Anh theo bản năng kề sát vào, nhưng mà Trịnh Tây Tây đã nói xong rồi.
Chờ tiếng chuông cao vút lảnh lót kia qua đi, Cố Duẫn mới hỏi: “Em mới vừa nói gì thế? Anh không nghe rõ.”
Trịnh Tây Tây đỏ mặt lắc đầu, đáp: “Nơi này cao quá, có thể nhìn được cảnh ở thật là xa.”
“Anh, anh nhìn kìa, bên kia có phải là nhà của chúng ta không?” Trịnh Tây Tây chỉ vào phương xa, hỏi.
“Ngược hướng rồi.” Cố Duẫn nắm lấy tay cô đổi sang hướng khác. “Ở đây này.”
“À.”
Bánh xe đã qua điểm cao nhất, giờ bắt đầu thong thả hạ xuống, tầm nhìn cũng bắt đầu dần dần thu nhỏ lại.
Chỉ có một mình cô biết trong tiếng chuông báo năm giờ vang lên, khi bánh xe đang ở điểm cao nhất, cô đã để lại những lời mình muốn nói ra nhất.
Ngày hôm sau, Trịnh Tây Tây về nước.
Cố Duẫn tiễn cô đến sân bay: “Muộn nhất là tháng sau anh sẽ quay lại.”
“Dạ.”
Cố Duẫn nói tiếp: “Khi nào khai giảng thì em bảo chú Lâm giúp em chuyển đồ sang, buổi tối đừng có ra ngoài chơi một mình với bạn, nếu về trễ thì chờ chú Lâm tới đón, đừng tự gọi taxi.”
“Anh, anh yên tâm, em biết mà.”
Sau đó Cố Duẫn ôm cô một cái, có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ dặn dò: “Tây Tây, chờ anh về nhé.”
“Vâng ạ.”
Cố Duẫn nhìn theo cô qua chốt kiểm tra an ninh sân bay, đúng lúc Tề Thịnh gọi đến, hỏi: “Em gái đi rồi à?”
“Ừ.” Cố Duẫn đáp. “Buổi tối tăng ca, gấp bốn lần tiền lương.”
Một câu trào phúng của Tề Thịnh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì lại nể mặt tư bản mà nuốt ngược vào trong.
Cố Duẫn nói: “Tôi muốn về nước.”
Tề Thịnh: … Nhưng tôi không có muốn!
Tiền lương gấp bốn lần hết thơm rồi.
Cùng ngày, Trịnh Tây Tây về đến nhà. Cô ngủ một giấc đến độ trời đất u ám mới tỉnh dậy.
Cô ở nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn đến tận ngày ba mươi mới có sức để quyết định về lại trường một chuyến.
Phạm Tri Tri đã về trường từ ngày hai mươi lăm, Tằng Ngữ cũng đã quay lại trong ngày ba mươi. Hai người ở nhà ăn ngon uống tốt, trên cơ bản đều béo hơn một chút.
Lúc nhìn thấy Trịnh Tây Tây, Tằng Ngữ không thể tin tưởng được mà hỏi: “Tại sao tớ và Tri Tri đều béo lên mà cậu lại không béo hả?”
“Vì chàng đáng khiến mình tiều tụy (1), không gầy đi đã tốt lắm rồi.” Phạm Tri Tri nói tiếp.
“À phải rồi, cậu và anh Cố của cậu chia cách nơi đất khách quê người đúng không? Nhưng mà chẳng phải là hồi tháng Tám cậu đi tìm anh ấy à? Cũng không béo lên sao?”
“Mỗi ngày tớ đều chạy bộ cùng với anh tớ.” Trịnh Tây Tây nói. “Nếu như mỗi ngày cậu siêng nhúc nhích một chút thì cậu cũng không béo được đâu.”
“Tớ không cần.” Đối với việc chạy bộ thì Tằng Ngữ xin từ chối vì năng lực kém, cô nhéo nhéo thịt trên mặt mình. “Tớ có thể làm một cô bé mũm mĩm đáng yêu.”
Tằng Ngữ đến vào lúc giữa trưa, mấy người các cô cùng đến căn tin ăn cơm, thuận tiện thưởng thức các đàn em năm nhất vừa mới nhập học.
Sinh viên năm nhất khai giảng trước nửa tháng, giờ đang đi huấn luyện quân sự.
Hình như dạo gần đây ông trời đang vui thì phải, mỗi ngày đều tỏa nắng chang chang. Còn sinh viên năm nhất thì kêu khổ không ngừng, đứa nào đứa nấy đen như than vậy.
Tằng ngữ nói: “Nhớ lúc trước khi chúng ta đi huấn luyện quân sự cũng là thế, cả ký túc xá của chúng ta đều giang nắng đen thui, chỉ có một mình Tây Tây là trắng như tiên nữ vậy.”
“Tớ cũng đen đi mà.” Trịnh Tây Tây nói thật lòng. “Đó là bởi vì tớ vốn đã trắng hơn các cậu rồi.”
Loại kem chống nắng mà cô dùng chỉ là loại mấy chục tệ một tuýp to mua ở siêu thị, kết quả là toàn bộ ký túc xá đều đi cướp mua, sau khi mua về dùng thì thấy hiệu quả không tốt, còn trách cô là lừa gạt.
“Cả nhóm đàn em ở bàn bên kia có phải vẫn đang nhìn cậu không?” Tằng Ngữ lặng lẽ chọc chọc cánh tay của Trịnh Tây Tây một cái.
“Tớ không biết.” Trịnh Tây Tây không có hứng thú với các đàn em, nên cũng không nhìn sang bên kia.
“Không hổ là người có chỉ số độ khó năm sao đứng đầu bảng.” Tằng Ngữ nói. “Tây Tây, hy vọng cậu tiếp tục giữ vững tinh thần đó trong học kỳ này.”
Phạm Tri Tri ho khan một chút.
“Không duy trì được rồi.” Trịnh Tây Tây khẽ nói. “Tớ cũng muốn thoát ế.”
“Ơ? Chẳng phải cậu nói lúc học đại học không yêu đương sao?” Tằng ngữ quay đầu về phía Phạm Tri Tri tìm kiếm sự đồng tình. “Cậu nói ngay, trước kỳ nghỉ đông luôn đấy, cậu có nhớ rõ không? Ở KTV, còn thề thốt son sắt nữa cơ.”
“Tớ thay đổi ý kiến không được sao?” Trịnh Tây Tây cúi đầu, vành tai cũng đỏ ửng.
“Thay đổi ý kiến đương nhiên là được chứ… Hả? Thay đổi ý kiến? Cậu thích ai thế?”
Bởi vì kích động nên giọng của Tằng Ngữ không tự chủ mà lớn hơn, Trịnh Tây Tây lập tức bịt miệng cô ấy lại: “Cậu có thể nhỏ tiếng một chút được không?”
“Xin lỗi, vừa nãy tớ phấn khích quá.”
Nhưng mà tỉnh táo lại, có thể khiến cho Trịnh Tây Tây thay đổi ý định cũng chỉ có một người mà thôi.
Lại nhìn dáng vẻ của Trịnh Tây Tây, Tằng Ngữ đắc ý mà nói: “Trước kia tớ từng nói thế nào hả? Có phải tớ liệu sự như thần không?”
“Phải, phải được chưa?” Bây giờ Trịnh Tây Tây chỉ muốn mau chóng bịt kín miệng cô ấy lại mà thôi. “Đừng nói ra, cũng đừng để lộ trước mặt anh tớ đấy.”
“Yên tâm đi, tớ sẽ giữ kín như bưng mà.” Cô ấy làm ra động tác kéo khóa miệng.
“Phải rồi, Tằng Ngữ, cậu biết chỗ nào bấm lỗ tai không?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Cậu muốn xỏ khuyên tai à?”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
Mấy ngày qua ngoại trừ ở nhà ngủ, cô còn tìm tòi một số video về cách trang điểm theo mốt hiện nay, thậm chí còn định học cách trang điểm.
Cô không biết theo đuổi một người thì nên làm thế nào, cho dù có Phạm Tri Tri chỉ đạo cho cô nhưng phần lớn thời gian hai người bọn cô đều chỉ đọc sách, từ đầu đến cuối chỉ biết được nửa vời, nhưng nếu trang điểm cho mình đẹp hơn một chút thì luôn là không sai.
“Tớ cũng muốn đi, hay là chiều nay chúng ta cùng nhau đi đi?” Tằng Ngữ lại hỏi Phạm Tri Tri. “Cậu có đi không?”
Phạm Tri Tri lắc đầu: “Tớ không đi đâu, các cậu đi đi.”
Vì thế sau khi ăn cơm xong, Phạm Tri Tri quay lại ký túc xá, còn Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây cùng ra khỏi trường đi bấm lỗ tai.
Trịnh Tây Tây vốn nghĩ là sẽ rất đau, nào ngờ chỉ cần dùng súng bấm bắn một cái là xong, chỉ đau trong chốc lát, hai người chỉ mất mấy phút là xong.
Vành tai của Trịnh Tây Tây trắng nõn xinh xắn, nhưng bình thường mọi người không chú ý đến nó, bây giờ bấm lỗ tai thì đúng là càng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác hơn, cả Tằng Ngữ cũng nhìn chằm chằm một lúc lâu.
“Tây Tây, tớ cảm thấy anh Cố Duẫn của cậu không thể nào mà không thích cậu được.” Tằng Ngữ nhìn một lúc rồi đưa ra kết luận. “Cậu xinh như thế, cậu còn quyến rũ anh ấy như thế này nữa thì không sợ anh ấy không đầu hàng.”
Trịnh Tây Tây hỏi: “Quyến rũ ra sao?”
Cô cũng muốn quyến rũ dó, nhưng mà cô có biết quyến rũ ra sao đâu.
Tằng Ngữ gãi gãi đầu, suy nghĩ cả buổi rồi mới đưa ra một cách: “Chuốc say anh ấy, gạo nấu thành cơm?”
Trịnh Tây Tây: “…”
Dù cô có muốn thì với tửu lượng đó của anh thì ai chuốc say ai còn chưa chắc.
Buổi tối, lúc Trịnh Tây Tây video call với Cố Duẫn thì cố ý lấy tóc che tai mình lại.
Hôm nay cô vừa mới bấm lỗ tai, vết thương vẫn còn chưa khép lại, giờ cũng không dám cho Cố Duẫn thấy.
Mấy ngày nay Cố Duẫn cũng rất bận rộn, thường xuyên phải tăng ca, Trịnh Tây Tây đơn giản chia sẻ một vài chuyện ở trường, trò chuyện không bao lâu thì bên kia có người tìm Cố Duẫn nên hai người cúp máy.
Mấy ngày gần đây mới khai giảng, ở trường không có nhiều việc để làm lắm, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Tằng Ngữ chính là lướt các bài post trên diễn đàn, sau đó chia sẻ drama cho mọi người.
Bởi vì có tân sinh viên nhập học nên các sinh viên lớn hơn tương đối rảnh rỗi, thành ra mấy ngày này diễn đàn cực kỳ náo nhiệt, khoa nào có trai đẹp gái đẹp gì đó, rồi huấn luyện viên nào có đẹp trai các kiểu… Những post có chủ đề tám chuyện như thế nhiều cực kỳ.
Bảng xếp hạng trai xinh gái đẹp của trường lại bị đẩy lên, thậm chí còn tiến hành một lần bình chọn lại từ đầu nữa.
Khoa vật lý của các cô cũng xuất hiện một bé năm nhất cực kỳ đáng yêu, dáng người nhỏ xinh, lúc mặc đồng phục huấn luyện quân sự, đôi mắt mở to như chuông đồng, cực kỳ đáng yêu.
Có người đã đăng tấm ảnh chụp cô bé đàn em này dưới bài thảo luận, nói: “Gọi em ấy là hoa khôi của khoa vật lý thì không ai có ý kiến đúng không?”
Phía dưới có người phụ họa theo: “Không có ý kiến, khóa này của khoa vật lý có mười ba sinh viên nữ, nhan sắc của em ấy đánh bại những người khác trong chớp mắt, nếu đặt lên bàn cân so sánh với các khoa nhiều sinh viên nữ khác thì cũng không kém.”
Lập tức có người nói: “Mấy người lầu trên đều là tân sinh viên đấy à? TTT (2) ở khoa vật lý là hoa khôi của toàn khoa, mấy người khác thì có liên quan gì?”
“Lầu trên đúng là tân sinh viên rồi, nếu không phải trường chúng ta không bầu hoa khôi trường, không thì tôi sẽ bầu cho TTT một phiếu.”
“Bầu một phiếu +1.”
…
Phía dưới lại có một chuỗi người xếp hàng.
Lập tức có tân sinh viên không ngại học hỏi: “TTT là ai vậy, có ảnh chụp không?”
“Muốn lừa lấy bảo bối của tôi à, tôi cho các cậu xem một tấm ảnh chụp đợt đi huấn luyện quân sự của TTT nhé, tôi phải mất sức chín trâu hai hổ mới chụp lén được đấy.”
Đối phương gửi một tấm chụp Trịnh Tây Tây uống nước lên.
Trong ảnh, Trịnh Tây Tây cột kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản, hơi ngửa đầu ra sau để lộ chiếc cổ thon dài.
Lông mi của cô dài mà cong vút, ngũ quan tinh xảo, cho dù là mặc đồng phục huấn luyện quân sự được phát thống nhất đi chăng nữa thì cũng có thể khiến cho cô trở nên nổi bật giữa đám người.
“Tôi thật sự rất phục giá trị nhan sắc của TTT đấy.”
“Người ta vừa là người đẹp vừa là học bá, GPA tận bốn chấm tôi hỏi cậu sợ chưa?”
“Có gì nói đó, người đẹp chỗ nào cũng tốt, mỗi tội quá khó theo đuổi.”
“Đúng là khó theo đuổi thật.”
…
Đây vốn dĩ chỉ là một bài post nói chuyện phiếm bình thường thôi, mọi người trò chuyện một lúc thì chợt bắt đầu chia sẻ drama.
Có người nhắc: “Có phải gần đây TTT xinh hơn rồi không? Lần trước tôi gặp cô ấy ở khu giảng đường, cách rất xa rồi mà vẫn có cảm giác rung động trong nháy mắt (3).”
“Xinh hơn +1, trước kia luôn có cảm giác rất khiêm tốn, nhưng dạo gần đây cô ấy càng để tâm đến chuyện trang điểm hơn, vẻ đẹp đập thẳng vào mắt nào… btw (4), muốn hỏi cô ấy thử xem cô ấy mua bông tai ở đâu mà đẹp quá đi, trước kia cô ấy cũng không hay đeo bông tai.”
“Sao nghe thấy không ổn thế nào ấy, chẳng lẽ người đẹp đang yêu à?”
“Không nghe ai nói gì cả, ký túc xá của bọn tôi có một người là bạn cùng lớp với cô ấy, cũng không nói là đang hẹn hò với ai, cũng không có người nào đồn ai đang theo đuổi cô ấy, đừng có mà bị người ở trường khác cướp mất nhé.”
…
Ngày nào Tằng Ngữ cũng lướt diễn đàn hăng say, giờ đây còn thuật lại cho Trịnh Tây Tây nghe: “Mọi người đều đang đoán xem có phải cậu đang yêu không… Haizzz, nếu mà người ta biết cậu đã có người trong lòng, các anh trai ở trường chắc chắn phải tan nát cõi lòng mất thôi.”
Trịnh Tây Tây đang nghe nhạc nên không nghe thấy Tằng Ngữ nói gì, mà cho dù là có nghe đi chăng nữa thì cô cũng không hứng thú mấy với những chuyện hóng hớt này.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Cố Duẫn đã hoàn thành phần lớn việc chuyển giao công việc của mình ở thành phố T. Trịnh Tây Tây cũng thường xuyên trò chuyện với anh dù Cố Duẫn chưa nói cụ thể là ngày nào sẽ về nhưng Trịnh Tây Tây cũng có thể đoán được hẳn là Cố Duẫn rất nhanh sẽ về nước.
Gần đây Trịnh Tây Tây đã học trang điểm được một thời gian, dù không thể nói là trang điểm giỏi nhưng cũng đã tạm nắm bắt được những cách trang điểm nhẹ bình thường.
Cô vốn đã có cơ sở vững chắc rồi, chẳng qua nói trang điểm cũng chỉ là kẻ chân mày rồi kẻ mắt một chút, sau đó lại tô thêm son những mặt khác cũng không cần phải xử lý.
Bởi vì không biết Cố Duẫn về ngày nào nên mấy ngày nay Trịnh Tây Tây đều ăn mặc thật xinh đẹp, còn trang điểm nhẹ, lúc đi trong sân trường thì tỉ lệ khiến cho người ta ngoái đầu lại nhìn là một trăm phần trăm.
Thậm chí cả Tằng Ngữ cũng trêu chọc cô: “Nếu mà anh Cố Duẫn của cậu vẫn chưa quay lại thì anh ấy sẽ trở thành kẻ địch của của tất cả sinh viên nam của đại học Văn đó.”
Cũng không phải Cố Duẫn không muốn về mà là bị vài việc lặt vặt níu chân. Anh xử lý xong hết tất cả mọi việc rồi, cuối cùng cũng lên máy bay về nước.
Sau chuyến bay mười mấy tiếng, máy bay đáp đất ở sân bay quốc tế Văn Thành.
Cố Duẫn cũng không báo trước cho Trịnh Tây Tây rằng hôm nay anh quay về, vậy nên chỉ có chú Lâm đến đón anh.
Cố Duẫn về biệt thự Dục Minh trước.
Anh quay về tắm rửa, lại thay một bộ quần áo, sau khi nhìn đồng hồ thì Cố Duẫn mới đến trường đại học Văn tìm Trịnh Tây Tây.
Anh không gọi điện thoại thẳng cho Trịnh Tây Tây mà là nhắn tin cho Tằng Ngữ hỏi xem cô ấy có biết Trịnh Tây Tây ở đâu không, muốn tạo bất ngờ cho cô.
Đúng lúc Tằng Ngữ đang chơi di động nên thấy được ngay. Cô liếc nhìn Trịnh Tây Tây bị người đẩy lên sân khấu hát, đoán được rằng có lẽ là Cố Duẫn đã quay lại rồi, vậy nên bèn gửi địa chỉ của các cô ấy cho anh.
Mấy ngày nay Trịnh Tây Tây mong sao chờ trăng, cuối cùng cũng đã chờ được người quay lại rồi.
Mọi người đang hát ở quán karaoke ở ngoài trường.
Hôm nay là sinh nhật của lớp trưởng lớp các cô ấy. Tính cách của lớp trưởng rất tốt, có mối quan hệ khá hòa hợp với mọi người nên nhân duyên trong lớp cực tốt. Vậy nên sinh nhật của lớp trưởng, trừ những người bận việc không đến được ra, phần lớn các bạn trong lớp đều ít nhất đến lộ mặt.
Tằng Ngữ trả lời tin nhắn xong thì cũng không nói với Trịnh Tây Tây. Cố Duẫn cố ý tìm cô ấy mà không phải Trịnh Tây Tây, biết đâu là để tạo bất ngờ cho người ta, đương nhiên là cô ấy không thể phá hỏng được rồi.
Lúc Cố Duẫn dựa theo địa chỉ mà đến, Trịnh Tây Tây đúng lúc đang đứng ở chỗ ngoặt ở ngoài phòng bao nói chuyện với Kỷ Lai.
Gặp được Kỷ Lai chỉ là do trùng hợp, trong ký túc xá của Kỷ Lai có một người anh em bị thất tình, những người khác là bồi anh ta ra ngoài giải tỏa cảm xúc. Cái tiếng gào rú quỷ khóc sói tru ở phòng đối diện với phòng của bọn cô chính là bao sương của nhóm Kỷ Lai.
Trịnh Tây Tây vốn là đi toilet, lúc trở về thì chạm mặt Kỷ Lai ở hành lang.
Quán karaoke này vốn ở bên cạnh trường đại học Văn, còn thường xuyên phát voucher cho sinh viên, nếu gặp được bạn cùng trường ở đây thì cũng không kỳ lạ gì.
Nhưng ở trong mắt Cố Duẫn thì chính là Trịnh Tây Tây đang đứng ở một góc vui vẻ nói chuyện với một người đàn ông.
Hôm nay Trịnh Tây Tây trang điểm, phần tóc ở bên trái vén ra sau tai, để lộ một chiếc bông tai hình hạt đào.
Cố Duẫn có thể nhận ra được những thay đổi của Trịnh Tây Tây trong khoảng thời gian này, nhưng khoảng thời gian trước đó anh vội vàng lo xử lý công việc nên không nghĩ sâu xa, giờ chợt nghĩ, cô học được cách trang điểm và đi bấm lỗ tai từ lúc nào, anh không biết gì cả.
Điều duy nhất mà anh biết đến là những thay đổi đó đều bắt đầu từ sau khi cô đi thành phố T rồi quay về, hoặc là nói, chúng xảy ra sau khi cô quay về trường.
Đột nhiên trong lòng Cố Duẫn bốc lên một loại dự cảm không tốt.
Anh đi qua, nắm cổ tay Trịnh Tây Tây kéo lại.
Trịnh Tây Tây quay đầu lại, lúc nhìn thấy Cố Duẫn thì trước hết là kinh ngạc, sau đó không nhịn được mà vừa mừng vừa sợ, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh?”
“Anh, anh về khi nào thế?” Cô nói rồi thì lại oán giận nói. “Cũng không nói cho em biết, không thì em có thể đến sân bay đón anh rồi.”
Nói rồi, có lẽ là cô nhận thấy mình hoàn toàn mặc kệ Kỷ Lai đứng ở bên cạnh nên vội vàng giới thiệu: “Đây là… Anh Cố Duẫn của em.”
Sau đó lại giới thiệu với Cố Duẫn: “Anh ấy là đàn anh ở trường của em, là sinh viên khoa toán, tên là Kỷ Lai.”
Kỷ Lai liếc nhìn Cố Duẫn một cái, lại nhìn một loạt phản ứng vừa rồi của Trịnh Tây Tây, trong nháy mắt đã nhận ra gì đó.
Người anh trai trong lòng cô, có lẽ chính là người trước mắt này.
Sau khi Cố Duẫn về nhà thì đổi một bộ quần áo khác, cách ăn mặc tương đối giản dị, thoạt nhìn giống như sinh viên nhưng khí thế trên người rất mạnh, tuyệt đối không phải là khí thế mà người thường có thể thấy được.
Diện mạo thì không cần phải nói, cho dù có lật tung hết cả Văn Thành lên cũng không tìm ra được người thứ hai như vậy. Anh còn cao hơn cả Kỷ Lai, cho dù là đứng quay mặt về phía nào cũng có một loại cảm giác bễ nghễ.
Thua trong tay của một người như thế thì dường như cũng không oan.
Kỷ Lai chào hỏi một tiếng, không quấy rầy nữa mà rời đi trước.
“Hôm nay trong lớp em có một bạn mừng sinh nhật.” Trịnh Tây Tây vừa đi vừa nói chuyện. “Em đến nói với các bạn một tiếng rồi đi, anh có muốn…”
Trịnh Tây Tây chuẩn bị đi về phía phòng bao thì bị Cố Duẫn kéo lại đè lên tường.
Ánh đèn ở hành lang cũng không sáng lắm, ánh sáng ở ngã rẽ này cũng cực kỳ mịt mờ.
Một tay Cố Duẫn túm tay cô đè lên tường, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ qua cánh môi cô, để lại một vệt đỏ trên ngón tay: “Trang điểm.”
Ánh mắt anh dừng ở vành tai cô. Vành tai của Trịnh Tây Tây tinh tế nhỏ xinh, đốm sáng ở trên đó cực kỳ rõ ràng, vừa gợi cảm mà lại vừa tinh xảo.
“Còn lén bấm lỗ tai nữa chứ, sao hả, thích ai à?”
Trịnh Tây Tây lén nhìn Cố Duẫn một cái, mặt đỏ như máu. Cô rũ mắt, “Dạ” một tiếng cực khẽ.
Ở trong mắt Cố Duẫn thì chính là Trịnh Tây Tây nghĩ đến người mình thích nên đột nhiên xấu hổ, hơn nữa cô còn thừa nhận.
Cố Duẫn sắp tức đến phát cười, phút chốc lồng ngực giống như bị buồn bực vây lấy, tất cả lý trí như sụp đổ trong nháy mắt.
“Là gã vừa rồi à? Thích gã à? Em và gã hẹn hò rồi sao?” Sắc mặt Cố Duẫn nặng nề không chút sinh khí.
Rõ ràng đã nói là muốn tìm bạn trai cũng phải tìm được một kẻ nào đó đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh.
Cái tên Kỷ gì gì đó vừa rồi đẹp trai hơn anh ở đâu, có điểm nào hơn được anh chứ?
Trịnh Tây Tây vội vàng lắc đầu: “Không có, không phải thế, em…”
Cô còn chưa nói dứt lời, Cố Duẫn đã đột nhiên đè xuống.
Trịnh Tây Tây trừng to mắt, môi của Cố Duẫn đã hạ xuống, cướp lấy cánh môi cô, hôn lấy, thành công chiếm đoạt.
Mọi thứ xung quanh như dần dần trôi xa, đầu óc Trịnh Tây Tây trống rỗng. Cô ngơ ngác mà nhắm mắt lại, trong khoang mũi đều là hơi thở của Cố Duẫn, là nhịp thở của Cố Duẫn, là môi của Cố Duẫn, là cái hôn của Cố Duẫn…
Cánh môi bị anh cắn, bị anh mút vào, không khí cũng bị anh cướp lấy.
Rất lâu sau đó, Cố Duẫn mới buông cô ra.
Lý trí dần dần quay lại.
Vừa nãy, khi chưa có sự cho phép của Trịnh Tây Tây… Anh đã cưỡng hôn cô.
Trịnh Tây Tây đỏ mặt, rũ mắt không dám nhìn anh.
“Anh…” Anh muốn giải thích một chút nhưng rồi lại phát hiện mình chẳng còn lời nào để nói.
Anh thích cô, anh ghen tỵ, anh cưỡng hôn cô.
Cố Duẫn đứng trước mặt cô, trong đôi mắt cất giấu những tăm tối nặng nề: “Anh là cầm thú.”
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên.
Cô nhón chân, dưới ánh mắt chăm chú của Cố Duẫn, đặt lên môi anh một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
“Anh Cố Duẫn.” Trịnh Tây Tây nhìn anh, nói. “Nếu như anh là cầm thú, vậy thì em cũng thế.”
(1) Trích từ bài Điệp Luyến Hoa của nhà thơ Liễu Vĩnh
(2) Từ gốc ở RAW là “zxx”, là ba chữ cái đầu của pinyin tên nữ chính, editor xin phép dịch thành “ttt"
(3) RAW là 被秒到, ý chỉ việc ai đó bị hạ gục/ đánh bại chỉ trong một giây
(4) RAW gốc là “btw” = by the way