốn hay kêu cứu, quái vật kia đang lao thẳng về phía anh.
"!"
Sở Nhuế mở mắt, nhìn thấy Thương Trọng Lệ đang lo lắng nhìn mình.
Thương Trọng Lệ: "Đổ mồ hôi nhiều quá, anh gặp ác mộng à?"
Trong ngực vẫn còn quặn đau vì cơn mơ, Sở Nhuế ôm Thương Trọng Lệ theo bản năng, gật gật đầu.
Thương Trọng Lệ lo lắng hỏi: "Anh mơ thấy gì?"
Bệnh tật và ác mộng... Sức khỏe của Sở Nhuế không tốt, cả thể xác và tinh thần đều như bị tra tấn cùng một lúc, cậu lo lắng tình trạng sức khỏe của anh lại tệ hơn.
Nhiều phiền muộn, suy nghĩ nhiều.
Sở Nhuế không nói gì, một lúc sau, Thương Trong Lệ cảm thấy trước ngực mình ươn ướt, cậu chỉ mặc một lớp áo mỏng, vì vậy nhanh chóng cảm nhận được độ ấm nóng.
"Sao thế? Anh mơ thấy gì?"
Sở Nhuế không đáp, chỉ yên lặng lau nước mắt, Thương Trọng Lệ cũng không ép anh nói, lẳng lặng ôm anh vào lòng vỗ về.
Sở Nhuế không trả lời vì anh không biết nên nói như thế nào, anh không biết làm sao để kể cho Thương Trọng Lệ nghe về giấc mơ của mình.
Anh mơ thấy Khoa Đế không biến mất.
Em ấy bị ăn.
Ác mộng liên tục đè nặng lên Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ đành dỗ dành anh ăn chút gì đó.
"Xin lỗi, anh lại kéo chân mọi người..." Sở Nhuế cúi đầu, ánh mắt tối đen ảm đạm.
"Đừng nói như vậy, không có cậu, mọi người đã sớm game over với lão Túc Văn rồi, còn có thể sống đến tận bây giờ ư?" Hứa Diệu an ủi.
Đới Hiển Hoài cũng nói: "Chúng tôi không để tâm đâu, cho nên cậu đừng để ý, chúng ta bây giờ đều chung một thuyền rồi."
Hứa Diệu: "Đúng thế, cậu cần phải bảo trì thanh tỉnh, đầu óc cậu rất có giá trị!" Nói xong, Hứa Diệu vỗ vỗ lên két nước duy trì pin điện thoại.
"Chậc, ông có thể đừng mở mồm nói được không?" Đới Hiển Hoài cau mày.
Hứa Diệu muốn nói lại thôi: "Tôi thì sao chứ?"
Đới Hiển Hoài không còn lời nào để nói với tên đầu đất này: "Ông nói xem?"
Hứa Diệu chống nạnh: "Này, Lão Đới, cậu không tốt bụng gì cả, trước đây cậu có như vậy đâu, bây giờ già rồi thì thích dỗi này dỗi nọ là sao? Này này này, tôi đang nói chuyện với cậu đó!"
Biết bọn họ đang an ủi mình, lại nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào của Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài, Sở Nhuế cong môi. Mọi người đều nói thiện ý, Sở Nhuế có thể cảm nhận được.
"Có nên gửi một ít đồ ăn cho gia đình bác sĩ Triệu không?"
Sở Nhuế nhớ rõ bác sĩ Triệu đã cứu mạng mình.
"Không phải bọn họ đến khu an toàn rồi sao? Hôm qua cậu truyền nước xong, tôi nghe thấy ông ấy nói muốn đến khu an toàn ở thành phố B mà?" Đới Hiển Hoài nghi hoặc nói.
Sở Nhuế nhíu mày, ánh mắt nhìn màn sương trở nên âm trầm.
Trong sương mù, cách tòa nhà 30, 40 mét, một chiếc xe lẳng lặng nằm bên đường.
29.01.23