Trịnh Tây Tây đã gặp đối thủ số một trong sự nghiệp học tập của mình, người anh trai nghịch ngợm luôn khiến cô mất tập trung.
Nhưng bài tập về nhà lúc nào làm chẳng được, thế nên Trịnh Tây Tây cất sách vở để cùng vẽ tranh với Cố Duẫn, những nét vẽ… không thể diễn tả được.
Cố Duẫn nhìn Trịnh Tây Tây vẽ ra hình thù xấu xí nên có chút chán ghét: “Đừng nói em đang vẽ anh đấy nhé.”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên: “Hở, không giống à?”
Cố Duẫn: “...”
Đây chắc chắn là lần diện mạo của anh bị hủy hoại tồi tệ nhất trong lịch sử.
Trịnh Tây Tây tự nhận thức là mình vẽ không đẹp, cô nói vậy chẳng qua là cố ý trêu chọc anh, cô xé bức tranh đó đi: “Để em vẽ bức mới.”
Trịnh Tây Tây nhặt tờ giấy lên để vẽ lại, vẽ vài nét rồi lại nhìn Cố Duẫn, sau đó lấy một cục tẩy và bút chì để sửa lại. Nếu không xem tranh mà chỉ xem phong thái của cô thì nhìn cũng khá ra gì và này nọ.
Đương nhiên là nếu nhìn vào bức tranh thì nó không còn phong thái gì nữa rồi, vốn dĩ bức tranh trước ít nhất liền mạch với nhau, còn bức tranh này bị tẩy đi vẽ lại nhiều lần, thì kết quả càng ngày càng tệ hơn.
Cố Duẫn không dám nhìn thẳng vào cô nữa, nói với cô: “Ngồi gần lại chút.”
Trịnh Tây Tây không biết anh sẽ làm gì, vì vậy cô ngoan ngoãn dịch chiếc ghế đẩu đến gần Cố Duẫn hơn một chút.
Cố Duẫn rút quyển sổ của cô ra, sau đó đặt vào giữa hai người rồi nói: “Đưa tay đây.”
“Hả?” Trịnh Tây Tây đưa tay phải ra.
Cố Duẫn cúi người nắm tay cô: “Đừng động, anh dạy em vẽ.”
“Dạ.”
Cố Duẫn nắm tay Trịnh Tây Tây và quyết định dạy cô cách vẽ một anh chàng đẹp trai để chứng minh cho nhan sắc của mình.
Tuy nhiên, điều này tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế lại rất khó, bởi vẽ tranh là một công việc cần sự tỉ mỉ, chỉ một nét nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến tổng thể bức tranh.
Cố Duẫn nắm tay Trịnh Tây Tây vẽ ra những nét phác thảo, còn những chỗ cần sự tỉ mỉ, thì căn bản là không có cách nào có thể thao tác được, hơn nữa tay của Trịnh Tây Tây đôi lúc lại tự chuyển động theo ý nghĩ của cô, vậy nên mười mấy phút trôi qua thôi, mà một cái đầu kì cục đã được vẽ ra.
Xấu thì không nói đi, đã thế mũi còn hơi méo.
Cố Duẫn ôm trán: “Xé đi.”
Cố Duẫn giật lấy tờ giấy, xé làm đôi ném vào thùng rác.
Trịnh Tây Tây không thể nhịn được cười.
Thành phố T và Văn Thành chênh lệch mười hai tiếng, mặc dù Cố Duẫn buổi sáng ngủ một giấc, nhưng hai ngày liên tiếp anh đều không ngủ được nhiều, sau khi vẽ xong, anh cũng không quấy rầy Trịnh Tây Tây nhiều, mà đặt cái gối lên bàn rồi gục xuống ngủ thiếp đi.
Trịnh Tây Tây đang ngồi cạnh anh làm bài tập về nhà.
Cô liếc nhìn cửa sổ, tháng chín ánh nắng vẫn chói chang, một nửa gương mặt của Cố Duẫn bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.
Cô đứng dậy đi kéo rèm cửa. Chỗ ngồi này rất vắng, hơn nữa cô cố ý chọn một chỗ ít người, vốn dĩ phía sau không có ai, nhưng khi cô đi kéo rèm, liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi phía sau, hơn nữa rèm cửa còn ở cạnh cô gái ấy.
Trịnh Tây Tây còn chưa kịp nghĩ ra là nên nói cái gì, thì cô gái đã đứng lên: “Muốn kéo rèm sao?”
“Đúng rồi, có được không?”
“Đương nhiên là được.”
Cô gái kéo rèm đến bên cạnh Trịnh Tây Tây, Trịnh Tây Tây cầm lấy nó kéo lại để chặn đi ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ.
“Người bên cạnh bạn... là bạn trai của bạn à?” Cô gái thấp giọng hỏi.
“Đúng rồi.” Trịnh Tây Tây gật đầu.
Mặc dù sau khi hai người bày tỏ tình cảm với nhau vào tối qua, thì cũng đã được tính là một cặp đôi rồi, nhưng trong lòng Trịnh Tây Tây vẫn có một cảm giác rất kỳ lạ khi nghe thấy hai từ “bạn trai”.
Có một cảm giác rộn ràng và ngọt ngào đến khó tả.
“Hai bạn thật đẹp đôi.” Cô gái nói.
“Cảm ơn bạn.”
Trịnh Tây Tây ngồi trở lại chỗ của mình, thì cô gái lập tức lấy điện thoại di động ra để báo cáo.
[Chủ thớt: Không cần bám dính ở thư viện nữa, chính miệng tôi vừa hỏi ZXX rồi, chính là bạn trai, mọi người đừng hy vọng nữa.]
[Chủ thớt: Còn nữa, ZXX dịu dàng lắm, không chảnh như lời đồn, cười lên thực sự rất đẹp]
Trịnh Tây Tây không biết rằng phía sau cô là một paparazzi, cô lấy sách giáo khoa để làm bài tập trước, cuối cùng thì lại không học thuộc nữa.
Bài tập đã làm xong nhưng thời gian thì vẫn còn sớm, Cố Duẫn gục mặt ngủ phía đối diện với cô, anh kê một cái gối dưới khuỷu tay, nửa mặt gác lên cánh tay, có vẻ như đang ngủ rất say.
Cô lấy ra một tờ giấy khác, lấy bút chì vẽ góc nghiêng của Cố Duẫn.
Khung xương của Cố Duẫn vô cùng hoàn hảo, xương quai hàm góc cạnh, sống mũi thẳng tắp, dáng vẻ xen lẫn giữa một người đàn ông và một chàng trai, lúc một mình đôi lúc lại rất trẻ con, thỉnh thoảng vô cớ gây chuyện, nhưng khi ở công ty thì lại giống như đại ma vương vậy.
Trịnh Tây Tây giờ đã phần nào hiểu tại sao một số nghệ sĩ gọi người truyền cảm hứng cho họ là “nàng thơ”. Bởi vì ngay cả Trịnh Tây Tây, người không có năng khiếu nghệ thuật, khi nhìn thấy Cố Duẫn cũng sẽ có khát khao sáng tạo, mong muốn ngay lập tức trở thành một họa sĩ vĩ đại và ghi lại khoảnh khắc này bằng những nét vẽ.
Được rồi, cô lập tức xem Cố Duẫn thành “nàng thơ” của mình.
Chà, tuy bây giờ cô vẽ xấu, nhưng vẽ thêm vài lần thì sẽ không còn xấu nữa.
Cho dù sau này vẫn còn vẽ xấu, thì cứ để Cố Duẫn xem đi xem lại vài lần chắc cũng sẽ quen thôi...
Đối với người không biết trước tương lai của mình thế nào như Cố Duẫn thì:...
Cố Duẫn ngủ cho đến khi mặt trời lặn, cuối cùng ngáp một cái, khẽ nheo mắt, trên mặt xuất hiện hai vết lằn đỏ.
Khi anh tỉnh dậy, Trịnh Tây Tây vội vàng thu lại bức tranh kiệt tác của mình, đưa cho anh một chai nước, hỏi: “Anh có muốn đi căn tin ăn cơm không?”
Cố Duẫn chưa bao giờ đến nhà ăn của Đại học Văn, vậy nên anh uống một ngụm nước và nói: “Được.”
Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc và cùng Cố Duẫn xuống lầu, Cố Duẫn đi theo bên cạnh cô, như người không xương, hai tay ôm lấy vai cô, nửa trọng lượng đặt trên người cô.
“Anh không đi bình thường được à?” Trịnh Tây Tây nói.
“Không.” Cố Duẫn nói: “Trường em nam sinh nhiều như thế.”
“Có mười người thì cả mười người đều nhìn trộm em.”
Trịnh Tây Tây: “Không khoa trương đến vậy chứ.”
“Không hề khoa trương, anh mới chỉ đếm nam sinh, chứ chưa đếm đến những nữ sinh đang nhìn em không rời mắt kìa.” Cố Duẫn ghen tị nói.
“Bọn họ đang nhìn anh đấy.” Trịnh Tây Tây bất đắc dĩ nói: “Anh đừng có mà đổ thừa.”
“Ồ, thế thì anh lại càng phải kè kè cạnh em.” Cố Duẫn cười nói: “Người ta nhìn anh, làm anh không có cảm giác an toàn.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Bây giờ là giờ ăn, trong căn tin có rất nhiều người, có thể nói là phải chen chúc, đặc biệt là chỗ gọi món.
Anh Cố, người vừa nói rằng bị người khác nhìn sẽ không có cảm giác an toàn, cuối cùng đã trở nên đáng tin cậy rồi.
Anh vừa cao vừa có cánh tay khỏe mạnh, giữ chặt lấy Trịnh Tây Tây bên mình, anh giơ thẻ học sinh, còn Trịnh Tây Tây thì nói ra một món, anh cũng nói theo món đó, rất nhanh là có thể gọi xong cơm.
Trịnh Tây Tây đã chi một số tiền “khổng lồ” là chín nhân dân tệ để chiêu đãi Cố Duẫn món mì vịt lâu đời, đặc trưng của căn tin, cô cũng chi một số tiền “khổng lồ” là tám nhân dân tệ để ăn một bát mì cá với bắp cải muối.
Một bát mì ở các cửa gọi món khác chỉ có giá sáu đến bảy nhân dân tệ, cửa gọi món này có rất nhiều người mua, hơn nữa nghe nói nước dùng được nấu từ nguyên liệu thật, không hề trộn với nước nên mùi vị rất đặc biệt, giá cũng đắt hơn những cửa gọi món khác, nhưng hương vị đúng là không tệ.
Tuy nhiên, vị trí của cửa gọi món này không tốt lắm, ngay phía trước là chỗ ngồi, nên chỗ xếp hàng rất nhỏ, bên cạnh cửa gọi món này còn có hai cửa gọi món khác, nên cũng không có chỗ để đứng xếp hàng, làm cho căn tin trở lên hỗn loạn, ai cao lớn giọng nói to, thì mới có thể gọi được đồ, vậy nên Trịnh Tây Tây thường không đến đây.
Sở dĩ hôm nay tới cửa gọi món này là bởi vì bị đám đông đẩy qua đây, không ngờ một công tử như Cố Duẫn lại rất giỏi gọi đồ ăn, chỉ chốc lát đã gọi xong.
“Sao anh làm được thế?” Trịnh Tây Tây kinh ngạc nói, bình thường cô phải chen chúc trong đây rất lâu chưa chắc đã có thể đi ra.
“Em nghĩ cái danh đại ca của anh là vô ích à.” Cố Duẫn bưng một cái đĩa đi tới trước mặt cô, đắc thắng nói: “Đi theo anh, em đi đâu cũng được ăn thịt.”
Trịnh Tây Tây cũng mỉm cười.
Cố Duẫn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai phải quay lại công ty báo cáo.
Anh đã hoàn thành xuất sắc công việc lần này, nên khi trở lại chức vụ đã được tăng lên một bậc, những người vốn gì đã có thành kiến với anh cũng không thể nói gì thêm.
Cố Chính Vĩ đặc biệt triệu tập một cuộc họp hội đồng quản trị để trao cho Cố Duẫn hơn một nửa quyền lực trong tay, vì ông ta đã có ý định nghỉ hưu.
Cố Duẫn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, đánh giá từ biểu hiện của anh trong năm qua, mặc dù anh làm mọi việc có phần năng nổ hơn một chút, nhưng năng lực và kỹ năng của anh đều xuất chúng, lại còn phát triển hơn trong tương lai.
Những con cáo già trong hội đồng quản trị chỉ cần có thể kiếm tiền, thì ân oán gì cũng có thể bỏ qua, hơn nữa sau nhiều lần thử thách, Cố Duẫn không phải là người dễ bị bắt nạt, nếu cứ thích đâm đầu vào, thì không những không làm ra chuyện mà còn tự tìm đến rắc rối.
Cuộc họp của hội đồng quản trị diễn ra tương đối thuận lợi, cho dù trong lòng mỗi người đều có chút suy nghĩ, nhưng ít nhất bề ngoài ai cũng tỏ ra vui vẻ.
Khi những người khác rời khỏi phòng họp, Cố Chính Vĩ gọi Cố Duẫn ở lại.
“Công việc hoàn thành rất tốt.”
Cố Duẫn nói: “Tôi tự biết.”
Cố Chính Vĩ đi tới: “Cố Duẫn, nhiều năm như vậy, con vẫn không thể tha thứ cho cha sao?”
“Tha thứ?” Cố Duẫn tựa hồ nghe được chuyện gì buồn cười: “Ông nên hỏi người mẹ đã chết cùng em gái của tôi, bọn họ có thể tha thứ cho ông hay không thì hơn.”
“Tôi không đủ tư cách để thay họ tha thứ cho ông.”
“Cha có thể về hưu.” Cố Chính Vĩ hạ thấp giọng điệu: “Con muốn cái gì cha cũng có thể cho con, Cố Duẫn, con không thể tha thứ cho cha dù chỉ một lần sao?”
“Đủ rồi đấy.” Cố Duẫn tức giận nói: “Nếu Cố Thị không phải là tâm huyết của ông nội lúc còn sống, thì ông nghĩ là tôi sẽ trở về sao?”
“Bỏ cái thái độ bố thí của ông đi, thứ tôi cần, tôi sẽ tự mình giành lấy. Ông có nghỉ hưu hay không, thì kết quả cũng như vậy thôi.”
Cố Duẫn đi ra ngoài, khi đến cửa anh lại nghĩ đến điều gì đó, cười mỉa mai và nói với Cố Chính Vĩ: “Ông có phải đang cảm thấy rằng, bản thân mình đã đối xử với tôi tốt như vậy rồi mà tại sao tôi vẫn vô lý như vậy, đúng không?”
“Tôi đọc được câu này ở trên mạng, cảm thấy rất có lý cho nên sẽ tặng nó cho ông.”
Cố Duẫn gằn từng chữ nói: “Nếu không phải...”
Anh không thể nói ra từ đó, nên đã lược bớt mà nói tiếp: “... Thật tệ, ai lại muốn trở thành một đứa trẻ mồ côi.”
Cố Duẫn tan làm, thì trực tiếp trở về căn hộ.
Chiều nay Trịnh Tây Tây chỉ có một lớp thực nghiệm, sau ba giờ cô đã trở về và ở trong nhà suốt.
Khi Cố Duẫn trở về, Trịnh Tây Tây đang chuẩn bị thu lại những chiếc cốc trên bàn cà phê, thì Cố Duẫn đã ôm cô từ phía sau.
Trịnh Tây Tây đặt cốc xuống: “Anh sao vậy?”
Cố Duẫn ghé vào tai cô nói: “Muốn hôn em.”
Gương mặt Trịnh Tây Tây nhất thời đỏ lên: “Đừng làm loạn mà anh.”
“Không được sao?” Cố Duẫn đổi phương hướng, mặt đối mặt với cô, trán áp vào trán cô thở dài: “Thật sự không thể sao?”
Trịnh Tây Tây cắn môi dưới và liếc nhìn anh: “Không... không... không được.”
Cố Duẫn cười nhạt, cũng không vội vàng hôn cô, mà là nhìn thấy chiếc hoa tai bên tai trái của cô: “Em đổi hoa tai rồi à?”
Anh lại nhìn những nơi khác của Trịnh Tây Tây, mỉm cười hạnh phúc: “Còn trang điểm nữa, có phải là muốn quyến rũ anh không?”
“Em đâu có.” Trịnh Tây Tây đẩy anh ra, “Em chỉ là... cảm thấy nhàm chán nên chỉnh trang lại quần áo chút thôi.”
Trịnh Tây Tây không thừa nhận rằng, cô đã cố tình chỉnh trang cho anh xem.
Hơn nữa, gần đây cô ngày nào cũng sửa soạn cẩn thận, chỉ là hôm nay sửa soạn hơn bình thường mà thôi.
“À, không phải, chắc là do anh kém.” Cố Duẫn cười nói: “Anh chỉ cảm thấy bây giờ vẻ ngoài Tây Tây rất đẹp.”
“Vẻ ngoài thích hợp để... hôn.”
Trịnh Tây Tây mặt đỏ bừng.
Tuy nhiên, cô vẫn nhạy cảm cảm thấy Cố Duẫn có gì đó không ổn, lập tức hỏi: “Có phải người trong công ty đang làm anh khó chịu không?”
“Trong công ty mỗi ngày đều có người khiến anh không vui.” Anh ôm cô: “Chỉ có em gái anh là tốt nhất.”
“Đâu có, em cũng có rất nhiều khuyết điểm.”
“Ví dụ?”
Trịnh Tây Tây suy nghĩ một lúc: “Em không giỏi vẽ.”
Cố Duẫn: “...”
Cố Duẫn nghe vậy liền hôn vào đôi môi cô.