Một hôm, Chu Hoành đến nhà làm khách.
Ba người ăn trưa sau đó cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem phim hài.
Nam chính trong bộ phim hài này cực kỳ hài hước, động tác không chỉ phóng đại mà còn nói chuyện như truyện cười vậy, phối hợp với biểu cảm hài hước của anh ta, Trịnh Tây Tây và Chu Hoành không thể nhịn cười, chỉ có Cỗ Duẫn vẫn bình tĩnh lãnh đạm.
Trịnh Tây Tây hiếu kỳ kéo khóe miệng của Cố Duẫn lên: “Anh, sao anh không cười, nụ cười của anh cao như vậy sao?”
Cố Duẫn kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Trịnh Tây Tây không tin vào quỷ, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, lật tìm một vài câu chuyện cười mà cô cho là siêu hài hước, loại cấp độ không cười không phải người Trái Đất, sau đó đọc cho anh nghe.
Chu Hoành ở bên cạnh vừa nghe thì cười như điên, ngay cả Trịnh Tây Tây cũng vừa đọc vừa không nhịn được mà cười, vẻ mặt Cố Duẫn vẫn như thường.
Trịnh Tây Tây còn muốn tiếp tục tìm, Chu Hoành nói: “Vô dụng thôi, Cố Duẫn từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần anh ấy muốn, bất kể nghe được chuyện cười gì anh ấy cũng đều có thể giữ nguyên bộ dáng.”
Trịnh Tây Tây không tin, lại tìm một câu chuyện cười khác và đọc nó cho anh nghe, vừa đọc vừa làm biểu cảm, Chu Hoành nói: “Vô dụng thôi...”
Chữ “thôi” chưa kịp thốt ra, Cố Duẫn đã “phụt” một tiếng phá lên cười.
Dường như Trịnh Tây Tây đã nhận ra điều gì đó, cũng ngừng đọc truyện cười, trực tiếp làm mặt quỷ với Cố Duẫn.
Cố Duẫn tiếp tục bị công kích, khóe miệng không nén được ý cười.
“Buồn cười như vậy sao?” Trịnh Tây Tây nghi ngờ nhìn Cố Duẫn, sau đó cũng làm như vậy đối với Chu Hoành.
Vẻ mặt Chu Hoành lạnh nhạt, thậm chí cảm thấy vô cùng ấu trĩ.
Trịnh Tây Tây: “...”
“Anh, anh làm một cái mặt quỷ cho em xem đi.”
Cố Duẫn không muốn làm, Trịnh Tây Tây bèn liên tục quấn lấy anh, nhéo khóe miệng của anh, vì thế Cố Duẫn chỉ có thể bắt chước dáng vẻ của Trịnh Tây Tây và làm một cái.
Trịnh Tây Tây bị anh trêu chọc đến nỗi ngửa đầu ra sau: “Ha ha ha, thật là buồn cười, ha ha ha...”
Chu Hoành: “...”
Lạnh nhạt.jpg
Đôi vợ chồng này không phải ngốc rồi chứ.
02. harry potter fanfic
Một ngày nọ, Trịnh Tây Tây bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong.
Cố Duẫn đang ngồi bên giường đọc sách, trên người mặc một chiếc áo khoác ngủ bằng lụa màu đen, dây thắt ở eo. Điều khác biệt so với thường ngày là anh còn đeo một cặp kính gọng vàng phẳng, trông có vẻ nhã nhặn lại cặn bã, đơn giản là đang dụ dỗ nghiên cứu sinh nữ ngây thơ.
Nghiên cứu sinh nữ ngây thơ thật sự không cưỡng lại được sự cám dỗ, trực tiếp bổ nhào tới, khuôn mặt xuất hiện bên cạnh cuốn sách, cô chớp mắt vài cái, nhìn một lúc mới nhận ra: “Đây không phải là sách của em sao?”
“Ừm.” Cố Duẫn buông sách xuống: “Tùy tiện lật xem, dùng để tạo dáng chụp ảnh, có hiệu quả không?”
Trịnh Tây Tây: “...”
Cô ngẩng đầu nhìn, cặp kính gọng vàng của Cố Duẫn dưới ánh đèn đột nhiên phản chiếu một tia sáng, khiến khuôn mặt Cố Duẫn càng thêm thâm sâu khó dò, còn có một chút gợi cảm.
Trịnh Tây Tây trả lời: “Vẫn là...có.”
Cố Duẫn mỉm cười, ôm Trịnh Tây Tây lên giường và cúi xuống hôn cô.
Trong lúc ý loạn tình mê, Trịnh Tây Tây chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng áp vào ngực Cố Duẫn: “Anh, em đến kỳ kinh rồi.”
“Hử?” Cố Duẫn thở nhẹ một tiếng, thanh âm gợi cảm khiến người muốn phạm tội: “Không phải mùng năm sao?”
“Có lẽ bị trễ ngày rồi.”
Động tác của Cố Duẫn dừng lại, hai người đều thở không ra hơi, sau khi nhìn nhau, ánh mắt Cố Duẫn rốt cuộc rơi vào tay cô.
Thật lâu sau đó, Trịnh Tây Tây cảm thấy rằng đôi tay của mình đã hỏng rồi.
Trịnh Tây Tây rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy về sau tuyệt đối không có khả năng bị Cố Duẫn dụ dỗ dễ dàng.
Thế là lúc buổi sáng, Cố Duẫn từ trong mơ tỉnh dậy, mắt vẫn còn híp lại, theo thói quen đầu tiên là quay qua ôm vợ mình, hôn chào buổi sáng, khi đến gần, liền nghe thấy Trịnh Tây Tây nhỏ giọng nói: “Sắc tức là không, không tức là sắc, sắc tức là không…”
Cố Duẫn:?