Cô quay trở về trường học ăn cơm trưa, sau đó đeo balo đi thẳng đến thư viện tìm Phạm Tri Tri.
Vì Phạm Tri Tri vẫn luôn ở thư viện nên có chỗ ngồi, mỗi lần cô muốn đến thư viện đều nhờ Phạm Tri Tri giữ chỗ trước.
Tằng Ngữ cũng đang ở thư viện làm bù bài tập, cắn đầu bút rồi lại ăn một miếng khoai tây, rất có quy luật.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, tất cả các bạn học về nhà hay đi chơi đều lần lượt trở về trường, khắp trường đều nghe thấy tiếng kéo vali lăn trên sàn bê tông vang vọng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy số người làm bù bài tập tăng lên đáng kể.
Tiếng điều hòa kêu ù ù, tiếng lật sách hòa cùng tiếng viết lách soạt soạt, bao trùm bầu không khí yên lặng trong thư viện.
Ba người ở trong thư viện đến tối, bữa tối cũng giải quyết ở nhà ăn gần đó, mãi cho đến chín giờ tối mới trở về.
Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri mua đồ ở siêu thị dưới lầu, một mình Trịnh Tây Tây lên phòng trước.
Phòng ký túc xá ở lầu năm, thang máy ở gian đầu tiên phía bên phải.
Vừa đến lầu năm, thì nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng ký túc xá.
“Mình tra rồi, lọ kem dưỡng ẩm này hơn một nghìn tệ.”
“Mặt nạ nổi tiếng này, một miếng hơn cả trăm tệ… Trịnh Tây Tây lấy đâu ra tiền, không phải cậu ta xin học bổng hộ nghèo của trường sao?”
“Hôm qua có người nhìn thấy Trịnh Tây Tây đi cùng và nói chuyện với quản lý công thương Từ Hưng Châu, nhà Từ Hưng Châu không phải vốn đã giàu sao?”
“Hôm qua còn có bài đăng liên quan đến Trịnh Tây Tây, có người nhìn thấy Trịnh Tây Tây ở của tây lên xe Bentley.”
“Không lẽ cậu ta… đã kết giao, chẳng phải mỗi ngày cậu ta đều vội vàng, bày ra vẻ mặt rất gấp gáp, hơn nữa thường xuyên về muộn.”
“Đúng là nhìn không ra, cho dù cậu ta thiếu tiền cũng không thể...”
“Nói nhỏ chút, biết rõ trong lòng là đủ rồi. Đúng rồi, xem mấy thứ đồ đó xong nhớ cất về chỗ cũ, đừng để bị phát hiện.”
Trịnh Tây Tây đẩy cửa ra, sắc mặt vô cảm đứng ở cửa phòng, nói: “Muộn rồi, tôi đã nhìn thấy rồi.”
Có một cô gái trong tay cầm lọ kem dưỡng ẩm, bị Trịnh Tây Tây dọa một phen, suýt nữa làm rơi kem dưỡng ẩm xuống, cô ta vội vàng đặt xuống.
Trịnh Tây Tây đi qua đó, đặt cặp thật mạnh xuống ghế, nói: “Sao thế, giáo viên mầm non không dạy mấy cậu đừng tùy tiện động vào đồ của người khác hả?”
Mấy người bọn họ tưởng rằng Trịnh Tây Tây ít nhất phải mười giờ mới về, không ngờ rằng mới chín giờ đã về rồi, lại còn bị bắt ngay tại trận.
Dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, một cô gái trong đó bước ra, nói: “Trịnh Tây Tây, chúng tôi vẫn chưa hỏi cậu, một người xin học bổng hộ nghèo của trường như cậu, lấy đâu ra tiền mua những thứ này.”
“Đương nhiên là tiền của nhà tôi rồi, chứ không lẽ là tiền của mấy cậu.”
Trịnh Tây Tây mở balo ra, quay điện thoại vào bàn “tách tách” chụp ba trăm sáu mươi độ.
“Cậu làm gì đó?” Những người khác nghi hoặc không thôi mà hỏi.
“Lưu giữ chứng cứ.” Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng nói: “Trước khi tôi ra khỏi nhà đã xếp đồ gọn gàng, ra ngoài một chuyến lại gặp cướp, tôi không nên chụp lại sao?”
Cô lướt mắt nhìn bọn họ một lượt rồi nói: “Mấy ngày trước, phòng ký túc xá lầu bốn có người bị mất một sợi dây chuyền, nghe nói nếu cung cấp chứng cứ cho người quản lý ký túc sẽ có thưởng, bây giờ đồ của tôi bị người ta lục lọi, những kẻ hiềm nghi đang đứng trước mặt tôi, nói không chừng là hung thủ vụ án mất dây chuyền kia, có lẽ cái này cũng coi như là chứng cứ.”
“Cậu đừng nói bừa, chúng tôi chỉ tò mò xem một chút, vốn dĩ không lấy đồ của cậu.”
“Đúng đó, cậu đừng có ngậm máu phun người.”
“Ngậm máu phun người?” Trịnh Tây Tây cười một tiếng, nói: “Tôi nào dám, đó không phải là giở trò lưu manh sao?”
“...”
Mấy người đó bị lời của Trịnh Tây Tây dọa làm cho mặt mũi mũi trắng bệch một phen, nhưng trong tay Trịnh Tây Tây vẫn có bằng chứng bọ họ lục lọi đồ, họ sợ rằng chọc cô tức giận sẽ khiến cô thêm mắm thêm muối trước mặt người quản lý ký túc, cho dù sau này sở sạch hiềm nghi, danh tiếng cũng không còn.
Mấy người chỉ đành cúi đầu xin lỗi, mặt xám xịt mà rời đi.
Đợi bọn họ đi rồi, Trịnh Tây Tây nhìn Quan Mính đang trốn ở chỗ ngồi của mình nói: “Cậu không giải thích chút gì sao?”
“Là tự bọn họ đến, tớ cũng không biết bọn họ định làm gì.” Quan Mính nói.
“Tớ ở cửa đã nghe thấy tiếng của cậu.” Ánh mắt nhìn rõ trắng đen của Trịnh Tây Tây nhìn thẳng vào cô ấy, nói: “Không phải là đang nói chuyện rất vui vẻ sao?”
Ánh mắt của Quan Mính vô cùng ngượng ngùng.
Trên lớp có nhiều người không thích Trịnh Tây Tây, đa phần bọn họ đều cảm thấy người thanh cao không dễ tiếp xúc, mỗi ngày đến lớp xong rồi về, không tham gia hoạt động của lớp, những người nói xấu sau lưng cô cũng rất nhiều.
Hôm nay đúng là không may, bị Trịnh Tây Tây bắt gặp rồi.
Quan Mính cảm thấy mình không làm gì sai, vốn bản thân Trịnh Tây Tây cũng có vấn đề, cô ấy nói lí nhí: “Rõ ràng cậu chẳng có tiền, còn mua đồ dùng đắt như vậy, họ nghi ngờ cậu đâu có sai.”
“Ai mà biết cậu có phải được bao dưỡng hay không.”
Chỗ ngồi của Trịnh Tây Tây ở gần cửa, Quan Mính vừa quay lại thì thấy mèo thần tài trên bàn cô, càng nhìn càng thấy quen mắt, sau đó cô ấy nhớ ra mình từng nhìn thấy nó trên một cuốn tạp chí thời trang.
Quan Mính có thói quen xem tạp chí thời trang, cô ấy mua tất cả các cuốn tạp chí thời trang trong sạp của trường, cô ấy vội vàng lật vài cuốn ra, lật nửa buổi sáng mới tìm thấy một trang, một con mèo thần tài giống y hệt, giá cả 18 vạn.
Ban đầu cô ấy chỉ tưởng đó là hàng giả, nhưng khi đã xem toàn bộ đồ đạc của cô, ngược lại cảm thấy là thật.
Trước khi Trịnh Tây Tây trở về, cô ấy đã xem qua một lượt. Quần áo, giày, đồ dưỡng da, bao gồm cả con mèo thần tài kia của Trịnh Tây Tây đều là đồ đắt tiền.
Cô ấy cũng biết chút ít về tình cảnh gia đình nhà Trịnh Tây Tây, căn bản không mua nổi những thứ này.
Ngay lập tức Quan Mính bày ra vẻ mặt khinh thường. Nghe nói rất nhiều đại gia thích chơi sinh viên đại học, Trịnh Tây Tây rất xinh đẹp, nhìn từ ngoài vào thì là dáng vẻ thanh cao, không biết trong lòng giấu diếm những thứ bẩn cỡ nào.
Vừa hay phòng ký túc xá bên cạnh có người tới tìm cô ấy. Cô ấy không giấu diếm, thế là xảy ra cảnh như vừa nãy.
Tằng Ngữ và Phạm Tri Tri cũng trở về rồi, trước đó cảm thấy tình cảnh có chút không đúng, nên là đứng ngoài cửa không đi vào, nghe thấy những lời Quan Mính nói, Tằng Ngữ trừng mắt, dường như nghĩ không thông, sao lời này lại được nói ra từ miệng Quan Mính.
Trịnh Tây Tây cũng không nói gì, Tằng Ngữ bèn xông vào, nói: “Quan Mính, sao cậu có thể nói như vậy. Những món đồ này là người nhà Tây Tây mua cho cậu ấy. Nhà của Tây Tây rất giàu, ngày nhỏ cậu ấy bị bế nhầm đi, bây giờ bố mẹ ruột của cậu ấy tìm lại được cậu ấy, những thứ đồ này đều là đem từ nhà đến.”
Phạm Tri Tri đỡ mắt kính, nói: “Tớ cũng có thể làm chứng. Hôm qua anh trai cậu ấy đến trường, là người lái xe Bentley Mulsanne.”
“Tớ cũng có biết đâu.” Quan Mính tức giận nói: “Ai cũng có thể nghi ngờ điều này, tớ nghi ngờ thì có gì sai.”
Tằng Ngữ tức giận nói: “Trước tiên không nói chuyện vốn dĩ Tây Tây không phải là người như vậy, cho dù có gì, cậu cũng nên đi tìm Tây Tây để nói chuyện trước, chứ không phải là tự mình lục lọi đồ của người khác. Cố ý tuyên truyền tin xấu là cậu không đúng, cậu nên xin lỗi Tây Tây.”
Trịnh Tây Tây không nói gì, tự mình thu dọn đồ đạc.
Quan Mính tự biết mình đuối lý, dù sao sau này vẫn phải chung sống với nhau, cô ấy không muốn làm rùm beng chuyện này. Cô ấy cắn môi dưới, xin lỗi một cách không tình nguyện: “Là lỗi của tớ, Trịnh Tây Tây, cậu cho tớ xin lỗi.”
“Ừ, tớ không chấp nhận.” Trịnh Tây Tây dừng động tác tay, chất vấn cô ấy: “Quan Mính, tớ không đối xử tốt với cậu hả?”
Cô cảm thấy mình chưa từng có lỗi với Quan Mính.
Quan Mính có tính hơi tiểu thư, vừa vào ký túc xá không biết giặt đồ, không biết dọn dẹp, luôn khiến đồ của mình chất núi.
Tằng Ngữ không tự chăm sóc được bản thân, Phạm Tri Tri thường xuyên không ở ký túc xá, là Trịnh Tây Tây thấy thế nắm tay chỉ cô ấy.
Dạy cô ấy cách dùng máy giặt của trường, dạy cô ấy nạp tiền thẻ cơm, dẫn cô ấy đi nhà ăn. Khi học quân sự, Quan Mính luôn quên đem theo nước, là Trịnh Tây Tây đưa phần nước còn lại của mình cho cô ấy.
Ngày thường, Quan Mính gặp chuyện gì, nếu cô nhìn thấy, giúp được cô sẽ giúp.
Không phải là cô lo chuyện bao đồng, chỉ là cảm thấy sống ở bên ngoài, mọi người cũng đều là bạn cùng phòng, giúp được chút nào hay chút đó. Nhưng cô không ngờ rằng, Quan Mính lại ghét cô đến thế.
“Cậu đối xử với tớ tốt?” Dường như Quan Mính vừa nghe được chuyện cười, nói thật lớn: “Trịnh Tây Tây, có bao nhiêu người ghét cậu, cậu không biết sao? Giả tạo, cố tỏ ra vẻ thanh cao, làm người ta buồn nôn...”
Lời của cô ấy còn chưa nói hết, một tiếng bạt tai dứt khoát vang lên, Trịnh Tây Tây nhấc tay, tát cho cô ta một cái.
“Cậu đánh tớ?” Quan Mính không thể tin được, sau đó tiến lên như một kẻ điên.
Nhưng rất lâu sau đó bị Trịnh Tây Tây giữ chặt hai tay lên tường.
“Quan Mính, tớ bắt nạt cậu là chuyện dễ như trở bàn tay, đừng thách thức sức chịu đựng của tớ.” Trịnh Tây Tây lùi một bước, buông tay cô ấy ra.
Quan Mính trượt trên đất, ôm mặt mà khóc lớn.
Trịnh Tây Tây không quan tâm cô ấy, đeo tai nghe lên, nhét điện thoại vào trong túi, ra ngoài chạy bộ.
Buổi tối, có rất ít người chạy trên sân, Trịnh Tây Tây đi từ rìa vào sân, chạy thuận theo chiều kim đồng hồ.
Duyên với con gái của cô từ nhỏ đến lớn đều không tốt, từng bị người ta nhốt ở nhà vệ sinh, nhốt ở chỗ gốc cây, lý do bọn họ ghét cô luôn rất kỳ cục.
Chỉ là cuối cùng cô cãi thắng rồi, người thua không phải cô, bởi vì cô cũng ghét bọn họ.
Trịnh Tây Tây chạy năm vòng xong, cuối cùng nằm trên bãi cỏ của sân tập.
Không khí ở Văn Thành nhiều bụi, chỉ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao, cô ngước lên bầu trời ngơ ngác, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy là cuộc gọi của Cố Duẫn.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, dần dần lấy lại tỉnh táo, ấn nghe điện thoại.
“Em gái.” Giọng của Cố Duẫn hơi nghẹn ngào, dường như đã uống say, cách một màn hình điện thoại Trịnh Tây Tây vẫn cảm thấy phảng phất có chút say.
“Anh uống rượu sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Yên tâm, tửu lượng của anh tốt.” Anh nói: “Anh nghe nói có người bắt nạt em hả?”
Hôm qua Cố Duẫn trao đổi số Wechat với đám Tằng Ngữ, có lẽ là Tằng Ngữ lo cho cô, nên mới kể cho anh.
Cô đang định nói, thì truyền đến giọng khó chịu từ đầu dây bên kia: “Đi đến trường đại học Văn.”
Là giọng Cố Duẫn che loa lại rồi nói.
Trịnh Tây Tây nhìn thời gian, giờ đã là chín rưỡi rồi.
Trường đại học Văn ở trong khu trường đại học, đi đến đây rất tốn thời gian, cô không muốn làm phiền anh.
“Tôi không bị bắt nạt.” Trịnh Tây Tây nói: “Tôi làm cho bạn học khóc rồi, có lẽ bây giờ cậu ấy đang vừa khóc vừa mắng tôi.”
“Anh không cần cố ý đến thăm tôi.”
“Vậy thì anh càng phải đi.” Cố Duẫn nói: “Anh đem cho em một chiếc cờ nhiều màu, mang qua cho em phất cờ hò reo.”
“...”