• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Duẫn nhìn Trịnh Tây Tây, sau đó bắt đầu cười, Trịnh Tây Tây cũng cười theo.

Vốn dĩ Chu Âm Lan đến hỏi chuyện, kết quả Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây không biết bị chạm đến sợi dây thần kinh nào, cười tới mức không ngừng được.

Chu Âm Lan nhìn hai người họ phối hợp ăn ý, đột nhiên có một loại cảm giác thua người khác cũng không oan.

Trịnh Tây Tây rất ăn ý với Cố Duẫn, thậm chí có một số chuyện mà chỉ hai bọn họ mới hiểu. Đổi thành người khác thì chắc chắn không biết hai bọn họ đang nói tới cái gì.

Cô ta nhất thời cảm thấy chua xót, ngay cả kiểu tính cách cô độc như Cố Duẫn cũng có thể gặp được Trịnh Tây Tây, còn nửa kia của cô ta vẫn không biết đang ở đâu nữa.

Mọi người nói chuyện một lát, da mặt của Cố Duẫn thật sự quá dày, Chu Âm Lan vốn muốn cười nhạo anh nhưng cuối cùng cười không nổi, suýt chút nữa bị anh làm cho tức chết, trước khi tiệc bắt đầu, cô ta đi về chỗ cũ của mình, không thèm quay lại nữa.

Sau đó, lễ đính hôn chính thức bắt đầu.

Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu những hình ảnh của Đỗ Phong và An Văn Thù.

Họ quen nhau từ lúc còn đi học, nhưng lúc đó không có ở bên nhau, sau đó đi làm mới gặp nhau, cuối cùng tu thành chính quả, nói ra thì cũng là một câu chuyện xưa ngọt ngào.

Hôm nay Đỗ Phong rất phấn chấn, kính rượu với từng bàn.

Người đầu tiên anh ta nâng ly là Cố Duẫn: “Cố Duẫn, tới đây, uống một ly.”

Trước đó anh ta đã uống không ít, tâm trạng cũng khá kích động, cảm khái nói: “Hồi cấp ba tôi đã nói không ít lời bậy bạ về cậu, tuy lúc đó cậu không so đo với tôi, nhưng mà cũng là tôi không đúng. Bây giờ, tôi xin lỗi cậu thêm một lần nữa.”

Anh ta uống cạn ly rượu trong tay, Cố Duẫn cũng cầm ly rượu lên uống cùng.

Những người trong bàn nghe được câu này, có người hỏi: “Tôi nhớ lúc còn học cấp ba, có một thời gian lời đồn đại về Cố Duẫn rất nhiều, nói là cậu ta ghét phụ nữ, bạn nữ nào mà đến quá gần thì cả người sẽ nổi mẩn đỏ… Lúc đó tôi nghĩ thật là quá nực cười, không phải là Đỗ Phong đi đồn đó chứ.”

“Đúng vậy, là tôi.”

Đỗ Phong nói.

“Vậy Cố Duẫn cũng không đánh cậu à?” Người nọ buột miệng thốt ra.

Cố Duẫn nhìn qua, yên lặng giơ hai tay lên: “Tôi tuyệt đối không phải người thích đánh nhau.”

Cố Duẫn không để ý nói: “Tôi chỉ mời cậu ấy ăn một bữa cơm.”

Đỗ Phong gật đầu: “Lúc đó cậu ấy hù tôi sợ chết khiếp.”

Những người khác cũng không ngừng cười.

Lúc đó Đỗ Phong không quen biết với Cố Duẫn, nhưng cũng chú ý đến anh.

Khi đó An Văn Thù đang đánh trống khua chiêng theo đuổi Cố Duẫn, cô ta là khoa khôi của lớp tám, cũng là một nhân vật nổi tiếng ở trường học, nghe nói cô ta muốn tỏ tình với Cố Duẫn ở sân thể dục, rất nhiều người đến xem. Có lẽ Cố Duẫn cũng biết chuyện này rồi, ăn cơm trưa xong không đi đường thẳng, mà đi đường vòng, đương nhiên lời tỏ tình của An Văn Thù cũng không thành công.

Sau lại có một lần, Đỗ Phong nhìn thấy An Văn Thù cãi nhau với một bạn nữ trên hành lang, đối phương chế nhạo An Văn Thù cho không Cố Duẫn, chủ yếu chính là có cho không, thì người ta cũng chẳng cần, thấy cô ta còn muốn đi đường vòng.

An Văn Thù tức đến tái xanh cả mặt, chờ đối phương đi rồi, hai mắt lập tức đỏ bừng.

Lúc đó Đỗ Phong vô cùng tức giận, tức An Văn Thù tại sao lại đi thích kiểu người như Cố Duẫn, cũng tức Cố Duẫn không biết tốt xấu. Vì thế, ngày hôm sau anh ta đi truyền mấy lời đồn của Cố Duẫn, nói anh ghét phụ nữ, là do chướng ngại sinh lý, bạn nữ nào mà đến gần quá thì cả người sẽ bị nổi mẩn đỏ, không yêu đương cùng là vì lực bất tòng tâm.

Anh ta bịa một đống chuyện, nói xấu Cố Duẫn không ai so nổi, chủ yếu là hy vọng An Văn Thù có một bậc thang để bước xuống, lần sau nếu có ai nói gì cô ta, thì cô ta cũng có lý để cãi lại.

Anh ta từng nghe nói về Cố Duẫn, là một đối thủ vô cùng kiêu ngạo, đã từng có người không ưa anh, đi tìm bảy tám tên côn đồ để cản đường Cố Duẫn, cuối cùng chỉ còn mỗi Cố Duẫn đứng đó, những người khác đều nằm, nghe nói ngày hôm sau kẻ chủ mưu nhìn thấy Cố Duẫn, còn sợ tới mức tè trong quần ngay tại chỗ.

Tình hình của Đỗ Phong lúc đó cũng không khá hơn là bao, anh ta cảm thấy mình cũng tiêu đời rồi. Nhưng nghĩ đến việc mình có thể báo thù cho An Văn Thù, lại có chút sảng khoái.

Lúc đó Cố Duẫn hơi đói bụng, cho nên dẫn anh ta đi ăn cơm trước, sau đó mới thảo luận về chuyện lời đồn, làm thế nào để lời đồn càng đáng tin hơn, sau đó để lại Đỗ Phong như đang lọt trong sương mù mà chạy đi.

Lúc thực sự làm quen với nhau, phải kể đến lúc chơi bóng cùng nhau. Cố Duẫn thích chơi bóng rổ, lúc ấy bọn họ chơi bóng còn thiếu người, Trịnh Hoài thuận miệng nói Đỗ Phong chơi bóng cũng không tệ, cho nên Cố Duẫn đã gọi Đỗ Phong tới chơi.

Lúc đầu Đỗ Phong còn tưởng là bọn họ muốn mượn chuyện chơi bóng rổ để giáo huấn anh ta, nhưng sau đó lại phát hiện ra bọn họ thật sự chỉ đang chơi bóng rổ.

Dáng người Đỗ Phong cao, chơi bóng rổ khá ổn, bọn Cố Duẫn thường rủ anh ta chơi bóng rổ sau giờ học.

Sân bóng là nơi dễ dàng bồi đắp tình anh em nhất, cùng nhau đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng, nói đủ thứ chuyện bên ngoài sân đấu, cùng nhau chơi bóng, tâm sự, lại cùng nhau đi ăn cơm, thỉnh thoảng còn leo tường, dần dần đã trở thành bạn bè của nhau.

Sau đó phát hiện ra anh ta thích An Văn Thù, mọi người còn đưa ra mấy ý tưởng không đáng tin cậy.

Bây giờ anh ta tu thành chính quả với An Văn Thù, nhớ tới trước kia, chỉ cảm thấy vô vàn cảm xúc.

Đỗ Phong uống một chút rượu hồi tưởng về quá khứ, Trịnh Tây Tây ghé vào tai Cố Duẫn, có chút hâm mộ mà nói: “Cấp ba của anh nghe có vẻ thú vị.”

“Cũng như nhau thôi.” Cố Duẫn nói: “Cũng không có em gái ở đó, nếu như em lớn hơn mấy tuổi, học chung trường với anh…”

Cố Duẫn nghĩ đến cảnh kia một chút: “Đến lúc đó, anh trai của em chính là trùm trường, em là học bá, anh thường xuyên đến làm phiền em, em phiền tới mức không chịu nổi, vì không muốn ảnh hưởng tới học tập, chỉ có thể kéo anh đến tự học với em…”

Cố Duẫn cười một chút: “Sau đó dưới sự dạy dỗ của em gái, anh đây từ một học tra biến thành học bá, thi đậu cùng trường đại học với em, như thế mới gọi là thú vị.”

“Anh, sao anh không đi viết tiểu thuyết đi.” Trịnh Tây Tây hoài nghi nói: “Anh, có phải anh từng đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi hay không.”

Cố Duẫn lắc đầu: “Không có đọc, nhưng mà trước kia Đoạn Tiểu Tiểu thường xuyên niệm bên tai anh. Nó thích đọc tiểu thuyết, còn nói sau này phải làm đạo diễn, vì muốn tiết kiệm tiền, còn bảo anh đóng nam chính không lương.”

Tiểu Tiểu thực sự đã từng nói qua muốn học biên đạo ở đại học, về sau phải làm đạo diễn.

Trịnh Tây Tây cười hỏi: “Vậy anh có muốn diễn không?”

“Nếu muốn tiết kiệm tiền thì tốt nhất nữ chính cũng nên đóng không lương, vậy thì để em gái diễn đi.” Cố Duẫn nói: “Đến lúc đó, anh sẽ bảo nó viết kịch bản cho hai chúng ta, muốn thêm nhiều cảnh hôn hơn gì gì đó…”

Anh nắm tay thành quyền, đặt bên miệng ho một tiếng, rụt rè nói: “Ừm, cũng không phải là không thể diễn.”

Trịnh Tây Tây: “…”

“Vậy anh từ bỏ đi.” Trịnh Tây Tây nghiêm túc nói: “Anh bốn tuổi không thể đóng cảnh hôn được đâu.”

Cố Duẫn: “…”

Cố Duẫn bị nghẹn họng, sau đó biểu cảm trong nháy mắt trở nên cực kỳ kích động, hiểu được thế nào là lấy đá ném vào chân mình.

Trịnh Tây Tây cúi đầu trộm cười.

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, các khách mời lần lượt rời đi.

Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây là những người rời đi cuối cùng, Trịnh Tây Tây uống hơi nhiều nước, trước khi về thì đi phòng vệ sinh.

Lúc đi ngang qua hành lang, cô thấy Trịnh Nghi đang đứng nói chuyện ở chỗ không xa.

Tiệc đính hôn hôm nay có rất nhiều người tới, Trịnh Tây Tây cũng không để ý đến, Trịnh Hoài và Trịnh Nghi dường như có mâu thuẫn gì đó, cô còn tưởng Trịnh Nghi sẽ không tới.

Trịnh Nghi đứng ở góc ngoặt chỗ hành lang, giọng nói bởi vì kích động mà có hơi lớn, Trịnh Tây Tây không muốn nghe, nhưng mấy lời nói đó cứ truyền vào tai cô.

“Lương Tân, lúc trước chúng ta nói như thế nào, anh ở bên ngoài như thế nào thì tôi mặc kệ, nhưng ít nhất trước mặt mọi người cũng phải biết kiềm chế, anh ở trước mặt tôi đi tán tỉnh người khác, anh tưởng tôi bị mù sao?”

“Tôi cũng không làm gì.” Trọng giọng nói của Lương Tân rõ ràng hiện ra sự không kiên nhẫn: “Lúc trước là cô tự đưa người tới cửa, Trịnh Nghi, chúng ta chỉ ở bên nhau vì lợi ích. Chẳng phải cô gả cho tôi là vì muốn đảm bảo địa vị của mình ở nhà họ Trịnh sao?”

“Hai nhà liên hôn, cô gả cho tôi, nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô, tài sản của nhà họ Trịnh cũng vĩnh viễn có một phần cho cô. Mà tôi không muốn bị người trong nhà quản, cưới nhau vì lợi ích, mặc kệ đối phương, bây giờ cô muốn nuốt lời sao?”

Trịnh Nghi tức giận đến bật khóc: “Vậy thì anh cũng không thể đi quá xa, anh ngoại tình để anh tôi bắt được, suýt nữa là đánh nhau, bây giờ anh đứng trước mặt tôi tán tỉnh người khác, anh không nghĩ đến cảm xúc của tôi một chút nào sao?”

Nhan sắc của Trịnh Nghi không tệ, bộ dáng ứa nước mắt tủi thân làm Lương Tân mềm lòng một chút: “Được rồi, lần đó là ngoài ý muốn, hôm nay cũng do có người trêu tôi trước, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn một chút.”

Hai người lại nói vài câu với nhau, sau đó Lương Tân rời đi.

Trịnh Nghi lau nước mắt, thấy Trịnh Tây Tây đứng ở góc, biểu cảm lập tức lạnh đi, cười nhạo nói: “Chị đến đây xem tôi bị chê cười à?”

“Tôi chỉ đi WC.” Giọng điệu của Trịnh Tây Tây thản nhiên: “Là hai người chắn ở trước WC.”

“Chị cũng đừng có giả vờ.” Trịnh Nghi trào phúng nói: “Chẳng lẽ chị không chán ghét tôi à? Bây giờ chị có thể yêu đương với Cố Duẫn, mà tôi lại phải gả cho Lương Tân tệ bạc như vậy, chị có phải cảm thấy vô cùng sảng khoái hay không, thậm chí còn cười trộm trong lòng.”

“Cô muốn tôi trả lời như thế nào.” Trịnh Tây Tây nhìn cô ta: “Tôi không có nhắm vào cô, Trịnh Nghi. Ba mẹ của tôi từng đối với tôi rất tốt… cũng chính là ba mẹ ruột của cô. Cho dù họ như thế nào thì tôi cũng muốn ở chung với cô cho tốt, là cô có địch ý với tôi.”

“Nếu không thích Lương Tân thì cô có thể từ chối, không ai có thể quyết định thay cô. Quyết định của bản thân cô, thì cô phải chấp nhận hậu quả. Giận chó đánh mèo với tôi, cùng lắm chỉ là dáng vẻ không làm được gì nên tức giận thôi.”

“Tôi còn có thể làm gì được nữa.” Trịnh Nghi kích động đến khóc nức nở: “Tôi lại không phải con ruột của ba mẹ, cho dù bây giờ bọn họ chiều tôi, thì tương lai cũng có thể thu lại, đến lúc đó thì cái gì tôi cũng không có.”

“Tôi là con gái ruột của bọn họ thì bọn họ chiều tôi sao?” Trịnh Tây Tây nhìn cô ta nói: “Từ nhỏ đến lớn lúc không có ai chiều tôi, thì tôi không sống nổi sao? Tôi đắm mình trong trụy lạc sao? Tôi giận chó đánh mèo lên cô sao?”

“Cô tự mình nghĩ lại đi.” Trịnh Tây Tây đẩy cô ta ra, đi vào toilet.

So với những người khác trong nhà họ Trịnh thì tình cảm của cô đối với Trịnh Nghi rất phức tạp.

Bởi vì Trịnh Nghi là con gái ruột của ba mẹ nuôi. Lúc cô vừa mới tới nhà họ Trịnh, thực ra có nghĩ tới chuyện hòa thuận với Trịnh Nghi, thậm chí là trở thành chị em thực sự.

Nhưng Trịnh Nghi không cho cô cơ hội, cô rất mẫn cảm với địch ý của người khác, cho nên sau khi cảm nhận được thái độ bài xích của Trịnh Nghi, cũng không muốn thân thiết với cô ta.

Bây giờ thấy Trịnh Nghi và Lương Tân dây dưa như vậy, cũng không biết là cảm xúc gì trong lòng. Cái gì cần nói cô cũng đã nói, Trịnh Nghi muốn làm gì thì cô cũng không quản được.

Trịnh Tây Tây rửa tay xong đi ra khỏi toilet, Trịnh Nghi đã rời đi, ngược lại là Lương Dụ đã lâu không gặp, lại xuất hiện ở bên ngoài nhà vệ sinh.

Hắn ta đi tới bên cạnh Trịnh Tây Tây, chào hỏi với cô: “Trịnh Tây Tây, đã lâu không gặp.”

“Lương Dụ? Cậu làm gì ở đây?”

“Tìm anh hai của tôi.” Hắn ta xoay người lại: “Cậu có nhìn thấy anh hai của tôi không? Một người đàn ông rất cao, có chút đẹp trai nhưng không đẹp bằng tôi, ừm… Vừa nhìn trông có cảm giác thận hơi hư.”

Trịnh Tây Tây: “…”

“Không thấy sao? Có người nói nhìn thấy anh ấy ở bên này.”

“Mới vừa thấy, đã sớm đi rồi.” Trịnh Tây Tây nói.

“À? Vậy làm sao tôi về đây? Chẳng lẽ anh ấy không biết em trai đáng yêu nhất của anh ấy vẫn còn ở đây sao?”

Hắn ta nói xong thì dừng mắt trên người Trịnh Tây Tây: “Cậu có lái xe không? Đi như thế nào? Có thể cho tôi đi nhờ một đoạn hay không?”

“Không được.” Trịnh Tây Tây lập tức cự tuyệt: “Bạn trai của tôi sẽ ghen.”

“Hả? Cậu còn có bạn trai rồi sao?”

Hắn ta sờ lên khuôn mặt đẹp trai của mình: “Cũng đúng, tôi lớn lên đẹp trai như vậy, thực sự rất dễ làm người ta ghen, nhưng mà tôi có cách này…”

Lương Dụ nhanh chân chạy ra ngoài, không bao lâu sau đã quay lại đi theo Trịnh Tây Tây, đeo khẩu trang trên mặt.

Hắn ta đi tới nói: “Tôi che lại khuôn mặt đẹp trai của mình, như vậy thì bạn trai của cậu sẽ không ghen nữa.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Tác giả có lời muốn nói: Em gái Tây Tây (chiến lược lui về phía sau): Người này chắc chắn không có quan hệ gì với tôi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK