• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Tây Tây cũng đã suy nghĩ hồi lâu rồi mới dám nói với cha Trịnh như thế.

Trước tiên chưa nhắc đến chuyện cha Trịnh chỉ là nửa tin nửa ngờ, cho dù ông ta có thật sự tin đi chăng nữa thì cũng không thể nào nói ra được. Trong số những người gần gũi với Cố Duẫn nhất, chắc chắn Trịnh Hoài là người phải đứng mũi chịu sào. Nếu thanh danh của Cố Duẫn bị hủy hoại, khó tránh sẽ ảnh hưởng đến Trịnh Hoài.

Trịnh Hoài là con trai trưởng nhà họ Trịnh, vì danh dự của Trịnh Hoài, cho dù cha Trịnh có thật sự nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng sẽ giữ kín như bưng, xem như chưa từng biết gì cả.

Bởi thế cho nên Trịnh Tây Tây mới không kiêng nể mà nói bậy với ông ta như thế.

Còn về việc chuyện ông ta nói với cô, bảo cô phải nắm chắc cơ hội, nghĩ cách gả cho Cố Duẫn thì…

Cố Duẫn đúng là rất tốt, nhưng anh chỉ coi cô là em gái, mà cô cũng chỉ coi anh là anh trai.

Không nói tới cô chỉ vừa mới thành niên, cho dù một ngày nào đó cô muốn yêu đương và gả đi chăng nữa, thì cô cũng hy vọng là xuất phát từ ý nguyện của chính mình chứ không phải vì người nhà bày mưu đặt kế, giống như chấp hành nhiệm vụ mà đạt được mục đích nào đó như vậy.

Bản chất Trịnh Tây Tây không phải là một người chịu nghe lời cho lắm.

Mọi chuyện ở nhà họ Liễu vẫn luôn do mợ cô định đoạt, vì cô chỉ là một đứa trẻ không được ai coi trọng, không có trưởng bối dốc lòng dẫn đường, mọi việc đều phải do chính bản thân quyết định, có đôi lúc vì đạt được mục đích của chính mình mà không thể không lấy toàn bộ tinh lực ra để mà đối phó với mợ.

Có đôi khi cũng sẽ giống như ứng phó với cha Trịnh vậy, nói dối một chút.

Cô biết nói dối là không đúng, nhưng cuộc sống này lại không cho phép cô làm một người chỉ biết nói thật.

Hơn nữa, không rõ vì sao cô cứ cảm thấy Cố Duẫn cũng sẽ không để ý.

Cô cực kỳ cẩn thận mà ngẩng đầu lên nhìn Cố Duẫn, trong lòng nghĩ, nếu như anh để ý, vậy thì cô có thể đến tìm cha để giải thích, cùng lắm thì cũng chỉ bị mắng một trận mà thôi, chẳng qua là kế tiếp sẽ hơi phiền phức một chút.

Cô mới vừa ngẩng đầu lên, Cố Duẫn đã duỗi tay kẹp lấy cổ cô.

Trịnh Tây Tây giống như một con gà con bị anh kẹp trong lòng.

“Cái người gần nhất dám tung tin vịt anh ấy mà…”

“Cỏ trên mộ đã mọc cao ba trượng rồi?” Trịnh Tây Tây gian nan nói. “Anh Cố Duẫn, bình tĩnh, ba em nhất định sẽ giữ kín như bưng, chỉ vì việc nhỏ này mà làm thế thì không đáng đâu.”

Biểu cảm của Trịnh Tây Tây thật sự quá mức nghiêm túc khiến cho Cố Duẫn dở khóc dở cười: “Em gái, giờ là xã hội pháp trị, dốc hết nước trong đầu em ra đi.”

Vốn dĩ Cố Duẫn chẳng thèm để ý đến mấy lời gió thoảng mây bay, vừa rồi nói thế cũng chỉ là muốn hù dọa Trịnh Tây Tây một chút mà thôi. Nếu như anh để ý đến mấy lời đồn đại, thì đã không có cái tính gặp ai cũng chế giễu như bây giờ rồi.

Anh buông cô ra, bất đắc dĩ nói: “Cái người bịa đặt gần đây nhất chính là Đỗ Phong, giờ anh ta sống sung sướng lắm cơ.”

Lúc đó Cố Duẫn học lớp mười, cùng khối với Đỗ Phong. Hai người tuy rằng biết tên của đối phương, cũng đã từng gặp mặt nhưng lại chưa chơi với nhau bao giờ.

Đỗ Phong thích một nữ sinh ở lớp 10A8, theo đuổi một tuần mới phát hiện đối phương thích Cố Duẫn, vì thế mỗi ngày đi học đều tung tin đồn về Cố Duẫn.

Cùng lúc đó, Cố Duẫn lại đang bị đủ kiểu người chặn đường tỏ tình đã phiền lắm rồi, Đỗ Phong lại gây ra chuyện đó vừa hay đúng ý anh, trả cho anh cuộc sống yên bình. Trong lúc vui vẻ, anh còn mời Đỗ Phong ăn một bữa cơm.

Khi đó Đỗ Phong kích động đến đến độ mặt trắng bệch hết cả lên, sáng hôm sau lập tức đi giải thích lời đồn.

Cố Duẫn đành phải mời lại anh ta ăn một bữa cơm nữa, bảo anh ta tiếp tục bịa đặt đi. Trải qua ba năm, tuy Đỗ Phong không theo đuổi được em nữ sinh kia, nhưng lại trở thành bạn của Cố Duẫn.

Với chuyện này, Trịnh Tây Tây thật ra chẳng hề cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Cố Duẫn nhìn thì không dễ ở chung, còn quá độc mồm độc miệng, nhưng khi thực sự ở chung rồi, thì sẽ phát hiện ngay cái con người này trong ngoài không đồng nhất chút nào. Ngoài miệng thì nói mấy lời đáng ghét thế thôi, nhưng thật chất lại là một người rất dịu dàng, không thù hằn, cũng không tính toán chi li.

Cho dù lúc nào anh cũng nói mấy lời không lọt tai, nhưng đám người Trịnh Hoài và Trần Minh Viễn vẫn thích chơi với anh.

“Buổi chiều anh phải về.” Cố Duẫn đút tay vào túi quần, bày ra dáng vẻ thảnh thơi. “Buổi chiều em muốn ở lại nhà họ Trịnh hay là theo anh về?”

Đây rõ ràng chính là một câu hỏi tặng điểm.

Trịnh Tây Tây chạy như bay vào phòng: “Em đi lấy cặp sách.”

Như thế thật ra lại có một chút dáng vẻ hoạt bát của thiếu nữ.

Cố Duẫn đứng tại chỗ, hơi mỉm cười.

Đồ của Trịnh Tây Tây khi đó để ở trên xe, lại bị tài xế mang theo về nhà, được người giúp việc lấy ra đặt trong phòng.

Cô lên lầu lấy cặp sách của mình, mở cặp ra xem những món đồ ở bên trong.

Những thứ cô mang về không nhiều lắm, chỉ có hai quyển sách, còn có sách bài tập và một bộ tai nghe. Cô lấy đồ xong rồi đi ra, lúc đi đến cửa cầu thang thì thấy Cố Duẫn ở dưới lầu.

Cố Duẫn ngồi ở dưới lầu vừa uống trà vừa chờ cô, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn lên trên một cái, hơi cong môi mỉm cười với cô.

Trịnh Tây Tây cầm cặp, tâm trạng vốn dĩ còn hơi căng thẳng, đột nhiên thả lỏng lại.

Rõ ràng chỉ mới quen biết Cố Duẫn chưa đến nửa tháng, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh thì luôn có thể cho cô một loại cảm giác an tâm.

Cô không biết có phải anh chỉ là nhất thời nông nổi hay không, cô cũng cảm thấy mình không nên ỷ lại anh quá mức, nhưng mà… Cô rất lưu luyến cảm giác ấm áp này.

Trịnh Tây Tây đi từ trên lầu xuống, Cố Duẫn cũng đứng lên.

“Cháu đưa Tây Tây đi ạ.” Anh móc quai đeo cặp sách của Trịnh Tây Tây sang, xách trong tay. “Bác trai cứ yên tâm, cháu sẽ đối xử với Tây Tây giống như em gái ruột của mình, sẽ không bạc đãi em ấy. Sau này, nếu Tây Tây thiếu một sợi tóc nào thì cháu sẽ tự đến cửa chịu đòn nhận tội.”

Trịnh Tây Tây không nhịn được, lén đá anh một cái.

Nói cái gì thế, tóc cô dài như vậy, lại còn học vật lý, sau này biết đâu cô rụng tóc thì sao.

Cố Duẫn khẽ cười một tiếng.

Cha Trịnh ước gì Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn gần gũi với nhau, tốt nhất là gần gũi đến mức có thể viết tên trên cùng một cuốn sổ hộ khẩu, đương nhiên sẽ không nói gì cả.

Trịnh phu nhân cũng không phải là không hiểu gì, thấy phản ứng của cha Trịnh như thế, biết đây là tính toán của chồng mình nên bà ta cũng lên tiếng.

Nhưng thật ra, Trịnh Hoài nghe câu kia xong thì lại nghĩ nhiều hơn một chút.

Anh ấy không biết chuyện xem bói là thật hay giả, tuy nhiên anh ấy biết trước khi mẹ của Cố Duẫn qua đời đã có thai, nếu không phải đột nhiên xảy ra tai họa bất ngờ, thì Cố Duẫn vốn nên có một đứa em trai hoặc một cô em gái.

Giờ đây anh và Trịnh Tây Tây hợp ý, nói không chừng có thể đền bù được sự tiếc nuối trong lòng anh, đây cũng coi như là chuyện tốt.

Sau khi lên xe, Trịnh Tây Tây hỏi: “Chuyện xem bói là giả đúng không ạ?”

“Khi còn nhỏ đúng là có người tính cho anh một quẻ.” Cố Duẫn thờ ơ nói. “Nói rằng số mệnh của anh sẽ gặp tai họa, bảo anh mua ngọc bội mà lão ta khai quang.”

“Sau đó thì sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.

Cố Duẫn “hừ” một tiếng: “Giả danh lừa bịp thôi.”

Người càng phú quý thì càng tin những thứ huyền học nọ kia, muốn dùng hết tất cả biện pháp để níu giữ những phồn hoa trước mắt. Cha của Cố Duẫn thật sự đã mua cho anh một miếng ngọc bội bình an để đeo, kết quả đương nhiên là chẳng có tác dụng quái gì.

Phần lớn những tai họa trên đời này đều là do con người gây ra, đeo ngọc bội không thôi thì có tác dụng cái con khỉ.

Hai người rời khỏi nhà họ Trịnh, Cố Duẫn lái xe, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại thì ngừng xe lại: “Chúng ta đi mua ít đồ đã.”

Trịnh Tây Tây xuống xe theo.

Trung tâm thương mại này khá lớn, lượng khách ra vào cũng rất đông, tầng một và tầng hai đều dùng để mở siêu thị, tầng một còn có các quầy chuyên kinh doanh châu báu và các mặt hàng xa xỉ phẩm, bên trên còn có rất nhiều tầng khác.

Hai người đến siêu thị ở tầng một trước.

Cố Duẫn vừa đẩy xe vừa truyền thụ kinh nghiệm cho Trịnh Tây Tây: “Thích cái gì thì lấy, không biết lấy cái gì thì cứ lấy cái đắt nhất, nếu đắt ngang nhau thì chọn cái nào đẹp, nếu mà đều đẹp vậy cứ mua hết.”

“…”

Cố Duẫn đẩy xe đi về phía trước, trước tiên ghé quầy sữa, mua cho Trịnh Tây Tây một hộp sữa bò vị dâu.

Lúc đi ngang qua khu bán thú bông, anh hỏi Trịnh Tây Tây: “Có cần mua thú bông không?”

Cố Duẫn tự hỏi tự đáp: “Bạn nhỏ mười tám tuổi, nhất định là cần.”

“Anh nhớ là em thích mấy thứ sáng lấp lánh.” Cái Cố Duẫn chỉ chính là con mèo chiêu tài mà Trịnh Tây Tây lấy từ chỗ anh.

Cố Duẫn tự cho là hiểu rõ gu thẩm mỹ của Trịnh Tây Tây, giúp cô chọn một đống thú bông đủ mọi màu sắc, suýt chút nữa là lóe mù mắt Trịnh Tây Tây.

Trịnh Tây Tây tự ra tay, rốt cuộc cũng cứu vớt được đôi mắt của hai người.

Lúc đi ngang qua khu vực bán đồ điện tử, Cố Duẫn: “Có cần mua tai nghe không… Âm thanh của loại này tốt, mua được này.”

“Có thích loa không? Loại loa này anh từng dùng rồi, tiếng rất hay, hơn nữa mang theo cũng tiện, em có thể mang đến trường…”

Đi ngang qua khu bán đồ chơi, Cố Duẫn cầm lấy một khẩu súng đồ chơi kỳ quái có tạo hình khoa trương nã Trịnh Tây Tây một phát, khẩu súng lập tức phát ra tiếng vịt kêu “cạc cạc cạc”, Cố Duẫn hốt hoảng.

Trịnh Tây Tây lại được dịp cười to: “… Ha ha ha.”

Cố Duẫn bỏ súng vào trong xe đẩy: “Ừm, em gái thích, phải mua thôi.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Đến khi hai người ra khỏi siêu thị, lại xách theo một đống đồ đạc lung tung chất đầy cả một xe.

Trịnh Tây Tây thực sự phục luôn: “Anh Cố Duẫn, anh không thường dạo siêu thị đúng không?”

Nếu không thì phòng chứa đồ linh tinh trong nhà chắc cũng không đủ chỗ đâu mà chứa.

Cố Duẫn khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm.”

“…”

Siêu thị có dịch vụ giao hàng nên Cố Duẫn đặt giao hàng nhanh, hai người về đến nhà không lâu thì đồ đạc cũng được đưa đến.

Nhìn cái đống đồ lớn chất ở cửa, Trịnh Tây Tây chợt cảm thấy hơi nhức nhức cái đầu.

Cái tên đại thiếu gia Cố Duẫn này, vừa nhìn là biết không rành chuyện sắp xếp đồ đạc, Trịnh Tây Tây lập tức gánh vác trọng trách này, bằng không chờ đến khi Cố Duẫn nổi hứng lên rồi, cũng không biết cái nhà này còn nguyên vẹn hay không nữa.

Trịnh Tây Tây bước qua, trước tiên phân loại đồ đạc ra, sau đó tìm chỗ cất.

Do đồ quá nhiều, Trịnh Tây Tây cứ chạy lên chạy xuống, chạy đông chạy tây.

Nếu như mở chế độ tua nhanh gấp hai lần, thì còn có thể thấy được bóng của Trịnh Tây Tây xuyên qua xuyên lại khắp nhà, từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Cô cứ như thế qua lại không ngớt, ước chừng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp đồ đạc xong.

Trịnh Tây Tây mệt mỏi ngã xuống trên sofa.

Cố Duẫn đến phòng làm việc tiếp một cuộc điện thoại, lại nán lại trong phòng làm việc một hồi rồi mới đi ra, lúc ra mới phát hiện toàn bộ đồ đạc đã được thu dọn xong xuôi.

“Em dọn hết rồi à?” Cố Duẫn hỏi.

Trịnh Tây Tây ôm gối, không còn sức lực gì mà gật đầu: “Dạ, siêu mệt luôn.”

“Tây Tây, trong nhà có người giúp việc.” Cố Duẫn nói. “Cứ để đồ ở đó là được, sẽ có người đến đây thu dọn.”

Cố Duẫn không thích có người lạ trong nhà, ngoại trừ thời gian dọn dẹp cố định ra, thì thời gian còn lại sẽ không có người giúp việc trong nhà. Nhưng đối phương ở ngay trong căn nhà nhỏ ở phía sau, có việc gì cần thì nhấn chuông là có thể sang đây. Tuy nhiên Trịnh Tây Tây lại không biết điều này.

Nghĩ đến thành quả làm việc nửa tiếng đồng hồ của mình, Trịnh Tây Tây ỉu xìu nói: “Sao anh không nói sớm.”

“Là lỗi của anh.” Cố Duẫn cười nói. “Anh quên mất bây giờ trong nhà đã có thêm một nàng tiên ốc.”

Trong đầu Cố Duẫn đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Trịnh Tây Tây giống như con quay xoay tới xoay lui, sắp xếp đồ đạc trong nhà, tự cười một mình đến vô cùng thoải mái.

Trịnh Tây Tây tuy rằng không biết anh đang cười cái gì, nhưng cứ luôn cảm thấy anh đang không nghĩ đến chuyện tốt lành gì, ném một cái gối ôm sang: “Không được cười, lại cười nữa thì tình anh em cây khế của chúng ta cắt đứt từ đây đi.”

Rốt cuộc Cố Duẫn cũng nín cười, an ủi nói: “Không sao, anh có thể đi mua keo 502 để dán lại.”

“…”



Tin Cố Duẫn đến nhà họ Trịnh đón Trịnh Tây Tây đi, chẳng mấy chốc đã lan truyền cực nhanh, những gì truyền ra ban đầu chỉ là một ít tin tức tương đối đáng tin cậy.

Có người nói rằng hôm sinh nhật Từ Hưng Châu, sau khi tất cả mọi người đã đi rồi, thì bọn họ thấy Cố Duẫn đến đấy đón Trịnh Tây Tây đi.

Lại có người nói sáng sớm cuối tuần Cố Duẫn đã đến nhà họ Trịnh, còn mang theo một đống quà tặng lớn, cái này còn có một người bạn nào đó trong nhóm bạn của Trịnh phu nhân làm chứng.

Cũng có người nói cô và bạn đi dạo phố, thấy Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây ở bãi đỗ xe, hai người vừa nói vừa cười.

Nhưng tin tức lan truyền một hồi thì dần dần biến dạng.

Có người nói Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đã quen biết nhau từ trước, từ rất lâu trước kia, Cố Duẫn đến nông thôn du lịch, bị lạc đường, là Trịnh Tây Tây đưa anh về, dốc lòng chăm sóc, bây giờ Cố Duẫn mới ưu ái với cô như thế.

Có người nói bát tự của Trịnh Tây Tây vượng, trung đình (1) đầy đặn, có phúc tướng, Cố Duẫn hẳn là nhắm đến điểm này.



Đủ kiểu lời đồn lung tung, tuy nhiên phần lớn mọi người vẫn còn nghi ngờ về tin tức này.

Cố Duẫn là người có giá trị con người cao nhất trong số lớp người trẻ tuổi ở Văn Thành, có ai mà không muốn cố móc nối một chút xíu quan hệ với anh chứ.

Mẹ của Cố Duẫn qua đời khi Cố Duẫn còn nhỏ, trước khi qua đời bà đã lập xong di chúc, sau khi chết thì toàn bộ tài sản để lại cho Cố Duẫn. Trước khi bà kết hôn, là vị thiên kim duy nhất của nhà họ Đoạn, sau này bà kết hôn, thì lại khiến mọi người đỏ mắt vì của hồi môn phong phú của mình, đối với thời đó, như thế đã là một khoản tiền lớn lắm rồi.

Sau đó, Cố lão gia tử vì để an ủi nhà họ Đoạn mất đi một đứa con gái, tài sản trong tay cũng bỏ qua cha Cố mà giao thẳng cho Cố Duẫn, chỉ chờ đến khi anh thành niên.

Giờ đây Cố Duẫn học thành tài về nước, đế chế kinh doanh khổng lồ của nhà họ Cố chính là gạch vàng lót dưới lòng bàn chân anh, chỉ chờ anh đặt chân lên bước đi.

Bây giờ anh mới về nước không lâu, những người nuôi ý đồ rất nhiều, đều muốn nhân thời gian này kéo gần khoảng cách với anh, nếu không lại chờ anh trưởng thành thêm mấy năm nữa thì sẽ càng không có cơ hội.

Nhưng mặc cho mọi người cố ý tiếp cận ra sao đi nữa, cũng đều vô dụng.

Cố Duẫn cái người này ấy mà, nhìn thì ít khi mặt lạnh, thậm chí còn thường xuyên mỉm cười, nhưng đã là người đứng cạnh anh đều biết khí thế trên người Cố Duẫn rất mạnh, cho dù giây trước còn đang cười đấy nhưng giây sau đôi mắt đã hơi híp lại, khiến cho người ta có một loại áp lực như núi Thái Sơn, mồ hôi ướt đẫm.

Anh còn là người độc miệng, lời gì cũng dám nói.

Nếu không phải là người có trái tim sắt đá, thì mấy ai dám sáp lại gần anh.

Những lời đồn vớ vẩn ở ngoài kia cũng chẳng truyền được tới tai của Trịnh Tây Tây.

Cô đang ngồi trên ghế, còn stylist đang cầm kéo tỉa tóc cho cô.

Lần cuối cùng Trịnh Tây Tây cắt tóc tới giờ đã được nửa năm, tóc cô dày, mái tóc đen nhánh hơi xoăn, nâng trên tay giống như một loại tơ lụa thượng hạng.

Stylist không nỡ cắt tóc cô, chỉ giúp cô tỉa lại đuôi tóc một chút, phủ keo dưỡng tóc lên, sau đó tết cho cô một kiểu tóc đẹp, còn kẹp thêm một chiếc kẹp tóc trang trí.

“Xong rồi.”

Cố Duẫn ngồi trên ghế sofa cách đó không xa đọc tạp chí, anh nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt dò hỏi của Trịnh Tây Tây.

Ngũ quan của Trịnh Tây Tây cực kỳ xinh đẹp, tóc cô được stylist gom lại vén sau hai bên tai, để lộ ra ngũ quan tinh xảo.

Cô mặc một bộ lễ phục tối màu giống với bộ của Cố Duẫn, trên cổ đeo sợi dây chuyền Blue Fairy là bảo vật trấn điếm nổi tiếng của hãng G, chiếc eo nhỏ mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp, đôi đồng tử trong trẻo sáng ngời mang theo chờ mong và nghi vấn.

Đôi mắt của Cố Duẫn dừng lại trên người cô một hồi rồi mới dời đi, anh đứng lên, nói: “Không tệ.”

Trịnh Tây Tây khẽ thở ra một hơi, Cố Duẫn đưa tay bảo Trịnh Tây Tây ôm lấy: “Đi thôi nào, em gái.”

Buổi tối hôm nay có một bữa dạ tiệc từ thiện, người phụ trách là bạn gái chính thức của Đỗ Phong, cũng là bạn cùng trường hồi học cấp ba của bọn họ, tên là An Văn Thù.

Hồi còn học cấp ba, Đỗ Phong từng theo đuổi cô ta nhưng không thành công, sau khi tốt nghiệp hai người lại mất liên lạc. Sau đó có duyên gặp mặt lần nữa, Đỗ Phong ôm tâm tư thử lại một lần để theo đuổi cô ta, nghe đâu là An Văn Thù đã hơi xuôi xuôi rồi, hẳn là sắp thành đến nơi.

Nhà An Văn Thù làm nghề buôn bán trang sức, tuy nhiên sau khi cô ta tốt nghiệp cũng không về nhà phụ giúp, mà là đến một tổ chức từ thiện làm việc. Buổi dạ tiệc từ thiện lần này chính là do cô ta phụ trách.

An Văn Thù giao thiệp rộng, có không ít nhân vật nổi tiếng nể mặt cô ta mà đến, còn có rất nhiều phóng viên của giới truyền thông và những người nổi tiếng tham dự, khiến cho khung cảnh cực kỳ long trọng.

Cố Duẫn rất ít tham gia những trường hợp cộng đồng thế này, nhưng An Văn Thù gửi thiệp mời cho anh, vì nể mặt Đỗ Phong, anh cũng không thể không đi một chuyến, Trịnh Tây Tây thì bị anh kéo đi theo làm người đồng hành.

Từ Hưng Châu là em họ của Đỗ Phong, Đỗ Phong muốn đến giúp đỡ, Từ Hưng Châu cũng đến sớm.

Nhóm bạn thân của hắn ta đang vây lấy hắn bàn luận về tin đồn của Trịnh Tây Tây.

“Hưng Châu, có phải cậu biết gì đó không? Nghe nói tối hôm sinh nhật cậu, Trịnh Tây Tây được Cố Duẫn đón đi, có đúng thế không?”. Truyện Bách Hợp

Từ Hưng Châu gật đầu, cau mày một cái, cũng không muốn thảo luận đề tài này cho lắm.

“Vậy rốt cuộc Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn có gì không vậy, hôm nay tớ nghe ngóng được trong nhóm chat khác, đồn cứ như là có mắt có mũi (2) ấy, nói rằng Cố Duẫn đến nhà họ Trịnh đưa Trịnh Tây Tây đi, chuyện là thế nào?”

“Tớ cũng nghe nói là hình như bát tự của hai người tương hợp, nếu sống chung dưới một mái nhà thì có thể tiêu trừ tai họa.”

“Cái đó chắc là bậy bạ rồi.” Có người trợn trắng mắt. “Nhưng mà Hưng Châu, quyết định của cậu là đúng đấy, gái đẹp trên đời này thiếu gì, đắc tội Cố Duẫn thì mất nhiều hơn được.”

Hôm trước Từ Hưng Châu còn khoác lác bảo là muốn tán đổ Trịnh Tây Tây, mọi người đều chờ kết quả, cuối cùng Từ Hưng Châu lại nói là hắn ta từ bỏ.

Vốn dĩ bọn họ còn cảm thấy kỳ lạ, cái tên Từ Hưng Châu này đã từng quen biết bao nhiêu cô gái rồi, hoa khôi lớp, hoa khôi trường đều có hết, nhưng lại chưa có ai mới tán nửa đường mà đã bỏ ngang, cho dù không thích đi chăng nữa, thì cũng theo đuổi thành công rồi mới chia tay.

Nếu Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn có quan hệ, vậy thì từ bỏ vẫn tương đối tốt hơn, nếu không thì chẳng phải vô duyên vô cớ đắc tội với Cố Duẫn hay sao?

Từ Hưng Châu lại cau mày, không nói gì.

Hắn ta vốn dĩ thấy Trịnh Tây Tây đẹp nên mới theo đuổi cô, nhưng không biết có phải là thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất hay không. Hôm qua mấy người bọn hắn ra ngoài chơi, còn hẹn không ít nữ sinh đi cùng, trong đó có không ít các cô gái xinh đẹp, nhưng Từ Hưng Châu lại chướng mắt tất cả, ngược lại cứ luôn nghĩ đến Trịnh Tây Tây.

Người đẹp thì lại không có cái khí chất trong trẻo lạnh lùng kia của cô, người trong trẻo lạnh lùng thì lại không có vẻ tươi sáng như cô.

Thực ra Trịnh Tây Tây là một người cực kỳ mâu thuẫn, có thể vừa nói vừa cười với người ta, cũng sẽ hùa theo những lời nói đùa của họ, cũng sẽ nói giỡn, nhưng lại chẳng rõ tại sao, cứ khiến người ta có cảm giác lạnh lùng, không dễ dàng tiếp cận.

Ngoại trừ đám người bọn hắn ta ra, những nơi khác trong đại sảnh cũng có không ít người đang bàn luận chuyện này, tuy nhiên danh tiếng không dễ tiếp cận của Cố Duẫn vẫn còn đó, phần lớn mọi người chỉ coi đó là trò đùa, chẳng ai coi đó là sự thật cả.

Trước khi dạ tiệc bắt đầu, Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây cuối cùng cũng đã đến nơi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sống chung sắp bắt đầu rồi~~

(1) Trung đình: Là phần từ giữa hai lông mày cho đến phần dưới hai cánh mũi

(2) Đồn y như thật, y như núp gầm giường nhà người ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK