Cách một cánh cửa, bên ngoài là màn đêm thăm thẳm, bên trong là sự tĩnh lặng vô tận.
Đợi không bao lâu, Hứa Diệu bước ra ngoài, động tác động cửa khẽ khàng.
Hắn đẩy gọng kính, đánh giá hai người: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Hai người bị quái vật tấn công?"
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ nhìn lẫn nhau, Thương Trọng Lệ được anh cho phép thì đi ra cửa sổ, mở cửa ra.
Mưa to gió lớn, bầu trời tối đen, cảnh tượng biến chuyển mờ ảo, xung quanh là màn sương dày đặc. Trên mặt đất, hòa quyện cùng nước mưa là những chất dịch nhầy màu trắng và máu đỏ, nước chảy xuôi đến cống thoát nước, ở đó có máu thịt kẹt cứng lại, bên ngoài đầy gân guốc, đôi khi còn nhảy lên chuyển động như một trái tim.
"Sao lại như thế này?" Hứa Diệu choáng váng.
Thương Trọng Lệ: "Thiếu chút nữa là chúng tôi chết ở trên đường, thời tiết đã hoàn toàn thay đổi, không còn người bình thường, chúng tôi đã nhắn cho anh rất nhiều tin nhắn nhưng có vẻ như anh không nhận được rồi."
Hứa Diệu lấy điện thoại ra, đúng là không hề nhận được tin nhắn nào, hơn nữa cũng không có tín hiệu điện thoại.
"Chỉ mới hơn hai tiếng trôi qua thôi mà, sao lại như thế này?" Hứa Diệu vẫn chưa thể tin nổi.
"Anh cảm thấy trôi qua hai giờ, nhưng chúng tôi thì nhiều tiếng đồng hồ rồi." Thương Trọng Lệ đáp.
Hứa Diệu thấy Thương Trọng Lệ đã có một vài biến hóa nhưng lại không thể nói rõ, hắn cảm thấy Thương Trọng Lệ dường như lạnh lùng hơn nhiều, Sở Nhuế cũng thay đổi, cũng không lạnh nhạt như lúc trước. Tóm lại, hai người khiến hắn cảm thấy thật xa lạ.
Sở Nhuế hỏi: "Xảy ra thay đổi có vẻ là vì anh, vì sao anh lại nhắn tin bảo chúng tôi đến đây?"
Hứa Diệu nuốt nước bọt: "À! Là như thế này, người phụ nữ trong kia là bệnh nhân của tôi, cô Nhan, cô ấy mất ngủ, đôi khi tức giận cáu gắt vô cớ, tôi thường xuyên đến nhà khám bệnh cho cô ấy. Tối nay cô ấy gọi cho tôi, nói rằng trong nhà có ma quỷ, khi nói chuyện tinh thần không ổn định, tôi cho rằng cô ấy phát bệnh, gặp ảo giác, sợ cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đến đây. Hai người cũng thấy rồi đó, trong nhà cô ấy không có ai, nhưng cảm xúc của cô ấy không ổn định, tôi đành phải ở lại trò chuyện với cô ấy một lát, kết quả là tôi biết được cô ấy cũng nằm mơ. Tôi nghĩ cô ấy có thể là đồng bạn của chúng ta nên đã gọi các cậu đến."
Sở Nhuế nhíu mày: "Mơ thấy gì?"
"Cái này hả... Cô ấy cứ né né tránh tránh, cũng không tình nguyện nói, nhưng từ ngôn ngữ hình thể của cô ấy thì hẳn là ác mộng. Hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy rất chân thật, không giống quái vật, vậy thì cô ấy cũng giống chúng ta, đúng không?"
"Cô ấy không muốn nói?" Sở Nhuế nhìn Thương Trọng Lệ: " Tôi nghĩ chúng ta cần làm rõ mối quan hệ giữa cô ấy và 7 con búp bê."
Hứa Diệu không hiểu lời của Sở Nhuế, điều khiến hắn phiền lòng nhất lúc này là thế giới bên ngoài đã thay đổi, có nghĩa rằng hắn không thể tiếp tục sống cuộc đời của một bác sĩ mà quay về cuộc sống như lúc trước, luôn ẩn nấp trong bóng tối. Điều này khiến hắn nhớ lại những lần rượt đuổi, chém giết trong giấc mơ, cảm thấy không ổn chút nào.
Nếu đó là con người thật của hắn thì hắn cảm thấy thật sợ hãi, không, nói đúng hơn là không thể chấp nhận nổi.
Trong đầu Hứa Diệu chợt lóe lên, hẳn ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông đã thay đổi trước mặt.
Sẽ không phải là...
Nhận thấy ánh mắt của Hứa Diệu, Sở Nhuế nhạy bén hỏi: "Sao thế?"
Hứa Diệu vội vàng giải thích: "Không, không có gì."
"Anh có thể đoán ra được cô ấy muốn nói gì không?"
Hứa Diệu lắc đầu, bất đắc dĩ mà nói: "Cô ấy im thin thít, chỉ cần đụng chạm đến giấc mơ là bắt đầu nói bậy, trước khi các cậu tới tôi cũng đã cố gắng thử mọi cách nhưng vẫn không được."
Ba người thảo luận với nhau, quyết định cùng vào trong.
Nhan Nghiên nhìn thấy người lạ thì phản ứng rất mạnh, cô nuốt nuốt nước bọt, ngón tay co lại, rúc cả người vào trong chăn.
"Bác sĩ Hứa, hôm nay anh nhất định phải về nhà ư, ngoài trời mưa lớn như vậy, hay là anh và bạn cùng ở lại đây đi?"
Hứa Diệu ngồi xuống bên mép giường, hai chân thả lỏng thoải mái, ngón tay của Nhan Nghiên dần thả lỏng ra: "Tôi cũng sẽ gọi bạn mình tới."
"Bọn họ có thể ở cùng với tôi đêm nay."
"Cô Nhan!" Hứa Diệu ngắt lời người phụ nữ, cau mày nói: "Tình trạng của cô không ổn, cô có khỏe không?"
Nhan Nghiên sửng sốt, thân thể vừa rướn lên liền cụp xuống: "Tôi khỏe mà, tôi thấy người lạ nên hơi sợ thôi..."
"Nhưng tôi thấy cô không khỏe đâu, đúng rồi! Gần đây tôi cũng có một bệnh nhân có tình trạng mất ngủ, nằm mơ thấy ác mộng giống cô, tôi nghĩ rằng cậu ấy có thể giúp cô đó."
Lại là chiêu này.
Thương Trọng Lệ khoanh tay trước ngực, cậu nhớ lại Hứa Diệu trước khi vào ảo cảnh, đối phương có vẻ là một vị tiền bối của Đạo môn, chiêu thức lão luyện như Chung Nam Sơn, đó là một giáo phái bí ẩn khó lường, nhìn bộ dạng của người này hình như cũng không tu luyện chính thức, cộng với lại hình ảnh của Hứa Diệu luôn đi trong bóng đêm mà cậu thấy trong giấc mơ, Thương Trọng Lệ suy đoán rằng người này có vẻ là một đạo sĩ tự do.
Hiển nhiên chiêu này không thể dùng được với Nhan Nghiên, cô ngắt lời: "Tôi cũng đã nói với anh rồi, tôi không nhớ mình nằm mơ thấy gì cả... Bác sĩ Hứa, chuyện này có quan trọng không? Xin lỗi anh, tôi thật sự không nhớ ra nổi!" Nhan Nghiên điên cuồng đấm vào đầu mình, dùng tay kéo tóc.
Nhìn qua đúng là có hơi điên khùng.
Sở Nhuế quan sát quanh phòng của Nhan Nghiên, căn phòng trang trí màu sắc đơn điệu, bức tường màu xám, đồ vật trang trí không nhiều, chỉ có một bức tranh nghệ thuật treo trên tủ đầu giường.
"Cô Nhan ở một mình à?" Sở Nhuế đột nhiên hỏi.
Giọng điệu của Sở Nhuế rất dịu dàng, Nhan Nghiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh: "Đúng vậy."
"Gia đình và bạn bè của cô không ở thành phố S sao?"
Nhan Nghiên chớp mắt, không biết nghĩ đến điều gì, mím môi, cúi đầu không muốn nói nhiều: "Tôi rời khỏi gia đình lâu lắm rồi... Nhớ không ra."
Có người rời khỏi nhà lâu đến mức không thể nhớ được người nhà mình ư?
Sở Nhuế nhíu mày, anh nhìn thoáng qua đôi dép lê đặt ở bên phải giường và chiếc gối đặt ở bên trái giường có dấu vết lõm xuống, tiếp tục hỏi: "Cô có chị em sinh đôi?"
Để đối phó với loại người này thì nên thẳng thắn một chút, Sở Nhuế nghĩ. Từ từ nhường nhịn không có tác dụng gì cả.
Quả nhiên, biểu cảm của Nhan Nghiên đã xuất hiện vết nứt, cô kinh ngạc gật đầu: "Sao anh biết?"
Hứa Diệu cũng tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng hắn kiềm chế lại, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Nhuế.
Nhan Nghiên cảnh giác hỏi lại: "Sao anh lại biết?"
"Tôi đoán thôi, cô đừng lo, tôi không có điều tra hay theo dõi cô, tôi chỉ thấy cô có một số thói quen của người có anh chị em sinh đôi. Ví dụ vị trí cô ngủ có sự đối xứng, ngủ như thế không dễ dàng nhưng cô vẫn ngủ như vậy, vòng tay của cô có hai cái, vật dụng trong phòng khách cũng theo số chẵn, thói quen mua đồ của cô khiến tôi suy đoán rằng cô có anh chị em sinh đôi."
"Ra là vậy, anh quan sát tỉ mỉ thật." Nhan Nghiên thả lỏng người.
"Cũng muộn rồi, ngày mai chúng tôi sẽ quay lại." Sở Nhuế bắt đầu sử dụng chiến thuật lấy lui làm tiến.
Chiêu này vừa tung ra, Nhan Nghiên liền lộ vẻ hoảng loạn.
"Cô Nhan, chúng tôi về đây." Hứa Diệu cũng đã hiểu ý tứ của Sở Nhuế, ba người dứt khoát bước ra ngoài.
"Cô ấy không giống như đang giả bộ." Hứa Diệu nói ngay.
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều tỏ vẻ tán đồng.
"Cô ấy có thể thật sự không nhớ ra, nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy là điểm mấu chốt."
Hứa Diệu giật mình: "Sao lại nói như vậy?"
Sở Nhuế nhìn Hứa Diệu, lấy tấm thẻ nhiệm vụ từ trong túi ra: "Anh nhìn này, tấm card này đã xuất hiện khi anh vừa nhắn tin cho tôi."
Ánh mắt Hứa Diệu tỏ vẻ khiếp sợ, sau đó suy sụp: "Đây quả thật là một phó bản trong trò chơi, quá thần kỳ... Khoan đã, ý của cậu là, cô Nhan không phải là bạn của chúng ta mà là điểm mấu chốt của phó bản."
"Đúng vậy." Sở Nhuế kể lại cho Hứa Diệu nghe về 7 con búp bê ngoài hành lang, hắn nghe xong thì sửng sốt.
"Tôi chỉ mới nghe thôi đã sởn tóc gáy, chẳng trách cậu nghĩ rằng cô ấy có chị em sinh đôi, tôi đang nghĩ mấy việc lặt vặt như thế làm sao mà cậu dám khẳng định người ta có song sinh."
Sở Nhuế không cảm thấy hổ thẹn vì nói dối: "Tôi đương nhiên là lừa cô ấy, việc mua đồ số chẵn hay thói quen ngủ không thể dùng để xác định người đó có song sinh hay không, cô ấy chưa chắc thật sự nhớ không ra, chúng ta đến đây, cô ấy còn đang khủng hoảng, có thể dựa vào đó để tiết lộ một chút thông tin."
Trong phòng bỗng truyền đến tiếng gọi: "Bác sĩ Hứa! Bác sĩ Hứa!"
Sở Nhuế đưa mắt ra hiệu, Thương Trọng Lệ liền phản ứng ngay, cậu giữ lấy áo của Hứa Diệu, kéo hắn đi, cả ba người cùng nhau vào trong nhà vệ sinh.
"Bác sĩ Hứa? Anh đi rồi sao?"
Cửa phòng bật mở, ánh đèn nhà nhạt soi rọi vào phòng khách.
Giọng nói của Nhan Nghiên run rẩy, cô rất hoảng sợ, trong phòng khách vang lên tiếng bước chân gấp gáp đầy nôn nóng.
Lát sau, tiếng bước chân biến mất. Sau đó là tiếng mở cửa.
Ba người trong phòng vệ sinh đưa mắt nhìn nhau.
"Sao cô ấy lại đi ra ngoài?" Thương Trọng Lệ hỏi.
"Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy ngôi nhà này không an toàn, cô ấy muốn đi tìm Hứa Diệu, vì nghĩ Hứa Diệu đã rời đi rồi, ở một mình lại quá đáng sợ." Sở Nhuế nói, anh mở cửa nhà vệ sinh: "Cùng ra ngoài xem thôi."
09.01.23