Trịnh Tây Tây thấy sữa cũng khá ngon nên mấy ngày sau đó, vài ngày cô lại đổi một vị, đến hôm nay còn mang cho Thất Thất một hộp. Còn hộp sữa mang cho Cố Duẫn là hộp cô bỏ vào cặp sách để uống giải khát.
Trịnh Tây Tây là người rất dễ thích ứng, cô đã ăn nhờ ở đậu nhà người khác từ khi còn rất nhỏ, nên đã tự biết rằng phải dựa vào chính bản thân mình và không bao giờ được đặt sự kỳ vọng quá nhiều vào người khác.
Dưới tình huống nào cô cũng sẽ không để bản thân mình cảm thấy ấm ức.
Nhà họ Trịnh có rất nhiều đồ ăn thức uống, cô thường xuyên vào bếp, nên hiểu rõ việc bếp núc hơn những người khác.
Cô không biết liệu Cố Duẫn có uống sữa mà cô đưa cho hay không, nhưng khi cô nghĩ đến cảnh Cố Duẫn ngậm ống hút trong miệng uống sữa thì lại không nhịn được cười, sau đó tự trách mình, Trịnh Tây Tây mình xấu xa quá đi mất.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Trách mắng xong thì lại tiếp tục mỉm cười.
Cô lấy một hộp sữa khác, có rất nhiều vị, nhưng cô chọn lấy vị dâu rồi cầm mang lên trên tầng.
Trịnh Tây Tây là một người có trách nhiệm. Cô có tổng cộng hai công việc bán thời gian, một trong số đó hiện đã kết thúc và công việc bán thời gian còn lại là gia sư.
So sánh hai công việc với nhau, thì việc dạy thêm tương đối dễ dàng và tiết kiệm chi phí, nên cô quyết định tiếp tục dạy học.
Cô gái mà cô dạy học đến sau kỳ nghỉ, vào ngày mùng 5 mới quay trở lại, đến ngày mùng 6 được nghỉ một ngày và sẽ đi học vào buổi sáng vào ngày mùng 7.
Trịnh Tây Tây kéo vali của cô và trở lại trường vào ngày mùng 6.
Vừa đúng vào giờ ăn sáng nên khá là đông, cả cha mẹ cô đều ở đó, Trịnh Tây Tây nói rằng cô sẽ quay lại trường học, nên cha đã sắp xếp một tài xế để đưa cô đi.
Khi cô về nhà chỉ mang theo một chiếc cặp sách, nhưng khi trở về thì mang theo hai chiếc vali, một chiếc cặp sách và một người tài xế, giống như là đón tiếp trạng nguyên về làng vậy.
Người lái xe đưa hành lý của Trịnh Tây Tây đến cửa ký túc xá.
Ký túc xá nữ không cho phép con trai vào bên trong, nên tài xế cũng không dám ở lại quá lâu, sau khi đặt hành lý xuống, anh ta chào Trịnh Tây Tây rồi rời đi.
Trịnh Tây Tây lười lấy chìa khóa nên đã đứng gõ cửa.
Tằng Ngữ cả ngày ở trong ký túc xá đến độ bữa trưa còn ăn mì gói, mặc bộ đồ ngủ đầu tóc rối bù: "Ai đấy?”
Cô ấy mở cửa, nhìn thấy Trịnh Tây Tây, thì còn tưởng bản thân bị hoa mắt: “Bạn yêu? Là cậu à? Rốt cuộc cậu đã chịu rời khỏi căn phòng rộng mấy trăm mét vuông của mình mà quay lại đây rồi sao?”
Cô ấy nói xong liền nhìn ra ngoài.
Trịnh Tây Tây hỏi cô ấy: “Cậu nhìn gì thế?”
“Cha mẹ cậu không đưa cậu đến à?” Tằng Ngữ hỏi.
Cô ấy cũng muốn xem cặp vợ chồng nhà hào môn trong truyền thuyết sẽ như thế nào đây.
Trịnh Tây Tây đẩy hành lý vào, mở một chiếc túi ra, bên trong có hai hộp bánh ngọt đưa cho Tằng Ngữ.
Cô mở hộp, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng Tằng Ngữ, đưa hộp bánh cho cô ấy rồi trả lời: “Cậu nghĩ gì thế? Tớ học tiểu học đã không cần ai đưa đón rồi.”
Trường tiểu học cách nhà không xa, chỉ mất 20 phút đi bộ, trẻ em ở quê đều reo hò chúng bạn tự đi bộ đến trường.
Chỉ đến khi bắt đầu vào lớp một, cha mẹ mới tiễn cô đi. Sau đó, cô tự mình đến trường cấp hai, cấp ba và đại học, đôi lúc còn phải đưa Liễu Thành Nghiệp đến trường.
Tằng Ngữ vẫn còn rất phẫn uất: “Cậu vừa được đưa về nhà, dù sao thì cũng nên đưa cậu đi và đến đây xem cuộc sống của cậu thế nào chứ, để tài xế đưa đi thì có ý nghĩa gì. Nghiêm túc mà nói thì là do cậu không để tâm, chứ là tớ thì chắc tức phát khóc mất.”
Tằng Ngữ là một người đơn giản, lúc vui vẻ hay tức giận đều được viết trên khuôn mặt của cô ấy, giọng điệu còn có chút hờn dỗi.
Trịnh Tây Tây nhéo mặt cô ấy cười và nói: “Cậu có lầm tưởng gì về những nhà giàu có không thế? Điều hy vọng của chúng ta về nhà giàu không phải là về những căn phòng rộng, những bộ quần áo đẹp và trang sức lộng lẫy, tiều tiêu không bao giờ hết hay sao, ngoài những thứ này ra thì còn muốn những thứ nhỏ nhặt như thế à?”
“Cũng đúng.”
Trịnh Tây Tây mở vali và ngồi xuống để thu dọn đồ đạc.
Lúc đầu cô không có nhiều quần áo, nhưng lần này Lý bá nhất quyết nhét cho cô hai chiếc vali lớn, nào là quần áo, giày dép, mỹ phẩm dưỡng da... Cô lấy ra từng thứ một, chiếc tủ vốn dĩ trống trải giờ trở nên đầy ắp chỉ trong một thời gian ngắn.
Trịnh Tây Tây ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tớ đi ngủ đây.”
“Ừ, ngủ đi, tớ đeo tai nghe xem phim tiếp.”
Trịnh Tây Tây leo lên giường.
Chắc là sau khi trở lại ký túc xá quen thuộc này, Trịnh Tây Tây cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đều được thả lỏng, kéo theo đó là cơn buồn ngủ không thể kiềm chế nổi.
Nhà họ Trịnh cũng là nhà của cô, nhưng rốt cuộc chỉ là một nơi... không quen thuộc.
Có thể thấy rằng dù cho tâm lý có vững vàng đến đâu, cũng không dễ dàng gì mà làm quen với việc cha mẹ mình là người khác được.
Trịnh Tây Tây trở mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải vì ngày nào cô cũng nghĩ về nó hay không, mà khi còn nhỏ, Trịnh Tây Tây đã mơ thấy ngày mẹ cô qua đời.
Bà con xung quanh ồn ào, thậm chí la mắng.
“Trịnh Đại, anh là cậu của đứa bé, trong nhà nuôi thêm một đứa nhỏ thì có sao, cũng đâu thiếu một phần cơm này.”
“Nếu muốn nuôi thì anh đi mà nuôi, nhà tôi không thiếu lẽ nào nhà anh thiếu hay sao? Nhà tôi có hai đứa rồi, nhà anh cũng mới có con đầu lòng thôi mà...”
Bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn ào, mẹ đang trút hơi thở cuối cùng, bác sĩ nói rằng đó là hiện tượng hồi quang phản chiếu, nếu còn điều gì muốn trăn trối thì hãy nói mau lên.
Trịnh Tây Tây nằm trên giường, khóc không nói lên lời.
Cô không nhớ rõ khuôn mặt của mẹ mình, chỉ nhớ được khung cảnh mẹ đang nắm tay cô: “Tây Tây, mẹ con không còn nữa, con hãy cố gắng sống như một nhánh cỏ dại, dù ở đâu cũng có thể sống tốt...”
...
Trịnh Tây Tây ngủ không ngon, Tằng Ngữ ngước mắt lên, cầm điều khiển điều hòa chỉnh lên hai độ.
Trong số bốn người trong ký túc xá của họ, Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây có mối quan hệ tốt nhất.
Hai người họ gặp nhau lần đầu tiên không phải ở trường học, mà là ở một con hẻm đổ nát bên ngoài trường học.
Đó là vào một ngày trước khi khai giảng, Tằng ngữ và mẹ của cô ấy ngồi tàu cao tốc 4 tiếng đến tận tối thì mới tới nơi.
Tằng Ngữ và mẹ ở trong khách sạn nghỉ ngơi, buổi tối Tằng Ngữ một mình chạy ra ngoài, định đi đại học Văn dạo một vòng rồi mua chút đồ ăn tối về.
Đầu tiên cô ấy đến đại học Văn dạo khắp xung quanh, sau đó lần theo bản đồ để tìm thứ gì đó để ăn.
Kết quả là trên đường, một tên trộm bất ngờ giật túi xách của cô ấy rồi bỏ chạy.
Những vật dụng quan trọng như chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Tằng Ngữ đều ở trong túi xách, cô ấy vừa hô hào vừa chạy đuổi theo.
Trên đường có không ít người, nhưng đại bộ phận đều không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa trời tối nên không phân biệt được ai với ai.
Tằng Ngữ nhìn chằm chằm tên trộm, vì muốn lấy lại được chiếc túi, cô đã đuổi theo hắn, hết rẽ trái lại rẽ phải, chạy đến thở hồng hộc thì tên trộm trước mặt lại đột nhiên đứng lại, thậm chí còn quay đầu lại nhìn.
Đến lúc đó, Tằng Ngữ mới nhận ra rằng mình đang đuổi theo tên trộm vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm rất yên tĩnh, đèn đường tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, trên cột điện thoại bỏ hoang có dán những quảng cáo thô tục, ngoại trừ cô và tên trộm thì không còn ai khác nữa.
Lúc này Tằng Ngữ mới hoảng hồn, tên trộm từ từ đi về phía cô, gương mặt của gã rất xấu xí, tiến đến với điệu bộ hằn học.
Tằng Ngữ quay người bỏ chạy, nhưng cô ấy đã bị gã đuổi kịp trong chốc lát, bị hắn ta túm lấy cổ áo dí vào tường.
“Sao lại chạy? Không phải muốn đuổi theo tao à, giờ tao ở trước mặt mày rồi sao lại bỏ chạy thế?” Ánh mắt của hắn ta chăm chú nhìn kĩ từng điểm trên cơ thể của Tằng ngữ: "Anh nhìn cô em cũng rất vừa mắt, hay là cô em ở lại với anh đêm nay, anh sẽ trả đồ cho cô em nhé, có được không nào?”
Tằng Ngữ sợ hãi khóc lớn, từ nhỏ cô ấy đã là một học sinh giỏi, là đứa con ngoan ngoãn trong gia đình, môi trường sống cũng rất đơn giản nên chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, cô ấy cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng giọng vẫn run run không kiềm chế được: “Buông tôi ra, tôi không cần lấy đồ nữa, anh cầm hết đi”.
“Sao thế được, cô em đuổi lâu như thế không phải là muốn lấy lại đồ sao?”
Gã kéo cô ấy vào sâu trong ngõ hẻm, Tằng Ngữ liều mạng giãy giụa, vào lúc tuyệt vọng nhất thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Này.” Một cô gái từ đâu xuất hiện và vỗ vai tên trộm.
Tên trộm quay lại, cô gái lấy chai tương ớt xịt vào mắt gã, rồi sau đó còn úp ngược cả thùng rác lên đầu gã.
Thùng rác chắn hết tầm nhìn, cô gái duỗi chân đá mạnh vào chân, khiến gã ngã quỵ xuống đất.
Cô giữ chặt thùng rác, lạnh lùng nói: “Rác rưởi nên ở trong thùng rác.”
Sau khi làm xong, cô ngẩng đầu lên nói với Tằng Ngữ: “Gọi cảnh sát.”
Tằng Ngữ luôn nhớ ngày hôm đó, đôi mắt của Trịnh Tây Tây lạnh như băng, giọng nói quyến rũ, dáng vẻ rất ngầu, nếu không phải vì giới tính không đúng, thì chắc cô ấy cũng sẽ động lòng với người này mất.
Mãi sau này cô ấy mới biết, để tiết kiệm tiền, Trịnh Tây Tây sống trong một nhà nghỉ nhỏ đổ nát trong một con hẻm, một đêm tốn hơn trăm nghìn, nhưng môi trường thì lại quá tồi tàn.
Lần này Trịnh Tây Tây được gia đình đón về, cô ấy cũng cảm thấy hạnh phúc thay cho cô.
Ít nhất thì cũng không còn phải sống khổ sở như trước.
Nhưng không biết vì sao, cô ấy lại cảm thấy Trịnh Tây Tây không vui vẻ như bên ngoài.
Trịnh Tây Tây bị đánh thức bởi nhiều âm thanh ồn ào ở ngoài.
Cô mở mắt, ngái ngủ nheo mắt lại, lấy điện thoại di động ở đầu giường ra xem giờ, đã năm giờ chiều.
Trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn mới, cô mở ra thì thấy tin nhắn thoại của Cố Duẫn.
Cô bấm theo bản năng, một tiếng ‘em gái’ kéo dài, kèm theo tiếng thở dài của Cố Duẫn phát ra từ điện thoại, còn Trịnh Tây Tây thì sợ đến mức suýt ném điện thoại đi.
Người này có thể nói chuyện bình thường được không đây?
Ký túc xá của đại học Văn là dùng giường tầng, bên dưới có một chiếc bàn, Tằng Ngữ ngồi trên ghế, cô ấy đeo tai nghe, ngẩn người khi nghe được giọng nói của một người đàn ông, khi cô ấy quay đầu lại thì đã nhìn thấy khuôn mặt không thể diễn tả được của Trịnh Tây Tây.
“Tây Tây, cậu tỉnh rồi à.” Cô ấy nhìn xung quanh: "Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
“À.” Trịnh Tây Tây nói: “Tiếng trong wechat của tớ đó mà, nhà tớ gửi đến không biết là có chuyện gì không nữa.”
Tằng Ngữ nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Trịnh Tây Tây leo xuống giường cầm theo điện thoại di động của mình, tìm tai nghe, cắm chúng vào và bật lại, mặc dù cô không biết bản thân đang chột dạ điều gì.
“Em gái, đã có kết quả thẩm định rồi…” Giọng nói lười biếng của Cố Duẫn vang lên qua tai nghe: "Chúng ta quả nhiên là cùng anh em, cùng chung huyết thống.”
Trịnh Tây Tây:!!!
Trịnh Tây Tây giật mình đến mức hết luôn cơn buồn ngủ, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy đoán hoang đường, ví dụ nhưng cha của Cố Duẫn là người làm cho cha cô mọc sừng, hay là cha của cô đã làm cho cha của Cố Duẫn mọc sừng đây...
Cô nhanh chóng mở tin thoại tiếp theo, Cố Duẫn trêu chọc nói: “Mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ.”
Lời tác giả:
Em gái Tây: Đó là báo động giả
Em gái Tây: Cố Duẫn lớn như vậy nhưng chưa từng bị ai đánh sao?